Đại Tình Hiệp

Chương 36: Tình thâm tâm khổ


Đọc truyện Đại Tình Hiệp – Chương 36: Tình thâm tâm khổ

Ngọc Kiều Nga nghe thấy Tư Đồ Ngọc nói lửa giận đã bốc lên đùng đùng, trong mắt tia ra những ánh lửa cuồng phản chiếu thẳng vào mặt Tư Đồ Ngọc.

Tư Đồ Ngọc vẫn tươi cười nói :

– Ngọc đại cô nương đừng nên tức giận như vậy, chỉ hao tổn đến mình vàng, chứ không có bổ ích gì. Cô nương hẳn cũng chưa biết được vị Trại Hoa Đà ở trong Thiên Ma phủ chính là vị tỷ tỷ Tiêu Lộng Ngọc của tại hạ đấy.

Nghe thấy Tư Đồ Ngọc nói vậy, thần sắc Ngọc Kiều Nga càng lộ vẻ kinh dị.

Tư Đồ Ngọc mang tất cả mối quan hệ của mình với Trình Di Siêu ra nói cho Ngọc Kiều Nga nghe cặn kẽ một lượt, sau khẽ giương đôi mày kiếm lên nói :

– Tại hạ và vị Ngọc tỷ tỷ này tại quý phủ đã lập kế để cứu vị Trình Di Siêu huynh này ra khỏi Ma Quật. Đó mới là điều quan hệ chính tại hạ cũng không rõ Ngọc tỷ tỷ của tại hạ đã mưu sắp đặt một kế hoạch nào đó để đối phó với muội tử của cũng là Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa.

Lúc này sắc mặt của Ngọc Nga vừa có vẻ kinh dị, vừa phẫn nộ. Tư Đồ Ngọc làm như không để ý tới điều đó, vẫn cứ tiếp tục tươi cười nói :

– Như hiện nay tại hạ thật không nỡ đang tay làm hại tới cô nương, nhưng cũng không thể thả cô nương dễ dàng về Thiên Ma phủ. Bởi vì nếu để cô nương được dễ dàng trở về Thiên Ma phủ thì có khác gì tại hạ lại phá đổ hết mưu kết của vị Ngọc tỷ tỷ của tại hạ đi không?

Đoàn Thiên Hùng đứng cạnh bên lúc bấy giờ mới xen lời hỏi :

– Tư Đồ huynh định xử trí cách nào với vị cô nương này?

Tư Đồ Ngọc vui vẻ trả lời :

– Tại hạ định dùng Độc môn thủ pháp điểm vào mấy yếu huyệt của vị cô nương này, rồi đem giấu vị cô nương này vào một thạch động trên núi cao. Ba ngày sau thì huyết mạch của vị cô nương lại sẽ tự nhiên lưu thông. Lúc đó vị cô nương này sẽ có thừa khả năng để quay gót trở về Thiên Ma phủ, và lúc đó có quay về Thiên Ma phủ thì cũng không còn kịp phá hủy mưu đồ của vị Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của tại hạ.

Đoàn Thiên Hùng gật đầu nói :

– Cao minh! Tư Đồ huynh xác thực cao minh. Cái thủ đoạn xử trí này quả thật là không còn gì bằng.

Tư Đồ Ngọc bèn chuyển thân quay lại duỗi tay vận công. Lăng không búng liên tiếp mấy cái vào thân thể Ngọc Kiều Nga và hai ả thị nữ sau đó mới chậm rãi nói :

– Ngọc đại cô nương, tại hạ xin trân trọng thanh minh với cô nương rằng tất cả thời gian vừa qua, giữa Tư Đồ Ngọc này và Ngọc Kiều Nga đó đã chẳng có tình tứ gì, lại cũng chẳng có duyên phận gì. Còn nếu như có hay không có hận, có hay không có cừu, thì cái đó hoàn toàn ở nơi cô nương tự quyết định.

Lúc đó Ngọc Kiều Nga miệng chẳng thể nói ra lời nhưng cứ trông vào hai mắt của nàng thì cũng đủ biết nàng đang phẫn oán đến chừng nào.

Tư Đồ Ngọc chẳng để ý chi tới điều đó, mỉm cười nói tiếp :

– Tại hạ cũng biết đại khái rằng cô nương đối với việc tại hạ làm ngày hôm nay đã coi là một đại sỉ nhục, sẽ chẳng thể nào tha thứ cho tại hạ. Nhưng đại trượng phu ở đời đi hành đạo trong thiên hạ, đối với việc thì chỉ hỏi có đáng làm hay không đáng làm chứ không bao giờ lại tự hỏi việc có đáng sợ hạ không đáng sợ?

Đoàn Thiên Hùng vỗ tay reo lên :

– Hai câu này hay thật! Thật hay! Đại trượng phu đi hành đạo trong thiên hạ, đối với việc thì chỉ hỏi có đáng làm hay không đáng làm chứ không bao giờ lại tự hỏi việc có đáng sợ hay không đáng sợ? Mấy câu này quả thật đáng làm phương châm hành động cho tất cả những nhân vật võ lầm hào hiệp.

Tư Đồ Ngọc không để ý tới lời khen đó, mà chỉ nhìn thẳng vào mặt Ngọc Kiều Nga, tươi cười nói tiếp :

– Tuy tại hạ chẳng có tình ý gì với cô nương, nhưng nói chung thì cô nương đối với tại hạ đã có lòng đem mắt xanh đoái hoài tới. Tư Đồ Ngọc này xin sẽ có ngày đáp mối tri tình đó.

Đoàn Thiên Hùng làm như là người đại biểu cho Ngọc Kiều Nga hướng vào Tư Đồ Ngọc hỏi :

– Tư Đồ huynh sẽ báo đáp như thế nào đối với mối tri tình đó?

Tư Đồ Ngọc mày kiếm dựng lên, nghiêm sắc mặt lại, dõng dạc nói :

– Nếu mai sau vị Ngọc cô nương này, mà tâm cừu tới tại hạ, thì tại hạ sẽ tha chết cho vị cô nương này ba lần. Nếu như vị cô nương này mà không coi việc này là thù là hận, không tìm tới tại hạ để trả thù, thì tại hạ cũng sẽ báo đền bằng cách đem tận lực ra tay tương trợ cho cô nương này ba lần, là những lần mà vị cô nương này gặp chuyện khó khăn không giải quyết được.

Đoàn Thiên Hùng nghe tới đây thì ha hả cười lớn một tràng, rồi đưa tay vỗ lên vai Tư Đồ Ngọc mấy cái, gật đầu mà nói :

– Hay lắm! Lão đệ quả có hiệp nghĩa nhân tâm. Như vậy thật là không phụ sư truyền của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ.

Tư Đồ Ngọc tuy hơi bực mình về nỗi Đoàn Thiên Hùng đã gọi ngay tôn húy của ân sư mình ra một cách sỗ sàng như vậy, vì gọi như thế thật là thất kính. Nhưng chàng cũng không tiện trách cứ người bạn mới quen, đành chỉ lái câu chuyện sang một phía khác.

– Đoàn huynh, tới đây tiểu đệ xin mời Đoàn huynh đảm nhận lấy lịnh sư đệ là Trình Di Siêu huynh ngay trong chiếc kiệu kia, đối cái địu trên lưng của tiểu đệ mà khoác lên lưng của Đoàn huynh, tiểu đệ còn có bận việc phải mang Ngọc đại cô nương và hai ả thị nữ kia đi giấu vào một thạch động.

Chàng nói dứt, bèn bước tới bên Ngọc Kiều Nga, bế bổng thân nàng ta lên, đi lên núi, vào trong một thạch động.

Nhưng sau khi Tư Đồ Ngọc đã mang Ngọc Kiều Nga và hai ả thị nữ kia giấu một lượt vào trong thạch động rồi, thì bỗng dưng đã lại sinh ra chuyện lạ.

Số là khi Tư Đồ Ngọc làm xong nhiệm vụ giấu người vào trong thạch động trở về chỗ cũ thì đã không thấy tung tích của vị Đoàn Thiên Hùng kia đâu nữa.

Tư Đồ Ngọc đã gọi lớn mấy câu :

– Đoàn huynh! Đoàn huynh!

Sau chàng đã phải dùng tới chân khí, xử dụng môn Truyền Âm Nhập Mật công lực kêu lớn lên tên của Đoàn Thiên Hùng mà cũng chẳng thấy trả lời, ngoại trừ âm hưởng tiếng gọi của chàng vọng vào vách núi dội ngược trở lại.

Tư Đồ Ngọc lấy làm kinh hãi vô cùng. Chàng nghĩ thầm trong bụng, chỉ thấy có hai lý do :

Thứ nhất là: Đoàn Thiên Hùng có thể bị người hạ thủ bắt mang đi.

Thứ hai là: Đoàn Thiên Hùng tự ý bỏ ra đi.

Nhưng chàng đắn đo suy nghĩ lại thì thấy hai cái lý do có thể có lại trở thành hai lý do không có thể.

Nếu quả thực Đoàn Thiên Hùng đã bị người ta bắt đem đi, thì cách đây chỉ trong gang tấc, thời gian mới được có một chút, thì sao mà mình chẳng trông thấy chút nào cả, mà cũng không nghe thấy một tiếng động nào hết?

Còn nếu Đoàn Thiên Hùng tự ý bỏ đi thì y không có lý do gì mà không cho mình biết, mà lại cứ tự tiện bỏ đi như vậy.

Những lý do không có thề mà lại biến thành có thể thì sao mà chẳng làm cho Tư Đồ Ngọc hồ đồ nhức óc, đứng ngẩn người ra đó cho được.

Trí tuệ Tư Đồ Ngọc cũng chẳng phải là kém cỏi, mà cũng vẫn không sao có thể giải thích được vẫn không sao có thể giải thích được vấn đề nan giải kỳ quái này, nên chàng chỉ còn biết cau mày lại đứng ngẩn người ra tại đó.

Tư Đồ Ngọc thấy Bách Thảo nham đã ở phía trước mặt, nham này cũng không lấy gì làm cao lắm, chàng liền bồng Trình Di Siêu ở trong kiệu ra từ từ tiến thẳng lên trên nham.

Đi được độ ba bốn trượng, thấy có một ông già thân mình bé nhỏ, mặc cái ào màu tro, dẫn một đứa nhỏ, trên vai có vác một cái cuốc con để đào thuốc, từ trên núi chậm rãi đi xuống.

Tư Đồ Ngọc thấy người đó có vẻ phong nhã khác thường, chàng biết ngay ông già này hiển nhiên phải là một nhân vật phi phàm liền để ngay Trình Di Siêu xuống, chắp tay cười nói :

– Tại hạ Tư Đồ Ngọc tham kiến lão nhân gia.

Ông già áo tro mỉm cười đáp lễ, đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc từ trên xuống dưới chậm rãi hỏi :

– Tư Đồ Ngọc lão đệ có việc gì muốn hỏi lão phu thế?

Tư Đồ Ngọc cúi đầu đáp :

– Tại hạ đến đây định bái kiến một vị Địa Linh Thần Y.

Vừa nói tới đó, thì ông già áo tro đã tiếp lời ngay.

– Lão đệ đến thật đúng lúc quá, lão phu đây chính là Thái Thúc Hòa mà lão đệ muốn kiếm đây.

Tư Đồ Ngọc nghe nói vội vàng chắp tay vái một vái nữa, rồi chỉ Trình Di Siêu trên mặt đất, nói :

– Người bạn của tại hạ đây mình trúng phải kỳ độc, nên tại hạ đem tới đây để xin lão nhân gia tri triển Kim Châm Tản Độc cứu chữa cho.

Nói chưa dứt lời, Thái Thúc Hòa liền xua tay, sắc mặt có kẻ khó khăn, nói :

– Lão phu có việc hiện phải đi ngay. Việc tri triển Kim Châm Tản Độc ít nhất cũng phải mất ba ngày đêm, có lẽ lão phu không thể giúp lão đệ được.

Tư Đồ Ngọc vốn không phải là người hung dữ, không muốn cưỡng bách người ta phải chữa giúp mình. Khi chàng nghe thấy Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa thoái thác, không chịu chữ, bất giác chàng đỏ bừng mặt lên, trong lòng lấy làm lo âu khôn tả.

Nhưng chàng chợt nghĩ lại những lời mà Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ đã nói với chàng, bèn ấp úng nói :

– Thưa bẩm lão nhân gia, tại hạ có một người bạn tốt bảo tại hạ tới đây cầu y, có nói rằng lão nhân gia là bạn với các sư tôn của anh em tiểu bối. Vậy xin lão nhân gia chớ nên nề hà khó khăn, hết lòng chữa giúp cho bạn của tại hạ.

Thái Thúc Hòa bèn trừng đôi mày lên, kêu “ồ” một tiếng nói :

– Tư Đồ lão đệ nói thử xem lai lịch sư môn lão đệ ra sao? Vì lão phu quy ẩn đã lâu, ngoại trừ việc hàng ngày nghiên cứu mấy vị thuốc, còn xưa nay không hề đếm xỉa gì tới việc của giang hồ. Những người bạn tri kỷ của lão phu cũng chẳng có mấy ai.

Tư Đồ Ngọc liền chỉ tay vào Trình Di Siêu nằm ở trên mặt đất, nói :

– Vị này tên gọi Trình Di Siêu, hiệu xưng là Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh, là đồ đệ của Thiết Tản tiên sinh Triển Đại Chiêu, quy ẩn ở Bắc Thiên Sơn.

Thái Thúc Hòa gật đầu mấy cái, mỉm cười nói :

– Đối với Thiết Tản tiên sinh Triển Đại Chiêu thì tôi chỉ mới nghe danh chứ chưa hề gặp mặt.


Tư Đồ Ngọc nóng cả hai tai lên, chỉ đứng rất nghiêm chỉnh ra vẻ cung kính, cúi đầu nói :

– Tại hạ học nghệ ở Vương Sơn Thủy Tín phong, gia sư là Hải Nhạc Du Tiên Lương…

Vừa nói tới mấy chữ Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, Thái Thúc Hòa đã tỏ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, mắt nhìn vào Tư Đồ Ngọc, mỉm cười nói :

– Lão đệ hóa ra là cao túc của vị Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Nhân Lương Thiên Kỳ huynh, không trách cốt cách lại chả cao siêu như vậy. Nhưng lão đệ bảo còn một vị bạn tốt nữa là..?

Tư Đồ Ngọc thấy thái độ của đối phương đã dịu, biết là việc cầu y có thể thành tựu, trong lòng vui vẻ, mỉm cười nói :

– Tiêu Lộng Ngọc. Nàng là..

Chàng đang chuẩn bị định nói ra nàng là môn hạ của Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái, thì Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa chỉ mới nghe có ba chữ “Tiêu Lộng Ngọc” đã quay người lại, bảo với tên tiểu đồng áo xanh rằng :

– Phong nhi, đưa cái cuốc cho ta, cõng vị Trình tướng công này vào trong tỉnh thất, rồi đem Lôi Hỏa kim trâm, chuẩn bị cho tử tế. Hiện giờ chúng ta không thể đi Thiên Cầm cốc được nữa.

Thằng nhỏ áo xanh tên gọi Phong nhi lập tức đưa ngay cái cuốc cho ông ta rồi cõng Trình Di Siêu đi lên trên nham.

Tư Đồ Ngọc cả mừng, nói :

– Lão nhân… Thái sư thúc…

Thái Thúc Hòa gật đầu, cười nói :

– Đúng rồi! Lão đệ đáng phải gọi ta là sư thúc.

Tư Đồ Ngọc giương cặp lông mày, mỉm cười nói :

– Sư thúc, hình như đối với Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ tôi, sư thúc quen thuộc lắm thì phải?

– Quen biết lắm chứ. Ta biết ngày hôm nay hai vị sư tôn của các người đã hòa hoãn với nhau rồi. Trong lòng ta thật lấy làm cao hứng.

Ông ta nói mấy câu đó, khiến Tư Đồ Ngọc nghe xong chẳng hiểu chuyện gì cứ đứng ngẩn người ra.

Thái Thúc Hòa kêu “Hứ” một tiếng, nói :

– Sao hiền điệt lại có thần sắc như vậy? Hay là hiền điệt không biết vị Ngọc tỷ tỷ của hiền điệt là cao túc của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm đó chăng?

Tư Đồ Ngọc đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng chẳng khác gì trời quay đất chuyển vậy. Thái Thúc Hòa liền đỡ lấy vai chàng, hơi ngạc nhiên hỏi :

– Hiền điệt làm sao vậy?

Tư Đồ Ngọc định thần một chút, sợ rằng vừa rồi mình đã nghe lầm chăng, lại hỏi Thái Thúc Hòa rằng :

– Sư thúc, vừa rồi sư thúc nói những cái gì, có thể nhắc lại một lần nữa, cho tiểu điệt nghe được chăng?

Thái Thúc Hòa nói :

– Ta nói là cái vị Ngọc tỷ tỷ Tiêu Lộng Ngọc cô nương là đồ đệ cưng của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm.

Tư Đồ Ngọc biết rằng mình không phải đã nghe lầm, liền cả kinh nói :

– Thưa sư thúc, như tôi biết sư tôn của Ngọc tỷ tỷ không phải là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm mà là Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái cơ mà?

Thái Thúc Hòa cười nói :

– Tuyệt Tình động của vị Uẩn Không sư thái có phải là ở chỗ đất gần núi Thái Sơn không?

Tư Đồ Ngọc nghĩ tới lúc mình gặp gỡ Tiêu Lộng Ngọc lần đầu chính là ở Đông Nhạc Thái Sơn, liền gật đầu, nói :

– Đúng đó.

Thái Thúc Hòa mỉm cười, nói :

– Thế thì phải rồi, Nhu Tình Tiên Tử tức là Uẩn Không sư thái. Bà ta trước khi chưa trải qua một chuyện thương tâm ở Bắc Thiên Sơn chỉ gọi là Nhu Tình Tiên Tử, nhưng bây giờ thì lại gọi là Uẩn Không sư thái. Nói đi nói lại, chính thật là người năm xưa đã oai trấn càn khôn sánh với sư phụ của hiền điệt thì chỉ gọi là Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm mà thôi.

Tư Đồ Ngọc nghe nói, thần sắc hoang mang, chẳng hiểu gì cả, liền ngửng mặt lên trời, gượng cười nói :

– Trời ơi! Nếu ân sư của Ngọc tỷ tỷ tôi là Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái mà là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm, vậy thì cái người mà trước kia tôi đã trông thấy và có tên là Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm thì lại là người nào?

Lần nầy đến lượt Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa kinh hãi, ngạc nhiên hỏi :

– Sao vậy? Hiền điệt đã trông thấy một vị Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm khác nữa à?

Tư Đồ Ngọc gật đầu, đáp :

– Đúng rồi. Tôi ở trong Nam Hoang tử cốc đã cùng cách động nói chuyện với bà ta. Sau này ở Quát Thương mê cung lại cùng Mạnh tiên tử chính thức gặp mặt.

Thái Thúc Hòa lắc đầu, nói :

– Không đúng! Không đúng! Mạnh tiên tử đã từng phát thệ không ra bên ngoài mà lý tới việc đời nữa. Vì thế bà ta mới đặt tên cho hang động của mình là Tuyệt Tình động và pháp hiệu là Uẩn Không sư thái.

Tư Đồ Ngọc “Hừ” lên một tiếng, cau mày nói :

– Mạnh tiên tử sao lại bảo là không ra ngoài lý tới việc đời. Bà… bà ấy chẳng đã có nói là còn phải tìm sư phụ của tiểu điệt để báo thù tuyết hận cơ mà?

Thái Thúc Hòa liền than rằng :

– Hiền điệt nên để ý tới mấy chữ “Tuyệt Tình” và “Uẩn Không”. Mấy chữ có nghĩ cho kỹ càng: “Thất Tình” đã tuyệt, “Lục Uẩn” đều không, Mạnh tiên tử làm gì còn nói tới việc báo cừu tuyết hận nữa?

Tư Đồ Ngọc bội phục vạn phần, liền thất thanh nói :

– Mạnh tiên tử thật nhân từ và cũng thật là đại lượng nữa.

Thái Thúc Hòa lắc đầu, nói :

– Đấy không phải là Mạnh tiên tử nhân từ đại lượng đâu, mà là trí tuệ rộng như bể đó thôi.

Tư Đồ Ngọc không hiểu, vội hỏi :

– Sư thúc nói câu đó nghĩa ra sao?

Thái Thúc Hòa đáp :

– Mạnh tiên tử trải qua một trận thảm họa như vậy thì khi nào lại chịu cam tâm? Nhưng bà ta tuyệt nhiên không tin rằng sư phụ của hiền điệt Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ lại có thể táng tận lương tâm mà xuống tay hạ độc thủ như vậy.

Tư Đồ Ngọc có vẻ an ủi, gật đầu, cười nói :

– Mạnh tiên tử nghĩ như vậy thật chẳng hổ là Hồng nhan tri kỷ của sư phụ tiểu điệt.

Thái Thúc Hòa thở dài một tiếng, nói :

– Mạnh tiên tử thật là đáng thương, mắt trông thấy rõ ràng hình ảnh của sư phụ tiểu điệt toan dùng cường bạo đối với bà ta, mà lại nghe thấy rõ ràng tiếng nói của sư phụ tiểu điệt lúc giết chết thân nhân của bà. Thế mà vẫn không tin rằng Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ là người mà bà ta vẫn đem lòng thương mến lại có thể làm được những việc khiến nhân thần đều căm phẫn. Tư Đồ hiền điệt thử nghĩ xem những sự đau khổ trong lòng bà ta như thế nào không?

Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :

– Tiểu điệt có thể đoán ra được chứ. Vì Mạnh tiên tử tự tin mình là người trí tuệ, thông minh, chỉ có thể tin được ý nghĩ của mình nhưng lại không tin được tai và đôi mắt của mình. Vì thế bà ta mới lâm vào tuyệt thế khả năng, lại lâm cả vào tuyệt thế bất khả năng nữa hóa ra một việc thật là mâu thuẫn, làm cho Mạnh tiên tử trong lòng đau khổ thật là khó xử.

Thái Thúc Hòa gật đầu lia lịa, nghiêm nghị nói :

– Đúng! Hiền diệt nói chẳng sai chút nào. Thế rồi Mạnh tiên tử mới quyết định “thấu không lục nẫn, trảm tuyệt thất tình”, một mình ở trong Thái Sơn cổ động mà tháng ngày cam chịu đau khổ.

Tư Đồ Ngọc nghe nói tới đó đột nhiên tỉnh ngộ. Thái Thúc Hòa nhìn Tư Đồ Ngọc nói :

– Hiền điệt có cảm giác là Mạnh tiên tử là người trí tuệ tình thâm khiến người ta vừa kính phục vừa kính nể không?

Câu chuyện ra ngoài ý nghĩ của mình, Tư Đồ Ngọc liền lắc đầu, đáp :

– Tình thâm thì được người khác kính nể, nhưng trí tuệ thì không thể khiến cho ai ai cũng phải bội phục được.

Thái Thúc Hòa ngạc nhiên hỏi :

– Hiền điệt sao lại nói thế?

Tư Đồ Ngọc đáp :


– Tiểu điệt nghĩ rằng Mạnh tiên tử không đáng làm thất tình đoạn tuyệt, lục uẩn tề không, một mình sống ở trong cổ động Thái Sơn mà chịu lấy sự đau khổ. Đáng lẽ bà ta phải lấy cái trí tuệ thông minh và tuyệt thế thần công của mình để truy nã hung hồ, báo thù cho những thân nhân của mình bị chết oán ở dưới Hoàng Tuyền.

Thái Thúc Hòa thở dài nói :

– Hiền điệt chỉ biết một mà không biết tới hai. Mạnh tiên tử không phải là không muốn làm, mà là không dám làm đó thôi.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Không dám làm ư? Đường đường một vị Phụng Thoa lệnh chủ Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm lại còn phải sợ ai nữa cơ à?

Thái Thúc Hòa ứng tiếng đáp :

– Sơ sư phụ của hiền điệt.

Tư Đồ Ngọc lại nghĩ rằng mình đã nghe lầm, thất thanh nói :

– Sư phụ tiểu điệt đáng lẽ phải oan khiên. Bà… bà… bà ấy làm sao lại phải sợ sư phụ tiểu điệt?

Thái Thúc Hòa thở dài một tiếng, đáp :

– Đó mới là ma lực lớn nhất của chữ “Tình”. Đó mới là Ngũ Tắc Thiên đối với sư phục hiền điệt dụng tình rất thân. Tiên tử biết sư phụ của hiền điệt bị người ta hãm hại, hàm oan khó biện bạch, nếu cứ truy cứu ráo riết thì có lẽ sư phụ của hiền điệt phải tự vẫn mà tạ tội, cả một đời thanh danh sẽ trôi theo dòng nước.

Tư Đồ Ngọc toàn thân run lên, đôi mắt rưng rưng hai hàng lệ, lắc đầu nói :

– Mạnh tiên tử thật là vĩ đại. Bà ấy dụng tình thật là khổ tâm. Nhưng…

Thái Thúc Hòa xen lời nói?

– Hiền điệt nhưng gì? Hình như câu nói chưa hết thì phải?

Tư Đồ Ngọc đôi lông mày trừng lên, thần sắc lẫm bẫm, dõng dạc nói :

– Nhưng Mạnh tiên tử làm như vậy, tuy rằng có bênh vực sư phụ tiểu điệt, thì việc đối xử với phụ mẫu và thân nhận bị chết oan hiện đang ở dưới suối vàng làm sao cho tiện?

Mấy lời nói đó của chàng thật là đại nghĩa, hồn nhiên, làm cho Thái Thúc Hòa cứ nhìn trừng trừng vào mặt Tư Đồ Ngọc, tỏ vẻ vừa khen vừa mừng, gật đầu ra vẻ bội phục, nói :

– Câu hỏi hay lắm. Nhưng hiền điệt lại chỉ biết có một mà không biết có hai. Hiền điệt không thể nào biết được Mạnh tiên tử từ việc khổ tâm dụng tình ra lại còn có cả dụng tâm nữa.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Dụng tâm như thế nào?

Thái Thúc Hòa vừa từ từ đi với Tư Đồ Ngọc lên trên nham vừa trả lời rằng :

– Mạnh tiên tử không phải là bỏ cái việc trả thù cho cha mẹ và các thân nhân đâu, mà chi là để cái trách nhiệm khó xử này di chuyển sang đôi vai của một người khác để gánh lấy thôi.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Người đó là ai mà lại dám đảm đương cái trách nhiệm lớn lao nặng như núi vậy?

Thái Thúc Hòa đáp :

– Lão phu chắc người đó có thể đảm đương nổi, vì rằng người đó là một dị nhân cái thế kỳ tài…

Tư Đồ Ngọc không đợi cho Thái Thúc Hòa nơi dứt câu, đã vội lên tiếng hỏi :

– Người… người đó là ai?

Thái Thúc Hòa mỉm cười đáp :

– Người ấy là một mỹ nữ phong hoa tuyệt đại và công lực cũng rất thâm sâu, là người mà Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm đã mang hết tâm huyết ra luyện thành. Người đó là…

Tư Đồ Ngọc thất thanh hỏi :

– Là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của tiểu điệt phải không?

Thái Thúc Hòa gật đật đáp :

– Đúng rồi. Chính là Ngọc tỷ tỷ của hiền điệt. Hiền điệt thử nghĩ coi, Mạnh Băng Tâm trước kia là Nhu Tình Tiên Tử rồi biến thành Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái, rồi sau này lại thâu được một người đồ đệ rất giỏi. Người đệ tử của Uẩn Không sư thái đó sẽ thay mặt bà ta mà đảm nhân việc điều tra về cái án oan ức ấy, để giảm bớt những sự khích thích của sư phụ hiền điệt đi. Hiền điệt thử nghĩ xem dụng tình của bà ta có thâm sâu hay không, và dụng tâm có đau khổ hay không?

Tư Đồ Ngọc cảm động đến ứa nước mắt ra, nói :

– Tình rộng như bể, tâm khổ hơn sen. Mạnh tiên tử như thế mới thật là chân chính Đại Tình Hiệp.

Thái Thúc Hòa hơi ngạc nhiên, hỏi :

– Đại Tình Hiệp?

Tư Đồ Ngọc có vẻ xẩu hổ, trả lời rằng :

– Tiểu điệt thường vẫn nói đùa với Ngọc tỷ tỷ. Ngọc tỷ tỷ cứ gọi tiểu điệt là Đại Tình Hiệp. Tiểu điệt nãy giờ mới biết chỉ có Nhu Tình Tiên Tử Mạnh lão nhân gia mới có thể đảm đương được ba chữ “Đại Tình Hiệp” đó thôi.

Thái Thúc Hòa cười nói :

– Chẳng biết ai là Đại Tình Hiệp, nhưng ở trong thế gian này nhất thiết cả động vật lẫn thực vật, loại gì cũng có tình. Từ cổ chí kim, dẫu đến Thần tiên, Phật tổ cũng không thể nhảy ra ngoài được cái lưới tình. Nếu không thì làm sao có câu “Tây Phương Di Lặc kha kha tiếu, Thiên Nữ yên nhiên nhất tán hoa?”

Nói đến câu đó, đột nhiên ông ta nghĩ tới một chuyện, liền đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc nói :

– Tư Đồ hiền điệt, những chuyện ta biết đều đã nói hết cho hiền điệt nghe cả rồi, giờ đây hiền điệt phải đem những cái biết của mình nói lại một lượt cho lão phu nghe.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Sư thúc muốn nghe cái gì?

Thái Thúc Hòa nói :

– Lão phu chủ đích muốn biết Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm tại sao lại ra ngoài lý tới việc đời? Và hiền điệt với Tiêu Lộng Ngọc hai người tại sao lại quen biết nhau? Còn sư phụ hiền điệt hiện giờ tình trạng ra sao?

Tư Đồ Ngọc tuân lời, liền đem những chuyện đã qua nói cho Thái Thúc Hòa nghe, xong rồi chàng gượng cười nói :

– Sư phụ của tiểu điệt bị bệnh liên miên, có tới mười mấy năm không hề rời khỏi Thủy Tín phong nửa bước. Có lẽ cái chuyện thảm biến ở Bắc Thiên Sơn, sư phụ tiểu điệt không hề hay biết thì phải.

Thái Thúc Hòa nói :

– Hiền điệt lần này hạ sơn…

Tư Đồ Ngọc không đợi cho Thái Thúc Hòa nói dứt câu, đã vội nói tiếp :

– Vì tiểu điệt nghe thấy người ta nói rằng Mạnh tiên tử truyền Phụng Thoa lệnh đi khắp nơi để tìm sư phụ tiểu điệt mà thanh toán món nợ năm xưa, nên tiểu điệt liền lẻn trốn, tìm tới Nam Hoang tử cốc, hóa trang làm sư phụ của tiểu điệt, chuẩn bị thay chết cho ân sư đệ báo đáp ân sâu, khiến cho Mạnh tiên tử trả được thù xưa, tránh cho giang hồ khỏi bị một lần sát kiếp.

Thái Thúc Hòa cười nói :

– Hiền điệt mới thật là Đại Tình Hiệp. Nhưng phải đặt thêm hai chữ “hồ đồ” ở trên, và gọi là Hồ Đồ Đại Tình Hiệp thì hơn.

Tư Đồ Ngọc đỏ mặt cúi đầu xuống, vái một lạy nói :

– Tiểu điệt ngu muội vô tri, xin sư thúc chỉ bảo cho.

Thái Thúc Hòa nghiêm sắc mặt, lạnh lùng nói :

– May mà hiền điệt không chết. Nếu không sư phụ của hiền điệt đã mang cái hàm oan đó, với chứng cớ rõ ràng, suốt đời khó mà rửa sạch nổi, khiến cho một vị Đỉnh Thiên Lập Địa Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ biến thành một kẻ nhân thần đều phủ hậu không?

Những câu nói đó thật là xứng đáng mà cũng thật là nặng, làm cho Tư Đồ Ngọc toát mồ hôi ra như tắm, xấu hổ không biết chừng nào.

Thái Thúc Hòa thấy tình hình đó biết là lời nói của mình đã quá nặng nên ông ta liền ôn tồn cười nói :

– Hiền điệt chớ nên để tâm làm gì. Hiện giờ hiền điệt đã biết rõ nội tình rồi thì phải nên vận dụng cơ trí mà cùng hợp tác với Tiêu Lộng Ngọc. Nếu mà tra được cái án ở Bắc Thiên Sơn cho minh bạch, thực tình thì đối với đôi bên sư trưởng các người đã báo đáp được thâm ân, như thế có hay hơn không?


Tư Đồ Ngọc lau sạch mồ hôi trên trán, gật đầu nói :

– Phải! Phải! Sư thúc dạy bảo thật là chí lý.

Thái Thúc Hòa mỉm cười nói :

– Cái con bé Tiêu Lộng Ngọc thật là trí tuệ hơn người, ranh mãnh đáng yêu. Hiền điệt có biết rằng Tiêu Lộng Ngọc bảo hiền đệ tới tìm ta là có thâm ý gì không?

Tư Đồ Ngọc tỉnh ngộ nói :

– Tiểu điệt có biết. Ngoài cái việc cầu y cho Trình Di Siêu huynh ra. Ngọc tỷ tỷ tự mình không tiện nói rõ ra với tiểu điệt nên mới để tiểu điệt tới bái yết sư thúc rồi sẽ do sư thúc nói rõ những điều bí mật của Ngọc tỷ tỷ cho tiểu đệ nghe.

Thái Thúc Hòa nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

– Hiền điệt một nửa câu trước đã hoàn toàn không đúng, còn nửa phần sau thì lại hoàn toàn đúng.

Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên nói :

– Nửa phần trước nói không đúng? Hay là Trình Di Siêu huynh trúng phải kỳ độc không đáng cầu y để chữa chạy hay sao?

Thái Thúc Hòa cười nói :

– Trình Di Siêu trúng phải chất độc đó chẳng nặng gì cho lắm, chỉ dùng Lôi Hỏa kim trâm hút độc ra bên ngoài, mà Tiêu Lộng Ngọc đối với cái thuật dùng Kim Trâm đó cũng tinh thông, chỉ trở tay một chút là đã chữa cho Trình Di Siêu khỏi liền.

Tư Đồ Ngọc nghe nói trong lòng thật là khó đoán. Thái Thúc Hòa kế đó cười nói tiếp :

– Như ta đã đoán, Tiêu Lộng Ngọc bảo hiền điệt tới đây không phải là cầu y cho Trình Di Siêu, mà có lẽ là cầu y cho sư phụ hiền điệt mới phải, ta phải tới Hoàng Sơn Thủy Tín phong thăm sư phụ hiền điệt một lần.

Tư Đồ Ngọc cả mừng, nói :

– Sư thúc thật quả đã bằng lòng đi à? Nhưng người ta bảo sư thúc là Địa Linh Thần Y, chỉ cho người ta tới đây cầu y…

Thái Thúc Hòa không đợi cho Tư Đồ Ngọc nói thêm nữa, liền nói tiếp :

– Đó là vì ta không muốn bị phiền mà thôi. Nếu không thì tám phương bốn bể đâu đâu người ta cũng mời, thì nếu ta đi phía Đông lại đắc tội với người ở phía Tây, mà chữa cho người ở phương Nam lại không thể chữa được cho người ở phương Bắc. Như thế chẳng phải là để cái lụy cho mình phải đau ốm không?

Tư Đồ Ngọc mừng rỡ đến độ suýt ngã ngửa người ra, mắt nhìn vào Thái Thúc Hòa, gương cặp lông mày, nói :

– Nếu nói như vậy thì sư thúc bằng lòng đi Hoàng Sơn Thủy Tín phong chữa cho sư phụ tiểu điệt khỏi bệnh rồi.

Thái Thúc Hòa gật đầu, cười nói :

– Bạn già có bệnh, dẫu cho góc biển chân trời cũng không từ nan. Nhưng bệnh đã lâu năm, khó mà chữa khỏi ngay được. Có lẽ ta phải ở Hoàng Sơn Thủy Tín phong để tiêu hao tháng ngày cùng Tuế Nguyệt trong một thời gian mà thôi.

Nói tới đó, ông ta nghĩ một chút, rồi mỉm cười nói :

– Thế này thì phải đợi Trình Di Siêu khỏi rồi thì ta sẽ đưa hắn đi Hoàng Sơn, còn hiền điệt thì một mình đi Quát Thương mê cung để thương hội với Tiêu Lộng Ngọc, để cùng thưởng thức trận đấu giữa Thần Châu tứ hung với Thần Châu tứ dật.

Tư Đồ Ngọc hỏi :

– Sao sư thúc lại đem Trình Di Siêu huynh cùng đi Hoàng Sơn, không để cùng đi với tiểu điệt đến Quát Thương, có…

Thái Thúc Hòa xua tay ngắt lời, mỉm cười nói :

– Hiền điệt thật là mới nhập tình trường, kinh nghiệm thật ít. Hiền điệt với Tiêu Lộng Ngọc tuy là một đôi anh hùng hiệp nữ, hai bên đã tình đầu ý hợp, nhưng mà trước khi chưa làm lễ kết hôn, hai người càng thân nhau lại càng tốt. Nếu mà thêm một Trình Di Siêu ở bên cạnh thì có phải là cứ phải giữ gìn lễ nghi không?

Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, nhưng trong lòng thật là cảm kích Thái Thúc Hòa, nhận thấy vị sư thúc này đối với mình thật là trăm chiều quan tâm.

Thái Thúc Hòa nói :

– Huống hồ ta đi Hoàng Sơn để chữa bệnh cho sư phụ hiền điệt cũng phải người tìm tòi những thứ thuốc, vả lại Trình Di Siêu lấy cái thân phận kẻ hậu bối yết kiến Hải Nhạc Du Tiên thì thế nào cũng có ích lợi. Sư phụ của ngươi chỉ điểm cho y vài miếng chiêu thức đã đủ cho vị Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh hưởng cả một đời rồi.

Tư Đồ Ngọc gật đầu lia lịa, giương cặp lông mày, nói :

– Sư thúc quả thật quá cao minh. Tiểu điệt chưa bao giờ dám nghĩ tới việc đó. Thế mới biết là kinh nghiệm già dặng mới thật là hội vấn chân chính.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tư Đồ Ngọc chẳng những trong lòng mọi sự nghi ngờ đều xóa sạch hết mà Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa lại tự động muốn đi Hoàng Sơn Thủy Tín phong chữa bệnh cho ân sư, nên chàng thật cao hứng vô cùng.

Khi đi tới cửa động, chỗ ở của Thái Thúc Hòa, đã có những mùi thơm xông lên ngào ngạt, quả nhiên từ trong chí ngoài đều trồng đầy những thứ kỳ trân dược vật.

Thái Thúc Hòa chẳng chậm rãi chút nào, lập tức đi vào trong tịnh thất với Tư Đồ Ngọc dùng Lôi Hỏa kim trâm chữa cho Trình Di Siêu, hút chất kỳ độc ở trong mình chàng ta ra.

Tuy rằng Thái Thúc Hòa trước kia đã nói là phải trích tới hai lần thì mới hút hết chất kỳ độc ra, nhưng giờ đây chỉ mới trích có một lần Trình Di Siêu đã thấy tâm hồn tỉnh táo và nói năng được rồi.

Thái Thúc Hòa vừa cười vừa nói :

– Tư Đồ hiền điệt với Trình lão đệ chia tay đã khá lâu, giờ đây hãy chuyện trò với nhau một lát rồi sẽ nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Ta sẽ trích Lôi Hỏa kim trâm lần thứ hai cho Trình lão đệ.

Thái Thúc Hòa nói xong liền lấy một viên Ích Nguyên Cố Tổn linh đơn đưa cho Trình Di Siêu uống.

Tư Đồ Ngọc liền giới thiệu Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa với Trình Di Siêu hai người quen biết nhau, rồi mỉm cười, nói :

– Trình Di Siêu huynh có lẽ không biết vì sao lại tới Tiên Hà lãnh, Bách Thảo nham phải không?

Trình Di Siêu gượng cười, lắc đầu nói :

– Đệ…?

Tư Đồ Ngọc xua tay nói :

– Xin Trình huynh nên nói ít đi một chút để cho nguyên khí sớm được khôi phục, rồi đệ sẽ đem chuyện cứu huynh thoát khỏi Thiên Ma phủ cho huynh nghe.

Trình Di Siêu quả nhiên dựa người vào gối lắng tai nghe. Nghe xong câu chuyện, chàng liền nghiến răng, nói rằng :

– Tôi chỉ mong Tiêu Lộng Ngọc cô nương đừng có tha cho Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa. Nếu không, sau này gặp y thị ở chốn giang hồ, tôi thề rằng…

Tư Đồ Ngọc biết Trình Di Siêu đối với Ngọc Kiều Oa hàm hận rất lâu, liền đỡ lời :

– Trình huynh, Ngọc Kiều Oa đã làm gì huynh? Huynh… đã bị Thiên Ma Băng Nữ làm những gì?

Trình Di Siêu có vẻ hận, nói :

– Ngọc Kiều Oa dâm đãng vô cùng, nếu mà tiểu đệ không thọ bệnh thì có lẽ…

Trình Di Siêu nói tới đó, trên mặt đã đỏ ửng, đối với câu: “có lẽ..” chàng không dám nói hết câu chuyện sau đó ra.

Tư Đồ Ngọc thấy Trình Di Siêu có vẻ xấu hổ, liền đoán là vị Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh ở trong Thiên Ma phủ tại Võ Di sơn có lẽ cũng giống như ta ở Thiên Phật sơn đã có những chuyện “phong lưu lầm lỗi”.

Trình Di Siêu dựa người bên gối, dùng lời lẽ cảm tạ Thái Thúc Hòa :

– Vãn bối nhờ được lão nhân dùng Diệu thủ hồi xuân…

Thái Thúc Hòa mỉm cười nói :

– Trình lão đệ đừng nên khách khí. Lão phu với lệnh sư tuy không quen biết, nhưng cũng là thân giao. Huống hồ lại có quen biết với Tư Đồ hiền điệt. Vả chăng việc trích Lôi Hỏa kim trâm cũng chả tốn là bao.

Tư Đồ Ngọc chợt nghĩ tới vị Đoàn Thiên Hùng, tự nhiên đi mất, liền hỏi Trình Di Siêu rằng :

– Trình huynh, vị Đoàn sư huynh của Trình huynh tính nết thật là cổ quái…

Trình Di Siêu bỗng giật nẩy mình, ngạc nhiên hỏi :

– Đoàn sư huynh? Đệ làm gì có Đoàn sư huynh?

Tư Đồ Ngọc đôi lông mày dựng ngược, nói :

– Đoàn Thiên Hùng có nói y là đồ đệ của Thiết Tản tiên sinh Triển lão tiền bối ở Bắc Thiên Sơn, vậy y chẳng phải là sư huynh hay sao?

Trình Di Siêu ngẩn người ra, gượng cười đáp :

– Đệ từ nhỏ theo thầy, chưa hề nghe nói tới ba chữ “Đoàn Thiên Hùng” bao giờ. Sư phụ tiểu đệ, ngoại trừ tiểu đệ ra, không hề dạy thêm một người đồ đệ nào khác.

Tư Đồ Ngọc biết rằng Trình Di Siêu không nói dối mình, trong lòng vẫn còn nghi ngại, bèn trừng mắt hỏi :

– Thế chẳng phải là một chuyện thật quái lạ sao?

Trình Di Siêu nói :

– Tư Đồ huynh hãy đem cái hình dáng của Đoàn Thiên Hùng và diện mạo của người đó ra sao, nói thử cho tiểu đệ nghe coi.

Tư Đồ Ngọc y lời, rồi đem câu chuyện đầu đuôi kể hết một lượt cho Trình Di Siêu nghe, rồi gượng cười nói :

– Cái người tự xưng là sư huynh của Trình huynh đã một mạch theo tôi từ Võ Di sơn cho tới Bích Thảo Nham, đủ biết là đối với Trình huynh cũng rất quan tâm và chính thật ra cũng muốn cứu huynh. Nhưng đợi đến lúc tiểu đệ điểm ngã Ngọc Kiều Nga và đem giấu thầy trò nàng ta đi rồi thì Đoàn Thiên Hùng lại bỏ tôi mà đi.

Trình Di Siêu chẳng hiểu ra sao, cau mày nói :

– Người đó làm việc trước sau thật mâu thuẫn, chẳng hiểu dụng ý của y ra sao?

Trong chốc lát, Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu hai người đều lâm vào cảnh trầm tư.

Thái Thúc Hòa thấy hai người mặt mũi rầu rĩ, liền thất cười, nói :

– Tư Đồ hiền điệt, để lão phu đem Lôi Hỏa kim trâm chích cho Trình lão đệ lần thứ hai, để cho Trình lão đệ được hoàn toàn khỏi hẳn. Các người sau đó sẽ từ từ nghĩ đến chuyện ấy cũng chưa muộn.

Tư Đồ Ngọc nghe nói, chợt nhớ ra bệnh của Trình Di Siêu chưa khỏi hẳn, bất giác trên mặt đỏ bừng, liền đứng sang một bên.


Thái Thúc Hòa trích Lôi Hỏa kim trâm lần thứ hai xong. Trình Di Siêu quả nhiên đã hết bệnh trong người, vội bước chân xuống giường, lạy ta Thái Thúc Hòa về cái ơn chữa bệnh, cười nói :

– Lão nhân gia học thức cao siêu, kinh nghiệm phong phú, bình sinh trông thấy những việc lạ còn nhiều hơn anh em chúng tôi thì phải. Không biết đối với chuyện Đoàn Thiên Hùng…

Thái Thúc Hòa cười nói :

– Người đời thường nói: “Học cho tới già cũng chẳng học hết”. Chuyện quái lạ ở trên đời rất nhiều, sao mà biết hết cả được?

Tư Đồ Ngọc nói :

– Sư thúc không nên khách khí. Lão nhân gia thể nào cũng còn cao minh hơn chúng tôi.

Thái Thúc Hòa nói :

– Ta chẳng có cao minh chi cả, chỉ biết là người tự xưng là Đoàn Thiên Hùng không có ác ý chi cả.

Trình Di Siêu nói :

– Lẽ dĩ nhiên là người đó không có ác ý. Nếu có ác ý thì lúc trong bụi cây tại Thiên Hà lãnh và lúc Tư Đồ huynh điểm ngã Ngọc Kiều Nga giấu thầy trò nàng ta đi, thì lúc bấy giờ hạ độc thủ thì cho có đến tám Trình Di Siêu cũng đã bị thảm họa rồi.

Thái Thúc Hòa liền đỡ lời :

– Ta nghĩ rằng việc nầy chẳng nên truy cứu cho kỹ càng làm gì. Nếu như Trình Di Siêu lão đệ thêm được một vị sư huynh cũng chẳng hại gì.

Mấy câu nói đó làm cho Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc đều bất giác bật cười lên.

Tư Đồ Ngọc thấy Trình Di Siêu trong người đã hết độc, tinh thần được phục hồi, liền nhìn Trình Di Siêu, nói :

– Trình huynh, Thái thúc thúc tôi muốn phiền Trình huynh cùng đi đến Hoàng Sơn Thủy Tín phong một chuyến.

Trình Di Siêu đưa mắt nhìn Thái Thúc Hòa, chắp tay nói :

– Lão nhân gia có điều gì sai khiến, vãn bối xin tuân lệnh.

Thái Thúc Hòa ha hả cười, nói :

– Trình lão đệ đừng nên nói những câu “sai khiến” với “tuân mệnh” vì đi Hoàng Sơn chuyến nầy đối với lão đệ có nhiều ích lợi.

Một câu “có nhiều ích lợi” làm cho Trình Di Siêu ngẩn cả người ra, trong lòng nghi hoặc vô cùng.

Đợi cho tới lúc Thái Thúc Hòa nói rõ nội tình ra, Trình Di Siêu mới mừng rỡ, yên lòng, đôi lông mày giương lên nói :

– Vãn bối đối với Hải Nhạc Du Tiên tiếng tăm lừng lẫy đã ngưỡng mộ từ lâu, đừng nói là chỉ điểm cho vãn bối, mà chỉ được gặp mặt thì vãn bối cũng đã được phỉ nguyện bình sinh rồi.

Tư Đồ Ngọc nhìn Thái Thúc Hòa, nói :

– Sư thúc, Trình huynh muốn gặp mặt sư phụ tiểu điệt. Sư thúc với sư phụ tiểu điệt, một đôi bạn già đã cách biệt lâu năm, chắc cả hai người cũng đều khát vọng cả…

Tư Đồ Ngọc nói chưa dứt lời, Thái Thúc Hòa đã cười ha hả, nói :

– Tư Đồ hiền điệt, sao lúc này hiền điệt lại ranh mãnh đến thế. Bề ngoài có vẻ đứng đắn, nhưng bên trong lại chỉ muốn giục ta đi mau để chữa bệnh cho sư phụ của nhà ngươi thôi.

Tư Đồ Ngọc chắp tay vái một cái, đôi mắt rưng rưng hai hàng lệ, nói :

– Sư thúc thánh minh. Sư phụ tiểu điệt… ông ta đã bị bệnh… bệnh từ mười năm nay rồi.

Thái Thúc Hòa thở dài một tiếng, đưa tay ra vỗ vào vai Tư Đồ Ngọc, nói :

– Hiền điệt nói rất đúng. Năm xưa chia tay nhau ở Thiên Trì phút chốc đã được mười lăm năm rồi. Bạn già cách trở, tan thương đa bến, không biết Hải Nhạc Du Tiên cái vẻ phong lưu tuấn tú có được như xưa nữa không? Hiền điệt chớ nên lo ngại, lão phu với Trình Di Siêu lão đệ lập tức đi ngay bây giờ. Tuy chẳng dám nói rằng thuốc đến bệnh khỏi, nhưng Thái Thúc Hòa này dám nói khoác một câu, nhiều nhất cũng chỉ độ nửa năm, Thái Thúc Hòa này sẽ trả lại cho hiền điệt một ông thầy khỏe mạnh như rồng, như hổ vậy.

Tư Đồ Ngọc nghe nói, đôi mắt rưng rưng lệ, bỗng hóa thành từng giọt nhỏ xuống, rồi quỳ ngay xuống trước mặt Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa mà cúi đầu lạy tạ.

Thái Thúc Hòa giơ tay ra đỡ, nói :

– Hiền điệt đừng làm như vậy. Hiền điệt vì thầy mà cầu y, thì ta cũng vì bạn mà ra tay chữa chạy. Bổn phận của đôi bên cũng như nhau, làm những việc đáng phải làm, việc gì hiền điệt phải cảm tạ?

Tư Đồ Ngọc nói :

– Sư thúc lần này lên tới Hoàng Sơn, xin vì tiểu điệt mà tạ tội giúp bộ với gia sư và nói rõ nguyên do việc tiểu điệt xuống núi với những việc đã qua cho sư phụ tiểu điệt biết, đợi sau khi tiểu điệt với Ngọc tỷ tỷ điều tra kỹ càng cái nghi án ở Bắc Thiên Sơn Vạn Mai thạch thất đầu đuôi rõ ràng xong rồi tiểu điệt sẽ xin về núi chịu tội.

Thái Thúc Hòa nói :

– Hiền điệt cứ yên tâm, sư phụ của hiền điệt tuy là bề ngoài nghiêm nghị nhưng bên trong lại rất ôn hòa. Vả lại có sư thúc nói giúp, ông ta sẽ cảm nghĩ đến tình nghĩa thầy trò mà hiền điệt đi thay chết ở chốn Nam hoang, tuy việc làm đó hơi lầm, nhưng cũng là vì hiếu tâm mà ra, Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ không phải là người cố chấp, ông ta cũng chẳng trách mắng gì hiền điệt đâu.

Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :

– Sư môn đức đầy như núi, trách mắng thì cũng là ân sư, mà không trách mắng cũng vẫn là ân sư, tiểu điệt cũng chả để tâm làm gì đến cái việc trách mắng hay không trách mắng, chỉ cần sư thúc tỏ hết tài năng của mình mà chữa chạy giùm cho sư phụ tiểu điệt thì thật hay vô cùng.

Thái Thúc Hòa nói :

– Việc đó hơi có chút kỳ quái.

Tư Đồ Ngọc không hiểu Thái Thúc Hòa nói như thế có ý nghĩa gì, cặp lông mày gương lên, hỏi :

– Sư thúc nói hai chữ “kỳ quái” đó ý nghĩa ra sao?

Thái Thúc Hòa trả lời rằng :

– Sư phụ hiền điệt tu dưỡng nội công đã tới mức Lư Hỏa Thuần Thanh, dẫu có trúng phải các chất độc rất lợi hại, trừ phi chết ngay tại đương trường, thì cũng khó mà làm cho Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ bị bệnh kéo dài cho tới mười lăm năm.

Tư Đồ Ngọc sắc mặt hơi biến, đôi mày dựng ngược, mắt nhìn vào Thái Thúc Hòa, hỏi :

– Sư thúc nói như vậy, có lẽ sư thúc tưởng rằng sư phụ tiểu điệt không bị trúng độc chăng?

Thái Thúc Hòa đáp :

– Hiền điệt chớ có hiểu lầm. Lão phu không phải là bảo sư phụ của hiền điệt không bị trúng độc, mà chỉ có sự kỳ quái mà công lực của ông ta thâm hậu, trải qua một thời gian rất lâu như vậy, tại sao lại không từ từ dồn hết chất độc ra bên ngoài cho khỏi bệnh?

Tư Đồ Ngọc hỏi tiếp :

– Sư thúc bảo phải qua một thời gian bao nhiêu ngày, tháng thì sư phụ tiểu điệt có thể vận công mà tự mình khử độc được?

Thái Thúc Hòa trầm ngâm giây lát rồi đáp :

– Chất độc làm cho người ta tê liệt thuộc về mạn tính và thuộc vào loại mạnh nhất trong cách chất độc mạn tính. Người thường bị phải thì suốt đời chẳng khỏi. Nếu như sư phụ hiền điệt là người có công lực tuyệt thế thì ít nhất cũng phải trong mười năm hay mười hai năm mới có thể vận công tự mình dẫn hết chất độc ra bên ngoài.

Tư Đồ Ngọc đối với việc thuốc men này thì chẳng hiểu gì cả, chàng nghe nói chỉ có việc gật đầu mấy cái thôi.

Thái Thúc Hòa nói tiếp :

– Nhưng bây giờ đã tới Thiên Trì kỳ hội lần thứ hai, cách Thiên Trì kỳ hội lần trước vỏn vẹn mười lăm năm trời mà sư phụ hiền điệt vẫn còn ngọa bệnh tại Hoàng Sơn, ta e rằng bên trong có chuyện gì khác lạ đây. Lần này ta đi Thủy Tín phong ta phải hết sức chữa bệnh.

Nói xong, ông ta quay sang Trình Di Siêu, nói :

– Trình lão đệ, lão phu đi thâu thập các loại dược vật, dược đạo. Cảm phiền lão đệ…

Trình Di Siêu cúi mình, nói :

– Lão nhân gia bất tất phải khách khí. Nếu được làm tiểu động hái thuốc cho vị Địa Linh Thần Y thì vãn bối cũng lấy làm hân hạnh lắm rồi.

Thái Thúc Hòa liền rảo bước đi ngay. Trình Di Siêu đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc, cau mày nói :

– Này Tư Đồ huynh, đệ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Cái vị tự xưng là Đoàn Thiên Hùng sao lại giả mạo làm sư huynh của đệ nhỉ? Chẳng biết dụng ý của hắn ra sao?

Tư Đồ Ngọc nói :

– Cái dụng ý đó thật là khó đoán. Trình huynh không nên để ý nghĩ mãi tới việc đó cho bận tâm. Huynh nên nhớ rằng Thái Thúc sư thúc tôi đã nói: “Được thêm một vị sư huynh cũng chẳng hề gì”.

Trình Di Siêu cau đôi lông mày, rồi gượng cười lắc đầu, trong bụng vẫn băn khoăn, không hiểu từ đâu lại thình lình chui ra một vị sư huynh đó.

Thái Thúc Hòa thâu thập các thứ đồ dùng với dược liệu thật là mau chóng, không chậm trễ chút nào, liền cùng với Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc đi ngay xuống dưới Bách Thảo nham.

Khi xuống tới Bách Thảo nham, Trình Di Siêu bỗng nghĩ tới một việc, nhìn Tư Đồ Ngọc, nói :

– Tư Đồ huynh, cái vị Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga ấy, huynh có muốn tha nàng ta ra hay không?

Tư Đồ Ngọc mặt đỏ bừng, lắc đầu đáp :

– Vị cô nương đó thật là khó xử. Tiểu đệ không muốn tha nàng ta ra ngay bây giờ, cứ để nàng ta ở trong động mê mẩn cho tới ba ngày, rồi huyệt đạo sẽ tự giải lấy. Cũng may mà chỉ trong ba ngày thôi, cũng không đến nỗi làm cho thầy trò nàng ta phải bị chết đói được.

Trình Di Siêu gật đầu cười, rồi liền từ biệt Tư Đồ Ngọc, theo Thái Thúc Hòa đi ngay Hoàng Sơn.

Tư Đồ Ngọc tiễn chân Thái Thúc Hòa với Trình Di Siêu lên đường xong vì cũng không phải quay về Võ Di sơn nữa vả lại cách ngày hẹn ước với Quát Thương mê cung hãy còn xa, hiện giờ cũng chưa có mục đích gì nên chàng cứ lững thững dạo chơi cho đỡ buồn.

Tuy rằng chàng đã không có mục đích gì, nhưng trong bụng chàng vẫn cứ nhớ tới Tiêu Lộng Ngọc hoài.

Chàng không hiểu Tiêu Lộng Ngọc ở lại với Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đã có tính toán được việc gì chưa?

Trong bụng chàng chỉ lo cho Tiêu Lộng Ngọc tính toán những việc làm không được thuận lợi, sợ lộ chân tướng mà bị Ngọc Kiều Oa đối phó bằng những hành động không hay chăng?

Nghĩ tới hai chữ “đối phó” chàng chỉ muốn quay trở về Võ Di sơn Thiên Ma phủ để tiếp ứng cho Tiêu Lộng Ngọc.

Nhưng chàng lại sợ nếu Tiêu Lộng Ngọc hành động có kết quả đã trốn đi rồi, mình tới đó nhỡ lại gặp phải Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương, rồi bị bà ta giữ lại ở

Thiên Ma cung, sẽ lỡ cuộc hẹn ước vào ngày Trung Thu chăng, và nếu bà ta biết rõ chuyện của mình với chị em Ngọc Kiều Nga thì thật là rắc rối vô cùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.