Đại Tình Hiệp

Chương 47: Một mình đấu với Ngũ hùng


Đọc truyện Đại Tình Hiệp – Chương 47: Một mình đấu với Ngũ hùng

Chủ điếm vâng dạ luôn mồm, vội vàng đem ra một vò rượu trắng, một đĩa đậu phụ, mấy quả trứng mặn và một đĩa đậu phộng ra cho khách nhắm rượu.

Tư Đồ Ngọc thấy vậy liền cau mày. Tiêu Lộng Ngọc vội cười, nói :

– Ngọc đệ làm sao vậy? Tửu điếm nơi sơn dã chẳng qua chỉ có thế thôi. Nếu hiền đệ muốn ăn cá to thịt béo thì phải đợi đến thị trấn nào đó mới có những món ấy được…

Tiêu Lộng Ngọc vừa nói tới đây thì từ dưới bếp bỗng có một mùi thơm ngào ngạt xông lên mũi.

Tư Đồ Ngọc cau mày nói :

– Ngọc tỷ thử ngửi xem đó chẳng phải là mùi gà quay sao?

Tiêu Lộng Ngọc chưa kịp trả lời thì chủ điếm đã bưng một khay gà, khói đang bốc lên nóng hổi, mỉm cười nói :

– Tướng công, đó chẳng phải là gà quay đâu, mà là gà rừng quay đấy. Mùi vị của nó thơm lắm phải không?

– Chủ điếm, ngươi đảm nhận cả ba việc chủ nhân, tửu bảo, đầu bếp lại còn cả nghề săn bắn nữa ư? Thật là con người lắm tài lắm nghề đấy!

Chủ điếm xum xoe cười nói :

– Tướng công cứ quá khen thôi, chứ gà rừng này chẳng phải do tại hạ săn được.

Tiêu Lộng Ngọc “À” lên một tiếng, ngạc nhiên hỏi :

– Chẳng phải là ngươi bắt được thì chẳng lẽ nó tự bay vào cái chảo của ngươi hay sao?

Chủ điếm nói :

– Vừa rồi có một vị khách đem tới đây, rồi còn tự tay làm bếp lấy. Người đó ăn hết một nửa, còn để lại một nửa, tiểu nhân cũng không cần dùng nên mới dâng cho tướng công và cô nương thưởng thức qua.

Tiêu Lộng Ngọc cau mày nhìn chủ điếm, hỏi :

– Người khách đó là nam hay nữ? Già hay trẻ?

Chủ điếm liền đáp :

– Đó là một cô nương áo trắng rất trẻ tuổi và xinh đẹp.

Lúc bấy giờ Tư Đồ Ngọc vừa định cầm một miếng cánh gà bỏ vào mồm, Tiêu Lộng Ngọc thấy vậy liền quát bảo :

– Ngọc đệ, khoan đã! Đừng nên ăn con gà rừng quay này!

Tư Đồ Ngọc nghe nói chăm chú nhìn vào Tiêu Lộng Ngọc, có vẻ kinh ngạc vô cùng.

Tiêu Lộng Ngọc cũng không nói nhiêu lời, chỉ nhổ cây trâm bạc ở trên mái tóc rồi đâm vào cổ con gà quay.

Tư Đồ Ngọc thấy cây trâm bạc đang màu trắng biến thành màu đen, bất giác hoảng sợ, kêu lớn :

– Nguy hiểm thật! thảo nào mà tỷ tỷ lại chả dè dặt như vậy. Thì ra trong con gà này có độc.

Chủ điếm há hốc miệng, sắc mặt tái mét run giọng nói :

– Đó… đó… Tại hạ… Chẳng biết nói ra làm sao! Vị… khách đó cũng đã ăn một nửa rồi. Tại sao… nàng lại không trúng độc?

Tiêu Lộng Ngọc nhìn chủ điếm mà mỉm cười, an ủi rằng :

– Người không nên sợ hãi, cứ tính tiền rượu đi. Chúng ta không thể trách ngươi được.

Lúc bấy giờ Tư Đồ Ngọc không còn lòng dạ nào ăn uống nữa liền đưa cho chủ quán một nén bạc vụn, rồi cùng Tiêu Lộng Ngọc lại tiếp tục lên đường.

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười, nói :

– Việc này thật là khéo léo! Nếu Ngọc đệ không khen chủ điếm là y biết cả nghề săn bắn, thì y đâu có nói con gà đã do một vị khách đem tới, rồi lại chính tay nấu lấy, nêm mới khiến cho tỷ tỷ phải đem lòng ngờ vực.

Tư Đồ Ngọc biết rằng Tiêu Lộng Ngọc sợ mình hổ thẹn, cho nên mới đem công lao này mà nhường lại cho mình, bất giác chàng liền đem lòng cảm kích, mỉm cười nói :

– Tỷ tỷ đừng nên nói như vậy. Chính tiểu đệ đã nhận thấy mình là người vụng về, không có cơ mưu gì cả. Nếu mà không nhờ được tỷ tỷ cảnh giác kịp thời thì những mũi kim Diêm Vương thích, ba điềm Lâm Quang Lôi Hỏa đạn và con gà rừng tẩm độc rồi đã giết chết tiểu đệ rồi còn gì?

Tiêu Lộng Ngọc cười nói :

– Đó chẳng qua là hiền đệ đã quá nhún nhường đấy thôi, chứ trước đây hiền đệ đã chỉ đơn thương độc mã đến Tiên Hà lãnh, đã trải qua bao nhiêu mai phục nguy hiểm của đối phương, rồi còn đến Quát Thương mê cung, tham dự trận quyết đấu ngày đại hội Trung thu giữa Thần Châu tứ dật và Thần Châu tứ hung, mà không hề hấn chút nào thì sao?

Tư Đồ Ngọc liền kéo cánh tay mềm mại của Tiêu Lộng Ngọc, mỉm cười nói :

– Nói ra thì thật là kỳ lạ. Tiểu đệ một mình mà phải ứng phó với bao nhiêu tình cảnh hiểm nguy thì cũng không sao cả, thế nhưng hễ có ngọc tỷ ở bên cạnh thì y như là tiểu đệ lại có vẻ ỷ lại, khiến cho mình biến thành một kẻ ngớ ngẩn lạ thường.

Tiêu Lộng Ngọc nghe thấy chàng nói như vậy, liền nũng nịu cười nói :

– À, Ngọc đệ, nếu muốn diệt trừ cái tính ỷ lại đó mà phát huy cái sự thông minh của mình, thì hiền đệ thử đoán xem cái chất độc chứa trong con gà rừng đó là chất độc gì? Và thiếu nữ muốn ám hại chúng ta là ai?

Tư Đồ Ngọc nghĩ ngợi hồi lâu rồi cau mày đáp :

– Theo tiểu đệ thì người muốn ám hại chúng ta không phải Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa mà là Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga, chứ không ai ngoài một trong hai chị em y thị.


Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :

– Hiền đệ đoán cũng có lý, tỷ tỷ cũng nhận xét như vậy. Nhưng cái tên tuổi của Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga cũng không phải là thấp hèn gì đâu.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Tỷ tỷ, thực sự tỷ tỷ đã giam giữ Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa ở đâu?

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

– Tỷ tỷ căn cứ vào cái tâm lý của con người là tìm người thường tìm ở nơi xa, chứ ít ai để ý tới những nơi gần, cho nên tỷ tỷ đã giam giữ Ngọc Kiều Oa ở gần bên trái Thiên Ma động.

Tư Đồ Ngọc cau mày hỏi :

– Liệu nàng ta có thể trốn thoát được không?

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

– Trốn thoát ư? Tỷ tỷ đã phát hiện được một tòa mộ huyệt rất bí mật ở sườn núi gần Thiên Ma động, trong mộ huyệt địa thế rất rộng lớn rộng, đồ ăn thức uống lại có sẵn, và còn bày cả những trận pháp kỳ môn thật ảo diệu. Ngọc Kiều Oa còn bị tỷ tỷ điểm vào huyệt đạo thì y thị không thể có những hành động mãnh liệt được. Vậy thì y thị bị giam giữ rất chặt chẽ ở trong đó, làm sao mà có thể trốn thoát được?

Tư Đồ Ngọc nghe nói, liền cau đôi mày lại, như có vẻ nghĩ ngợi lung lắm. Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười hỏi :

– Ngọc đệ, hiền đệ nghĩ ngợi gì thế?

Tư Đồ Ngọc chớp chớp đôi mắt, đáp :

– Tiểu đệ nhận thấy thiếu nữ áo trắng thần bí định ám hại chúng ta có thể là Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa, chứ không phải là Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga.

Tiêu Lộng Ngọc chăm chú nhìn Tư Đồ Ngọc rồi cau mày cười nói :

– Ngọc đệ, do đâu mà Ngọc đệ quyết đoán như vậy?

Tư Đồ Ngọc cười đáp :

– Tiểu đệ nhờ sự liên tưởng mà lập ra giả thuyết đó.

Tiêu Lộng Ngọc “À” lên một tiếng tiếp tục hỏi :

– Hiền đệ liên tưởng đến việc gì và giả thuyết ra làm sao?

Tư Đồ Ngọc chậm rãi đáp :

– Tiểu đệ liên tưởng đến Lâm Quang Lôi Hỏa đạn là môn ám khí đã chôn theo Thất Xảo Thủ Ban Lỗ, nên mới đưa ra giả thuyết là ngôi cổ mộ mà Ngọc tỷ tỷ đã giam giữ Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa cũng là nơi chôn cất Thất Xảo Thủ Ban Lỗ.

Tiêu Lộng Ngọc nghe xong liền giật nẩy mình, bật thành tiếng nói :

– Ừ nhỉ! Ngọc đệ nêu ra giả thuyết như vậy rất có thể lắm. Bởi vì cách bố trí trong mộ huyệt đều cực kỳ tinh xảo. Cứ theo đó mà nói thì tỷ tỷ đã giúp cho Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa, khiến nàng đang họa mà lại được phúc.

Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :

– Có lẽ như thế, bởi vì trong ngôi mộ huyệt đã có những dấu vết rất xảo hợp.

Tiêu Lộng Ngọc cau mày, cười nói :

– Là nàng ta cũng chẳng sao, chỉ cần thiếu nữ áo trắng là Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa thì y thị không thể đứng trong bóng tối mà hại người mãi được, sẽ có lúc tỷ tỷ được gặp mặt y thị.

Tư Đồ Ngọc gật đầu, cười nói :

– Tiểu đệ đồng ý với sự nhận xét của tỷ tỷ, vì lẽ Ngọc Kiều Oa tính tình vô cùng kiêu ngạo, chúng ta chỉ cần tìm cách nói khích y thị, ắt y thị sẽ phải xuất hiện ngay.

Tiêu Lộng Ngọc trong đôi mắt đẹp của nàng như đang ẩn hiện một sự khó hiểu, bỗng nhiên nàng kéo cánh tay Tư Đồ Ngọc, cao giọng hát:

Đại Tình Hiệp! Đại Tình Hiệp!

Tay nắm tay, đi khắp giang hồ,

Dẫm nát hồn Thiên Ma Băng Nữ,

Trấn áp tứ hải bát hoang,

Cùng tam sơn ngũ nhạc…

Tư Đồ Ngọc chợt hiểu ra vẻ biến sắc của Tiêu Lộng Ngọc, có lẽ là nàng đã phát hiện được việc gì nên mới cố ý ca hát để khích đối phương.

Chàng liền vỗ tay cổ vũ, nói :

– Ngọc tỷ bảo là dẫm nát hồn Thiên Ma Băng Nữ, thật chẳng sai chút nào! Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa cho dù y thị may mắn mà thoát chết, cũng phải kính sợ tỷ tỷ vô cùng. Hễ nghe đến bảy chữ “Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc” là y thị phải hồn phi phách tán ngay!

Tiêu Lộng Ngọc thấy Tư Đồ Ngọc đã hiểu được tâm ý của mình, bất giác nàng đảo khóe thu ba khẽ liếc nhìn chàng.

Trong ánh mắt của Tiêu Lộng Ngọc hàm chứa một mối thâm tình khó tả.


Tư Đồ Ngọc càng xiết chặt tay Tiêu Lộng Ngọc, mỗi lúc cơ hồ như thêm một nóng.

Tiêu Lộng Ngọc chẳng những rút tay lại, mà còn đẩy Tư Đồ Ngọc phải lùi lại phía sau hai bước.

Tư Đồ Ngọc vừa xấu hổ vừa kinh sợ, bởi vì từ trước đến nay Tiêu Lộng Ngọc chưa bao giờ tỏ vẻ tức giận đối với chàng như vậy.

Bất giác sắc mặt Tư Đồ Ngọc đỏ bừng, vừa định hỏi lý do thì Tiêu Lộng Ngọc đã dùng “Nghĩ ngữ truyền âm” khẽ nói với chàng:

“Ngọc đệ sao lại ngu muội như thế, hiền đệ thử nhìn lên trên vách về phía bên trái xem sao?”

Tư Đồ Ngọc theo lời cảnh cáo của Tiêu Lộng Ngọc vội đưa mắt nhìn liền giật nẩy mình, mặt càng nóng bừng thêm.

Thì ra phía bên trái trên vách núi cao độ chừng bảy tám trượng đã xuất hiện năm thiếu nữ.

Năm thiếu nữ này chẳng ai xa lạ mà chính là Thần Châu tứ hung cùng với tỷ tỷ Ngọc Kiều Oa là Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga.

Trong lúc Tư Đồ Ngọc đang chăm chú nhìn lên, thì Thần Châu tứ hung với Ngọc Kiều Nga đã thi triển khinh công hạ thân xuống trước mặt chàng.

Tiêu Lộng Ngọc thấy bên địch quá đông, liền đưa tay vẫy Tư Đồ Ngọc bảo chàng đứng sát bên mình, tập trung tư tưởng để chuẩn bị ứng chiến.

Chẳng bao lâu năm trang má phấn hung ác tuyệt thế đã đứng sừng sững trước mặt hai người. Đứng đầu là Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần, nàng ta cười nhạt hỏi :

– Hừ, vừa rồi kẻ nào đã hát lên bài ca cuồng ngạo đó như thế?

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

– Chính là ta đây.

Hùng Thuần Thuần quát lớn :

– Ngươi là ai mà dám ngang nhiên như thế?

Tiêu Lộng Ngọc không chút giận dữ lạnh lùng đáp :

– Dẫm nát hồn Thiên Ma Băng Nữ là ta, trấn áp tứ bãi bát hoang cùng tam sơn ngũ nhạc cũng là ta, trong Quát Thương mê cung giả trang Ngọc Kiều Oa tham dự đại hội với Thần Châu tứ hung mà các ngươi cũng không hay biết cũng là ta. Ta là người như thế đó, các ngươi vẫn chưa chịu phục sao?

Hùng Thuần Thuần vốn là người rất lanh miệng, nhưng nay lại cảm thấy đối phương so với mình còn nhanh miệng hơn gấp mấy lần, bất giác thẹn quá hóa giận, nàng gằn giọng nói :

– Tất nhiên là không phục rồi, ngươi có dám giao đấu với ta một phen không?

Tiêu Lộng Ngọc bật cười nói :

– Ta biết rằng trong Thần Châu tứ hung các ngươi, nếu bảo về võ công cao nhất phải kể Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa, ngươi thử hỏi lại y thị xem có phải là đã bị bại dưới tay của ta hay không?

Ngọc Kiều Oa nghe nói, trên gương mặt lạnh lùng như băng tuyết của nàng đã lộ sắc ửng hồng, nhưng nàng cố nhẫn nhục không lên tiếng nói nửa lời.

Hùng Thuần Thuần cười nham hiểm nói :

– Tiêu Lộng Ngọc, ngươi đừng có đắc ý vội, Ngọc tiểu muội của ta không chút phòng bị nên ngươi mới được thắng thế như vậy, ngày hôm nay chúng ta có ý tìm ngươi để trả mối thù đó, đồng thời cũng để cho ngươi thấy sự lợi hại của Thiên Ma Băng Nữ chúng ta thế nào.

Tiêu Lộng Ngọc hơi cau mày lại :

– Thiên Ma Băng Nữ cho dù có chút lợi hại cũng chẳng cần ngươi phải khua môi múa mỏ như thế, chẳng lẽ con tiểu ma đầu Man Sơn như ngươi mà cũng tự phụ là có chút lợi hại hay sao?

Hùng Thuần Thuần bị Tiêu Lộng Ngọc chọc tức đến nỗi đỏ bừng cả mặt, liền gằn giọng nói :

– Không tin thì ngươi cứ thử xem? Man Sơn Mao Nữ này biết Tiêu Lộng Ngọc ngươi cũng khá lợi hại.

Nàng ta vừa nói xong câu đó, liền khẽ lắc đầu, cái bím tóc bỗng từ phía sau bay thẳng tới, nhắm vào phía vai của Tiêu Lộng Ngọc tấn công nhanh như điện chớp.

Tiêu Lộng Ngọc thấy Hùng Thuần Thuần vừa ra tay nàng đã sớm nhận biết, nhưng vẫn giả vờ làm như bất ngờ, nàng liền kêu “ối chà” như tránh không kịp vậy.

Hùng Thuần Thuần trong lòng rất mừng rỡ, được thể y thị lại sử dụng cái bím tóc đó tấn công thẳng tới tiếp.

Tuy vậy, lần này bím tóc của Hùng Thuần Thuần chưa kịp ra tay Tiêu Lộng Ngọc đã giơ hữu chưởng, sử dụng một thủ pháp “Tiên Nữ Trích Hoa” nhanh nhẹn khôn lường, chụp lấy cái bím tóc vừa dài vừa thô của Hùng Thuần Thuần.

Tay phải nàng nhanh như điện chớp chộp lấy cái bím tóc của Hùng Thuần Thuần, trong khi đó tay trái đẩy luôn một chưởng nhắm ngay vào giữa ngực của y thị tấn công tới.

Liền theo đó có một luồng kình lực vô hình mạnh mẽ khôn tả lấn tới phía sau khiến Hùng Thuần Thuần không dám chống đỡ, vội lui ngay lại phía sau.

Nếu Hùng Thuần Thuần lui lại, thì cái bím tóc của nàng ta sẽ bị đối phương chụp trúng, còn không lui mau thì không sao tránh khỏi được luồng cương khí vô hình nọ, tất nhiên không bị thương nặng thì cũng phải bị chết ngay tại chỗ.

Phương ngôn vẫn thường nói: “Giữa hai cái lợi và hại thì người ta thường lựa cái nào lợi nhiều, còn cái hại thì người ta bao giờ cũng chọn lấy cái nhẹ”.

Vì thế Hùng Thuần Thuần trong lúc nguy hiểm như mành treo chuông đó đã quyết định như trên.

Hùng Thuần Thuần liền vận công vào hữu chưởng, trước tiên chặt đứt cái bím tóc ở trên đầu của mình, rồi vội thối lui hai trượng.


Tiêu Lộng Ngọc cũng không cần đuổi theo, chỉ ngắm nhìn cái bím tóc của Hùng Thuần Thuần đang nằm trên tay mình mà cười nhạt nói :

– Hùng Thuần Thuần, từ đây trở đi cái ngoại hiệu Man Sơn Mao Nữ của ngươi nên đổi lại là Man Sơn Thốc Nữ mới phải.

Hùng Thuần Thuần tức giận thét lớn một tiếng, vừa định nhảy tới quyết sống mái với đối phương một phen thì Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh đã xua tay nói :

– Tam muội chẳng nên động thủ nữa, hãy nhường Bạch Y Long Nữ lại cho ta.

Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh gật đầu mỉm cười nói :

– Loài rắn rết khó đánh, giống quỷ dữ lại càng khó khăn thêm, ngươi so với Man Sơn Thốc Nữ Hùng Thuần Thuần chắc có phần cao cường hơn chứ?

Bốn chữ “Man Sơn Thốc Nữ” vang lên như chọc vào tai mọi người, khiến cho Hùng Thuần Thuần phải nghiến răng trừng mứt hậm hực nhìn Tiêu Lộng Ngọc, ánh mắt như muốn đổ lửa.

Tiêu Lộng Ngọc thấy vẻ mặt của Hùng Thuần Thuần như vậy, nàng chỉ cười nhạt không thèm để ý tới, quay sang nhìn Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh nói :

– Diêm Tiểu Thanh ngươi muốn tỷ thí với ta bằng cách nào đây?

Diêm Tiểu Thanh lạnh lùng đáp :

– Chúng ta hãy dùng binh khí để so tài cao thấp một phen, như thế có được không?

Xà Tâm Quỷ Nữ thực là người thông minh, nàng ta thấy Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần như có vẻ không chịu đựng nổi chưởng lực của Tiêu Lộng Ngọc, nên mới nghĩ đến cách dùng binh khí độc mới có thể thắng nổi đối phương.

Tư Đồ Ngọc thứ nhất là không muốn Tiêu Lộng Ngọc phải đấu liên tiếp với hai người liền một lúc như vậy.

Thứ hai là nếu tỷ thí bằng binh khí thì Ngọc Long nhuyễn kiếm của mình có thể chiếm được ưu thế. Cho nên chàng đứng một bên vội xen vào nói :

– Ngọc tỷ, trận này xin tỷ tỷ nhường cho tiểu đệ…

Chàng nói vừa dứt lời, thì Tiêu Lộng Ngọc đã lắc đầu nói :

– Ngọc đệ, hiền đệ nên đứng ngoài lược trận cho tỷ tỷ, ngày hôm nay tỷ tỷ muốn một mình ra tay đánh bại Thần Châu tứ hung. Còn dư một vị là Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga, để cho y thị biết rằng bọn họ chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà không biết vũ trụ là cao dầy.

Tiêu Lộng Ngọc ăn nói có vẻ cao ngạo, nhưng Tư Đồ Ngọc không tiện làm mất hứng của nàng, nên chàng đành lùi lại phía sau hai bước lược trận cho vị tỷ tỷ của mình.

Diêm Tiểu Thanh rút ở trong ống áo ra một vật đầu như con rắn có hai màu đen trắng, dài độ bốn thước, rồi tay phải nàng nắm lấy cái đuôi rắn, tay trái cầm lấy đầu rắn, mắt nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lộng Ngọc cau mày nói :

– Hắc Bạch sảng này là binh khí của ta, còn ngươi sao chưa chịu rút binh khí ra đi?

Tiêu Lộng Ngọc cầm cái bím tóc của Hùng Thuần Thuần vừa quay tít vừa tươi cười nói :

– Binh khí của ta sớm đã có rồi, nó có cái tên Man Sơn Thốc Tiên oai lực mạnh mẽ vô cùng, Hắc Bạch sảng của ngươi chỉ sợ chưa chắc đã chống đỡ nổi thôi.

Hùng Thuần Thuần nghe thấy Tiêu Lộng Ngọc cứ mượn điều chế giễu mình thì bất giác toàn thân nàng ta tức giận đến run rẩy.

Lúc này trong nhóm Thần Châu tứ hung, người lớn nhất là Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm, nàng ta mới kéo tay Hùng Thuần Thuần về một bên, rồi ghé tai Man Sơn Mao Nữ nói thì thầm một hồi, chẳng biết y thị nói những gì.

Lúc đó Tiêu Lộng Ngọc thực không hổ là người truyền nhân đắc ý của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, nàng đương mặt đối với Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh, nghênh thần đợi địch, mắt lộ quang hoa, anh phong tuyệt vời, khiến Khuông Vô Diệm lẫn cả Hùng Thuần Thuần mắt trông thấy như vậy, cũng phải đem lòng nể phục.

Trong lúc Diêm Tiểu Thanh chưa ra tay tấn công, Tiêu Lộng Ngọc bèn lợi dụng thời gian đó mà lén dùng “Nghĩ ngữ truyền thanh” nói rót vào tai Tư Đồ Ngọc :

– Ngọc đệ phải cẩn thận một phen mới được, mấy tên Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm và Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần này vốn là những kẻ rất kỳ quái, mắt chúng lộ đầy vẻ hung ác dị thường mà lại đương chăm chú nhìn vào hiền đệ đấy, có thể chúng muốn lợi dụng trong khi tỷ tỷ ra tay đối địch mà chúng có thể thi triển một cái gì bỉ ổi ác độc đó…

Tư Đồ Ngọc khẽ gật đầu, chàng cũng dùng môn “Truyền Âm Nhập Mật” đáp lại rót vào tai Tiêu Lộng Ngọc :

– Xin Ngọc tỷ tỷ cứ an lòng, tiểu đệ cũng đã phát hiện được điều đó, nhược băng đối phương có dùng thủ đoạn ác độc bỉ ổi nào thì tiểu đệ chỉ có việc là lại đại khai sát giới một phen thôi.

Tiêu Lộng Ngọc mày tằm khẽ dựng ngược, sau khi nghe mấy lời của Tư Đồ Ngọc mới yên lòng đối diện với Xà Tâm Quỷ Nữ, sẵn sàng chờ đợi để nhập trận.

Diêm Tiểu Thanh nghênh thần một lúc khá lâu, mới rung binh khí như hình con quái xà Hắc Bạch sảng trên tay cho nó duỗi thẳng rồi thi triển một thế “Vu Giáp Quy Châu”, hướng vào đan điền Tiêu Lộng Ngọc điểm thẳng tới.

Tiêu Lộng Ngọc lui lại nửa bước, uốn mình né tránh khỏi thế công “Vu Giáp Quy Châu” của địch, rồi nàng ta thi triển một chiêu “Tử Tư Tiên Sở”, tay cầm cái bím tóc của Man Sơn Mao Nữ đánh thẳng xuống đầu vai trái của Xà Tâm Quỷ Nữ.

Diêm Tiểu Thanh cười nhạt một tiếng, tay vung mạnh cây Hắc Bạch sảng khiến cho cái đầu rắn đột nhiên chuyển động, rồi chợt kéo dài ra đến bốn thước, nhằm chống đỡ thẳng vào cái bím tóc của Tiêu Lộng Ngọc vừa tấn công tới.

Các nhân vật võ lâm trong tình thế phải động thủ với nhau, nếu để binh khí va chạm là điều tối kỵ, đến quá nửa là đã trông thấy sự thất bại trước mắt.

Nhưng Tiêu Lộng Ngọc hoặc vì tài nghệ cao siêu, hoặc vì gan to mật lớn nên cứ thản nhiên như thường, không chịu thay chiêu đổi thức gì cả, nên để yên cho Diêm Tiểu Thanh muốn làm sao được vậy nghĩa là dùng cái Hắc Bạnh Sảng quái xà để đỡ lấy cái bím tóc rồi hai môn binh khí ấy bám chặt lấy nhau.

Một khi binh khí đã va chạm vào nhau, thì hai bên đối phương đều phải dùng sức giật mạnh về bên mình mới phải.

Ngờ đâu Tiêu Lộng Ngọc vừa dùng sức để giật về thì Diêm Tiểu Thanh lại không làm như vậy, nàng ta liền buông tay tức thì.

Một bên ra sức giật về, một bên thì buông tay ra, tự nhiên cây Hắc Bạch sảng của Diêm Tiểu Thanh phải bị giật bay lên trên không.

Tư Đồ Ngọc đứng ngoài lược trận, ngơ ngác chưa hiểu vì sao mà Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh, người đứng đầu nhóm Thần Châu tứ hung lại xoàng xĩnh như vậy, thì Diêm Tiểu Thanh đã cất tiếng cười the thé nói :

– Con quỷ a đầu Tiêu Lộng Ngọc kia, ngươi đã bị lừa rồi.

Nàng ta vừa dứt lời thì trong ống tay áo của nàng ta cũng lại bay ra thêm một cái quái xà Hắc Bạch sảng hình dáng cũng giống hệt như cái trước nhằm ngay vào giữa ngực Tiêu Lộng Ngọc điểm mạnh tới nhanh như điện chớp.

Tiêu Lộng Ngọc giật được binh khí của đối phương, hai tay còn vướng giơ lên trên không, tất phần ngực phải để trống, vậy thì cây Hắc Bạch sảng thứ hai từ trong ống tay áo Diêm Tiểu Thanh phóng ra thực đã ra ngoài ý dự liệu của nàng, huống hồ cây Hắc Bạch sảng quái xà bị nàng giật về lại cũng đang phát huy bản thân uy lực hung tánh của nó, đang ở trên không bỗng quay ngoắt người lại, nhằm đầu vai của Tiêu Lộng Ngọc mà bổ xuống nhanh nhẹn khôn tả.

Tư Đồ Ngọc trông thấy thế mất hết cả hồn vía, bèn thất thanh la lớn :

– Ngọc tỷ hãy cẩn thận!

Tuy chàng đứng bên luôn luôn chăm chú đề phòng, nhưng đã hơi chậm, hai con rắn Hắc Bạch sảng đã song song nhằm giữa ngực và đầu vai Tiêu Lộng Ngọc bổ xuống, và mỗi chỗ đều bị mổ trúng một miếng.

Diêm Tiểu Thanh đắc ý khôn tả, cười the thé một hồi rồi xếch ngược lông mày lên nói lớn :

– Tư Đồ Ngọc, ngươi hãy vì Ngọc tỷ tỷ của ngươi mà tìm đất mai táng cho y thị đi, lại quái xà Hắc Bạch sảng này của ta là một loài dị chủng độc địa cực độ, hễ cắn phải người thấy máu là phong hầu ngay, nay Ngọc tỷ của ngươi đã bị Xà nhi của ta cắn trúng…

Lời nói của nàng ta chưa dứt, đã thấy Tiêu Lộng Ngọc ung dung nhìn Diêm Tiểu Thanh mỉm cười, mắt đầy vẻ giễu cợt, và nàng bĩu môi cất tiếng hỏi :


– Diêm Tiểu Thanh, ngươi đứng vội cuồng ngạo mừng rỡ quá sớm như vậy, tại sao không mở to mắt ra nhìn cho rõ để xem rốt cuộc ta bị ngươi lừa hay là chính ngươi lại bị ta lừa đó.

Diêm Tiểu Thanh nghe nói trong lòng sợ hãi, trừng mắt nhìn lại một phen, bất giác vừa kinh sợ vừa oán giận đến nghiến chặt hai hàm răng lại rồi quay ngoắt ngay về bản trận.

Thì ra con quái xà Hắc Bạch sảng cắn vào đầu vai của Bạch Y Long Nữ nay đã thấy mềm nhũn lăn ra đất không còn chút sinh khí gì nữa. Còn con Hắc Bạch sảng kia cắn vào ngực nàng thì đã được Diêm Tiểu Thanh thu vào trong tay áo, đầu rắn bị chấn vỡ, máu chảy xuống ròng ròng.

Diêm Tiểu Thanh vốn là tay nhà nghề, vừa thấy đã hiểu ngay nên không nói năng gì nữa vì nàng ta đã biết rằng vị Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc này quả nhiên có một thân võ học cao siêu khôn lường nên nàng ta đã cố ý giả vờ để hai con rắn cắn phải, rồi ngược lại đã mượn cơ hội đó để trừ khử ngay hai con quái xà rất yêu mến của mình, như vậy rõ ràng là Bạch Y Long Nữ đã dùng tới một nội gia công pháp cực thượng thừa, tức là dùng công lực cương khí chấn động, khiến hai con rắn độc hãn thế cũng bị chết ngay tại chỗ.

Trong lúc nàng ta đối địch với Tiêu Lộng Ngọc có một môn nội gia cương lực chí cao vô thượng mà bọn nàng không ai có thể địch nổi, nếu có liều mạng cũng chỉ vô ích mà thôi, nên liền lui về bản trận ngay.

Tiêu Lộng Ngọc khẽ mỉm cười một cái, rồi nhìn Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa cất tiếng nói :

– Ngọc Kiều Oa, trong nhóm Thần Châu tứ hung chỉ có nhà ngươi là đáng để đối địch với ta, đừng để cho đại tỷ nhà ngươi…

Nàng vừa nói tới đó, Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa mắt đã lạnh lùng như băng tuyết, đưa mắt nhìn Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga nói :

– Nga tỷ, chúng ta đều luôn tay cùng lên cả đi, đem bốn môn tuyệt thế Thiên Ma Hòa Hợp chưởng pháp để cùng sinh tử với Tiêu Lộng Ngọc một phen.

Tiêu Lộng Ngọc vỗ tay cười nói :

– Hay lắm! hay lắm! Nấu chị em ngươi đều cùng lên cả một lúc và có lẽ ta mới được sướng tay một phen.

Hai chị em Ngọc Kiều Nga quả nhiên đều cùng song song tiến lên, Ngọc Kiều Oa lạnh lùng nói :

– Tiêu Lộng Ngọc đừng có quá ngông cuồng quá như thế vội, nếu ngươi có thể chống đỡ được Thiên Ma Hòa Hợp chưởng pháp của chị em chúng ta hơn hai trăm hiệp, thì chị em chúng ta sẽ suốt đời không lộ mặt ra ngoài giang hồ nữa.

Tiêu Lộng Ngọc nghe đối phương nói khoác lác như vậy, trong lòng hơi khích động, nàng liền đưa mắt nhìn hai chị em Ngọc Kiều Nga và Ngọc Kiều Oa một lượt.

Lúc ấy hai chị em Ngọc Kiều Nga chưa thấy bày thế trận gì cả, chỉ lấy tay dắt tay nhau mà song song đứng cạnh nhau thôi.

Tiêu Lộng Ngọc trông thấy tình hình của họ rất nhàn hạ như vậy, hình như trong lòng đã ý vào một sự gì, nàng cũng không dám đêm lòng khinh địch, liền mỉm cười nói :

– Chị em các ngươi đã chuẩn bị xong chưa, sao không thấy ra tay thế?

Ngọc Kiều Oa lớn tiếng cười nói :

– Chị em ta đã hai đấu với một, xin để cho nhà ngươi ra tay tấn công trước.

Tiêu Lộng Ngọc vẫn biết trong võ lâm đường lối giao đấu có khác nhau, khi đánh trước có lợi, để phát huy cái oai lực võ công của mình, có môn võ công phải ra tay sau mới dễ tùy cơ ứng biến để chế địch.

Môn võ công Thiên Ma Hòa Hợp chưởng của hai chị em Ngọc Kiều Nga và Ngọc Kiều Oa có lẽ là đánh sau mới chiếm lợi thế, chứ không phải là họ cố ý nhường mình đâu.

Tiêu Lộng Ngọc nghĩ tới đó liền xếch ngược đôi lông mày lên cười nói :

– Được, để ta ra tay trước cũng không sao. các ngươi hãy tiếp chưởng này của ta.

Vừa dứt lời nàng liền giắt cái bím tóc của Man Sơn Mao Nữ vào cạnh sườn, hữu chưởng liền giơ lên đánh một chiêu Lang Phách Hồn Nhai nhằm giữa ngực Ngọc Kiều Oa đánh tới.

Hai chị em họ Ngọc vẫn ung dung đứng dắt tay nhau, nhưng Ngọc Kiều Nga đối với thế công Phách Hồn Nhai của Tiêu Lộng Ngọc vẫn làm như không trông thấy gì cả vậy.

Ngọc Kiều Oa không tránh không né, tay phải vẫn nắm chặt Ngọc Kiều Nga, và chỉ khẽ quay tay trái lên mà tiếp một chưởng đó.

Tiêu Lộng Ngọc lần trước ở Thiên Ma phủ, lúc chế phục Ngọc Kiều Oa đối với công lực của mình nàng ta cũng chỉ kém độ ba thành thôi, cho nên chưởng Lang Phách Hồn Nhai chỉ dùng có tám thành công lực thôi.

Ngờ đâu hai chưởng vừa chạm nhau, kình khí bỗng nổi dậy như vũ bão, công lực của hai bên ngang nhau không ai hơn ai kém cả.

Lúc này Tiêu Lộng Ngọc mới chợt nghĩ ra rằng tại sao hai chị em họ Ngọc lại dắt tay nhau mà ứng địch như vậy, thì ra họ truyền công lực qua tay nhau để đối địch với mình.

Nàng liền thử xem điều dự đoán của mình có đúng không nên liền phát chưởng ra lần thứ hai, lần này nàng nhắm hướng Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga tấn công luôn.

Tiêu Lộng Ngọc ở chiêu thứ hai này vẫn không tăng không giảm, vẫn dùng tám thành công lực như trước.

Quả nhiên Ngọc Kiều Nga không tránh né gì cả, cũng làm giống như những động tác của Ngọc Kiều Oa vừa rồi, lật chưởng lên chống đỡ luôn chưởng ấy.

Lần thứ nhì hai bên đối chưởng không giống như lần thứ nhất, Tiêu Lộng Ngọc có vẻ thua sút, bị công lực đối phương đẩy lui về phía sau nửa bước.

Tình thế này chẳng phải là Tiêu Lộng Ngọc công lực đã bị sút kém mà là vì chị em họ Ngọc ở chưởng thứ hai này đã gia tăng công lực lên một chút.

Tiêu Lộng Ngọc lộ vẻ tươi cười, vì trong lòng nàng đã vỡ lẽ, biết rằng mình đoán không sai chút nào.

Bởi vì, trong hai chị em họ Ngọc, công lực của người tỷ tỷ Ngọc Kiều Nga vượt xa người em là Ngọc Kiều Oa, hiện giờ tình hình này thì rõ ràng là Ngọc Kiều Oa với công lực giao tiếp nhau cùng người chị mà hòa hợp thì quả cũng rất đáng sợ.

Tiêu Lộng Ngọc sau khi biết rõ hư thực của đối phương, nàng khẽ mỉm cười, ra tay lần thứ ba.

Lần này nàng tăng thêm hai thành công lực, tức là mười thành công lực tấn công hai chiêu “Song Thôi Nhật Nguyệt” sử dụng luôn cả song chưởng phân ra làm hai tấn công Ngọc Kiều Nga cùng Ngọc Kiều Oa một lúc.

Tiêu Lộng Ngọc chẳng những là một người can đảm mà trí tuệ lại còn minh mẫn. nàng nhận thấy song chưởng của mình mà phân ra tấn công hai chị em họ Ngọc thì với sức hai người hợp lại để đối phó với nàng khó lòng hợp lại như thế, không thể chiếm thượng phong được.

Ngờ đâu chưởng của nàng vừa phát ra, Ngọc Kiều Nga với Ngọc Kiều Oa bỗng rời tay nhau. Hai chị em họ chợt chia thành hai bên tả hữu, chẳng những tránh được thế công lợi hại của Tiêu Lộng Ngọc, còn thuận tay phản công lại tức thì.

Tiêu Lộng Ngọc thấy Thiên Ma Hòa Hợp chưởng pháp của hai chị em họ Ngọc đều đã đến mức tinh vi, khi hợp khi phân trông rất là đẹp mắt. Lúc hợp thì chống đỡ thế công của đối phương, còn khi phân thì để đối phương không sao rảnh tay sử dụng những chiêu pháp ảo diệu được.

Khi phát động thế công, chuyên sử dụng lối khắc địch chế thắng rất là chặt chẽ.

Nghĩ tới đó, Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười thét lớn :

– Hai ngươi hãy đem hết tuyệt học ra sử dụng đi. Chúng ta ngày hôm nay thề quyết đấu thắng bại, đừng nên nương tay gì hết.

Vừa nói thân hình nàng chuyển động, song chưởng cùng phát ra một lúc như đôi phượng trắng đang đảo lộn trên không, đối với võ công của hai chị em họ Ngọc không chịu lép vế chút nào.

Tư Đồ Ngọc tuy đã sớm biết rằng công lực của Tiêu Lộng Ngọc rất cao siêu nhưng đến bây giờ chàng mới thấy rõ Tiêu Lộng Ngọc ra tay ứng phó với kẻ địch, nàng đã đem hết bảo lãnh ra thi triển.

Chàng vừa giật mình vừa kinh sợ, nghĩ bụng :

– Rất may mình đã được một vị quái nhân Đoàn Thiên Hùng đả thông giúp Nhâm Đốc hai mạch với Sinh Tử Huyền Quan nên gần đây võ công rất tiến bộ cũng có thể cố gắng theo được Ngọc tỷ tỷ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.