Đọc truyện Đại Tình Hiệp – Chương 23: Đại tình hiệp
Miêu Xích Phượng nói :
– Người ấy là ai?
Tư Đồ Ngọc đáp :
– Là tỷ tỷ…
Hai chữ “tỷ tỷ” mà chàng vừa nói ra đã khiến cả Mộ Dung Lâm lẫn Miêu Xích Phượng đều giật mình.
Tư Đồ Ngọc lớn tiếng cười nói tiếp :
– Vị tỷ tỷ ấy của tại hạ, bất cứ về phương diện nào, văn tài, võ học, mưu trí, kiến thức đều cao hơn tại hạ gấp trăm lần. Còn nói về phương diện dung mạo thì nàng…
Miêu Xích Phượng chớp mắt, mỉm cười nói :
– Tư Đồ huynh khỏi cần nói, tôi cũng đoán ra được người ấy là vị phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành chứ gì?
Tư Đồ Ngọc không khách sáo gì cả, gật đầu đáp :
– Miêu công chủ đoán đúng lắm. Tại hạ cho rằng ở trong vòng tứ hải bát hoang, không có người con gái nào có thể đẹp bằng Ngọc tỷ tỷ của tại hạ cả.
Mộ Dung Lâm mặt biến sắc, nhìn Tư Đồ Ngọc nói :
– Tư Đồ huynh, vị Ngọc tỷ tỷ của huynh họ Ngọc à? Hay tên là Ngọc?
Tư Đồ Ngọc ứng tiếng đáp :
– Nàng họ Tiêu tên Lộng Ngọc. Tại hạ phong cho nàng một cái ngoại hiệu là Bạch Y Long Nữ.
Mộ Dung Lâm à lên một tiếng nói :
– Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc, ngoại hiệu đã đẹp, mà cái tên cũng đẹp không kém, khiến tôi càng nghe nói tới tên càng khát vọng được gặp. Nhưng một thân võ học của Tư Đồ huynh có thể nói là nhân vật kiệt xuất ở trong hàng thiếu niên của võ lâm hiện tại, thế mà huynh lại bảo Tiêu Lộng Ngọc cô nương võ nghệ còn cao hơn huynh gấp trăm lần, chỉ sợ đó là lời tâng bốc quá trớn cho đẹp chăng?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu, nghiêm nét mặt đáp :
– Bình sinh trong đời tại hạ không bao giờ nói dối, nói khoa trương cho nên không chau chuốt câu nói. Một thân công lực của Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ không những còn ở trên tại hạ mà quả thật còn cao hơn tại hạ gấp bội.
Miêu Xích Phượng thấy Tư Đồ Ngọc có vẻ ăn nói đứng đắn, cho nên cũng cao giọng hỏi :
– Vị Tiêu Lộng Ngọc cô nương đã có một công lực như thế, không hiểu là cao đồ của vị tiền bối nào?
Tư Đồ Ngọc đáp :
– Ân sư của Ngọc tỷ tỷ tại hạ là cao nhân ở trong Phật môn, tên gọi Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái.
Tám chữ Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái khiến cho Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm, Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng hai vị cân quắc anh hào nghe nói đều giật nẩy mình, mặt lộ vẻ ngạc nhiên hết sức.
Tư Đồ Ngọc thấy vậy tưởng là hai người ấy giật mình về đại danh của Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái, liền đắc ý cười nói :
– Thế nào? Bây giờ thì Mộ Dung cô nương và Miêu công chủ đã biết Ngọc tỷ tỷ của tại hạ đã học nghệ từ chốn danh môn chưa?
Mộ Dung Lâm nghe nói đưa mắt nháy Miêu Xích Phượng như vẻ dò hỏi.
Miêu Xích Phượng nhíu cặp lông mày liễu, lắc đầu nhìn Mộ Dung Lâm.
Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ hỏi :
– Mộ Dung cô nương và Miêu công chủ tại sao…?
Mộ Dung Lâm tươi cười nói :
– Chúng tôi thẹn vì hiểu biết quá nông cạn, cô lậu quả văn, cho nên không hiểu cái người mà Tư Đồ huynh nói, vị Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái là nhân vật tiền bối ở trong môn phái nào?
Tư Đồ Ngọc “à” lên một tiếng, cau mày nói :
– Hồi trước, lúc Ngọc tỷ tỷ của tại hạ cho biết sư môn, tại hạ cũng hơi lấy làm lạ, nhưng lại nghĩ có lẽ bởi vì tại hạ mới bôn tẩu trên giang hồ kiến văn còn hẹp hòi. Thế mà ngay cả Mộ Dung cô nương lẫn Miêu công chủ với kiến văn quảng bác như thế mà vẫn không quen với cái hiệu xưng Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái à?
Miêu Xích Phượng gượng cười nói :
– Không những không quen lắm, mà tôi nói mấy câu này ra chỉ sợ Tư Đồ huynh giận mà thôi. Lúc tôi nghe huynh nói tới tám chữ “Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái” thì tôi nhận thấy từ xưa tới nay chưa hề nghe ai nói cái tên đó cả.
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, ngạc nhiên tự nói :
– Thật cũng là lạ, cứ theo một thân công lực thần kỳ của Ngọc tỷ tỷ, thì rõ ràng là người phải xuất thân tự chốn danh môn danh sư và cứ theo thế mà xét thì ân sư của người ít nhất cũng phải là nhân vật có danh tiếng ngang hàng với ân sư của tại hạ mới phải.
Mộ Dung Lâm mỉm cười hỏi :
– Tư Đồ huynh, chúng ta kể như bây giờ cũng đã khá thân với nhau, vậy tôi có thể biết lai lịch sư môn của Tư Đồ huynh không?
Tư Đồ Ngọc lưỡng lự một hồi, cảm thấy cũng chẳng cần gì phải giấu giếm, đang định trả lời thì Miêu Xích Phượng ở bên đã cười nói :
– Ở trong Mê Hồn giáp, trên Lạc Hồ nhai, mấy bạn được trông thấy thân pháp của Tư Đồ huynh, thì lai lịch sư môn của huynh mười phần tôi có thể đoán được bảy tám rồi.
Tư Đồ Ngọc nói :
– Miêu công chủ đã có sở liệu thì xin cứ nói ra, xem công chủ nói có đúng không?
Miêu Xích Phượng nhìn chằm chặp vào khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Ngọc, khẽ nhíu cặp mày liễu mỉm cười nói :
– Sau khi Nhu Tình Tiên Tử Phụng Thoa lệnh chủ Mạnh Băng Tâm thi triển Tuyệt Tình trảm để nhằm vào bức đồ hình to lớn bức Thái Cực đồ vẫn giữ nguyên hình không có biến đổi gì cả, kịp đến khi Tư Đồ huynh đưa mắt nhìn nó một cái thì nó mới vỡ vụn ra.
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt đỡ lời :
– Đấy là Mạnh tiên tử bảo tại hạ khoe xấu cho nên bất đắc dĩ tại hạ mới thi triển một chút tài mọn chứ không phải Tư Đồ Ngọc này quá tự kiêu cuồng ngạo gì đâu.
Miêu Xích Phượng bật cười nói :
– Tư Đồ huynh khỏi cần phải biện bạch lắm như thế. Tôi không hề bảo là huynh quá kiêu ngạo gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi môn công phu mà Tư Đồ huynh thi triển có phải là môn Vô Hình chân khí danh tiếng lẫy lừng ở trong võ lâm, oai trấn càn khôn, tên gọi là Tiên Thiên Nhất Khí chăng?
Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp :
– Miêu công chủ quả nhiên là kiến thức cao nên đoán không sai chút nào cả.
Mộ Dung Lâm nhíu mày nhìn Tư Đồ Ngọc hỏi bằng giọng thất kinh :
– Nếu nói vậy thì lúc mới gặp tôi ở Lạc Hồn nhai đại trại, Tư Đồ huynh thi triển môn thần công khó thấy trong đời đẩy chén ngọc trên không để dâng rượu thì đó là môn Tiên Thiên Nhất Khí đấy à?
Tư Đồ Ngọc gật đầu, Mộ Dung Lâm lại cười nói :
– Chả trách lúc bấy giờ lão quái vật Tài Sát Thạch Mại Sùng cũng phải khiếp đảm, giật mình kinh hãi, Tư Đồ huynh giỏi về Tiên Thiên Nhất Khí như vậy chắc hẳn là y bát truyền nhân của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ lão nhân gia?
Tư Đồ Ngọc thấy Mộ Dung Lâm nhắn đến tên của ân sư liền vội vàng nghiêm mình đứng yên lặng.
Mộ Dung Lâm tươi cười nói :
– Lương tiền bối quy ẩn đã lâu, người trong võ lâm vẫn khát vọng được thấy vết tiên, không hiểu lão nhân gia hiện giờ thanh tu ở đâu?
Tư Đồ Ngọc tươi cười đáp :
– Mộ Dung cô nương thứ lỗi cho, tung tích của gia sư tạm thời tại hạ không thể nào công bố cho thiên hạ võ lâm rõ được. Nhiệm vụ bí mật vừa rồi tại hạ nói thực có quan hệ đến việc này.
Mộ Dung Lâm thấy chàng nói như vậy, không tiện hối thúc quá, tươi cười nói với Miêu Xích Phượng :
– Miêu công chủ, chúng ta đi thôi, Tư Đồ huynh còn chuyện trọng yếu ở bên người, chúng ta đừng có nên làm phiền đến Tư Đồ huynh làm chi nữa.
Xích Phượng gật đầu, đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
– Tư đồ huynh xin huynh chớ quên lời hẹn ước nhé, đến ngày mùng bảy tháng bảy chúng ta sẽ gặp lại nhau, lúc ấy huynh phải dẫn kiến Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc để tôi và Mộ Dung cô nương đây chiêm ngưỡng Lộng Ngọc tỷ tỷ của huynh, để xem võ công của nàng cao minh đến bực nào và có gì đáng sợ, nhan sắc có quả thực khuynh quốc khuynh thành không?
Tư Đồ Ngọc gật đầu lia lịa, mỉm cười chấp thuận, nhưng trong lòng chàng lại nghĩ bụng :
– “Các cô gái được trời phú lầm cho tính hay ghen tỵ, được rồi cứ để cho Mộ Dung Lâm và Miêu Xích Phượng thấy nhan sắc khuynh thành của Ngọc tỷ, lúc ấy chả sợ gì hai nàng không thầm phục và tự lấy làm xấu hổ”.
Miêu Xích Phượng nói xong với Tư Đồ Ngọc, liền quay lại bảo Mộ Dung Lâm :
– Mộ Dung cô nương, hiện thời tôi cũng không có việc gì làm cả, vậy cô nương cho tôi theo về Lạc Hồn nhai để giúp đỡ công việc giải tán lâu la, được lạy trước mộ Nhị sư huynh Hỏa Long chân nhân.
Mộ Dung Lâm tất nhiên là phải mừng lắm, hoan nghênh liền.
Hai người vừa định tung mình lướt đi, thì bỗng nhiên Tư Đồ Ngọc lại kêu gọi :
– Mộ Dung cô nương, Miêu công chủ, trong hai vị, vị nào thông thuộc địa thế của Quát Thương sơn, hai vị có biết thác Ngọc Long ở phía nào không?
Xích Phượng cười nói :
– Thác nước ở Quát Thương sơn nhiều lắm, về hướng Đông nam trong một cái cốc hẹp, có một cái thác nước khí thế có vẻ hùng tráng, không hiểu có phải…
Xích Phượng ngần ngừ không nói tiếp được, thì Mộ Dung Lâm đỡ lời :
– Miêu công chủ nói rất đúng, sơn cốc ấy có tên là Ngọc Long cốc, ba thác nước thì tên Ngọc Long. Tư Đồ huynh hỏi để làm chi?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
– Tiểu đệ muốn đến chân thác nước ấy để tìm người cho nên giờ đây xin tạm thời cách biệt Mộ Dung cô nương cùng Miêu công chủ.
Mộ Dung Lâm và Miêu Xích Phượng nghe thấy Tư Đồ Ngọc nói vậy thì đoán chàng đi tìm người là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ gì đó, liền đưa mắt nhìn nhau hội ý rồi mỉm cười cáo biệt.
Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm cùng Hỏa Diệm công chủ Miêu Xích Phượng khuất dạng rồi mới quay người đi về phía Ngọc Long cốc.
Vừa đi chàng vừa tính toán.
Việc Tư Đồ Ngọc tính toán không gì khác, mà chính là suy tính đến ngày gặp lại Ngọc tỷ tỷ.
Vì Tư Đồ Ngọc nhớ rõ mồn một rằng lúc chia tay với Tiêu Lộng Ngọc ở trên ngọn núi phía Nam Thiên Phật sơn, Ngọc tỷ tỷ ước hẹn với chàng vào ngày mùng ba tháng bảy, thì sẽ gặp gỡ ở dưới chân Quát Thương sơn Ngọc Long cốc, bởi vì chàng quá nhớ thương cho nên mới van nài Ngọc tỷ tỷ đổi kỳ hẹn lại sớm hơn một chút.
Cuối cùng Lộng Ngọc đành phải hẹn đến ngày hai mươi lăm tháng sáu chàng đến dưới chân thác Ngọc Long cốc để chờ nàng khi làm xong việc nàng sẽ hết sức đến sớm để gặp mặt.
Cho nên Tư Đồ Ngọc tính đốt ngón tay thấy ngày hôm nay đã là hai mươi lăm tháng sáu, chàng rất mừng rỡ đến nhảy tung người lên. Chàng nhận thấy rằng mình chỉ cần vào Ngọc Long cốc dưới chân thác Ngọc Long cốc là có thể gặp lại người có nhan sắc kiều diễm như người trời, công lực cao siêu tuyệt đỉnh khiến chàng phải tương tư bấy lâu nay là Tiêu Lộng Ngọc.
Chàng nghĩ như vậy tất nhiên là phải có lý do.
Tư Đồ Ngọc tuy hiểu Tiêu Lộng Ngọc với chàng tâm đầu ý hợp, cho nên sau phút chia tay chàng nghĩ tới người đẹp sớm tối, thì Tiêu Lộng Ngọc tất nhiên cũng phải tương tư đoái hoài tới chàng.
Căn cứ vào sự phán đoán, nên việc Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ vì một người thiếu nữ áo trắng cứu Trình Di Siêu thì chàng đoán thiếu nữ áo trắng ấy chắc phải là Tiêu Lộng Ngọc. Điều đó cũng chứng tỏ nàng đã làm xong việc rồi và nàng đã tới Triết Đông mười phần thì đến tám chín phần như vậy rồi. Giờ đây chắc là nàng đang đứng điểm tuyết dưới chân thác Ngọc Long cốc.
Tư Đồ Ngọc càng nghĩ càng thấy cao hứng, càng nghĩ càng tương tư thêm, chàng vội giở khinh công ra lao vút người đi, chàng chỉ hận mình không có cánh bay vù một cái về sâu trong Ngọc Long cốc.
Người đời thường nói sắc đẹp khiến người ta phải ngây ngất, trí óc mê loạn, sự giận dữ cũng khiến cho người ta mờ mắt, nhưng so sánh với sắc đẹp và sự giận dữ thì ma lực của chữ tình còn ghê gớm hơn gấp bội.
Tư Đồ Ngọc giờ đây thì hoàn toàn bị chữ tình sai khiến đến đầu óc mê loạn, chàng có tính toán như thế nào, rút cục cũng không thoát được lối say loạn theo đam mê mà không cần biết đến sự thực.
Tiêu Lộng Ngọc sở dĩ chia tay với Tư Đồ Ngọc, ngoài cái việc làm cho xong một chuyện riêng khẩn yếu, nàng còn phải kiếm cách theo dõi tung tích của Chỉ Phấn Diêm La Vu Mộng Tương và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ để đoạt lại cây Ngọc Long nhuyễn kiếm vật chí báu của sư môn, trả về cho Tư Đồ Ngọc.
Nếu đã như vậy thì Tiêu Lộng Ngọc đâu phải chỉ làm một việc đi cứu Trình Di Siêu, bởi vì Tiêu Lộng Ngọc đâu có chịu buông tha Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ một cách dễ dàng được.
Nếu Tư Đồ Ngọc nghĩ đến tình tiết trên thì tất nhiên chàng không cho thiếu nữ áo trắng đã cứu Trình Di Siêu là Tiêu Lộng Ngọc và chắc rằng giờ đây Ngọc tỷ tỷ của chàng, con người mặt đẹp như hoa nở ấy đang chờ ở chân Sơn cốc.
Vừa rồi Tư Đồ Ngọc hận vì không có cách để bay về chốc lát tới Ngọc Long cốc ngay, nhưng giờ đây thấy được miệng cốc thì trong lòng lại phập phồng sợ không dám đi vào ngay.
Sự việc này cũng là do Tư Đồ Ngọc quá tương tư Tiêu Lộng Ngọc mà nên.
Hy vọng với thất vọng cứ bám lấy nhau vô cùng chặt chẽ, hy vọng càng lớn thì nhỡ một khi thất vọng, thì thất vọng lại càng to tát vô cùng.
Từ đầu Tư Đồ Ngọc hy vọng, nhưng khi chạy đến miệng cốc, thì thốt nhiên từ đáy lòng chàng lại cảm giác sự sợ hãi, hy vọng của chàng nay đã đổi sang thất vọng.
Do đó chàng không dám chạy nhanh và cũng không dám đứng yên bất động một chỗ, cho nên chàng chậm rãi đi tới trước mà vào trong cốc.
Cảnh sắc ở Quát Thương sơn tuyệt đẹp, Ngọc Long cốc có thể gắn cho danh hiệu là thanh u thoát tục.
Tư Đồ Ngọc chưa vào đến trong cốc, thì bên tai chàng đã nghe thấy tiếng ầm ầm như thác đổ.
Ngày hai mươi lăm tháng sáu, tự nhiên là khí hậu phải nóng bức không chịu được, nhưng ở Ngọc Long cốc thì lại mát mẻ vô cùng, gió nhẹ mơn man thổi, người sảng khoái chẳng khác gì vào một buổi giữa thu.
Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn khắp bốn phía, chàng đã nhìn rõ cảnh sắc mọi nơi, chàng lại cất bước tiến tới.
“Thịch”.
Âm thanh này do từ đâu phát ra? Đó là thanh âm vô hình, đó là tiếng lòng của Tư Đồ Ngọc.
Tư Đồ Ngọc trống ngực đập thình thịch, đó là vì chàng trông thấy thác Ngọc Long.
Thác nọ thực hùng vĩ, đẹp vô cùng, nước từ trên cao ngàn trượng ầm ầm đổ xuống, như chụp lấy cả một sơn cốc bằng những giọt nước trông trắng toát rất mơ hồ.
“Thịch! Thịch!”.
Tư Đồ Ngọc trống ngực lại đập rất mạnh, lần này trống ngực chàng đập không phải là vì thác nước, mà vì thấy người.
Trên một tảng đá lớn cạnh thác, đang có một người đứng chấp tay sau lưng, mắt ngắm nhìn thác đổ.
Không những là người mà lại là một cô gái, không những là cô gái mà lại là một thiếu nữ áo trắng đẹp tuyệt vời, có thể nói được rằng thiếu nữ áo trắng tuổi trẻ kia đẹp không bút nào tả xiết được.
“Thịch! Thịch! Thịch!”.
Trống ngực Tư Đồ Ngọc càng đập mạnh thêm chàng thấy thời gian, địa điểm, hình dáng, y phục không cái gì là không giống, chỉ có điều đối phương lại quay lưng về phía chàng, cho nên chàng không sao thấy rõ được diện mạo thiếu nữ nọ. Nhưng không phải Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc thì còn ai vào đó nữa?
Được lắm, hy vọng không thể nào trở thành thất vọng được, Tư Đồ Ngọc cao hứng đến mắt rưng rưng lệ, một mặt tung mình lao tới, một mặt run giọng kêu gọi :
– Ngọc tỷ tỷ… người làm tôi nhớ muốn chết được!
Vừa dứt lời, thì thân hình chàng đã tới tảng đá.
Thiếu nữ áo trắng cũng quay người lại, bốn mắt gặp nhau.
Chà một tiếng.
Lần này Tư Đồ Ngọc trống ngực không đập nữa, mà chàng đỏ mặt.
Không những chỉ đỏ mặt mà thôi, chàng còn bẽn lẽn vô cùng, vừa xen lẫn vẻ thất vọng.
Vì thiếu nữ áo trắng trên tảng đá đó không phải là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc mà lại là một thiếu nữ lạ mặt.
Thiếu nữ áo trắng này tuyệt đẹp, nhan sắc cũng không kém gì Tiêu Lộng Ngọc, có kém chăng cũng chỉ kém một chút, là đôi mắt của chàng thâm trầm buồn tẻ, mà không được rạng rỡ tươi sáng như tiên nữ của Tiêu Lộng Ngọc.
Thiếu nữ áo trắng nọ khẽ nhíu mày nhìn Tư Đồ Ngọc cười nói :
– Các hạ quen ta ở đâu mà lại bảo là nhớ ta muốn chết như thế?
Tư Đồ Ngọc cho là đối phương cố ý đùa cợt mình, cho nên chàng vội lùi lại nửa bước, mặt mày đỏ ửng, ngập ngừng nói :
– Tại hạ chưa bao giờ được gặp cô nương…
Chàng mới nói tới đây, thì thiếu nữ áo trắng đã nghiêm sắc mặt lại, ngắt lời chàng :
– Nói bậy, nếu các hạ không quen biết ta, thì tại sao lại biết ta họ Ngọc gọi ta là Ngọc tỷ tỷ được?
Tư Đồ Ngọc kinh hãi, thất thanh hỏi :
– Cô nương cũng họ Ngọc…
Vừa nói tới đây, chàng thấy mình đã lỡ lời, bởi vì Tiêu Lộng Ngọc chỉ nói với chàng cái tên Ngọc không mà thôi, trong khi thiếu nữ lạ mặt này thì chữ Ngọc lại là họ, thì câu nói “cô nương cũng họ Ngọc” của chàng phải chăng dùng không đúng chỗ?
Thiếu nữ áo trắng gật đầu nói :
– Đúng vậy, tôi họ Ngọc, tên là Kiều Nga…
Tư Đồ Ngọc cau mày, chàng thầm nghĩ, vị Ngọc cô nương này nhan sắc có vẻ kiều diễm lắm, nhưng hai chữ Kiều Nga thì có vẻ không được hợp với nhân cách của nàng.
Ngọc Kiều Nga đưa mắt sáng ngời, nhìn Tư Đồ Ngọc mấy cái cười nói :
– À tôi hiểu rồi, phải chăng các hạ đã nhận lầm người? Các hạ nhìn ở sau lưng tôi đã ngộ nhận tôi với một vị cô nương họ Ngọc nào đó có phải không?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu nói :
– Đúng vậy, nhưng Ngọc tỷ tỷ của tại hạ không phải họ Ngọc là tên là Ngọc.
Ngọc Kiều Nga nheo mắt hỏi :
– Tên nàng ta là gì Ngọc?
Tư Đồ Ngọc lớn tiếng đáp :
– Ngọc tỷ tỷ của tại hạ là Tiêu Lộng Ngọc!
Ngọc Kiều Nga cười nhạt nói :
– Tiêu Lộng Ngọc, “hừ” đồ vô danh tiểu tốt!
Câu nói của nàng quá coi thường Ngọc tỷ tỷ của chàng, khiến Tư Đồ Ngọc tức giận vô cùng.
Vì chàng đã kính phục, thương yêu, tôn trọng Ngọc tỷ tỷ, thì kẻ khác không có ai được quyền khinh thị nàng.
Cho nên Ngọc Kiều Nga vừa dứt lời, Tư Đồ Ngọc đã không khách sáo gì nữa, liền cười nhạt nói :
– Ngọc Kiều Nga cũng đâu phải là nhân vật có tiếng tăm gì?
Ngọc Kiều Nga không ngờ đối phương lại nói như vậy, cho nên đứng ngẩn người ra sửng sốt, cặp mày liễu nhíu lại, vẻ mặt đằng đằng sát khí trông thực dễ sợ.
Nhưng chỉ thoáng trong giây lát, nét mặt nàng lại tươi tỉnh lại ngay, nàng đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc cười hỏi :
– Thế còn các hạ danh tánh xưng hô ra sao?
Tư Đồ Ngọc vốn đã chuẩn bị trận giao đấu với đối phương, vì chàng chắc nàng nghe chàng nói thế nào đối phương cũng nổi giận lôi đình.
Chẳng dè sự việc lại ra ngoài dự liệu của chàng, Ngọc Kiều Nga đã không hầm hầm nổi giận, mà vẻ mặt lại tươi tỉnh như thường, cho nên chàng đành gật đầu :
– Tại hạ là Tư Đồ Ngọc!
Ngọc Kiều Nga mắt bỗng sáng ngời, mỉm cười nói :
– Thực là một chuyện trùng hợp rất hay, các hạ cũng là một khối ngọc, tôi cũng là khối ngọc, mà nàng ấy cũng là một khối ngọc, vậy phải xem ai là ngọc thật, ai là ngọc giả mới được.
Tư Đồ Ngọc không đợi Ngọc Kiều Nga nói hết câu, đã lớn tiếng ngắt lời nói :
– Dĩ nhiên là vị Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của tại hạ mới xứng đáng là khối ngọc thật rồi.
Ngọc Kiều Nga có vẻ không phục cau mày hỏi :
– Nàng ấy còn đẹp hơn tôi nữa hay sao?
Tư Đồ Ngọc gật đầu đáp :
– Chắc là cô nương không đẹp hơn Ngọc tỷ tỷ của tôi đâu.
Sắc mặt Ngọc Kiều Nga lại nổi lên sát khí, nhưng chỉ trong thoáng cái, nàng đã bình tĩnh lại lớn tiếng hỏi tiếp :
– Nàng ấy tuổi còn nhỏ hơn tôi hay sao?
Tư Đồ Ngọc không khách sáo gì cả, gật đầu đáp liền :
– Chắc là Ngọc tỷ tỷ của tại hạ cũng không lớn nổi hơn cô nương đâu.
Ngọc Kiều Nga quả thực đã không chịu đựng nổi nữa, nàng liền nghiến răng sắc mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ Ngọc hỏi tiếp :
– Chẳng lẽ văn tài võ học, kinh nghiệm, trí kế của nàng ấy cũng đều cao hơn tôi hay sao?
Tư Đồ Ngọc đáp :
– Vấn đề này chưa có sự so sánh, nên không thể nào phán đoán hơn kém được. Tuy vậy tại hạ tin rằng Ngọc tỷ tỷ của tại hạ thế nào cũng hơn cô nương.
Ngọc Kiều Nga đứng lặng thinh nghe hồi lâu, mới cất tiếng cười nhạt. Tư Đồ Ngọc không vui nói :
– Những lời tôi nói đều là chuyện thực cả, tại sao cô nương lại cười như vậy?
Ngọc Kiều Nga vẫn lạnh lùng cười nhạt nói :
– Tư Đồ Ngọc, các hạ có biết lời các hạ vừa nói ra có sinh ra một kết quả như thế nào không?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu đáp :
– Tại hạ không biết!
Ngọc Kiều Nga hừ lên một tiếng nói :
– Tôi cho các hạ biết các hạ đã mang Ngọc tỷ tỷ của các hạ là Tiêu Lộng Ngọc ấy đến Uổng Tử thành rồi.
Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên hỏi :
– Cô nương nói như vậy là nghĩa lý gì?
Ngọc Kiều Nga lạnh lùng đáp :
– Đừng nói là văn tài võ học, kinh nghiệm và cơ trí, tuổi tác dung nhan của nàng đều hơn tôi, nay chỉ cần nàng hơn tôi một thứ thôi, tôi cũng phải giết cho được nàng ta mới cam tâm.
Nói xong Ngọc Kiều Nga lại lớn tiếng cười khanh khách rất kinh người. Tư Đồ Ngọc cũng buông tiếng cười vang rất ngạo nghễ.
Ngọc Kiều Nga thấy đối phương cười ngạo nghễ như vậy, nàng nổi giận đùng đùng, hầm hầm hỏi :
– Lời tôi nói toàn là chuyện thực tại sao các hạ lại cười như thế?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nhạt nói :
– Không đúng! Không đúng! Lời cô nương nói không đúng với sự thực mà là nằm mơ!
Ngọc Kiều Nga nổi giận nói :
– Người nói vậy là nghĩa làm sao?
Tư Đồ Ngọc nheo mắt cười nói :
– Sở dĩ cô nương muốn giết Ngọc tỷ tỷ của tại hạ, phải chăng cô nương ghen ghét Ngọc tỷ tỷ của tại hạ đã hơn cô nương về tất cả mọi phương diện?
Ngọc Kiều Nga lạnh lùng đáp :
– Đúng vậy!
Tư Đồ Ngọc tươi cười nói :
– Nếu đã như vậy, thì cô nương cứ nghĩ coi, Ngọc tỷ tỷ của tại hạ tài ba như vậy, thì làm sao cô nương có thể hạ được Ngọc tỷ tỷ của tại hạ? Lấy trứng mà chọi với núi Thái Sơn, đó không phải là nằm mơ hay sao?
Ngọc Kiều Nga giận run người đến mặt xám lại, nghiến răng mím môi hỏi :
– Tại sao ngươi lại quá khoa trương, quá sùng bái Tiêu Lộng Ngọc như thế?
Tư Đồ Ngọc nghiêm nét mặt lại, lớn tiếng đáp :
– Bởi vì nàng tuổi trẻ, nhan sắc kiều diễm, võ đạt văn thông, mưu kế hơn người, kinh nghiệm phong phú, cho nên không thể nào khiến cho tại hạ hết lời khen ngợi và bái phục được.
Ngọc Kiều Nga ngầm nghiến răng, nhưng bề ngoài làm ra vẻ bẽn lẽn, đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc chậm rãi hỏi :
– Thế tại sao các hạ không hết lời khen ngợi và sùng bái tôi?
Tư Đồ Ngọc phì cười nói :
– Chuyện này thì tự cô nương mà ra, cô nương cứ suy nghĩ đi thì tự khắc sẽ hiểu ngay.
Ngọc Kiều Nga đoán mò hỏi :
– Ta biết rồi, các hạ với Ngọc tỷ tỷ của các hạ đã từng gần gũi thân mật với nhau, cho nên chẳng trách…
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, vội vàng xua tay lia lịa cắt đứt lời Ngọc Kiều Nga mà bảo :
– Cô nương, cô nương không được hiểu lầm.
Ngọc Kiều Nga hóm hỉnh hỏi :
– Hiểu lầm sao?
Tư Đồ Ngọc nói ngay :
– Ngọc tỷ tỷ của tại hạ không phải là hạng gái tầm thường.
Ngọc Kiều Nga mặt mày trắng bệch, giận run người căm hận hỏi :
– Người cho Ngọc Kiều Nga ngày là hạng gái tầm thường chăng?
Tư Đồ Ngọc không khách sáo gì hết, gật đầu đáp ngay :
– Cô nương tâm địa ganh tỵ nhỏ nhen thì tại hạ có thể nói rằng, cô nương cũng chỉ là hạng người tầm thường mà thôi.
Ngọc Kiều Nga giận quá đành gượng cười nói :
– Thực tôi không hiểu, các hạ đúng là một người quá đam mê vẻ đường tình, có lẽ các hạ là một vị Đại Tình Hiệp chắc?
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt, lắc đầu nói :
– Ba chữ Đại Tình Hiệp ấy tại hạ không dám nhận, tại hạ chỉ là người thủy chung, trước sau như một, có thể dùng bốn chữ ái tình chuyên nhất được thôi. Tại hạ cho nó cũng là một nguyên tắc, mà khi hai người bắt buộc phải theo.
Ngọc Kiều Nga nhíu mày nói :
– Các hạ có biết câu Hoàng Sơn quy lai bất kháng nhạc không?
Tư Đồ Ngọc phì cười nói :
– Ngọc cô nương định sánh mình với Hoàng Sơn chăng?
Ngọc Kiều Nga gật đầu đáp :
– Tôi có ý tự phụ như thế, theo như các hạ thấy như vậy có được không?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
– Nếu mà luận về tự phụ thì ai mà chả tự phụ được, cống nhỏ có thể cho mình là trường giang…
Ngọc Kiều Nga “hừ” một tiếng nói :
– Tôi biết các hạ có ý nói mỉa tôi!
Lời chưa dứt, thì cổ tay của nàng khẽ xoay, nàng đã dùng năm ngón tay chụp ngay vào mạch môn ở cổ tay trái Tư Đồ Ngọc.
Sự thể diễn ra quá đột ngột, thân pháp của Ngọc Kiều Nga lại quá mau lẹ, trong khi Tư Đồ Ngọc lại đứng quá gần đối phương, chàng không thể nào ngờ được, cho nên có muốn tránh cũng không kịp, đành phải đứng yên để cho Ngọc Kiều Nga nắm vào mạch môn của chàng.
Tư Đồ Ngọc cau mày lên tiếng hỏi :
– Cô nương tính làm gì vậy?
Ngọc Kiều Nga ánh mắt sáng ngời, lớn tiếng đáp :
– Ngoài biển còn có nước, ngoài núi Vu Sơn đâu phải không có mây, tôi không muốn bị người khác châm chọc và tự phụ. Tôi muốn được thấy từ cửa miệng của vị ái tình chuyên nhất Đại Tình Hiệp là các hạ nói lên lời chứng minh.
Tư Đồ Ngọc hỏi :
– Cô nương muốn tôi chứng minh điều gì?