Đại Tình Hiệp

Chương 25: Lòng đã gửi trao


Đọc truyện Đại Tình Hiệp – Chương 25: Lòng đã gửi trao

Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ hỏi :

– Ngọc cô nương, tại sao cô nương lại cười nhạt như thế?

Kiều Ngọc Nga quắc mắt trầm giọng đáp :

– Tôi cười là vì một vị thần y như Tư Đồ huynh lòng dạ thực một là từ bi, bởi vì đợi đến ngày mừng chín tháng chín huynh mới giá lâm tới Thiên Ma phủ thì muội phu Trình Di Siêu của tôi đã thành một nắm xương khô dưới mồ rồi.

Tư Đồ Ngọc cười nói :

– Ngọc cô nương cứ như thế, không đợi tại hạ nói rõ chuyện, đã vội vàng trách tại hạ một cách bừa bãi.

Kiều Ngọc Nga chẩu mỏ không vui, nói :

– Huynh bảo tôi trách người bừa bãi sao? Tư Đồ thần y xin cho nghe lời cao luận, xem huynh có lý do nào không?

Tư Đồ Ngọc lấy ở trong người ra một viên thuốc đỏ, mỉm cười nói :

– Ngọc cô nương hãy mang viên Bảo Nguyên linh đơn này về cho muội phu Trình Di Siêu của cô nương uống, ít ra cũng có thể khiến được trong vòng một trăm ngày chất độc không thể nào phát tác được. Đợi đến ngày Trùng Dương mùng chín tháng chín, tại hạ sẽ đến, sẽ ra tay chữa chạy, không đến nỗi như cô nương nói đâu. Làm gì mà có chuyện muội phu Trình Di Siêu của cô biến thành một nắm xương ở trong mồ.

Nói xong, chàng liền đưa viên Bảo Nguyên linh đơn cho Kiều Ngọc Nga. Kiều Ngọc Nga đỏ mặt, cầm lấy viên thuốc, bỏ vào trong người, lên tiếng :

– Thì ra Tư Đồ huynh đã tính toán cả, quả nhiên tôi là người tánh tình nóng nảy, đã trách huynh một cách bừa bãi.

Tư Đồ Ngọc cười nói :

– Không sao cả. Mau lên đường đi. Cô nương hãy sớm trao viên thuốc này cho muội phu của cô nương uống sớm chừng nào hay chừng ấy. Nếu vạn nhất mà chất độc phát ra trước, thì không có cách gì cứu sống lại được, dù cho có là Hoa Đà tái thế cũng chịu.

Kiều Ngọc Nga định nấn ná đứng lại với Tư Đồ Ngọc một lát lâu nữa nhưng Tư Đồ Ngọc đã lên tiếng như vậy thì nàng không dám chậm trễ liền gật đầu nói :

– Việc cứu người cấp bách như cứu hỏa, tôi hiểu lắm. Tư Đồ huynh vậy đến ngày Trùng Dương tiểu muội sẽ đợi huynh ở Võ Di sơn Thiên Ma phủ nhé.

Nói xong, đang chực tung mình đi thì Tư Đồ Ngọc đã gọi giật lại :

– Ngọc cô nương hãy dừng bước.

Kiều Ngọc Nga cao giọng cười nói :

– Tư Đồ huynh còn dặn dò gì tôi?

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

– Tôi quên bảo Ngọc cô nương rằng: Sau khi muội phu Trình Di Siêu của cô nương uống thuốc rồi, thì muội phu của cô phải theo hai điều cấm kỵ.

Kiều Ngọc Nga gật đầu nói :

– Đó là việc cần thiết. Tư Đồ huynh cứ nói ra đi, tôi sẽ về nói lại.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Điều thứ nhất, phải kiêng rượu, điều thứ nhì phải kiêng sắc, tạm thời không được chung đụng với phái nữ. Xin Ngọc cô nương chuyển bảo muội phu của cô nương phải giữ đúng hai điều cấm ấy, nếu không thì đừng bảo là thuốc tại hạ không được hay.

Tư Đồ Ngọc nói xong, tất nhiên là Kiều Ngọc Nga phải ríu ríu vâng lời, nhưng kỳ thật mấy câu nói của Tư Đồ Ngọc toàn là có dụng ý cả.

Bởi vì rượu làm cho người ta nóng tính. Tư Đồ Ngọc muốn Trình Di Siêu không uống một hớp rượu nào để cho đầu óc tỉnh táo mới có thể đối phó được mọi việc ở trong Thiên Ma cung.

Còn cái việc bảo Trình Di Siêu không được chung đụng với người khác phái là bởi vì Tư Đồ Ngọc đã nghe thấy nói phái Thiên Ma là một phái hoang dâm vô độ, dễ thả cửa về việc tình dục. Chàng nhắc nhở để Trình Di Siêu biết mà phòng thân.

Kiều Ngọc Nga gật đầu cười, nói :

– Tôi nhớ rồi, thể nào cũng nói lại với muội phu Trình Di Siêu của tôi thể nào Trình muội phu cũng giữ đúng như lời răn dặn của Tư Đồ huynh. Tôi có cây Khổng Tước phiến này muốn trao cho Tư Đồ huynh.

Nói xong, Kiều Ngọc Nga lấy ra một cây Khổng Tước phiến màu bạc rất đẹp, mỉm cười đưa cho Tư Đồ Ngọc.

Tư Đồ Ngọc không tiện cự tuyệt đành phải giơ tay ra nhận lấy, cất tiếng hỏi :

– Cây Khổng Tước vũ khí này có gì là giá trị ghê gớm.

Kiều Ngọc Nga đáp :

– Tư Đồ huynh đoán không sai. Nó cũng có đôi chút giá trị. Nó là tín phù của Thiên Ma phủ. Có nó trong tay thì việc đi lại được dễ dàng, nếu không thì sẽ bị trở ngại…

Tư Đồ Ngọc ánh mắt như điện, cười vang lên nói :

– Chẳng lẽ Thiên Ma phủ là nơi của quỷ ở, âm u quá nỗi sao mà lại khó đi.

Vừa nói, chàng vừa nghịch cây Khổng Tước Phiến ở trong tay, tựa hồ như muốn trao trả lại cho Kiều Ngọc Nga.

Kiều Ngọc Nga thấy đối phương quá kiêu ngạo, vội xua tay, cười nói :

– Tư Đồ huynh đừng hiểu lầm. Với người khác thì việc tới Thiên Ma phủ vô cùng khó khăn, nhưng với một người tài ba như Tư Đồ huynh thì cũng chẳng có gì là khó khăn cả. Sở dĩ tôi đưa cho huynh một chiếc lông Khổng Tước vũ để huynh khỏi bị phí sức, có đủ tinh thần cứu chữa cho bệnh nhân, chứ không có ý coi thường bản lãnh của huynh.

Thấy nàng nói vậy, Tư Đồ Ngọc bỏ chiếc lông Khổng Tước vào trong người.

Kiều Ngọc Nga thấy chàng đã nhận lấy chiếc lông Khổng Tước rồi. Liền tươi cười vòng tay cáo biệt, quay người tung mình đi.

Tư Đồ Ngọc đứng nhìn Kiều Ngọc Nga đi khuất dạng rồi chàng vẫn đi đi lại lại trong lòng buồn bực vô cùng.


Chàng buồn bực, không phải vì chia tay với Kiều Ngọc Nga, mà vì tương tư Ngọc tỷ tỷ Tiêu Lộng Ngọc.

Lúc mới vào trong sơn cốc, thấy có thiếu nữ áo trắng ở dưới chân tháp Ngọc Long. Tư Đồ Ngọc đã tưởng đấy là Ngọc tỷ tỷ. Chàng quá mừng rỡ.

Nhưng nay thì Ma nữ Kiều Ngọc Nga đã đi mà Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc lại chưa tới, Tư Đồ Ngọc bồn chồn trong dạ, đưa mắt nhìn về phía cửa Ngọc Long cốc.

Chàng mong ngóng có một cái bong người áo trắng yểu điệu bước vào, dịu dạng như một nàng tiên.

Không những tương tư, trong lòng Tư Đồ Ngọc còn lấy làm kinh sợ, hãi hùng.

Chàng kinh sợ là vì Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu đã bị Ma Nữ Kiều Ngọc Oa bắt giữ, hiện thời lại ở trong Thiên Ma phủ trong người có chất kỳ độc cần được cứu chữa.

Chàng hoảng sợ là vì Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương ẩn tích đã lâu, thế mà ngày nay lại tái xuất giang hồ, kiến phủ lập phái ở dưới Võ Di sơn Tàng Vân Hác. Thật là kiếp vận của võ lâm cũng sắp tới vì đám quần ma hoành hành.

Tư Đồ Ngọc mới nghĩ tới đây thì ở đằng sau lưng có tiếng người khẽ thở dài.

Tiếng thở dài này khiến Tư Đồ Ngọc phải giật nẩy mình vội vàng quay người lại đưa mắt nhìn dáo dác.

Nhưng sơn cốc vẫn vắng lặng như tờ, trừ thác nước Ngọc Long ầm ầm đổ nước trắng xóa, thì chẳng thấy bóng người nào cả.

Tư Đồ Ngọc định đi tìm, nhưng vì địa thế ở nơi đây quá hiểm trở, nếu không có mục đích thì thể nào cũng chỉ mất công tìm mà không thấy gì cả.

Trước tiên muốn tìm xem người vừa cất tiếng thở dài ở đâu, chàng phải tìm xem phương hướng của người đó trước rồi mới ra được.

Chàng cúi đầu suy nghĩ.

Đột nhiên mặt chàng đỏ gay như gấc.

Thì ra Tư Đồ Ngọc cúi đầu xuống thì thấy ở về bên trái chỗ chàng đứng có một đống lá.

Đống lá này có chỗ lạ là không phải xếp bừa bãi vô trật tự mà xếp ngay hàng thẳng lối, thành chữ đàng hoàng.

Ở phía bên tay trái đống là thành hàng chữ “Ngốc”

Còn về đống lá bên tay phải thì xếp thành hàng chữ “Dưa”.

Hợp lại thì thành ra Dưa Ngốc.

Tư Đồ Ngọc đỏ mặt là vì đã bị người lạ chất hai đống lá ở hai bên người thành hai chữ Dưa Ngốc mà vẫn không hay biết gì cả, thì rõ ràng mình là kẻ đại ngốc rồi còn gì nữa.

Chàng đỏ mặt là vì quá xấu hổ. Nhưng chỉ trong chớp mắt chàng đã lấy được bình tĩnh ngay.

Bởi vì chàng đã nhận thấy hai chữ Dưa Ngốc không phải là theo ý nghĩa bình thường mà ở giữa hai chữ ấy chứa đựng sự yêu thương cực độ hơn là ý nhạo báng.

Do đấy Ngọc Long kiếm khách Tư Đồ Ngọc vỡ lẽ ra ngay chàng không còn xấu hổ nữa, mà mừng rỡ đến nhảy quơ lên.

Chàng đưa mắt nhìn khắp tứ bề, lớn tiếng nói :

– Ngọc tỷ tỷ… Ngọc tỷ tỷ… Ngọc tỷ tỷ…

Hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân. Tư Đồ Ngọc gọi ba tiếng “Ngọc tỷ tỷ” thì ở đằng sau một thân cây cổ thụ cành lá rậm rạp. Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc đã tung mình nhẹ nhàng như cánh ém bay ra.

Tư Đồ Ngọc là người rất nhanh nhẹn trong việc đối địch với kẻ thù nhưng giờ đây mới nhìn thấy Ngọc tỷ tỷ chàng lại cảm thấy cổ họng như nghẹn lại không nói nên lời.

Tiêu Lộng Ngọc vẫn thản nhiên tươi cười như thuở trước, nàng đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc bật cười nói :

– Ngọc đệ, hiền đệ đã biến thành một quả dưa ngốc rồi phải không? Tại sao khổ sở đi tìm tỷ tỷ mà giờ đây gặp mặt tỷ tỷ rồi lại không nói năng được gì cả?

Tư Đồ Ngọc cười nói :

– Ngọc tỷ tỷ…

Tiêu Lộng Ngọc bực mình hỏi :

– Hiền đệ cứ kêu Ngọc tỷ tỷ mãi, định kêu ai đó? Có phải kêu tỷ tỷ không?

Tư Đồ Ngọc trừng mắt nói :

– Tại sao Ngọc tỷ tỷ lại nói như vậy, tiểu đệ không gọi tỷ tỷ thì gọi ai?

Tiêu Lộng Ngọc khẽ cắn môi nói :

– Có phải hiền đệ đang gọi Kiều Ngọc Nga, nữ đệ tử của Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương không?

Tư Đồ Ngọc đỏ mặt có vẻ xấu hổ hỏi :

– Mọi chuyện vừa rồi Ngọc tỷ tỷ đều thấy rõ hết cả sao?

Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :

– Nghe, mình nghe rõ hết cả rổi. Kiều Ngọc Nga đã chẳng bảo tỷ tỷ và y thị cùng hiền đệ là ba khối ngọc sao. Y thị có vẻ không phục tỷ tỷ phải không?

Tư Đồ Ngọc nói :

– Ngọc tỷ tỷ, nàng ta không phục tỷ tỷ thì tiểu đệ phục tỷ tỷ là được rồi. Võ công của Kiều Ngọc Nga không được bằng tỷ tỷ, tuổi tác của y thị cũng hơn tỷ tỷ, tiểu đệ coi tỷ tỷ là một khối báu ngọc vô giá.


Tiêu Lộng Ngọc lườm chàng một cái, tươi cười nói :

– Đừng có lập công như thế, bao nhiêu những lời lẽ sự việc gì tỷ tỷ đã nhìn rõ cả rồi.

Tư Đồ Ngọc nói :

– Ngọc tỷ tỷ đã sớm có mặt ở đây, tại sao không hiện thân ra để cho Kiều Ngọc Nga được mở to mắt nhìn.

Tiêu Lộng Ngọc cười khúc khích nói :

– Đó là việc tỷ tỷ muốn như vậy, nếu mà tỷ tỷ hiện thân ra thì làm trở ngại việc hiền đệ được hội kiến với người đẹp, làm trở ngại việc hẹn hò giữa hai người.

Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :

– Tỷ tỷ lại đùa tiểu đệ nữa rồi, tiểu đệ chán ghét Kiều Ngọc Nga nên đâu có hẹn hò gì với y thị.

Tiêu Lộng Ngọc cố ý đùa cợt chàng, bèn “Hừ” một tiếng hỏi :

– Hiền đệ còn cố biện bạch gì, rõ ràng tỷ tỷ đã được nghe hai người hẹn hò với nhau, định rằng vào ngày Trùng Dương mùng chín tháng chín, sẽ là ngày hội ngộ. Hơn nữa trước lúc cáo biệt, Kiều Ngọc Nga còn thân thiết dâng cho hiền đệ một vật để ghi nhớ.

Tư Đồ Ngọc hốt hoảng dậm chân nói :

– Ngọc tỷ tỷ đừng trách tiểu đệ như thế, oan cho tiểu đệ lắm. Việc hẹn mùng chín tháng chín vào ngày Trùng Dương là việc…

Tiêu Lộng Ngọc không đợi chàng nói dứt câu, liền tươi cười đỡ lời ngay :

– Có phải hiền đệ định trừ độc chữa thương cho Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu.

Tư Đồ Ngọc à lên một tiếng, mừng rỡ hỏi :

– Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ nghe thấy hết rồi sao?

Tiêu Lộng Ngọc cười đáp :

– Thứ đồ dưa ngốc, việc gì mà hốt hoảng như thế, tỷ tỷ đùa chơi một chút thôi mà.

Nói tới đây thấy Tư Đồ Ngọc cứ xị mặt ra có vẻ buồn giận, cho nên Tiêu Lộng Ngọc kéo chàng ngồi xuống tảng đá, vai chạm vai, tay cầm tay thân thiết vô cùng.

Lộng Ngọc thì thầm nói :

– Ngọc đệ, tuy tỷ tỷ đã nghe thấy hết, nhưng có hai việc vẫn chưa được rõ.

Tư Đồ Ngọc được Tiêu Lộng Ngọc đối đãi một cách thân thiết, hiện đã chẳng còn nghĩ buồn giận gì cả, chàng nắm bàn tay mềm mại của người đẹp, trong lòng thấy sung sướng vô hạn mỉm cười hỏi :

– Ngọc tỷ có chuyện gì không rõ xin cứ hỏi thẳng ra.

Tiêu Lộng Ngọc nhìn chằm chặp vào khuôn mặt của Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

– Ngọc đệ cũng hiểu y đạo cơ à, đã nghiên cứu từ lâu chưa hay là mới học đây?

Tư Đồ Ngọc cười đáp :

– Chuyện này tiểu đệ nói bậy bạ chút chơi, để lừa gạt Kiều Ngọc Nga. Ngọc tỷ tỷ tin làm chi. Tiểu đệ tuy có học qua y đạo, nhưng cũng chỉ học qua loa chút ít mà thôi.

Lộng Ngọc lại hỏi :

– Chắc vị Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu đã có quen biết từ hồi trước với Ngọc đệ, vì nếu không…

Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :

– Ngọc tỷ tỷ đoán đúng một nửa và cũng đoán sai một nửa. Tiểu đệ có quen biết Trình Di Siêu, nhưng không phải là thân mật từ hồi xưa. Tiểu đệ quen với Di Siêu ở trên ngọn Thiên Phật sơn ở Tế Nam.

Tiêu Lộng Ngọc nhíu mày, ngạc nhiên nói :

– Thiên Phật sơn ở Tế Nam?

Tư Đồ Ngọc cười nói :

– Ngọc tỷ kinh ngạc cũng phải, bởi vì sau khi tỷ tỷ và Tần Lộ lão nhân gia ra đi thì Trình Di Siêu cũng vừa được tin đuổi tới tìm bắt Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ để báo thù cho anh.

Tiêu Lộng Ngọc vỡ lẽ ra cười nói :

– Ngọc đệ, sau khi quen biết Di Siêu ở Tế Nam thì đi thẳng tới đây ngay hay sao?

Tư Đồ Ngọc nói :

– Cùng đến, nhưng không phải thẳng ngay đâu, mà chúng tôi trước đó đã đến Hội Kê sơn Lạc Hồn nhai, Tổng trại của lục lâm bảy tỉnh.

Tiêu Lộng Ngọc hỏi :

– Hai người tới Hội Kê sơn làm chi?


Tư Đồ Ngọc đáp :

– Bởi vì Phó tổng trại chủ Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh của Lạc Hồn nhai đại trại là sư huynh của Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ, cho nên hai chúng tôi mới đến đó xem Điền Cổ Lệ có mặt ở đó không?

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười, nói :

– Nếu đã biết rõ sự quan hệ giữa Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ và Tra Nhị Minh, thì cũng nên tra xét cho biết rõ, vậy thì việc đi tới Lạc Hồn nhai của hai người kết quả ra sao?

Tư Đồ Ngọc gượng cười đáp :

– Điền Cổ Lệ quả có mặt ở Lạc Hồn nhai, nhưng hai chúng tôi gặp rất nhiều trở ngại, khiến giờ đây Trình Di Siêu phải bị giam giữ ở Võ Di sơn trên Thiên Ma phủ. Còn tiểu đệ đuổi theo Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ vào tới Mê Hồn giáp.

Lộng Ngọc hỏi :

– Ngọc đệ đã vào trong Mê Hồn giáp?

Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp :

– Tiểu đệ đã vào Mê Hồn giáp, đã gặp mặt Quát Thương Mê cung Tứ sát là Tửu, Sắc, Tài, Khí. Hơn nữa còn được gặp Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm nữa.

Lộng Ngọc hoảng kinh, chưa lên tiếng nói năng được gì cả.

Tư Đồ Ngọc thấy nét mặt kinh hoàng của nàng, liền mỉm cười hỏi :

– Ngọc tỷ tỷ không tin là tiểu đệ đã gặp Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm sao?

Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :

– Tỷ tỷ không tin lắm.

Tư Đồ Ngọc đắc ý cười nói :

– Quả thực tiểu đệ ở trước mặt bọn Mê cung Tứ sát có thấy Mạnh tiên tử đã thi triển độc môn huyền công Tuyệt Tình trảm cho coi.

Tiêu Lộng Ngọc sững sờ nhìn Tư Đồ Ngọc hỏi :

– Tuyệt Tình trảm, có phải đúng nó không?

Vừa nói Lộng Ngọc vừa đi tới bên một tảng đá nhỏ, khẽ vỗ một chưởng.

Tư Đồ Ngọc nhìn xuống tảng đá, thì thấy bên ngoài mặt không sao cả, nhưng đến lúc chàng khẽ lấy tay xoa xoa ở bên ngoài tảng đá, thì thấy nó vỡ tung ra, ở bên trong tảng đá cũng đã vụn ra thành phấn.

Thấy vậy chàng ngạc nhiên hết sức, hỏi Tiêu Lộng Ngọc :

– Ngọc tỷ tỷ… tại sao tỷ tỷ cũng thi triển được Tuyệt Tình trảm như thế?

Lộng Ngọc lắc đầu cười nói :

– Đấy không phải là Tuyệt Tình trảm, mà là Thôi Tâm chưởng.

Mới nói đến đây, thì Tư Đồ Ngọc đã cướp lời nói :

– Ngọc tỷ đừng có coi tiểu đệ là đồ ngốc nghếch, làm sao mà tiểu đệ có thể nhìn Tuyệt Tình trảm lầm ra là Thôi Tâm chưởng được. Bởi vì Thôi Tâm chưởng tuy cũng có bị thương ở trong nội phủ, nhưng không phá hoại ở ngoài mặt. Tuyệt học của tỷ tỷ vừa thi triển có oai lực thực ghê gớm, thì làm sao Thôi Tâm chưởng bì kịp được. Huống chi với Thôi Tâm chưởng thì phải đụng tới vật mới có hiệu quả. Đằng này Tuyệt Tình trảm không cần đụng đến vật mà cách không thi triển cũng được?

Tiêu Lộng Ngọc cười nói :

– Đấy chỉ là một môn Huyền công thượng thừa của nội gia, nhưng nếu Ngọc đệ cứ không cho nó là Tuyệt Tình trảm thì cũng được không sao hết.

Tư Đồ Ngọc hỏi :

– Tại sao Ngọc tỷ lại nói vậy?

Tiêu Lộng Ngọc tươi cười nói :

– Sư phụ của ta là Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái, thì môn huyền công ta học chẳng lẽ không gọi được là Tuyệt Tình trảm hay sao.

Tư Đồ Ngọc à lên một tiếng gật đầu cười nói :

– Được, tuyệt học sở trường của Tuyệt Tình động chủ cũng nên gọi tên là Tuyệt Tình trảm. Còn môn huyền công mà Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm luyện thì nên gọi là…

Lộng Ngọc cắt đứt câu nói của Tư Đồ Ngọc mà bảo :

– Chúng ta khỏi cần bàn tán đến công lực của người khác làm chi, tên đã gọi là gì cũng mặc. Bây giờ Ngọc đệ cho ta biết đệ gặp vì cân quắc kỳ nhân ấy ra sao? Kể cho ta nghe đi.

Tư Đồ Ngọc liền đem những câu chuyện cũ kể cho Lộng Ngọc nghe hết.

Lộng Ngọc lắng nghe, hai con mắt đẹp cứ chớp chớp liên tiếp, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười một cách thần bí.

Tư Đồ Ngọc bị người đẹp nhìn, đỏ mặt thấp giọng nói :

– Ngọc tỷ, sao lại nhìn tiểu đệ như thế. Mà Ngọc tỷ cười cũng kỳ lạ quá.

Lộng Ngọc tươi cười nói :

– Ta thì có đáng gì là mà chính Ngọc đệ lạ mới đúng.

Tư Đồ Ngọc trợn tròn mắt lên hỏi :

– Tiểu đệ có gì mà lạ?

Lộng Ngọc cười đáp :

– Ta nói không được rõ, ta muốn nói Ngọc đệ không phải lạ, mà là một kẻ phong lưu.

Tư Đồ Ngọc nghe nói bồn chồn trong dạ, thấp thỏm lo lắng.

Bởi vì câu nói của Tiêu Lộng Ngọc có vẻ như là chế diễu chàng và có vẻ trách móc.

Tiêu Lộng Ngọc thấy chàng bối rối, cau mày, lên tiếng nói :


– Ngọc đệ còn chưa nhận tội sao? Sau khi chia tay với ta ở trên ngọn Thiên Phật sơn, chưa có bao lâu mà đã kết giao với Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, với Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng và Ma nữ Kiều Ngọc Nga ở Võ Di sơn Thiên Ma phủ. Cho nên tiếng phong lưu mà ta gán cho Ngọc đệ đâu có gì là quá đáng.

Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, trong lòng nửa mừng, nửa lo. Chàng lo là vì Ngọc tỷ tỷ kiểm soát mình gắt quá. Còn chàng mừng là vì một khi nàng đã để ý đến chàng quá như vậy thì…

Nghĩ tới đây, thì Tiêu Lộng Ngọc đã nói :

– Ngọc đệ nghĩ gì vậy?

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

– Ngọc tỷ tỷ sao tỷ tỷ lại gắt gao với tiểu đệ quá như vậy. Chẳng khác nào thẩm vấn một tên tội nhân.

Tiêu Lộng Ngọc phì cười nói :

– Đúng vậy, ta đang thẩm vấn tội nhân đấy. Ta muốn thẩm vấn một kẻ tội nhân Đại Tình, một anh chàng phong lưu.

Tư Đồ Ngọc cười nói :

– Người ta gọi tiểu đệ là Đại Tình Hiệp, trong khi Ngọc tỷ tỷ lại gọi tiểu đệ là Đại Tình tội nhân, hóa ra tiểu đệ sụt mất một cấp rồi.

Tiêu Lộng Ngọc hỏi :

– Ai gọi Ngọc đệ là Đại Tình Hiệp?

Tư Đồ Ngọc giật nẩy mình, không dám giấu diếm mỉm cười đáp ngay :

– Đó là vị Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng.

Tiêu Lộng Ngọc hỏi tiếp :

– Tại sao, nàng ta lại gọi Ngọc đệ là Đại Tình Hiệp?

Tư Đồ Ngọc đành phải nói thực :

– Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng thấy tiểu đệ không tiếc một nửa của số tài sản giàu có phú địch vạn quốc của Thạch Mại Sùng, mang đổi lấy để giải thoát cho Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, thì đã tưởng tiểu đệ với Mộ Dung Lâm có mật thiết gì…

Lộng Ngọc nhanh nhẹn đỡ lời :

– Không phải chỉ có Xích Phượng mới hoài nghi thôi, mà chính Ngọc tỷ này cũng phải hoài nghi nữa. Đổ cả đống vàng đi để cứu một người đẹp, bên trong tất thế nào cũng có chỗ bí ẩn?

Tư Đồ Ngọc nghe nói vội vàng dậm chân bảo :

– Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ là tri âm tri kỷ của tiểu đệ thì làm sao có thể nghĩ như Miêu công chủ được? Cứ theo câu nói của tỷ tỷ bảo tiểu đệ là đổ vàng đi để đối lấy người đẹp thì tiểu đệ không có đủ tư cách để làm một Đại Tình Hiệp mà cũng không có tư cách để làm một Đại Tình tội nhân nữa, mà chỉ được gọi là một Đại Tình Côn gì đó thôi.

Lộng Ngọc mỉm cười nói :

– Ngọc đệ làm gì mà nóng nảy quá như thế, có phải Ngọc đệ cho rằng câu nói của ta bảo Ngọc đệ đổ cả đống vàng đi, để chuộc lấy người đẹp ta không chọn chữ kỹ lưỡng, khó nghe lắm hay sao?

Tư Đồ Ngọc nói :

– Tiểu đệ thấy rằng với mấy lời của tỷ tỷ, tiểu đệ đã biến thành một tên lãng tử mê gái xấu xa.

Lộng Ngọc vỗ tay cười nói :

– Nói đùa Ngọc đệ một tý đấy thôi, chứ những nhân vật hiệp nghĩa ở trong võ lâm thì làm việc gì cũng là để cứu người giúp đời, bao giờ lại có lòng riêng tư đại ý đâu.

Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :

– Tiểu đệ hiểu lòng của Ngọc tỷ rồi, để cứu người tiểu đệ phải thấy rằng không những phải cứu người đẹp mà ngay cả những người ngu si và xấu xa cũng phải cứu cả, không phân biệt nam nữ già trẻ, đối với ai, vì lòng nhân mình phải cứu cả. Chẳng khác nào như cứu đứa trẻ nhỏ. Có làm như vậy mới không hổ với lòng, đừng có nói là ném cả núi vàng đi, mà dẫu cho có ném cả đầu trên cổ, vung vãi máu người ra cũng phải làm chứ không được lùi bước, sợ sệt hay tiếc rẻ.

Lộng Ngọc giơ tay ra vỗ lên vai Tư Đồ Ngọc, mỉm cười khen :

– Ngọc đệ rõ là trang hiệp sĩ, hành vi quang minh lỗi lạc của Ngọc đệ, khiến tỷ tỷ này cũng phải lấy làm khâm phục và mừng cho Ngọc đệ.

Tư Đồ Ngọc chợt cau mày lại hỏi :

– Mừng cho tiểu đệ? Tiểu đệ có gì mừng đâu?

Lộng Ngọc cười khúc khích nói :

– Ta mừng cho Ngọc đệ là bởi vì Ngọc đệ đã được thăng cấp, từ Đại Tình tội nhân trở lên ngồi ở địa vị Đại Tình Hiệp.

Tư Đồ Ngọc thở ra nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc dịu dàng nói :

– Ngọc tỷ, đến giờ phút này Ngọc tỷ mới hết nghi ngờ tiểu đệ không thẩm vấn tên Đại Tình tội nhân này nữa sao?

Lộng Ngọc tươi cười, lườm chàng một cái nói :

– Còn chứ sao lại thôi.

Tư Đồ Ngọc than :

– Ngọc tỷ đừng có thẩm mà cũng đừng có vấn gì nữa, vì người đẹp ở trong tim tiểu đệ…

Lộng Ngọc thấy chàng ngập ngừng không nói tiếp liền thúc giục :

– Ngọc đệ nói đi, người đẹp trong tim Ngọc đệ là ai thế?

Tư Đồ Ngọc nghiêm nét mặt chậm rãi nói :

– Còn là ai nữa? Nước ở trong Tam Thiên thế giới chỉ lấy có một bình để uống. Người đẹp ở trong trái tim Tư Đồ Ngọc này chính là Bạch Y Long Nữ Ngọc tỷ tỷ.

Tiêu Lộng Ngọc chớp chớp đôi mắt đẹp, có vẻ cảm động lắm rồi không hiểu vì vô tình hay hữu ý, nàng ngả người vào lòng Tư Đồ Ngọc.

Tư Đồ Ngọc đưa cánh tay dài ra ôm lấy lưng Tiêu Lộng Ngọc hơi nóng ấm áp từ người nàng tỏa ra khiến chàng say mê như si như cuồng sung sướng chẳng khác gì Lưu Nguyễn nhập thiên thai.

Tiêu Lộng Ngọc đỏ ửng mặt lên, đưa tay vuốt lại quần áo cho ngay ngắn, một mặt nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

– Ngọc đệ coi ta là người đẹp thì có biết ta coi Ngọc đệ là gì không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.