Đọc truyện Đại Tình Hiệp – Chương 32: Lòng ác, tay độc
Tiêu Lộng Ngọc vì đi ở phía sau Ngọc Kiều Oa và Ngọc Kiều Nga, nàng liền dùng “Nghĩ ngữ truyền âm” khẽ nói với Tư Đồ Ngọc :
– “Ngọc đệ sao cứ thừ người ra như thế, không mau sửa lại ngay đi. Hay là thấy Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa chung tình với tỷ tỷ mà ghen hay sao thế?”
Tư Đồ Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, cũng “Nghĩ ngữ truyền âm” đáp :
– “Tiểu đệ không phải là người hay ghen bậy bạ, tỷ tỷ chỉ biết trách người mà không tự trách mình”.
Tiêu Lộng Ngọc là người thông minh tuyệt đỉnh, thấy Tư Đồ Ngọc nói như vậy cũng không hiểu gì cả, nàng lại dùng “Nghĩ ngữ truyền âm” hỏi tiếp :
– “Ngọc đệ thử nói chỉ biết trách người mà không nghĩ đến mình là thế nào, hãy giải thích cho tỷ tỷ nghe xem?”
Tư Đồ Ngọc mỉm cười, đang định trả lời, thì Ngọc Kiều Nga đột nhiên quay đầu lại cười nói :
– Tư Đồ huynh thử xem Tàng Vân Hác này phong cảnh ra sao?
Tư Đồ Ngọc đành phải cười nói :
– Nơi đây cảnh sắc tuyệt đẹp có thể gọi là động phủ của thần tiên trong nhân gian.
Ngọc Kiều Nga nói :
– Nếu Tư Đồ huynh bảo là phong cảnh rất đẹp, thì xin mời Tư Đồ huynh hãy ở lại đây chơi mấy hôm.
Trong lúc nói, nàng cứ đưa mắt đắm đuối nhìn vào mặt Tư Đồ Ngọc. Tư Đồ Ngọc trong bụng cười thầm cau mày lại nói :
– Tại hạ làm y sĩ thì trước là phải cứu người, chúng ta hãy vào xem bệnh cho Trình đại hiệp đi thì hơn, chuyện này để sau hãy liệu cũng chưa muộn.
Ngọc Kiều Nga mỉm cười, rồi quay mình đưa đường, tiến thẳng về phía cung điện.
Tư Đồ Ngọc nhân cơ hội liền dùng “Nghĩ ngữ truyền thanh” nói với Tiêu Lộng Ngọc rằng :
– Ngọc tỷ có còn nhớ ở Quát Thương Ngọc Long cốc đã mắng tôi là Đại Tình Côn và Đại Tình Mâu không? Tiểu đệ bảo tỷ tỷ là chỉ biết trách người mà không nghĩ đến mình, bây giờ tiểu đệ phải gọi tỷ là Đại Tình Hiệp mới được.
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
– Đại Tình Hiệp ư? Cái biệt hiệu ấy cũng quái gở thực!
Tư Đồ Ngọc nói :
– Chả quái gở chút nào cả, tiểu đệ đã trông rõ tỷ tỷ muốn lừa để chiếm một quả tim của Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa.
Chàng chưa nói dứt, Lộng Ngọc đã tiếp lời ngay :
– Ngọc đệ đã biết ý định của tỷ tỷ thì chỉ có giúp thôi, chứ không thể phá hỏng việc của tỷ tỷ được. Nếu không thì tỷ tỷ sẽ yêu Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa, chứ không thèm yêu Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc nữa.
Tư Đồ Ngọc vội vàng nói :
– Ngọc tỷ muốn tiểu đệ giúp như thế nào?
Lộng Ngọc mới dựng ngược đôi mày lên, thì vừa trông thấy Kiều Oa quay đầu trở lại, nàng vội im miệng không dám nói nữa.
Lúc ấy họ đã đi tới trước cửa cung điện, Ngọc Kiều Oa đứng dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Lộng Ngọc gượng cười nói :
– Trại huynh, đối với cách chữa bệnh kỳ độc của Trình Di Siêu này có thể chắc chắn chữa khỏi không?
– Đối với thầy lang nào giỏi như Hoa Đà tái thế hay Biển Thước trung sinh mà chỉ chưa gặp mặt người có bệnh, chưa biết bệnh tình ra sao, thì ai mà có thể nói chắc chắn được hay không được.
Nói tới đó hơi ngừng một chút, nàng lại quay đầu nhìn Ngọc Kiều Oa mỉm cười nói :
– Tôi và Tư Đồ huynh đã từ xa xôi tới đây, thì phải xin tận sức chứ, sao ngọc nhị cô nương lại hỏi như vậy?
Ngọc Kiều Oa cười nói :
– Tiểu muội nghĩ rằng nếu Trại huynh chắc chắn, thì có thể chữa khỏi được ngay tức khắc, bằng không…
Lộng Ngọc trợn mắt nói :
– Nhị cô nương có điều gì nghi ngại xin cứ nói thẳng ra?
Ngọc Kiều Oa sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt nổi hung quang, lớn tiếng nói :
– Nếu chữa khỏi được thì cho y khỏi ngay còn nếu không khỏi thì cũng cho y thoát ly trần thế tức thì.
Lộng Ngọc lộ vẻ sợ hãi, cau mày hỏi :
– Ngọc nhị cô nương nói câu thoát ly trần thế, là có ý… muốn…
Kiều Oa không đợi Lộng Ngọc nói dứt, đôi mắt sáng ngời, lạnh lùng nói tiếp :
– Trại huynh xin đừng nói nhiều lời nữa. Đã là khoáng thế danh thì huynh cũng biết câu nhân đạo hủy diệt chứ?
Tư Đồ Ngọc nghe lời nói đó bất giác đổ mố hôi lạnh toát ra như tắm, vì chàng đã biết rõ Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa từ khi trông thấy Tiêu Lộng Ngọc thì chỉ muốn Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu đi cho rảnh.
Tiêu Lộng Ngọc trừng mắt lên có vẻ oai nghi, nhìn thẳng vào mặt Ngọc Kiều Oa lạnh lùng nói :
– Ngọc nhị cô nương bụng dạ sao lại tàn ác như vậy?
Kiều Oa vẫn không để ý chút nào, chỉ khẽ cười và nói :
– Trại huynh nghĩ lầm rồi, không phải là tiểu muội ác độc gì đâu mà chính là vì từ bi đấy.
Tư Đồ Ngọc không sao chịu nối liền kêu “Hừ” một tiếng nói :
– Ngọc nhị cô nương bụng dạ như…
Chàng muốn nói là tâm như xà khiết, sao lại gọi được là từ bi?
Nhưng vừa hai chữ “xà khiết” vừa tới cửa miệng, thì chàng cảm thấy khó nói quá nên chàng vội ngừng lại không nói tiếp nữa.
Ngọc Kiều Oa mỉm cười nói :
– Tư Đồ huynh đừng vội mắng tôi là tâm như xà khiết như vậy, tôi phải hỏi huynh, nếu huynh có một con thiên lý mã rất thương yêu, mà nó mắc bệnh bất trị, mà huynh cứ can tâm để cho nó chịu khổ sở mãi hay sao mà phải ban cho nó bốn chữ nhân đạo hữu diệt, để cho nó được sớm giải thoát chứ?
Tư Đồ Ngọc bị Ngọc Kiều Oa hỏi lại như vậy giật mình, nhưng chàng vãn trợn ngược lông mày lên đáp :
– Ngựa không thể ví được với người, đối với ngựa thì dùng lạc thủ để tỏ lòng từ bi, nhưng đối với người thì phải tỏ lòng tận tâm tận lực chứ.
Ngọc Kiều Oa gật đầu nói :
– Tôi thừa nhận Tư Đồ huynh nói rất có lý, cho nên vừa rồi tôi mới hỏi rằng có chắc là chữa được hay không là thế. Nếu có hy vọng chữa khỏi thì hay, nếu không thì cũng nên giải thoát y. Câu nói ấy có phải là từ bi không?
Tư Đồ Ngọc không sao cãi lại được, chỉ ấp úng hỏi :
– Tôi tưởng mỗi người có một ý nghĩa riêng đó, chúng tôi đi thăm bệnh cho Trình đại hiệp đã rồi sẽ nói chuyện sau.
Ngọc Kiều Oa lạnh lùng cười nói :
– Còn nói chuyện sau cái gi nữa? Kiều Oa tôi bình sinh nói một là một, nói hai là hai, trừ phi hai vị thực là y đạo như thần, nếu không…
Nói xong ngừng một chút, rồi vẻ lạnh lùng trên mặt Kiều Oa bỗng tiêu tan hết, liếc mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc rồi khẽ lên tiếng nói :
– Trại huynh, trước mặt kia là chỗ buồng dưỡng bệnh của Trình Di Siêu, hai vị thần y thử xem có thể thí triển tài ba chữa y khỏi bệnh được không?
Lộng Ngọc đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc, rồi đưa tay ra đẩy cửa bước vào tịnh thất.
Trong tịnh thất bầy biện sạch sẽ lạ thường, trông như một cái thư phòng, mà tạm thời để Trình Di Siêu dưỡng bệnh tạm tại đó.
Giữa nhà về phía Đông, có kê một cái giường, con người khỏa mạnh như rồng như hổ Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu lúc đó đang nhắm nghiền hai mắt lại bất tỉnh nhân sự nằm mê man trên giường.
Tư Đồ Ngọc với Trình Di Siêu biết nhau không lâu, nhưng có vẻ tâm đầu ý hợp cảm tình rất thâm hậu, chàng trông thấy tình cảnh như vậy, trong lòng đã cảm thấy bùi ngùi, hai mắt đẫm lệ.
Ngọc Kiếu Nga đã thương mến Tư Đồ Ngọc nên luôn luôn để tâm tới chàng, nàng thấy Tư Đồ Ngọc thần sắc biến đổi như vậy, liền mỉm cười nói :
– Y sĩ vốn giàu lòng trắc ẩn, nhưng tôi xem Tư Đồ huynh thì thấy tính tình hơi yếu đuối đôi chút.
Tư Đồ Ngọc vẻ mặt hơi đỏ, thò tay để lên tay tráo Trình Di Siêu mà chẩn mạch cho chàng ta.
Tuy Tư Đồ Ngọc mạo nhận là danh y, nhưng trước kia ở gần với Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ học rộng tài cao bao quát cả trời đất thì đối với y đạo này cũng thông hiểu được đôi chút.
Cho nên lúc chàng chẩn mạch xong, biết Trình Di Siêu tánh mạng như chỉ mành treo chuông, bất giác cau mày lại, nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :
– Ngọc tỷ tỷ…
Vừa nói được tới đó, vì trong lòng quá thương người bạn tốt trong lòng chàng bối rối mà lỡ lời thốt ra câu: Ngọc tỷ tỷ, nên đã làm lộ liễu chân tướng của Lộng Ngọc.
Tiêu Lộng Ngọc không ngờ Tư Đồ Ngọc lại lầm lỡ như vậy, tức đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, trong lòng đang nghĩ cách đối phó.
Cũng may bốn người có mặt tại đó người nào cũng dính dáng tới chữ Ngọc cả. Ngọc Kiều Nga là người hiểu lầm đầu tiên, liền cất tiếng nói :
– Tư Đồ huynh xưng tôi là tỷ tỷ như vậy tôi không dám nhận đâu nếu huynh có lòng tốt muốn kết giao với chị em chúng tôi, thì Tư Đồ huynh cứ gọi là Ngọc gia đại muội và Ngọc gia nhị muội là được rồi.
Tư Đồ Ngọc buột miệng thốt ra ba chữ Ngọc tỷ tỷ thì đã biết là mình đã lỡ lời, trong lòng chàng đang bối rối thì chợt nghe thấy Ngọc Kiều Nga nói như vậy liền thở phào ra một cái, mặt đỏ ửng lên, nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :
– Trại huynh, chúng ta cung kính không bằng tuân lệnh, từ bây giờ cứ hô theo như lời Ngọc cô nương vừa nói. Trại huynh nghĩ sao?
Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt lườm chàng một cái, mới gượng cười đáp :
– Tất nhiên là được chứ, chỉ vì như thế thì chúng ta hơi ngạo mạn đôi chút thôi.
Ngọc Kiều Oa đứng cạnh cười nói :
– Trại huynh sao lại nói như vậy, nếu tiểu muội mà được người anh như thế thì không những chịu làm em út, mà…
Nói tới đó nàng ta đột nhiên im lặng không nói tiếp nữa, mà miệng chỉ tươi cười rất duyên dáng thôi.
Tiêu Lộng Ngọc cười một cái, rồi quay nhìn Tư Đồ Ngọc nói :
– Tư Đồ huynh chẩn mạch cho Trình đại hiệp kết quả ra sao? Trúng độc thuộc loại nào và đã chạy đến bộ vị nào rồi?
Tư Đồ Ngọc đứng dậy gượng cười nói :
– Trại huynh thử đến xem, xem mạch Trình đại hiệp ra sao rồi chúng ta sẽ bàn định sau.
Tư Đồ Ngọc nói câu đó là trong lòng đã có thâm ý. Vì chàng sợ nếu nói Trình Di Siêu mạng đã như chỉ mành treo chuông thì chỉ sợ Ngọc Kiều Oa độc ác như rắn đột nhiên ra tay độc thủ thôi.
Tiêu Lộng Ngọc ngồi một bên giường từ từ chẩn mạch cho Trình Di Siêu rồi cau mày nói :
– Tư Đồ huynh, cái đơn thuốc này thực là khó khai, Trình đại hiệp hình như đã bị độc chạy vào tới phổi khó mà chữa khỏi được…
Chưa nói dứt lời, thì Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa sát khí đằng đằng, giơ luôn tay ra điểm vào giữa Trình Di Siêu.
Tư Đồ Ngọc quá hãi sợ, liền thất thanh kêu la một tiếng, nhưng vì cách xa quá chừng có muốn cứu cũng không còn kịp.
Tiêu Lộng Ngọc đang ngồi chẩn mạch cho Trình Di Siêu, cách rất gần mà đã biết Ngọc Kiều Oa có lòng ái mộ mình, đối với Trình Di Siêu đã có vẻ chân chường, nên vẫn để ý đề phòng, nên tay trái nàng liền giơ lên xử dụng ngay một thức Dương Liễu độc Ách đỡ lấy cái điểm của Ngọc Kiều Oa sắp điểm trúng giữa ngực Trình Di Siêu.
Ngọc Kiều Oa lập ý muốn giết Trình Di Siêu, cho nên đối với Tiêu Lộng Ngọc giả dạng Trại Hoa Đà phong lưu tuấn tú, mà thứ hai là Trình Di Siêu đang lúc bệnh nặng hôn mê bất tỉnh nhân sự, chẳng lẽ mình lại vì một người chỉ có hư danh Thiết thư sinh mà để lỡ xuân xanh suốt cả một đời hay sao?
Nàng định ra tay hạ độc thủ, nên công lực của cái điểm đó rất nặng.
Ngọc Kiều Oa đã dùng hết toàn lực ra rồi, mà vẫn bị chiêu “Dương Liễu Độc Ách” của Tiêu Lộng Ngọc hóa giải được.
Hai người trong lòng cũng đều phải kinh hãi thầm, Lộng Ngọc hãi sợ vị Ngọc Kiều Oa quả danh bất hư truyền, nếu mình mà không ở bên cạnh tận lực cấp cứu, thì chút nữa không sao giải nổi thế điểm của nàng ta.
Còn Ngọc Kiều Oa hãi sợ là vị Trại Hoa Đà không những phong lưu tuấn tú trong đời hiếm có, mà cả đến võ công cũng tương đương với mình.
Nhưng thực ra chiêu thức vừa rồi Tiêu Lộng Ngọc đã hơi lép vế đôi chút.
Nguyên do bị lép vế không phải là vì Tiêu Lộng Ngọc công lực kém cõi, mà là vì Ngọc Kiều Oa quá si mê nên mới dùng hết toàn lực ra định giết chết Trình Di Siêu. Nên lúc chưởng chỉ va chạm nhau, thì tay Tiêu Lọng Ngọc đã bị móng tay Ngọc Kiều Oa quẹt trúng bị sướt một đường máu.
Tiêu Lộng Ngọc vẫn không để ý đến chuyện đó mà vẫn tươi cười nói :
– Ngọc nhị cô nương đừng nóng nảy vội, hãy nghe tôi nói rõ ràng đã.
Ngọc Kiều Nga lúc ấy trong lòng rất thư thái, liền tươi cười nói :
– Trại huynh chỉ nói là chất độc đã xâm nhập tới phổi, khó lòng chữa khỏi hay sao? cho nên tôi mới cho y được giải thoát như vậy.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
– Tại hạ bảo rằng độc đã vào tới phổi khó lòng mà cứu chữa nổi, trong câu nói ấy còn có hai chữ hình như mà Ngọc cô nương không để ý đến đó thôi.
Ngọc Kiều Nga ngạc nhiên nói :
– Hình như độc đã vào tới phổi? Nếu thế thì chưa chắc đã vào đến phổi thực ư?
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :
– Lần trước Tư Đồ huynh có đưa cho Ngọc đại cô nương một viên linh đơn, bảo Ngọc nhị cô nương đưa cho Trình đại hiệp uống mà?
Ngọc Kiều Oa chưa kịp trả lời thì Ngọc Kiều Nga đã xen lời :
– Tôi về với Thiên Ma phủ, đã lập tức cho Trình đại hiệp uống ngay nhưng…
Nói vừa tới đó, ngừng một chút hình như có vẻ bẽn lẽn, nàng chỉ liếc Tư Đồ Ngọc một cái rồi từ từ nói :
– Trình đại hiệp uống viên thuốc ấy xong, đối với trước khi chưa uống chẳng thấy có hiệu quả chi hết. Hình như viên thuốc của Tư Đồ huynh cho không có công hiệu chút nào thì phải.
Tư Đồ Ngọc mặt đỏ bừng, Tiêu Lộng Ngọc vội cười nói :
– Không có hiệu nghiệm ư? Thế thì Ngọc đại cô nương không hiểu rồi. Chính vì nhờ viên linh đơn của Tư Đồ huynh đó, mới giữ được cho tạng phủ của Trình đại hiệp không bị kỳ độc thấm tới bên trong đấy.
Tư Đồ Ngọc nghe nói chút nữa phải phì cười, nhưng chàng lại vội vàng nghiêm nét mặt, bụng nghĩ thầm: “Ngọc tỷ tỷ thực là làm lắm chuyện quỷ quái”
Ngọc Kiều Nga nghe xong, mỉm cười nói :
– Nếu kỳ độc chưa ngấm vào trong phổi thì Trại huynh hãy xin kê toa cho Trình đại hiệp khỏi bệnh.
Tiêu Lộng Ngọc không đợi Ngọc Kiều Nga nói xong, liền lắc đầu nói :
– Trình đại hiệp tính mạng vốn không hề chi, nhưng muốn phục nguyên mau chóng thì Tư Đồ huynh dẫu có khai đơn chữa cho Trình đại hiệp cũng khó mà khỏi được.
Ngọc Kiều Nga nói :
– Nếu thế thì ai có thể chữa khỏi được?
Tư Đồ Ngọc không dám xen lời, cứ lẳng lặng nghe Tiêu Lộng Ngọc nói :
– Cái chất kỳ độc đó trừ phi có thứ thuốc giải độc riêng, nếu không thì thì trừ phi dùng cách châm cứu giải độc bằng 108 đại huyệt của Trình đại hiệp, mới có thể khử hết chất độc ấy đi được.
Ngọc Kiều Oa tuy đối với Trình Di Siêu hứng thú hơi giảm, nhưng cũng phải lên tiếng nói :
– Nếu như vậy thì xin nhờ Trại huynh và Tư Đồ huynh xử dụng diệu thuật ấy giúp cho. Tôi sẽ bảo người chuẩn bị ngải hỏa dẫn với kim châm.
Tiêu Lộng Ngọc xua tay nói :
– Bất tất! Bất tất! Ngọc nhị cô nương không nên phí tâm, vì tôi và Tư Đồ huynh đều không tinh thông về cái nghề dùng kim châm tản độc này.
Ngọc Kiều Oa trừng mắt lên hỏi :
– Các huynh không biết thì có ai biết?
Tiêu Lộng Ngọc vì trong lòng đã có chủ định, nên không nghĩ ngợi gì cả, vội đáp :
– Có, tôi có một vị sư thúc giỏi nghề kim châm giải độc này.
Tư Đồ Ngọc nghe thấy Tiêu Lộng Ngọc bảo rằng có một vị sư thúc trong lòng rất lấy làm bội phục nghĩ bụng :
“Ngọc tỷ thật là một tay nói dối đại tài, làm như có sự thực vậy. Chẳng biết dụng ý của tỷ tỷ ra sao?”
Tiêu Lộng Ngọc vừa nói dứt lời, Ngọc Kiều Oa vội lên tiếng hỏi :
– Lệnh sư thúc là ai? Hiện giờ ở đâu?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
– Vị ấy hiện giờ ở Tiên Hà lãnh, Bách Thảo nham, họ Thái Thúc, tên là Hòa.
Ngọc Kiều Oa ý lên một tiếng, nói :
– Thái Thúc Hòa có phải là nhân vật mà người ta vẫn thường gọi là Địa Linh Thần Y, một võ lâm tiền bối không?
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu đáp :
– Phải đấy nhưng không phải do người ta đã tặng cho cái tên đó mà chính ông ta đã tự đặt cho mình cái tên Địa Linh Thần Y.
Ngọc Kiều Nga đứng cạnh đó liền cười nói :
– Xin mời Trại huynh và Tư Đồ huynh ở lại Thiên Ma phủ này chơi vài ngày rồi chị em chúng tôi sẽ cho người đi mời lệnh sư thúc Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa tiền bối tới đây đẻ xử dụng cái thuật kim châm giải độc.
Tiêu Lộng Ngọc nhìn Kiều Nga vừa cười vừa nói :
– Ngọc đại cô nương có biết tại sao vị sư thúc Thái Thúc Hòa lại tự đặt cho mình cái tên hiệu Địa Linh Thần Y không?
Ngọc Kiều Nga lắc đầu, đáp :
– Thần Y hai chữ thì dễ đoán, còn hai chữ Địa Linh thì khó giải.
Tiêu Lộng Ngọc nhìn Tư Đồ Ngọc, như có vẻ muốn trêu chọc chàng, cười nói :
– Tư Đồ huynh hãy đem hai chữ “Địa Linh” giảng giải giùm cho Ngọc đại cô nương nghe.
Tư Đồ Ngọc không ngờ Tiêu Lộng Ngọc đã vừa đàn vừa hát, lại đột nhiên đưa ra một vấn đề nan giải khiến cho mình phải cảm thấy khó xử. Vì Tiêu Lộng Ngọc đã bảo Thái Thúc Hòa là sư thúc của mình, không cho phép chàng được nghĩ ngợi lâu, chàng chỉ có cách là nghiến răng kèn kẹt, đưa mắt lườm Tiêu Lộng Ngọc rồi ứng tiếp đáp :
– Hai chữ Địa Linh là căn cứ vào hai chữ nhân kiệt. Ngọc đại cô nương cứ suy nghĩ giây lát là sẽ rõ ngay.
Tư Đồ Ngọc kể cũng giỏi, đã tùy cơ ứng biến, chuyển ngay cái nan đề này sang cho Ngọc Kiều Nga tự đoán lấy.
Tiêu Lộng Ngọc cố nhịn cười, đưa mắt liếc tình Tư Đồ Ngọc một cái, với ngụ ý khen ngợi chàng.
Ngọc Kiều Nga suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu đáp :
– Tư Đồ huynh, linh trí của tôi ngu đần, nghĩ mãi chẳng ra, dám mong Tư Đồ huynh đem hai chữ “Địa Linh” giải thích giùm cho.
Tư Đồ Ngọc vì vấn đề khó xử đã vượt qua, trong lòng đã trấn tĩnh, bèn nhìn Lộng Ngọc mỉm cười nói :
– Trại huynh, đã hay lắm điều, thì chính Trại huynh phải giải thích mới đúng. Tôi không như huynh vắng mặt sư thúc thì lại cứ hay đem chuyện của sư thúc ra mà nói, chẳng khỏi có sự thất lễ đối với người, dẫu sư thúc biết, thế nào người cũng trách cứ chứ không sai.
Tư Đồ Ngọc được ở gần bên Tiêu Lộng Ngọc đã học hỏi được nhiều điều khôn ngoan, nên đã biết đá trả lại cho nàng trái cầu khó đỡ này.
Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn Ngọc Kiều Nga và Ngọc Kiều Oa, mỉm cười chậm rãi nói :
– Tư Đồ huynh nói đúng lắm. Địa Linh hai chữ đối với “Nhân Kiệt” thành ra tương đối. Tệ sư thúc Thái Thúc Hòa tự xưng mình là Địa Linh để tỏ ra mình không phải là Nhân Kiệt.
Ngọc Kiều Oa có vẻ nghi hoặc “À” lên một tiếng, cau mày nói :
– Không phải là Nhân Kiệt sao lại gọi là Thần Y?
Tiêu Lộng Ngọc cười đáp :
– Trên chữ Thần Y có hai chữ Địa linh. Ta nên chú trọng vào hai chữ trên.
Ngọc Kiều Oa lắc đầu nói :
– Trại huynh nói thế hình như có bao hàm huyền cơ, thật là khó hiểu.
Tiêu Lộng Ngọc lại cười nói :
– Tôi thấy sự thực thì thì tôi nói thực, chứ có huyền cơ chi đâu? Thái Thúc Hòa sư thúc ở Bách Thảo nham có sản xuất nhiều thứ tính dược. Người cứ tự ý hái lấy đem về, có thể chữa được trăm bệnh. Nếu mà đi ở chỗ khác thì những bệnh sốt thường cũng chẳng chữa khỏi. Cho nên sư thúc tôi không dám dùng tới hai chữ nhân Kiệt, chỉ tự xưng là Địa Linh thôi.
Ngọc Kiều Oa nghe nói liền vỡ nhẽ ngay, vội nói :
– Ồ, nguyên do là thế.
Nói dứt lời, nàng lại cau mày hỏi :
– Nếu nói như vậy thì có mời lệnh sư thúc tới Thiên Ma phủ cũng chỉ uổng công mà thôi.
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu lia lịa, đỡ lời :
– Tất nhiên là uổng công. Bây giờ chỉ có thể đem Âm Dương Bảo Thiết thư sinh Trình Di Siêu đại hiệp đến Tiên Hà lãnh. Bách Thảo nham thì Thái sư thúc tôi dựa vào địa linh sẽ có thể giải trừ chất độc được.
Tư Đồ Ngọc giờ đây mới chợt tỉnh ngộ, bội phục Tiêu Lộng Ngọc là người thông minh tuyệt đỉnh, đã dựa vào câu chuyện nói dối khiến cho chị em Ngọc Kiều Nga phải tự động đưa Trình Di Siêu ra khỏi Thiên Ma phủ.
Tư Đồ Ngọc nghĩ bụng :
– “Nếu có thể thực hiện được như vậy thì sẽ chẳng phải phí sức chút nào. Thật là hay quá! Nhưng…”
Tư Đồ Ngọc vừa mới nghĩ tới đó thì chợt thấy sắc mặt Tiêu Lộng Ngọc hơi biến, đôi lông mày cau lại, thân thể lảo đảo như muốn ngã.
Ngọc Kiều Oa đưa tay ra đỡ, ra vẻ quan tâm, cau mày hỏi :
– Trại huynh, huynh làm sao vậy?
Tiêu Lộng Ngọc hơi cúi đầu xuống, dùng “Nghĩ ngữ truyền thanh” dặn bảo Tư Đồ Ngọc rằng:
– “Ngọc đệ, nghiêm trọng cảnh cáo Ngọc đệ rằng: bất luận chuyện gì xảy ra, Ngọc đệ đều phải nhất nhất nghe ta nói mà thi hành. Nếu không suốt đời ta sẽ không lý tới Ngọc đệ nữa”.
Tư Đồ Ngọc sợ nhất là câu nói đó, không biết làm sao đành phải gật đầu, Tiêu Lộng Ngọc nhìn sang Ngọc Kiều Oa, cười nhạt nói :
– Ngọc cô nương, bây giờ thì cô nương đã biết rõ mọi sự rồi chứ?
Nói tới đây, nàng duỗi cánh tay trong như ngọc trắng như ngà. Chỉ thấy ở trên cổ tay một vết xước máu dài gần một tấc hiện ra
Ngọc Kiều Oa ủa lên một tiếng, thất thanh kêu :
– Trại huynh điều này… có phải mới vừa rồi Trại huynh duỗi tay xử chiêu đã bị móng tay của tiểu muội xước phải mà thành vết thương đó không? Chuyện này tiểu muội thực vô tâm… mà nên.
Tiêu Lộng Ngọc cười nhạt, nói :
– Vô tâm hay hữu ý cái đó thật khó tường. Tại hạ thật không ngờ rằng Ngọc nhị cô nương lại luyện được cái món vô cùng lợi hại là Thiên Ma Độc Giáp đó.
Tư Đồ Ngọc toàn thân chấn động, giật mình kinh hãi, mắt chăm chú nhìn vào Tiêu Lộng Ngọc thất thanh hỏi :
– Trại huynh trúng độc rồi sao?
Ngọc Kiều Oa thần sắc vẫn thản nhiên như thường, tươi cười xen lời nói :
– Xin Tư Đồ huynh cứ phóng tâm đừng sợ hãi. Thiên Ma Độc Giáp tuy cực kỳ lợi hại, tiểu muội luyên môn công phu này đã có dự phòng thuốc giải độc có thể làm khó chút đỉnh cho Trại Hoa Đà huynh mà thôi. Điều đáng ân hận là một vị Thần Y bỗng nhiên biến thành bệnh nhân bó buộc phải lưu gót ngọc tại Thiên Ma phủ trong vòng mười ngày.
Tiêu Lộng Ngọc cau mày, lắc đầu nói :
– Không được! Không được! Cái lối Bá Vương lưu khách này thật là bỉ ổi. Ta thà chết chứ không chịu khuất như vậy.
Ngọc Kiều Oa vẫn tươi cười tiếp lời :
– Trại huynh, tiểu muội lỡ làm việc đó, thật quả vô tâm. Nhưng việc đã lỡ lầm rồi, chỉ mong huynh nghĩ tình mà tha thứ cho.
Nói dứt, nàng quay nhìn Ngọc Kiều Nga, bảo :
– Tỷ tỷ hãy đem tất cả sự thật của Thiên Ma Độc Pháp vô cùng lợi hại kia nói cho Tư Đồ huynh biết một lần rồi yêu cầu Tư Đồ huynh khuyên lơn Trại huynh giúp, còn mọi việc không nên không phải của tiểu muội thì để tiểu muội sẽ xin lỗi sau.
Ngọc Kiều Nga nghe thấy em gái mình nói như vậy, bèn hướng về Tư Đồ Ngọc tươi cười giảng giải :
– Tư Đồ huynh, cái loại “Thiên Ma Độc Giáp” chỉ độc này khác hẳn những thứ độc khác, cực kỳ lợi hại. Phàm những ai đã bị trúng độc, để tới khi chất độc phát tán ra, khởi đầu phát tán từ ngón tay, kế từng tất thịt một sẽ bị mềm nhũn ra mà chết. Như vậy cái chết đó quả thật là một chuyện thê thảm nhất trên đời này, ngoài thuốc giải độc của bổn môn ra thì tuyệt không có cách nào chữa khỏi. Tư Đồ huynh nên khuyên can Trại huynh đừng oán giận em tôi nữa, mà nên tha thứ cho nó, chỉ vì nó vô tâm mà gây ra. Các người nên chịu khó lưu lại trong Thiên Ma phủ này ít ngày để chị em chúng tôi có cơ hội để tạ lỗi, chớ nên để cho mối hiểu lầm càng sâu xa thêm, như vậy mới phải.
Mấy câu nói của Ngọc Kiều Nga này mềm có, cứng cỏi nài nỉ có mà dọa dẫm cũng có tuy nhiên trước sau vẫn không để lộ ra vẻ gì thất lễ.
Tư Đồ Ngọc từ lúc được Tiêu Lộng Ngọc dùng “Nghĩ ngữ truyền thanh” nói chuyện, tuy không biết Ngọc tỷ tỷ sẽ có những thâm ý gì muốn xoay bảo gì với Thiên Ma Băng Nữ, nhưng nay thân của Ngọc tỷ tỷ đã trúng kỳ độc, nếu để cho tỷ tỷ phải ở lại một mình trong Thiên Ma phủ này thì thử hỏi làm sao có thể yên tâm cho được? Cứ chiếu lý mà nói thì Tư Đồ Ngọc cho rằng Tiêu Lộng Ngọc lại một chuyện mạo hiểm hoang đường, nhưng lại chiếu tình mà nói thì Tư Đồ Ngọc lại chẳng dám làm điều gì trái ý Tiêu Lộng Ngọc.
Nhân vì Ngọc tỷ tỷ đã có căn dặn cái câu: “Bất luận chuyện gì xảy ra, Ngọc đệ đều phải nhất nhất nghe ta nói mà thi hành. Nếu không suốt đời ta không để lý tới Ngọc đệ nữa”. Nên Tư Đồ Ngọc bèn lấy ngay câu đó mà làm phương châm hành động.
Trong lòng Tư Đồ Ngọc ngổn ngang suy nghĩ đầy mâu thuẫn như vậy, đợi khi Ngọc Kiều Nga nói xong, chàng bèn hướng vào Tiêu Lộng Ngọc, cười gượng nói :
– Trại huynh, Ngọc đại cô nương đã nói hết sự tình như vậy, hẳn huynh đã nghe thấy rõ ràng? Vậy huynh tính sao?
Tiêu Lộng Ngọc nghe thấy Tư Đồ Ngọc nói như vậy thì biết rằng vị Ngọc đệ này đang buồn bực bèn tươi cười nói :
– Tư Đồ huynh, huynh nên thay tôi mà liệu lý mọi việc. Tôi lúc này tiến thoái thực khó xử. Không đi chăng? Thì lại là vị khách của Bá Vương. Đi chăng? Thì lại là con quỷ của Diêm Vương. Rốt cuộc thì có lẽ ta nên chọn làm khách hơn là làm quỷ.
Tư Đồ Ngọc biết rằng Tiêu Lộng Ngọc đã có quyết ý, chẳng nên quấy rối vị tỷ tỷ này nữa, bèn chỉ thở dài một tiếng mà tiếp lời :
– Như thế việc gì còn phải hỏi nữa. Người ta thường nói: “chết thơm còn hơn sống bậy”. Làm vị khách của Bá Vương còn hơn là con quỷ của Diêm Vương.
Nói xong, chàng bèn nhìn Ngọc Kiều Oa, tươi cười nói :
– Hà huống Ngọc nhị cô nương là một vị mặt ngọc, hoa nhường nguyệt thẹn, tuyệt sắc mỹ nhân, thì nếu Trại huynh có đóng vai khách của Bá Vương cũng hơi đường đột một chút. Vì nếu vị Tây Sở Bá Vương mà diễm lệ thế kia thì chỉ sợ Hàn Tín vị tất đã chịu làm Chấp Kích Lang dưới trướng.
Ngọc Kiều Oa khúc khích cười dáng điệu trông càng đẹp đẽ, ưa nhìn. Nàng liếc nhìn Tiêu Lộng Ngọc, cười nói :
– Trại huynh đã nghe rõ rồi đấy chứ? Vừa rồi Tư Đồ huynh đã đưa ra cái tỷ dụ Bá Vương, nhưng theo ý kiến muội thì Bá Vương nên phải là huynh mới đúng. Tiểu muội nhiều lắm thì cũng chỉ nên làm Ngu Cơ, hoặc làm con ngựa Ô Truy của huynh mà thôi.
Tư Đồ Ngọc nghe thấy Ngọc Kiều nói như vậy thì đôi lông mày hơi cau lại. Chàng nghĩ tới cái tỷ dụ của Ngọc Kiều Oa, hiển nhiên là Ngọc Kiều Oa đã giữa chỗ công chúng mà tống tình một cách trơ trẽn, trong bụng cười thầm Ngọc Kiều Oa đã tới lúc xuân tình bốc lửa trong lòng uổng công tán tỉnh ngay phải một cô gái giả trai.
Tiêu Lộng Ngọc nghe thấy mấy người nói :
– Ngọc nhị cô nương đã so sánh sai lầm rồi. Người ta vẫn có câu thơ rằng:
Giai nhân đôi tám đẹp vô vàn
Giắt kiếm ngang lưng giết kẻ phàm
Đầu chửa thấy rơi nhưng lại thấy
Ai kia khô tu chết hàm oan…
Nếu như dưới trướng của tại hạ mà lại có một con ngựa tuyệt sắc Ô Truy là cô nương, thì cứ mỗi ngày tại hạ lại phải hai tay bưng thóc bưng gạo đến cho con ngựa mỹ miều đó ăn thì còn chi là tráng chí hùng tâm để tranh bá với võ lâm được nữa?
Ngọc Kiều Oa không có vẻ gì là giận cả, cười nói :
– Hay quá, Trại huynh lại cười rồi, chắc là không giận tiểu muội nữa để tiểu muội xin lỗi Trại huynh nhé.
Nói xong nàng đứng ngay dậy vái Tiêu Lộng Ngọc một cái rồi cười nói tiếp :
– Thưa Trại huynh xin tha lỗi cái tội vô tâm cho tiểu muội. Tiểu muội xin thề với trời đất, nếu Ngọc Kiều Oa này có cố ý lấy Thiên Ma Độc Giáp mà hại Trại huynh, thì xin cho tiểu muội chết dưới miệng nghìn vạn con rắn độc.
Lộng Ngọc thừa cơ liền rút lui ngay, xua tay cười nói :
– Ngọc cô nương nói nặng lời quá, nếu cô nương vô tâm thì dĩ nhiên tại hạ không dám phật ý, xin ở lại Thiên Ma phủ này quấy quả mười ngày vậy.
Ngọc Kiều Oa đương cười tíu tít, thì Tiêu Lộng Ngọc lại quay sang phía Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
– Tư Đồ huynh sự tình như thế này thực chẳng công bằng chút nào.
Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :
– Trại huynh nói sao?
Lộng Ngọc đáp :
– Đệ ở đây hưởng phúc để huynh phải đi đường khó nhọc, thực chẳng công bình chút nào.
Tư Đồ Ngọc hoang mang không hiểu nói :
– Đi đường cái gì?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
– Tự nhiên là đi Tiên Hà lãnh Bách Thảo nham chứ còn sao nữa.
Tư Đồ Ngọc chợt hiểu ra nói :
– Trại huynh bắt đệ đem Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu tới Bách Thảo nham cho Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa.