Đọc truyện Đại Tình Hiệp – Chương 55: Tu la địa ngục
Thì ra người đó chẳng ai xa lạ mà chính là Đoàn Thiên Hùng: người đã tìm cách cho nàng vào trong sào huyệt đối phương để dò la những điều cơ mật.
Tiêu Lộng Ngọc đối với vị có thân phận kỳ bí võ công cao siêu và đầy cơ trí này vốn rất bội phục. Thế nhưng hiện giờ ngoài sự bội phục có thêm một chút kinh ngạc.
Tiêu Lộng Ngọc kinh ngạc là vì Đoàn Thiên Hùng khi chia tay với nàng đã nói là ông ta đến Thái Sơn Tuyệt Tình động để thăm hỏi ân sư của nàng là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm. Nay vì lẽ nào ông ta lại quay trở lại đây?
Trong giây lát, Tiêu Lộng Ngọc theo sự trực giác của nàng thì nguyên nhân đã khiến cho Đoàn Thiên Hùng đi nửa đường lại quay về không ngoài hai điểm.
Điểm thứ nhất, là ông ta đã thâu lượm được một tin tức gì quan trọng, cho nên mới định thay đổi kế hoạch cũ.
Điểm thứ hai là Đoàn Thiên Hùng giữa đường may mắn gặp được ân sư của nàng, hoặc đã biết ân sư của nàng tái xuất giang hồ, cho nên ông ta không cần phải đến Thái Sơn nữa.
Bất luận là nguyên nhân thứ nhất hay là nguyên nhân thứ hai cũng đều khiến cho Tiêu Lộng Ngọc phải lấy làm kinh ngạc. Hơn nữa nguyên nhân thứ hai đối với nàng lại có sự vô cùng mật thiết.
Vì thế Tiêu Lộng Ngọc vừa trông thấy Đoàn Thiên Hùng liền bước tới hai bước, hạ giọng hỏi :
– Đoàn huynh, vì lẽ nào mà lại quay trở về? Chẳng lẽ ân sư của tiểu muội đã rời khỏi Thái Sơn rồi hay sao? Hay là người…
Đoàn Thiên Hùng không đợi cho Tiêu Lộng Ngọc nói dứt lời, liền đưa tay chỉ về phí trái.
Thấy vậy Tiêu Lộng Ngọc cho là ân sư Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm đã tới nơi này, trong lòng nàng mừng rỡ, liền đưa mắt nhìn theo ngón tay chỉ của Đoàn Thiên Hùng.
Chẳng dè nàng vừa quay đầu nhìn thì trong khu rừng vẫn yên lặng như tờ, chẳng có một bóng người nào.
Tiêu Lộng Ngọc vốn là một người thông minh tuyệt vời, thấy thế nàng bèn giật mình, vội vàng chuẩn bị đề phòng.
Thế nhưng nàng tuy đã phát giác được thì cũng đã muộn rồi.
Trong lúc Tiêu Lộng Ngọc hơi ngẩn người, thì phía sau lưng đã bị người kia điểm vào huyệt đạo.
Người vừa điểm vào huyệt đạo để chế ngự Tiêu Lộng Ngọc lẽ dĩ nhiên là vị Đoàn Thiên Hùng kia.
Giữa lúc đó, Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Nga đã cùng với thiếu nữ áo trắng giả trang Tiêu Lộng Ngọc đã cùng sánh vai nhau chạy tới. Cả hai cùng đưa mắt nhìn Đoàn Thiên Hùng, nghiêng mình cười nói :
– Khải bẩm Mễ phó chưởng môn nhân, có phải là đối phương đã để lộ.
Người giả trang Đoàn Thiên Hùng chính là Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông.
Y không đợi cho bọn Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga hỏi dứt câu đã ra chiều đắc ý, ha hả cười lớn nói :
– Quả nhiên hoàn toàn như dự định của ta. Con a đầu này khi ta chưa nói một lời nào thì đã tự thổ lộ điều cơ mật. Hiện giờ ta hãy lấy thuốc để xoa bỏ lớp cải trang của y thị cho Nga nhi xem có phải là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc không?
Dứt lời, Mễ Nguyên Thông rút ra một chiếc khăn, khẽ xoa lên gương mặt Tiêu Lộng Ngọc một lượt.
Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga tự nhiên là nhận ra bộ mặt thật của Tiêu Lộng Ngọc.
Nàng ta liền nghiến răng, chiếu đôi mắt đầy hung quang nhìn Tiêu Lộng Ngọc, gằn giọng nói :
– Thật chẳng sai một mảy may. Con a đầu này lần trước đã cải trang là muội muội của con trong kỳ đại hội trung thu. Y thị đã ra tay giải cứu cho Thần Châu tam dật. Giờ đây y thị lại giở ngón nghề cũ, cộng thêm với khổ nhục kế, muốn trà trộn vào trong bổn phái để dò hỏi những điều cơ mật. Quả thật là đáng hận vô cùng.
Ngọc Kiều Nga vừa nói dứt lời đã giơ tay phải lên nhìn ngay Thiên Linh Bách Hội huyệt mà đánh ra một chưởng.
Tiêu Lộng Ngọc huyệt đạo đã bị Mễ Nguyên Thông chế ngự, người nàng đã không nhúc nhích được, giờ đây nàng bị Ngọc Kiều Nga đánh vào Thiên Linh Cái thì dù có công lực cao siêu đến đâu cũng khó lòng mà tránh khỏi cái chết.
Thế nhưng chưởng lực của Ngọc Kiều Nga chưa đánh tới đầu nàng thì Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông chợt phất ống tay áo một cái.
Liền theo đó, một luồng tụ phong bay ào ào ra, hóa giải luồng chưởng lực của Ngọc Kiều Nga, cứu mạng cho Tiêu Lộng Ngọc.
Ngọc Kiều Nga bị đẩy lui nửa bước, nàng ta chăm chú nhìn Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông ngạc nhiên hỏi :
– Mễ phó chưởng môn nhân, người đã biết rõ con a đầu này chính là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc đáng hận kia, vì lẽ nào người lại không để cho con đánh chết ngay y thị cho rồi?
Mễ Nguyên Thông cười nham hiểm nói :
– Nga nhi, đó là vì con nên ta mới tạm thời kéo dài cái chết cho y thị.
Ngọc Kiều Nga càng cảm thấy kỳ lạ, hỏi :
– Vì con? Tại sao lại vì con? Xin Phó chưởng môn nhân…
Mễ Nguyên Thông đỡ lời cười nói :
– Nga nhi thật là giận quá mất khôn. Con Tiêu Lộng Ngọc này đã cải trang làm muội muội của con, vậy thì hiện giờ Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa ở nơi nào?
Ngọc Kiều Nga quả nhiên đã được Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông nhắc nhở liền tỉnh ngộ ngay, giật mình cau mày nói :
– Muội muội của con chỉ sợ đã lọt vào tay đối phương rồi.
Mễ Nguyên Thông cười nhạt một tiếng, nói :
– Chẳng phải chỉ sợ mà là lẽ tất nhiên. Nếu như đối phương không phải trước kia bắt Oa nhi đi thì làm sao dám sai Tiêu Lộng Ngọc cải trang tới đây như vậy được?
Ngọc Kiều Nga nghiêng mình thi lễ nói :
– Nguyên nhân khiến cho Phó chưởng môn bắt giữ Tiêu Lộng Ngọc và tạm thời tha mạng cho y thị, có phải là muốn tìm ra chỗ muội muội con bị giam giữ để rồi tìm cách giải cứu không?
Mễ Nguyên Thông gật đầu cười nói :
– Đó là lẽ dĩ nhiên. Nếu có thể cứu được thì cứu, bằng không thì chúng ta sẽ dùng cách trao đổi người. Nga nhi vừa đánh mạnh một chưởng vào Thiên Linh Cái của Tiêu Lộng Ngọc như vậy có khác gì đánh vào Thiên Linh Cái của muội muội con đó sao?
Ngọc Kiều Nga đỏ bừng mặt mày, hổ thẹn cúi đầu không nói được nửa lời.
Lúc đó Tiêu Lộng Ngọc, người không thể cựa quậy, mồm không thể nói năng gì được, trong lòng đã hiểu biết rõ ràng.
Nàng biết rằng Mễ Nguyên Thông sợ Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đã lọt vào tay đối phương, tuy y không dám giết Tiêu Lộng Ngọc thì y cũng phải có một hình phạt khiến cho nàng không sao chịu đựng nổi.
Trong khi Bạch Y Long Nữ trong lòng đang miên man suy nghĩ chưa biết tính sao thì Ngọc Kiều Nga đã quay sang Mễ Nguyên Thông nói :
– Phó chưởng môn nhân, xin người giải huyệt đạo cho con a đầu này để cho y thị có thể nói được thì chúng ta mới có thể hỏi.
Mễ Nguyên Thông xua tay cười nói :
– Bọn đối đầu chúng ta đều là những tay cao siêu hiếm có, cho nên mỗi cử chỉ chúng ta đều phải đặc biệt đề phòng. Vậy việc gì chúng ta phải hỏi cung y thị ở ngoài rừng này. Nga nhi hãy đem y thị về động phủ rồi sẽ tra hỏi kỹ càng có phải là hay hơn không?
Ngọc Kiều Nga nghiêng mình lãnh mệnh. Nàng ta đưa tay nhấc bổng Tiêu Lộng Ngọc lên, rồi cùng thiếu nữ áo trắng giả trang Tiêu Lộng Ngọc cùng theo Mễ Nguyên Thông quay trở về sào huyệt.
Nếu như để cho Mễ Nguyên Thông với Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga đem nàng trở về sào huyệt của bọn họ thì nghĩ đến cơ hội thoát thân chỉ là một ảo tưởng.
Hy vọng của Tiêu Lộng Ngọc cuối cùng đã trở thành vô vọng. Bởi vì Mễ Nguyên Thông vẫn không gặp ngăn trở gì ở dọc đường, vẫn yên ổn trở về sào huyệt.
Vừa vào tới hang ma, Ngọc Kiều Nga liền quay sang Mễ Nguyên Thông hỏi :
– Xin Phó chưởng môn nhân đối phó với con Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc này phải trừng trị ra sao?
Mễ Nguyên Thông cười nham hiểm, nói :
– Tội chết thì có thể thoát khỏi, nhưng tội sống thì không thể tha được. hãy đem y thị vào Tu La Địa Ngục, rồi Nga nhi con hay đi gọi Diêm Tiểu Thanh, Hùng Thuần Thuần và Tư Đồ Ngọc cùng tới nhé.
Ngọc Kiều Nga cau mày, đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc ra vẻ đác ý, nói :
– Tiêu Lộng Ngọc ngươi có nghe thấy chăng? Dẫu là mình đồn da sắt một khi đã vào Tu La Địa Ngục của bổn phái cũng không tránh khỏi bị lột ba lớp da, tan xương nát cốt.
Nói rồi Ngọc Kiều Nga quay sang nhìn thiếu nữ áo trắng giả trang Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
– Mai Tiểu Hương sư muội, xin phiền sư muội hãy đem con a đầu này vào trong Tu La Địa Ngục. Ngu tỷ phải đi gọi Diêm nhị tỷ, Hùng tam tỷ và Tư Đồ Ngọc tới đây.
Nói dứt lời, Ngọc Kiều Nga nghiêng mình thi lễ với Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông rồi quay mình đi ra.
Mễ Nguyên Thông chăm chú nhìn Mai Tiểu Hương, nói :
– Hương nhi, con đem Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc trói vào Thất Tinh Xuân trong Tu La Địa Ngục, rồi chuẩn bị các dụng cụ tra khảo. Ta đi cởi lớp hóa trang, rồi đến yết kiến Chưởng môn nhân, hỏi xem người có phải đích thân tới đó tra khảo không?
Mai Tiểu Hương nghiêng mình lãnh mệnh. Nàng ta đem Tiêu Lộng Ngọc vào trong một gian thạch thất, hai cửa đóng chặt.
Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông trở lại gian tĩnh thất của mình, trước tiên y cởi lớp hóa trang làm Đoàn Thiên Hùng, trở lại bộ mặt thật.
Sau đó, y đến gian tĩnh thất màu hồng ở chính giữa, nơi cư ngụ của Chưởng môn nhân cuối đường địa đạo.
Thế nhưng khi Mễ Nguyên Thông vừa tới trước cửa gian tĩnh thất thì thấy trong một cái lỗ nhỏ trên cánh cửa tĩnh thất có cắm ba cây hương khói tỏa lên nghi ngút.
Ba cây hương này chứng tỏ là Chưởng môn nhân đang luyện một môn thần công tới lúc vô cùng quan trọng, bất cứ người nào cũng không được làm kinh động.
Mễ Nguyên Thông dĩ nhiên đã hiểu rõ qui luật này. Y khẽ đảo mắt nhìn qua một lượt, không dám làm kinh động Chưởng môn nhân, liền một mình đi tới Tu La Địa Ngục.
Tu La Địa Ngục cách gian tĩnh thất màu hồng của Chưởng môn nhân cũng hơi xa, đường đi lại thêm ba bốn khúc quẹo, Mễ Nguyên Thông vừa vào trong Tu La Địa Ngục thì Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga đã đưa Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh, Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần cùng với Tư Đồ Ngọc tới đó rồi. Tất cả đều đang đợi chờ trong gian thạch thất.
Gian thạch thất này rộng có đến hơn mười trượng, Tiêu Lộng Ngọc thì bị trói vào một cột đá lớn, còn Mai Tiểu Hương vẫn chưa lột bỏ lớp giả trang Tiêu Lộng Ngọc, hiện cùng với bọn Ngọc Kiều Nga đang trò chuyện.
Mễ Nguyên Thông vừa tới nơi, một nam và bốn nữ trong gian thạch thất đều đứng thẳng dậy, nghiêng mình vái chào Phó chưởng môn nhân.
Mễ Nguyên Thông thấy Diêm Tiểu Thanh và Hùng Thuần Thuần tu đã khỏi bệnh, nhưng gương mặt vẫn còn trắng bệch, liền mỉm cười hỏi :
– Thanh nhi, Thuần nhi, thương thế của các con đã khỏi hẳn chưa?
Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc đang bị trói chặt vào cột đá, nghiến răng giận dữ nói :
– Con a đầu này đã dùng Huyền công Tuyệt Tình trảm thật là lợi hại, chúng con tuy được ơn Mễ phó chưởng môn nhân ban cho linh dược may mắn thoát hiểm, nhưng chân khí đã bị tiêu hao rất nhiều, cần phải trong vòng hai ba hôm nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục lại sức khỏe được.
Mễ Nguyên Thông đắc ý, mỉm cười nói :
– Con a đầu này gan to mật lớn lại thêm lắm mưu nhiều kế, nhưng cuối cùng vẫn bị ta khám phá ra. Hiện giờ y thị bị giam giữ trong Tu La Địa Ngục này, đã có cơ hội trả thù được rồi đây.
Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh cười nhạt một tiếng nói :
– Khải bẩm Phó chưởng môn nhân, lần này là cơ hội báo thù. Vậy trước tiên phải hỏi cho ra Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa sư muội có phải đã lọt vào tay y thị không? Giờ đây Oa muội bị y thị giấu ở nơi nào để chúng ta tìm cách giảu cứu đã.
Mễ Nguyên Thông gật đầu nói :
– Thanh nhi nói rất phải. Việc tra hỏi Ngọc Kiều Oa hiện giờ ở đâu con hãy đảm nhận có được không?
Diêm Tiểu Thanh nghiêng mình lảnh nhiệm, cười nham hiểm nói :
– Thanh nhi xin vâng lời Mễ phó chưởng môn nhân. Lời tục ngữ thường nói “lòng người cứng rắn như sắt nhưng vốn không phải là sắt còn hình phạt như lò lửa lại là lò lửa thật”. Con không tin rằng không có cách nào để khiến cho con a đầu này phải khai sự thật. Thử xem sức chịu đựng của y thị tới mức độ nào?
Diêm Tiểu Thanh nói tới đây nét mặt sa sầm, nhìn Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông nghiêng mình nói :
– Xin Phó chưởng môn nhân cho con biết có phải là con Tiêu Lộng Ngọc nay đã bị Phó chưởng môn nhân dùng một thủ pháp đặc biệt chế ngự nó không?
Mễ Nguyên Thông gật đầu mỉm cười nói :
– Thanh nhi cứ yên tâm. Con a đầu này đã bị ta dùng Đoạt Hồn chỉ điểm vào huyệt dạo, dẫu y thị chưa bị trói vào Thất Tình Xuân này cũng không có cách nào cựa quậy được.
Diêm Tiểu Thanh cười nham hiểm nói :
– Tuy ở trong Tu La Địa Ngục này không sợ y thị chắp cánh mà bay đi được, nhưng cũng cần phải đề phòng một chút. Mễ phó chưởng môn nhân chẳng cần phải khiến cho y thị khôi phục lại công lực, mà chỉ cần người giải Á huyệt cho y thị, để y thị có thể trả lời được những câu hỏi của Thanh nhi.
Mễ Nguyên Thông mỉm cười nói :
– Được rồi, ta chỉ giải Á huyệt chứ không làm cho y thị khôi phục lại được công lực dâu.
Nói rồi, Mễ Nguyên Thông ngầm vận công lực, tay phải khẽ đưa lên, nhằm á huyệt của Tiêu Lộng Ngọc mà điểm nhẹ một cái.
Tiêu Lộng Ngọc liền cảm thấy rung động toàn thân, hai mắt nàng khẽ mở, đưa mắt nhìn các người đứng ở trong thạch thất một lượt. Trong lòng nàng có vẻ như không phục, ánh mắt hiện ra có vẻ tức giận vô cùng.
Mễ Nguyên Thông khẽ vẩy tay. Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga, Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần, và bọn Tư Đồ Ngọc, Mai Tiểu Hương tất cả đều lui lại, ngồi xuống một bên, chỉ để lại một mình Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh đứng trước Thất Tình Xuân phụ trách việc tra hỏi Tiêu Lộng Ngọc.
Diêm Tiểu Thanh lạnh lùng nói :
– Tiêu Lộng Ngọc…
Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn nàng ta, trong ánh mắt lộ vẻ tức giận, nhưng nàng liền ngoảnh mặt đi, không thèm đếm xỉa đến y thị.
Diêm Tiểu Thanh nghiến răng nói :
– Huyền công Tuyệt Tình trảm của ngươi tuy khá lợi hại, nhưng hôm nay đã bị Mễ phó chưởng môn nhân của bổn phái bắt giữ thì còn hòng ra oai và nổi sát khí cái nổi gì! Ta khuyên ngươi nên biết điều một chút, ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi của ta. Bằng không, ngươi ắt sẽ bị một hình phạt vô cùng tàn nhẩn. Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh ta xưa nay đối với người ít khi nương tay đấy.
Tiêu Lộng Ngọc cúi đầu, khẽ nhắm đôi mắt lại. Đối với những lời uy hiếp của Diêm Tiểu Thanh, rõ ràng là nàng không để vào tai, chẳng thèm đếm xỉa tới.
Diêm Tiểu Thanh khẽ nhíu mày, đưa tay đánh ra một chưởng.
“Bốp” một tiếng vang lên, trên má trái của Tiêu Lộng Ngọc liền sưng vù hiện rõ đấu vết năm ngón tay đỏ ửng.
Trên khóe môi của nàng máu tươi đã rỉ ra. Ngọc Kiều Nga thấy Diêm Tiểu Thanh đánh ra chưởng này thật không phải là nhẹ, liền quay qua Tư Đồ Ngọc ngồi cạnh bên, khẽ giọng cười nói :
– Ngọc đệ, Diêm tỷ tỷ của hiền đệ đánh một chưởng đó, hiền đệ thấy thế nào?
Tư Đồ Ngọc nếu như ngày trước thấy Ngọc tỷ tỷ của mình bị đau khổ như thế, tất nhiên đôi mắt chàng sẽ mở ra vô cùng tức giận.
Thế nhưng hiện giờ người chàng đã bị trúng độc, tâm tính sớm đã bị mê loạn cho nên chàng vẫn không lộ một chút là thương xót, trái lại còn vui mừng cười đáp :
– Diêm nhị tỷ đánh thế tuy trông rất đẹp nhưng cần phải đánh thêm một chưởng nữa vào má bên phải của y thị, khiến con a đầu này đều bị sưng húp cả hai bên thì trông mới đẹp.
Tư Đồ Ngọc trả lời như thế, giọng nói của chàng rất lớn, khiến cho Diêm Tiểu Thanh nghe lọt vào tai, liền quay sang Tiêu Lộng Ngọc cười nham hiểm nói :
– Tiêu Lộng Ngọc ngươi có nghe hay không? Nếu ngươi không trả lời câu hỏi của ta thì Ngọc đệ đệ của ngươi lại muốn ta đánh thêm một cái bạt tai nữa hay sao?
Tiêu Lộng Ngọc nghiến răng, trên gương mặt tuy vô cùng tức giận, nhưng ngay cả một tiếng “ừ” nàng cũng không hề thốt ra được.
Diêm Tiểu Thanh không ngờ đối phương lại bướng bỉnh đến như thế, nàng ta đưa đôi mắt nổ hung quang gằn giọng nói :
– Tiêu Lộng Ngọc, ta hỏi ngươi một câu: ngươi đem Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa giam giữ nơi đâu?
Tiêu Lộng Ngọc vẫn im lặng như cũ, không đáp nửa lời.
Lúc đó Mai Tiểu Hương ngồi bên cạnh Mễ Nguyên Thông, chợt quay sang Bách Biến Ôn Quân khẽ nói :
– Phó chưởng môn nhân, chúng ta sao chẳng nhân cơ hội này mà thử xem tâm thần của Tư Đồ Ngọc mê loạn đến mức độ nào?
Mễ Nguyên Thông gật đầu đồng ý, đưa mắt nhìn xung quanh. Y thấy Diêm Tiểu Thanh hỏi mà không thấy Tiêu Lộng Ngọc lên tiếng đáp, nàng ta lại định giơ chưởng lên đánh thêm một lần nữa, thì y liền mỉm cười nói :
– Thanh nhi hãy khoan đã!
Diêm Tiểu Thanh thâu chưởng quay đầu nhìn lại, nghiêng mình nói :
– Phó chưởng môn nhân có điều chi dạy bảo?
Mễ Nguyên Thông cười vẻ quái dị, nói :
– Ý muốn của Tư Đồ Ngọc là đánh thêm một chưởng nữa vào má bên phải của Tiêu Lộng Ngọc, vậy con hãy để y lo liệu việc đó cho.
Diêm Tiểu Thanh hiểu ý của Mễ Nguyên Thông là muốn chính tay Tư Đồ Ngọc đánh Tiêu Lộng Ngọc cho nên nàng ta vừa nghiêng mình lãnh mệnh, vừa quay sang Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
– Ngọc đệ đệ, hiền đệ lại đây, ngu tỷ giao con quỷ a đầu này cho hiền đệ tra hỏi đấy.
Tư Đồ Ngọc nghe nói như có điều do dự, chưa muốn bước lên Mễ Nguyên Thông sa sầm nét mặt chăm chú nhìn Tư Đồ Ngọc nói :
– Có phải là ngươi không muốn đả thương vị Ngọc tỷ tỷ này phải không?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu lia lịa, đưa tay chỉ vào Ngọc Kiều Nga, Diêm Tiểu Thanh, Hùng Thuần Thuần và Mai Tiểu Hương mỉm cười nói :
– Tại hạ có nhiều vị tỷ tỷ như thế này, hơn nữa các tỷ tỷ lại đối với tại hạ rất là thân mật, thì làm sao mà tại hạ lại không muốn đánh con quỷ a đầu kia cho được?
Mễ Nguyên Thông đối với câu trả lời của Tư Đồ Ngọc chư có vẻ rất hài lòng, hỏi tiếp :
– Ngươi đã muốn thì tại sao lại không ra tay cho rồi?
Tư Đồ Ngọc gãi đầu đảo mắt nói :
– Tại hạ… tại hạ chỉ có thể đánh chứ không biết tra hỏi đâu.
Mễ Nguyên Thông cười quái dị nói :
– Được! Được rồi! Ta chỉ cần ngươi đánh, không cần ngươi phải tra hỏi làm gì. Có điều là ta muốn ngươi phải đánh cho con Tiêu Lộng Ngọc một cái bạt tai thật mạnh đấy nhé!
Mễ Nguyên Thông vừa nói dứt lời, Tư Đồ Ngọc dạ một tiếng. Chàng tung người đến trước mặt Tiêu Lộng Ngọc, tay phải đưa lên, tay trái đánh ra một cái thật mạnh.
Quả nhiên chàng đã ra tay không chút thương xót, trên má phải của Tiêu Lộng Ngọc liền bị một cái tát tai thật nặng nề.
Nếu luận về sức lực thì một chưởng này của Tư Đồ Ngọc so với chưởng của Diêm Tiểu Thanh vừa rồi cũng suýt soát.
Thế nhưng, luận về mức đả thương người, thì chưởng này của Tư Đồ Ngọc so với chưởng của Diêm Tiểu Thanh còn lợi hại hơn nhiều, bởi vì chưởng của chàng dùng ngay mu bàn tay đánh ngược trở lại, còn Diêm Tiểu Thanh thì dùng lòng bàn tay đánh ra, nên kết quả phải khác xa.
“Bốp” một tiếng vang lên, trên má phải của Tiêu Lộng Ngọc năm dấu ngón tay, nhưng chỉ có bốn dấu tím bầm.
Nguyên nhân chỉ có bốn dấu tím bầm là vì Tư Đồ Ngọc đã vả ngược lại rất mạnh, cho nên ngón cái vẫn không trúng mạnh vào má Tiêu Lộng Ngọc.
Tiêu Lộng Ngọc làm sao mà có thể trấn tĩnh nỗi, trong miệng liền phun ra một khẩu máu tươi, trong máu có lẫn hai cái răng gãy rơi ra.
Trong đôi mắt của Tiêu Lộng Ngọc liền chảy ra hai hàng nước mắt.
Nguyên nhân khiến cho nàng chảy nước mắt có hai lối giải thích: Một là nàng đau quá không chịu nổi. Hai là nàng quá thương tâm.
Gọi là thương tâm tự nhiên là vì Tư Đồ Ngọc. Diêm Tiểu Thanh đánh nàng thì càng chỉ có tức giận mà không có thương tâm. Thế nhưng lại bị chính tay Ngọc đệ đệ yêu quý của nàng đánh mạnh đến thế, thì Tiêu Lộng Ngọc dẫu là người sắt đá đến đâu cũng không làm sao tránh khỏi đau lòng rơi lệ.
Tiêu Lộng Ngọc vốn là người có dung mạo rất đẹp, nhưng sau khi bị hai cái bạt tai liền, hai bên má nàng sưng húp lên, mặt dính đầy máu, trông chẳng khác gì một con quỷ dạ xoa.
Thế nhưng vị Bạch Y Long Nữ này thật cứng cõi hơn người.
Trên gương mặt nàng tuy bị sưng vù, trong miệng nàng tuy bị phun máu tươi, khóe mắt tuy đã rơi lệ, răng gẫy, thế nhưng vẫn nghiến răng, không nói một tiếng nào.
Tư Đồ Ngọc quay đầu nhì Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông cau mày hỏi :
– Phó chưởng môn nhân, tại hạ có cần đánh nữa hay không?
Mễ Nguyên Thông thấy Tiêu Lộng Ngọc cứng cỏi như thế trong lòng bất giác cũng lo sợ. Nghe Tư Đồ Ngọc nói xong, y chỉ lắc đầu cười nói :
– Ngươi trở về chỗ ngồi đi, không cần đánh nữa. Chúng ta đối với con Tiêu Lộng Ngọc này điều quan trọng là việc tra hỏi chứ không phải ở sự đánh đập. Chỉ cần cho y thị chịu khai sự thật thì chúng ta quyết không làm cho y thị phải đau đớn đâu.
Tư Đồ Ngọc vâng mệnh trở về chỗ ngồi cạnh bên Ngọc Kiều Nga rồi cả hai âu yếm nhìn nhau một cách vô cùng thân mật.
Mễ Nguyên Thông chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
– Tiêu Lộng Ngọc…
Tiêu Lộng Ngọc nghiến răng, hai mắt nhắn nghiền, không thèm để ý đến những lời của Mễ Nguyên Thông.
Thấy vậy Bách Biến Ôn Quân liền quay sang Diêm Tiểu Thanh nói :
– Thanh nhi, con hãy tiếp tục việc tra khảo đi. Nếu như con tiện tỳ này vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu trả lời, thì con hãy dùng đến Nhất Tình khốc hình của Tu La Địa Ngục rồi sau đó sẽ làm cho y thị ở dưới gan nát cốt kế đem y thị chôn ở dưới đáy Huyết Ô trì.
Diêm Tiểu Thanh bước tới phía trước hai bước, cười nham hiểm nói :
– Tiêu Lộng Ngọc, ngươi có nghe thấy chăng? Ta đã nói rằng: trong lòng người vốn như sắt nhưng không phải là sắt, nhưng hình phạt vốn là lò lửa lại là lửa thực. Nếu ngươi cứ cứng đầu cứng cổ thì chỉ chuốc lấy sự đau khổ vào thân thôi.
Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc bị trói chặt vào cột Thất Tình Xuân vẫn im lặng, không thèm trả lời.
Diêm Tiểu Thanh tức giận khôn tả, liền đưa mắt nhìn hai tên đệ tử đứng dựa ở góc tường, trầm giọng quát :
– Chuẩn bị Thất Tình khốc hình! Trước hết hãy cho con tiện tỳ này thưởng thức qua sự đau khổ của môn “Phất thủy lâm thân, Hàn đăng đông cốt…”
Diêm Tiểu Thanh vừa nói tới đây thì Mai Tiểu Hương chợt lên tiếng cười nói :
– Diêm nhị tỷ chẳng cần phải sử dụng đến Thất Tình khốc hình, tiểu muội đã có cách làm cho con a đầu này phải lên tiếng trả lời.
Diêm Tiểu Thanh chăm chú nhìn Mai Tiểu Hương, mỉm cười nói :
– Ngu tỷ quên khuấy mất. Mai sư muội vốn đã là người oai trấn Thiên Nam với biệt hiệu là Lạt Thủ La Sát tất nhiên là hiền muội đã có cách trừng trị con a đầu này một cách xứng đáng.
Thì ra người đã được Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông và Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga cho giả trang làm Tiêu Lộng Ngọc chính là một đệ tử xuất sắc của Câu Lậu phái với tên hiệu là Lạt Thủ La Sát Mai Tiểu Hương.
Trông nàng ta là một người quỷ kế đa đoan, dâm đãng vô cùng. Hơn nữa, nàng ta lại có thuật chuyên về Thái bổ, chuyên việc lấy nguyên dương của những thanh niên còn đồng trinh.
Những chàng trai bị hại dưới tay nàng thật là đếm không xiết kể. Mai Tiểu Hương nghe nói liền mỉm cười hỏi :
– Diêm nhị tỷ đã gọi là Xà Tâm Quỷ Nữ, bên mình có đem sẵn rắn đấy không?
Diêm Tiểu Thanh gật đầu đáp :
– Ngu tỷ có một con rắn quý làm binh khí tùy thân, tuy đã chết rồi nhưng còn những loại rắn độc khác bên ngoài thì còn nhiều vô kể, Mai sư muội hỏi tới việc này chắc là muốn dùng con rắn độc của ngu tỷ để hỏi cung y thị phải không?
Mai Tiểu Hương cười lạnh lùng nói :
– Diêm nhị tỷ cứ lựa cho tiểu muội một con rắn độc thật nhỏ để cho nó bò lên cổ Tiêu Lộng Ngọc. Nếu như lúc hỏi cung mà y thị vẫn không trả lời, thì chúng ta hãy sai con rắn bò vào thất khiếu của y thị, xem y thị có sợ hay không? Y thị có chịu đựng nổi hình phạt khốc liệt này hay không?
Mai Tiểu Hương vừa nói dứt lời thì Bách Biến Ôn Quân liền vỗ tay, đưa mắt nhìn Mai Tiểu Hương, khen ngợi rằng :
– Hương nhi, cách này thật là vô cùng tuyệt diệu! Dẫu rằng y thị có bướng bỉnh đến đâu, chỉ cần khi rắn chui vào một lỗ khiếu hoặc hai lỗ cũng đủ khiến cho y thị phải cung khai ngay.
Thì ra đó là một con rắn nhỏ, dài chừng hơn hai thước. Hơn nữa, môi rắn lại nhất nhọn, đầu hình tam giác, khắp mình mẩy đỏ như máu lại thêm có những đốm màu đen trông thật đáng sợ.
Diêm Tiểu Thanh cầm con rắn trong tay, chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc gằn giọng nói :
– Tiêu Lộng Ngọc, ngươi thử nhìn xem trong tay ta cầm cái gì đây?
Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc từ khi bị cột vào Thất Tình Xuân đối với mọi hành động của đối phương đều giả ngây giả điếc. Thế nhưng giờ đây nàng cũng vội liếc nhìn vào tay của Diêm Tiểu Thanh.
Diêm Tiểu Thanh liền đem độc kế của Lạt Thủ La Sát Mai Tiểu Hương nói qua cho Tiêu Lộng Ngọc nghe qua một lượt, rồi cười nham hiểm, nói :
– Tiêu Lộng Ngọc, nếu ngươi không chịu đem sự thật mà trả lời ta sẽ cho ngươi thưởng thức hình phạt rắn chui vào thất khiếu, thật là đau khổ vô ngần.
Diêm Tiểu Thanh vừa nói dứt lời, thì thân hình của Tiêu Lộng Ngọc liền khẽ run run.
Chẳng trách Tiêu Lộng Ngọc là người non gan yếu mật, bởi vì nàng vốn là người sợ rắn. Hơn nữa, Bạch Y Long Nữ tuy là người bướng bỉnh, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một con người thì làm sao có thể chịu đựng nổi hình phạt rắn chui vào thất khiếu được.
Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông đã nhận ra Tiêu Lộng Ngọc có vẻ run sợ, liền cười lên một trang nham hiểm, đưa mắt nhìn Diêm Tiểu Thanh, xua tay nói :
– Thanh nhi, khoang phóng độc xà đã! Con a đầu đã run sợ, có lẽ đã chịu khai ra sự thật rồi.
Diêm Tiểu Thanh cười nhạt một tiếng, trề môi ra nói :
– Ta xem ngươi có thể chịu đựng được tới mức nào. Với hình phạt này, chỉ trong vòng nháy mắt là chết không kịp ngáp.
Mễ Nguyên Thông cười quái dị nói :
– Tiêu Lộng Ngọc, ngươi cứ đem sự thật mà nói đi, Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa hiện giờ sống chết ra sao? Nàng đã bị bọn ngươi giam giữ ở nơi nào. Đoàn Thiên Hùng thật sự là tên giả hay tên thật. Lai lịch của y ra sao?
Bách Biến Ôn Quân tuy đã đưa ra rất nhiều vấn đề, nhưng vẫn không nhận được một câu trả lời nào.
Tiêu Lộng Ngọc hai mắt khép kín, tuy thân hình nàng hơi run nhưng trước sau vẫn không nói một lời nào.
Mai Tiểu Hương “hừ” lên một tiếng, cau mày nói :
– Con a đầu này thật ương ngạnh quá. Từ khi y thị bị giam vào trong Tu La Địa Ngục đến giờ, trước sau vẫn không khai một lời nào cả.
Diêm Tiểu Thanh đôi mắt nổ hung quang, cười nham hiểm nói :
– Mai sư muội đừng nên nóng nảy. Hãy để cho ngu tỷ xem y thị ương ngạnh đến mức độ nào?
Diêm Tiểu Thanh nói dứt lời, liền khẽ ném con rắn nhỏ quái dị xuống mặt đất.
Rắn bò tới đất liền bò tới cây cột Thất Tình Xuân, nơi trói Tiêu Lộng Ngọc.
Rắn bò vừa đến chân Tiêu Lộng Ngọc thì Diêm Tiểu Thanh liền chúm môi huýt một tiếng.
Con rắn quái dị nghe tiếng huýt liền bò lên chân Tiêu Lộng Ngọc rồi chầm chậm bò lên.
Mễ Nguyên Thông một mặt chăm chú nhìn, một mặt khẽ liếc nhìn vẻ mặt của Tư Đồ Ngọc xem phản ứng của chàng ra sao?
Tư Đồ Ngọc vẫn âu yếm với Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga thân mật lạ thường. Chàng đối với sự đau đớn của Tiêu Lộng Ngọc như không thèm để ý đến.
Thấy vậy Mễ Nguyên Thông trong lòng vô cùng cao hứng, biết rằng viên Cửu Cửu Mê Hồn đơn do mình chế luyện quả nhiên có công hiệu lạ thường, chăng những đã khiến cho Tư Đồ Ngọc hoàn toàn quên hẳn lai lịch của mình, lại có thể lợi dụng được chàng nữa.
Lúc đó con rắn quái dị đã bò chậm chạp từ chân Tiêu Lộng Ngọc lên đến phía trên người nàng, trông thật dễ sợ.
Diêm Tiểu Thanh lạnh lùng nói :
– Tiêu Lộng Ngọc ngươi có cứng đầu cứng cổ như thế, chỉ sợ chuốc lấy khổ vào thân mà thôi.
Tiêu Lộng Ngọc thân hình hơi run, tuy mỗi lúc nàng lại cảm thấy rất sợ hãi, nhưng vẫn ngậm miệng, không trả lời câu nào.
Diêm Tiểu Thanh thấy thế vô cùng tức giận, lại chúm môi huýt một tiếng. Con rắn nghe tiếng huýt liền bò thật nhanh, trong chớp mắt đã bò tới yết hầu của Tiêu Lộng Ngọc.
Đuôi rắn khẽ cong lên, thân rắn quấn chặt lấy cổ của Tiêu Lộng Ngọc rồi ngóc đầu lên, đưa cái lưỡi tím đen liếm vào mồm mũi của Tiêu Lộng Ngọc.
Diêm Tiểu Thanh nghĩ rằng với tình hình như thế, dẫu cho đó là mình đồng da sắt cũng phải kinh hồn tán đởm, run sợ mà lên tiếng cầu khẩn. Cho nên nàng ta liền đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc, mỉm cười nói :
– Tiêu Lộng Ngọc, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn mà khai ra đi. Nếu không, con rắn này của ta sẽ chui lọt vào lỗ mũi của ngươi. Trò chơi này không dễ gì chịu đựng nổi đâu nhé!
Bọn gian ác trong phòng, ai nấy cũng cho rằng Tiêu Lộng Ngọc thế nào cũng phải khuất phục thế nhưng Bạch Y Long Nữ hình như coi cái chết nhẹ như lông hồng, vẫn bướng bỉnh không chịu nói.
Diêm Tiểu Thanh nghiến răng tức giận, vừa định ra lệnh cho con rắn độc chui vào lỗ mũi của Tiêu Lộng Ngọc, thì đột nhiên trong một lỗ truyền âm trên vách tường vang lên một giọng nói trầm trầm, nhưng lại kèm theo tiếng khánh ngọc rất rõ ràng.
Lạt Thủ La Sát Mai Tiểu Hương vừa nghe thấy tiếng khánh ngọc, liền đứng ngay dậy, nghiêng mình trước Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông mỉm cười nói :
– Chưởng môn nhân có lệnh gọi Phó chưởng môn nhân.
Thì ra trong Câu Lậu phái có một qui luật rất bí mật, là khi Chưởng môn nhân muốn gặp Bách Biến Ôn Quân thì gõ khánh ngọc, muốn gặp Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương, Phó chưởng môn nhân thì đánh chuông vàng, còn muốn gặp vị Phó chưởng môn có thân phận kỳ bí thì gõ trống da.
Hiện giờ tiếng khánh ngọc vừa vang lên, Mễ Nguyên Thông biết ngay rằng Chưởng môn nhân ắt có một việc gì quan trọng muốn bàn bạc với mình, cho nên Mễ Nguyên Thông liền đưa mắt nhìn Mai Tiểu Hương mỉm cười nói :
– Chưởng môn nhân có chuyện cần gọi, ta đi một lúc rồi sẽ trở lại, Hương nhi, Nga nhi, Thanh nhi và Thuần nhi, các con cứ tiếp tục ở nơi đây mà tra hỏi. Đối với con Tiêu Lộng Ngọc chẳng cần phải khoan dung làm gì.