Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 232: Ngựa giống siêu cấp (1)


Bạn đang đọc Đại Tống Phong Lưu Tài Tử – Chương 232: Ngựa giống siêu cấp (1)


Mệnh lệnh này của Thạch Kiên rất được lòng anh em Chu gia và Chiết gia. Đặc biệt là hai anh em Chu Sỉ và ba anh em Chiết gia. Không có việc gì bèn cưỡi ngựa đi khắp nơi tuần tra. Thấy nơi nào quan viên địa phương cấp dưới làm không đúng, lập tức rút roi ngựa ra quất.

Nhưng quan viên Duyên Châu trong lòng đã định sẵn. Bọn họ còn trông chờg Thạch Kiên đem mấy vạn tù binh ra bán. Khoản tiền lớn này đủ để sắp xếp cho những người trở về nhà. Nếu Thạch Kiên biết mình còn chưa rời tay khỏi những tù binh này, đã có nhiều người chú ý như vậy, thì nhất định sẽ tức chết mất. Ồ, làm ác nhân thì tôi làm, còn được lợi thì mọi người đều muốn ăn một miếng.

Bảo An quận kỳ thực không hề lớn. Lúc này nó là một đơn vị đóng quân, cùng cấp với huyện. Đương nhiên ở mỗi mức độ như trại, trại, bảo thì lớn hơn nhiều. Nhưng là một đơn vị quân sự, cũng không phải là bên trong chỉ có chiến sĩ, cũng có dân thường và thương nhân. Nhưng chắc chắn không náo nhiệt bằng huyện bình thường.

Nhưng bất kỳ ai đến đây đều muốn dừng bước. Đây là một thành kỳ tích. Cho dù là ai đến đây, đều muốn tưởng tượng, trận chiến hôm đó. Trận chiến Tây Bắc lần này, Kim Minh trại là thành anh hùng không còn nghi ngờ gì nữa. Còn đây thì là thành kỳ tích. Đúng là từ đây trận chiến không thể tin nổi và vượt sức tưởng tượng bắt đầu. Nguyên Hạo bắt đầu đi vào con đường đại bại.

Nhưng trước đây, Bảo An quận còn vì giữ thành, đã triển khai một số trận đấu tấn công phòng thủ không to cũng không nhỏ với Tây Hạ. Khi trên bức tường thành còn có thể phát hiện những vết máu đỏ sậmcủa binh lính hi sinh khi giao chiến lưu lại.

Âm thanh vang động của một nam tử nói:
– Núi không cao nhưng có tiên linh. Nước không sâu nhưng có rồng lớn. Thành không lớn, nhưng trận chiến này trường tồn.

Một thương nhân đằng trước cũng đang ngẩng đầu nhìn thành trì. Hắn ta đang tưởng tượng Thạch Kiên lúc đó. Tay cầm quạt lông ngỗng, gảy tiếu gian, thần tháinghiêm trang. Sau đó ba vạn đại quân Tây Hạ đi vào thời khắc sụp đổ. Vì thế thuận miệng đáp:
– Vị này nói thật đúng. Bởi vì có Thạch đại nhân chiến đấu ở đây, Bảo An quận sẽ vĩnh viễn lưu truyền trong lịch sử.

Nhưng hắn ta vừa nói xong thì nghe thấy tiếng một nữ tử:
– Tướng công, lại đang làm thơ à. Dáng bộ làm thơ của tướng công thật là đẹp quá .


Nữ tử này nói vừa dứt lời, lại có tiếng một nữ tử vang lên:
– Sai. Bốn câu trước của tướng công là Lưu Vũ Tích đời Đường viết. Hai câu sau là tướng công viết bừa.

Nhưng lại có một nữ tử khác nói:
– Lưu Vũ Tích là ai? Ông ta có danh tiếng bằng tướng công không?

– Ngay cả Lưu Vũ Tích ngươi cũng không biết. Ông ta bản lĩnh hơn tướng công nhiều. Ông ta còn là một vị quan tốt, một nhà thơ lớn.
Thương nhân này không quay đầu lại. Cũng nghe ra tiếng nói của nữ tử này tuyệt đối không phải là tiếng của ba người trước. Vị này thật tài giỏi đây, có bốn bà vợ. Nhưng hắn không ngạc nhiên. Cuối cùng chỉ có bốn người. Những người có tiền đó lấy tam thê tứ thiếp. Lại còn nuôi bảy tám tiểu tỳ nữ khác.

– Điều đó không nhất định. Nói không chứng sau này bản lĩnh của tướng công cón lớn hơn Lưu Vũ Tích.
Âm thanh này cao. Lại không giống với bốn người trước.

Vị thương nhân này cuối cùng không để ý thất lễ. Quay đầu lại nhìn. Hắn bắt đầu nhìn thấy , một cảnh tượng đáng kinh ngạc. Có một thanh niên nam tử đứng đằng sau hắn. Ồ, Diện mạo thật là tuấn tú. Mặc một bộ áo xanh, mặt như châu ngọc. Nhưng mà … nhưng mà

Người thương nhân này không biết nên dùng tính từ nào để miêu tả vị nhân huynh này. Đứng đằng sau người thanh niên có ba mươi hoặc là bốn mươi thiếu phụ diện mạo phong nhã hào hoa. Nhìn thấy năm thiếu phụ nói chuyện, mấy mươi thiếu phụ này bắt đầu thảo luận. Có người nói bản lĩnh của tướng công lớn, có người nói tài văn chương của tướng công cao, còn có người hỏi cái ông Lưu Vũ Tích này rốt cục là ai, làm việc gì?

Ríu ra ríu rít . Cuối cùng người thương nhân này nghe lâu, càng cảm thấy đầu óc bị ầm ĩ đến quay cuồng.


Hắn ngây ngây hỏi:
– Xin hỏi tôn tính đại danh của vị huynh đài này?

Người thanh niên đáp lễ, nói:
– Không dám, miễn tôn họ Tô, tên Sĩ Quốc, tự Điển Quan.

Ồ, Điển Quan huynh, những người này đều là phu nhân của huynh sao?

Sau khi người thương nhân này hỏi xong, lập tức đã muốn bịt miệng mình lại. Là phu nhân của người ta hay không liên quan gì đến ngươi?

Người thanh niên kia nghe vậy không hề tức giận. Ngược lại vẻ mặt hắn đầy tự hào, nói:
– Đúng vậy.
Người thương nhân không nói nữa. Nhiều vợ như vậy, xin hỏi huynh có thể chịu nổi sao? Nhưng câu này, hắn quả thực không mở miệng được, ngại không dám hỏi.

Người thanh niên trả lời xong, đi thẳng tới trong thành Bảo An quận. Ở một bên còn có một thiếu phụ trẻ thái độ khác hẳn với mười mấy người bên cạnh hắn nói:
– Cái tên Bát nha đầu đó nhất định sẽ không ngờ rằng chúng ta không chạy trốn về phủ Kinh Triệu. Mà lại đếm Bảo An quân. Đáng tiếc cơ hội giết địch lập công lần này thật tốt. Rốt cuộc không có sự tham gia của người họ Tô nào.


Nói xong rồi, vẫn không ngừng lắc đầu.

Cô nàng mặc áo hồng bên cạnh hắn ta, chỉ vào mũi hắn, nói:
– Thiếp muốn chàng đừng trêu chọc cô ta, nhưng chàng lại cứ trêu. Lần này hay đấy, khiến cho cô ta đuổi theo chúng ta như vậy. Lần này cha cô ta lập được công lớn. Thiếp thấy chàng chỉ cần để cho cô ta tìm được đến cổng, là chàng coi như xong đời rồi.

– Sợ cái gì, cái này gọi là xe đến trước núi ắt có đường.. Chỉ cần ta gặp được Thạch đại nhân. Thạch đại nhân nhất định sẽ nhìn nhận tài năng của ta. Đến lúc đó, Thạch đại nhân nhất định sẽ bảo vệ ta.

Người thương nhân này cũng hiếu kỳ theo sau hắn ta. Người thanh niên này cũng thật ngông cuồng. Thạch đại nhân là người thế nào, người bình thường có thể gặp được sao? Còn làm cho Thạch đại nhân nhìn nhận, hắn cho rằng hắn là thiết diện tướng quân? Hay là Chủng đại nhân trí dũng song toàn? Hoặc là Phạm đại nhân danh tiếng khắp thiên hạ?

Đương nhiên người thanh niên này mang theo nhiều thiếu phụ đẹp như vậy đi dạo trên đường cái, đã khiến vô số người phải loá mắt. Nhưng mà người thanh niên này không cho rằng đó là nhục mà cho rằng đó là vinh, lại càng dương dương tự đắc. Một số thiếu nữ xem ra là lần đầy tiêu đến Bảo An quận. Nhìn thấy những đặc sản của địa phương, tất cả đều mồm năm miệng mười bàn bạc. Đặc biệt là những sản phẩm thủ công mỹ nghệ. Bởi vì hiện tại xung quanh Bảo An quận có rất nhiều người Khương Phiên, giàu có về đặc sản đậm đà bản sắc dân tộc. Ngay lập tức khiến cho các thiếu phụ phải dừng chân.

Chỉ có điều làm ột số thương nhân phải đau đầu là mấy chục thiếu phụ này hễ thấy vào mắt là bắt đầu trả giá. Nhưng là mấy chục cái miệng, thì ngay cả người bán buôn biết ăn nói nhất, đối diện với mấy chục cái miệng cò kè mặc cả này thì một hồi rồi cũng bị làm cho choáng váng đầu óc. Kết quả cuối cùng là bán đi bao nhiêu tiền cũng không biết.
Đáng thương cho người thương nhân đi theo sau hắn ta nhìn thấy tình cảnh hoành tráng mà lại khủng bố này, cũng cảm thấy đau đầu chóng mặt.

Tục ngữ có câu, vui quá hóa buồn. Chính là ở chỗ người thanh niên này dẫn theo một đoàn mỹ nữ, khiến cho người ta nghẹn lời. Khi đang hoành tráng không gì có thể so sánh được đi dạo trên phố, đột nhiên nhìn thấy ở đầu kia của con phố, lao ra một tiểu thư. Hơn nữa tiểu thư này cưỡi một con ngựa đỏ nhỏ. Phía sau nàng có bảy tám a hoàn đi theo. Đồng thời trên tay đang cầm bảo kiếm.

Nhìn thấy tiểu thư này, người thanh niên cũng không tự nhiên nữa. hắn ném cái quạt nhỏ trong tay đi, chuồn đi ngay, trèo lên cây. Động tác này quả thực còn nhanh hơn khỉ trèo. Làm cho người thương nhân xuýt nữa trợn trừng cả mắt.

Cô gái đó đi đến cái cây, nói:
– Tô Sĩ Quốc, ngươi xuống đây cho ta.

– Ta sẽ không xuống.


– Ngươi là một trang nam tử, có gan xuống đây.

Thấy chồng mình bị ức hiếp, mấy mươi thiếu phụ đến bên cạnh thiếu nữ, nói:
– Chủng tiểu thư, làm sao cô tìm được chúng tôi?

– Chỉ dựa vào chút tiểu kế này của hắn, ai chả đoán được. Chỉ dựa vào cái tiểu não này, còn muốn làm quân sư, quân sư cái gì chứ.
Nói đến đây, nàng ta đột ngột nhớ tới những lời mình đã nói với đàn hồ ly này. Vì thế trừng mắt nhướng mày lên nói:
– Hôm này ngươi không cho đám hồ hy này cút đi, lão nương sẽ giết chết ngươi.
– Chủng đại tiểu thư, có gì chúng ta từ từ nói chuyện. Cô nhìn xem có đông người đang nhìn đấy.
Tên thanh niên ở trên cây cầu xin.

Hiện tại có không ít người đang vây xem. Cảnh này từ trước đến giờ đều chưa từng thấy qua. Không chỉ có dân chúng mà ngay cả binh lính tuần tra cũng dừng bước lại.

Tiểu thư đó vẫn rất hùng hổ như là không nhìn thấy, cô ta nói:
– Vậy thì tốt, ngươi xuống đây, lão nương và ngươi nói chuyện.

– Bà cô, ta dám xuống sao?

– Được, ngươi không xuống. Tiểu Linh, giúp ta tìm một cái cung tên, lão nương bắn chết ngươi, dù sao thì lão nương cũng không muốn sống.
Thấy cô ta mặt trái xoan, da trắng môi đỏ, bộ dạng vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa cô ấy mặc một bộ váy nhỏ màu xanh lục. Tuy bởi vì là đầu xuân, mới hơi ấm vẫn còn lạnh, quần áo mặc hơi dày nhưng cũng không che lấp được vòng eo nhỏ nhắn mảnh mai của cô ấy, Nhưng cô nàng mở miệng là lão nương này kia khiến cho những người đến xem đều cảm thấy sự mạnh mẽ của cô ấy. Hiện giờ không cần hỏi, cũng biết tên thanh niên này đã nói trêu chọc cô gái mạnh mẽ này, lại để cho cô gái biết chân tướng có mấy mươi bà vợ của hắn. Vì thế đuổi giết theo sau hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.