Đọc truyện Đại Tiểu Thư Và Chàng Lưu Manh – Chương 9
– Anh Quân! Mình đi đâu đây? – Mai hỏi Quân khi anh không mấy chú ý lắm
– ờ thì đi đâu cũng được! – Quân trả lời bâng quâng, đầu anh bây giờ chỉ nghĩ đến Lâm. Ước gì được gặp cô nhỉ?
…
…
…
…
Cách đó không xa…
– Ê! Có xe sao không đi bắt tui đi bộ! sao anh giàu mà kiết vậy! – Lâm tức giận
– Hêhh… cô không thấy tắc đường đi ô tô sao nổi… mà đi bộ cho lãng mạng cũng được – Trương Thiếu Hạo cười… chỉ có thể nói là đểu…
– Lãng mạng cái đầu anh ý… – Lâm càng ngày càng bực bội, không hiểu hắn ta có ý đồ gì nữa
– Hơ! Anh Quân! Kia có phải chị Lâm không? Chị ấy đang đi cùng Trương Thiếu Hạo kìa!
Theo hướng tay Mai chỉ, anh dõi theo. Đúng là cô rồi! người con gái khiến trái tim anh điên đảo. Cô hình như cũng rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh và Mai, chỉ có Trương Thiếu Hạo là cười đắc ý….
– Hai người đi chơi hả?
– Ukm… dì Ngân bảo dẫn Mai đi chơi … hai người đi đâu đây? – Quân hỏi, anh hình như cũng khó chịu vì thấy cô đi vơi hắn ta
Khoảng im lặng bao trùm cả bốn người. Ai cũng có suy nghĩ riêng. Trương Thiếu hạo không thể chịu nổi sự im lặng này nên lên tiếng trước:
– Mai! Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?
– Tôi… tôi thì có chuyện gì với anh… – Mai lắp bắp, cô thực sự không hiểu người này đang nghĩ gì
– Không phải hồi chiều cô nói muốn gặp tôi ak? – hắn ta vừa nói vừa nháy mắt. Nhưng… Mai hình như không hiểu( ngốc quá!)
Mặc kệ cô có hiểu hay không, Trương Thiếu Hạo lôi xềnh xệch cô đi… quay lại không quên cười đểu Quân một phát…. Đố ai hiểu được….
Quân và Lâm tròn xoe mắt. Hai người này bình thường cũng đâu có ngốc lắm đâu nhỉ? Tội cho Trương Thiếu Hạo, nháy đến nỗi rớt cả mi mắt mà cả ba người này vẫn không có dấu hiệu là hiểu…. thật là….
Thế là thế trận hôm nay… khá là suôn sẻ…. với tất cả
Hơ…. Tường thuật diễn biến trận đấu đây:
Trận 1 : TRương Thiếu Hạo vs Hoàng Chu Mai
– Trương Thiếu Hạo! anh điên ak? Tự dưng kéo tôi ra đây?
– Thế cô muốn làm kì đà cản mũi ak? Ngốc thế không biết!
Mai suy nghĩ. Đúng rồi! hai người đo yêu nhau mà! Làm sao chắn đường họ được. Lấy tay tự đập vào trán mình, cô tự mắng mình sao ngốc quá! Chỉ có Trương Thiếu Hạo nhìn thấy là phì cười. không hiểu sao bao cô chân dài xinh đẹp thông minh lại không yêu, lại cứ đâm đầu vô thích cái cô bé ngốc nghếch này!
– Này! Anh cười cái gì đó? – đang tự trách mình thấy hắn ta cười đểu cô liền quay ra chu mồm mắng
– Cười gì kệ tôi! Đi thôi…. – hắn ta tự nhiên cầm tay cô kéo đi làm cô đỏ cả mặt
Vù… vù…một toán xe đua chạy ngang qua… Vội quá, hắn ta vội quay qua ôm lấy eo Mai, kéo cô vào lòng. Cô cũng bất ngờ không kém, giật mình nhưng rồi cũng nép vào người anh…
Đám xe đi qua, hai người ngại ngùng buông nhau ra, đỏ hết mặt.
– Lũ khốn! ông mà bắt được thì coi chừng…. – chợt khựng lại vì có mấy lần anh cũng rú xe như vậy…
Hình như trước giờ anh đã quá ăn chơi. Rượu chè, gái gú, đánh nhau… có gì đại thiếu gia ăn chơi nức tiếng như anh không thử qua… cho nên giờ… khi anh yêu thật lòng… một ai đó… rất khó để anh và người đó chấp nhận nổi, cho nên việc Mai khinh thường anh là bình thường…
– Cô có sao không? – hắn ta ân cần hỏi
– Tôi không sao? Cảm ơn.. anh!
– Đi thôi!
– Ơ… đợi tôi với!
– Òa! Đẹp quá – Mai reo lên khi thấy hàng bóng đèn led cực đẹp chạy quanh cả dãy phố không để ý người đi bên cạng khẽ nhếch miệng : “ có vậy mà cũng phấn khích vậy sao? Đúng là ngố mà… Mai mốt tôi sẽ làm cho em…”
– Ơ… anh làm gì mà mặt đần ra vậy! – Mai chợt hỏi
– Cô…
– Cô với anh gì… tôi muốn đi ăn….
– Đi.. thì đi…
Mai kéo Thiếu Hạo vào một quán cóc ven đường khiến hắn ta nhăn mặt:
– Đầu kia có nhà hàng kìa… sao không vô?
– Không thích! – Mai thản nhiên
– Đúng là sở thích quê mùa…. Mà… mà…. – hắn ta trở nên ngại ngùng, nói nhỏ chỉ Mai nghe thấy – mà… chân tôi dài lắm…. ngồi cái ghế nhựa này không biết bỏ chân ở đâu hết
Mai tẽn tò. Thì ra là vậy. Nhìn lại hắn ta, phải 1m80 chứ có thấp gì… cô suy nghĩ…heh… chẳng phải đầu kia có chiếc ghế tựa cao cao đó sao? Đưa cho hắn ta là xong chuyện…
Thiếu Hạo méo mồm khóc không ra nước mắt. Ai chứ Mai thì ngốc lắm, anh đành khó chịu một phen, bấm bụng bảo cô chiếc ghế nhựa này cũng được…
Dù sao hai người này nếu thành đôi chắc cũng êm đẹp chứ không sóng gió triền miên như…..
…
…
Trận 2: Âu Thành Quân vs TRịnh Thiết Lâm
Hai ngươi đứng đơ chắc chục phút, có gì mà nhìn nhau hoài vậy ta? Đến lúc anh thể hiện bản lĩnh đàn ông rồi đây.. (?!!?)
– Đi thôi!
– Đi đâu cơ?
– Hừm… thôi… vô cái quán kia vậy… – Quân chỉ về phía cửa hàng lưu niệm
– Ok!
Lâm chỉ ngại mấy phút đầu thôi chứ lúc sau…. Hăng lắm! cười toe toét cả buổi, chạy hết nơi nọ chỗ kia làm anh chàng Quân cứ gọi là chóng hết mặt
Đến quầy gấu bông:
– Woa! Cute quá! Quân… anh tặng em em Gấu này đi… – cô chìa em gấu teddy ra trước mặt Quân, mặt ngây thơ ứ chịu nổi
– Heh… lần đầu tiên thấy khỉ thích gấu! cỡ như em phải mua con này này…
Vừa nói vừa lấy con khỉ. Con này… gọi là hơi bị dễ thương… chân tay dài ngoằng, thấy mỗi cái mặt sáng sủa tí. Lâm nhăn mặt còn Quân thì hả hê:
– sao nó giống em thế không biết!
– giống cái đầu anh ý… – Lâm phụng phịu thấy yêu nhưng… ý Quân đã quyết
– em! Lấy cho anh con này….
Cô bán hàng nhìn thấy Quân với Mai đầy ngưỡng mộ. Người đâu mà đẹp thế không biết… Quân phải gọi í ới một lúc mà mãi không tỉnh…
– hơ…. Dạ 100k… thôi… em bớt anh… 90k… – cô bán hàng tươi cười…
– cảm ơn!
Lâm ấm ức:
– anh đó! Bảo mua em gấu xinh thế kia lại không mua, đi mua con khỉ này… giống em cái gì chứ!
– Anh thấy giống… mà công nhận nha! Đẹp trai đi mua đồ dễ hẳn ra – Quân tự đắc, heh, chàng này tự sướng level max rồi, chữa không nổi
– Hơ… được rồi… – Lâm lừ mắt – mua gì thì mua đùng có toe toét với mấy cô bán hàng như vậy
Anh chàng gật gù hiểu ra. Cô ấy đang ghen. Thôi 36 kế chuồn là thượng sách, anh kéo cô ấy ra quầy khác, ai chứ Lâm tiểu thư ghen lên chắc kinh khủng lắm…
Qua quầy bán quần áo, chị bán hàng ( chắc chừng 20 thôi) thấy Quân mắt sáng hơn cả đèn pha làm nàng Lâm tức nổ đóm… đi mua đồ với lão Quân ba bốn bữa nữa chắc tăng xông mà chết mất
– Trời ơi! 2 đứa đẹp đôi quá chừng ak? Mua đồ cho chị đi cưng… ( mới lúc nãy còn nhìn Quân đắm đuối, giờ đổi giọng nhanh thế!!)
Chưa để cho hai đứa kịp nhìn cái gì, chị ấy lôi ra đâu hai cái áo:
– Nè! Hàng mới! mặc vào đi gần nhau là phát sáng đó em! Cái này mặc cho valentine năm nay hợp lắm đó!
Hix.. cái áo này tác giả thấy trên báo Hoa lâu rồi nhưng không có tiền… ( mà cũng đang ế mà).
Lâm cầm cái áo, reo lên thích thú: “hay nhỉ”
– Vậy mua đi! – Quân chốt câu cuối, anh chừng cũng ưng ý lắm
– Hoan hô! – Lâm vẫn như đứa con nít reo ồ lên khiến anh ngại không bỏ đâu cho hết
– Em không cần phấn khích vậy đâu… người ta tưởng em trốn trại ra đó… – Quân lè lưỡi
– Anh…
Hai ông bà này lại có chuyện rồi. báo hại cả khu phố ầm ĩ bởi tiếng hét, tiếng rú hãi người…. thần tình yêu có chiếu tướng họ không đây?
Thấm thoắt cũng 3 tiếng đồng hồ trôi qua, các cặp đôi trở về vị trí của mình : Quân với Mai, Lâm với Trương Thiếu Hạo
Trên đường về:
– Ủa? kêu đi mua nhẫn mà… Nhẫn đâu ? – Lâm ngơ ngác hỏi. Thật là, cả buổi chơi với chàng Quân giờ hỏi nhẫn đâu… bó tay
– Hay nhỉ? Đi chơi cả tối giờ còn hỏi tôi nữa? – Trương Thiếu Hạo cũng chống chế vì chính anh cũng quên hết thời gian khi ở bên cạnh Mai
– Giờ tinh sao?
– Tính gì nữa… mà cũng không cần đâu… tôi… xác định được tình cảm của mình rồi… – Hắn ta ngập ngừng
– Tình cảm của anh? Không đùa chứ? – Lâm ngờ vực
– Tôi… thích Mai!
– Hả? – cô sốc toàn tập – không phải anh đang cặp với con Nhi lớp 12C2 ak?
– Đâu… chỉ chơi thôi mà… tôi thích Mai thật lòng đó… cô không tin ư.. – hắn ta bẽn lẽn, theo hắn thì không ai tin cũng bình thường thôi
– Không! – Lâm phồng má, ai chứ hắn ta thì tin không nổi nhưng rồi cô cũng cười thầm trong bụng: “ nếu hắn ta thích Mai đồng nghĩa với việc sẽ hủy hôn với cô… kakak… hura… thoát rồi… cuộc đời vẫn đẹp sao!”
Thế nhưng cô vẫn chép miệng”
– còn chuyện đính hôn thì sao? Anh nghĩkế gì chưa?
– Tôi đang nghĩ đây..
Đọc tiếp: Đại tiểu thư và chàng lưu manh – Chương 10