Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow

Chương 5


Bạn đang đọc Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow – Chương 5


-Sáng ăn món gì nào? Tao xuống căn tin mua ày luôn_Kỳ hỏi nó

-Ờ, như cũ nhé, cảm ơn… hỳhỳ_Nó cười với con bạn

Nó vừa dứt câu, bóng nhỏ bạn đã mất hút, thay vào đó là một nữ sinh hớt hải chạy đến van xin nó…

-Bạn lên sân thượng của trường nhé, bạn mình bị bắt nạt, người đó nói chỉ có bạn mới giúp được thôi, mình xin bạn_mặt nhỏ này van xin nhìn mà tội nghiệp
-Ừ_nó trả lời lạnh lung khiến nhỏ kia hơi sợ sệt

“Chà, xem ra con nhỏ này dễ dụ hơn mình tưởng.. haha… mày chết chắc rồi con nhỏ thấp kém hèn hạ kia” con nhỏ đê tiện suy nghĩ. Nhỏ này tên Thùy Linh đồng bọn của Thúy Loan.

Còn nó thì cũng không vừa”Mày lừa ai không lừa, lại đi lừa tao, xem ra mày diễn cũng đạt nhĩ, có trò vui cho tao chơi nữa rồi” nó nhếch mép cười khiến cho ai thấy nụ cười đó cũng hoảng sợ. Bội Kỳ hí hửng chạy vào lớp nhìn vào chổ của nó, “ Ớ con nhỏ này, chạy đâu mất rồi nhỉ” Kỳ vừa nghĩ vừa tiến lại bạn của hắn

-Này 2 người thấy Tiểu Cầm của tôi đâu không_vừa nói vừa chỉ vào chỗ của nó

-Làm sao tôi biết được_Hắn trả lời cộc lốc

-Khi chúng tôi tới thì đã không thấy cô ta đâu_Huy lúc này mới lên tiếng

“Thôi chết rồi, nếu có ai đụng chạm tới nó thì nguy mấy” vừa dứt suy nghĩ nó chạy đi tìm Cầm ngay, không một chút do dự
Lúc này nó đã đứng trên sân thượng cùng với bao nhiêu là bè phái của Thúy Loan, chỉ có lác đác vài người nhưng ai nấy cũng cao to vạm vỡ, nhìn thôi cũng đủ sợ.

-Bạn muốn gì ở mình_nó lên tiếng, giọng ngây thơ vô số tội

-Hơ.. Tao muốn mày biến khỏi đây_ giọng đánh đá chua ngoa của Thúy Loan

-Mình không thể vì còn có một vài chuyện chưa giải quyết xong, và mình còn phải học nữa mà_nó cố tình đôi co xem thái độ Thúy Loan ra sao.


-Rượu mời không muốn uống sao. Được, tụi bây đánh nó đi, cho nó vào nhà xác cũng được_Thúy Loan ra hiệu cho đồng bọn xông vào

Chát…Bốp…Rầm…Uỳnh….Oạch…
-DỪNG LẠI ĐI MÀ !! _Bội Kỳ hét lên

Vẫn cứ tiếp tục phát ra những âm thanh đáng sợ đó…
-LÀM ƠN, DỪNG LẠI ĐI_Bội Kỳ lại hét lên. Những âm thanh đó không còn nữa

Bây giờ một đám đang nằm lê lết trên sàn, máu mũi, máu miệng chảy ra nhìn khủng khiếp. Thúy Loan mặt tái xanh, không giám cử động.

-Bội Kỳ, gọi người đến đây bắt giữ họ lại, mở cuộc họp khẩn cấp_nó nói với giọng điệu không một chút biểu cảm

-Nhưng mà…_mặt Bội Kỳ bắt đầu lo lắng

-Đây là lệnh của cấp trên, cậu hiểu chứ_nó nói giọng ra lệnh, Kỳ bắt buộc phải nge theo lời nó.

Cuộc họp khẩn cấp được diễn ra, tất cả học sinh nhanh chóng tiến vào hội trường. Ông thầy Hiệu trưởng-tức là Phó hiệu trưởng (ông này chỉ gắn mác HT thôi ạ) bước lên bục . cùng lúc đó, Thúy Loan gọi điện thoại cho ba mình đến giải nguy mà trong đầu thầm nghĩ “mày sẽ sớm rời khỏi đây thôi”

-Hôm nay, Hiệu trưởng sẽ chính thức ra mặt để quản lí trường, xin mời_ Ông nói kính cẩn, mời hiệu trưởng bước lên.HT bước lên, đám học sinh ở dưới bắt đầu xôn xao, hắn và Huy cố mở mắt thật to để nhìn kĩ người này-hai tên há hốc mồm

-Ngậm mồm lại được rồi đó, hàm dưới rớt xuống đất rồi kìa_Kỳ vừa bịt miệng cười vừa nói

-Tôi với tư cách là Hiệu trưởng của trường ROYAL xin trân trọng thong báo đến các học sinh. Những bạn được vinh dự đứng trên khán đài với tôi đây, chắc hẳn các bạn không xa lạ cho lắm. Mỗi học sinh, “bắt buộc” đều phải thuộc nội quy của trường, lớp. Thế mà một nhóm người làm trái lại nội quy, tội thứ nhất của các bạn đây là tạo bè phái trong trường và phân biệt đối xử với bạn bè, tội thứ hai dựa dẫm vào “thế lực” của ba mẹ mà lấn tới. Từ này trở đi, nếu tôi phát hiện còn tái phạm tình trạng này thì coi như người đó sẽ bị đình chỉ học trên toàn thế giới. Các bạn nghe rõ rồi chứ_Chính xác, hiệu trưởng trường này chính là nó, mấy ngày qua che giấu thân phận là để xem xét tình hình thôi.

-Cô thật là không đơn giản xíu nào cả_hắn nói với nó, ánh mắt vẫn còn tò mò

-Chưa hết đâu, phần hay sắp đến rồi_Du nhìn nó cười mĩm, khiến ai cũng phải tò mò về câu nói thần bí đó.

-Như vậy là sao Anh/Thầy_ Kỳ và Huy đồng thanh


-Bớt nói giùm đi, Du anh hơi nhiều chuyện rồi đó_nó khẽ đánh yêu Du một cái. Du thì ngượng chỉ biết gãi đầu.

Chiếc limousine đỗ trước cổng trường, mặt Thúy Loan nghênh lên “Xem mày sẽ bị xử lí ra sao”.Người đàn ông khoảng 50t bước lại bên Thúy Loan. Lúc đó Du bước lại người đàn ông đó ngạc nhiên, bắt tay với Du

-Thư ký Du, cậu về đây có việc gì sao?_ông tươi cười nhìn Du.

-A, Tiểu thư cũng về sao_ông cúi chào nó một cách kính cẩn

-Sao ba lại kêu con nhỏ thấp kém này là tiểu thư chứ_Thúy Loan không biết nó là hiệu trưởng vì nó lẻn đi gọi cứu viện nên đâu nghe bài phát biểu của Cầm.

Chát…

-Mau xin lỗi tiểu thư nhanh_ba Thúy Loan giận dữ nói

-Tại sao chứ ạ, không đời nào, nó thân phận thấp kém thì làm sao…_ Thúy Loan chưa kịp dứt lời thì ăn thêm cái bạt tai nữa

-Con trở nên ngang bướng từ khi nào vậy, mau xin lỗi đi_ba Thúy Loan mặt hầm hầm, định tát Loan thêm cái nữa..

-Thôi, Giám Đốc Đoàn à, tôi cũng định ời ông đến đây để giải quyết vụ này. Trước kia ông xin tôi cho con gái ông vào trường này, mặc dù cô ta không giỏi lắm, tôi có đồng ý và còn giúp ông trở thành Giám đốc CTy Đoàn Thúy, bởi ông có năng lực và một phần tôi cảm thấy gđ ông đang gặp khó khăn nên thăng chức cho ông. Nhưng thật không ngờ vì lợi thế ấy, mà con ông lộng hành như vậy. Thôi thì Chi nhánh đó sẽ được đổi tên khác, ông được nghĩ hưu sớm, thế nên trong vòng 2năm ông vẫn được lãnh tiền lương nhưng chỉ 50% so với trước kia nhé_ Nó ôn tồn nói với ông Đoàn.

-Xin Chủ Tịch, cho tôi thêm một cơ hội nữa được không, tôi sẽ dạy dỗ nó tử tế, không để nó lộng hành như vậy nữa, tôi cầu xin chủ tịch_ ông Đoàn quỳ xuống van nài nó.

-Ba à! Tôi van xin cô, tôi biết lỗi rồi, hãy cho ba tôi thêm một cơ hội, tôi van xin cô mà.. huhu_Thúy Loan có vẻ đã ân hận. Nó cười hiền đỡ hai ba con Đoàn đứng dậy

-Thôi được rồi, tôi sẽ thu lại lời nói lúc nãy, đứng dậy đi_nó cười hiên dịu, mọi người xung quanh cảm thấy được hơi ấm từ nó.


-Cha con chúng tôi cảm ơn chủ tịch nhiều_Ông Đoàn cúi người tỏ long biết ơn

-Thôi cũng là giờ ra về, 2 người về đi_nó nói
Hai người họ cúi chào nó rồi ra về, còn 2 tên ôn thần kia cứ há hốc mồm mà nhìn nó, khiến nó phì cười.
-Thì ra đây là phần hay hả anh Du_Kỳ nhìn du bất lực, Du cười gật gật đầu

-Chuyện lạ việt nam sao hả?_nó nói mà miệng vẫn cười

-Cô là gì mà đến ông Đoàn cũng kính nể thế, không lẽ…_hắn chưa kịp nói hết

-Cô ấy là Hiệu trưởng trường Royal, là Chủ Tịch trẻ của Cty Rose, là bang chủ của Snow và là người thừa kế chiếc vương miệng nữ hoàng_Du nói ra một loạt, 2 anh chàng choáng váng tinh thần

-CÁI GÌ CƠ_2 chàng hốt hoảng, đồng thanh hét lên

-Nghe không rõ sao? Hay để tôi kêu Ông Đinh của tập đoàn D&G và Ông Phương của tập đoàn Phương Khánh mua máy trợ thính cho hai người nghe rõ hơn nhá_giọng nó nghiêm nghị pha chút đùa cợt vào.

-Cô không chọc ghẹo chúng tôi ngày đó cô ăn cơm không được sao_HẮn hét lên

-Exactly_kèm theo cái nháy mắt, hắn thì cứng họng

Bước vào phòng, nó cứ nhìn tấm hình treo trên tường, chỉ có một tấm ảnh duy nhất, nước mắt nó trào ra vì thương nhớ, sao người ấy không trở về với nó chứ, một mình nó ở đây cô đơn lạnh lẻo vô cùng, “Mẹ àh, con nhớ mẹ lắm, tại sao mẹ ra đi mà không thể quay trở về chứ” nó lại khóc, khóc nhiều hơn và chìm vào giấc ngủ. Ký ức đáng sợ đó, những con người gê tởm đó nó không thể nào quên được.

-Dậy nhanh đi cô nương, mau đến trường thôi, học xong hôm nay sẽ được nghĩ, sắp được đi chơi rồi.. háhá_Bội Kỳ cười man rợ

Bây giờ khi đến trường thay vào ánh mắt khinh thường kia là ánh mắt ngưởng mộ của tất cả học sinh.

-Cô là hiệu trưởng mà chăm đi học nhỉ, đến sơm thế_hắn châm chọc nó

-Còn anh, Hội trưởng hội học sinh mà rãnh rang nhĩ_nó cũng không vừa, đớp lại ngay câu nói của hắn

-Cũng nhờ cô cả thôi, chẳng phải cô đã giúp tôi đe dọa các bạn học sinh rồi sao_hắn tiếp tục đôi co với nó

-À, thì ra tại tôi tạo cơ hội cho anh sao, như vậy chứng tỏ anh không có năng lực lắm nhỉ_Câu nói đó giáng xuống đầu hắn, mặt đỏ bừng vì tức giận.


Reng….. vô học, phần thắng lại nghiêng về phía nó.

-Hôm nay chúng ta Kiểm tra chất lượng một xíu nhé thầy không dặn trước để xem ý thức học của các em thế nào. Lấy giấy ra chúng ta làm trong vòng 15phút thôi._ông thầy này cho đề cực khó lun, ổng dạy toán, do hắn nhờ ông ta làm thế để xem nó làm thế nào đây, vì nó có chép bài đâu, dù là 1 hiệu trưởng nhưng nó đâu có chép bài-đó là ý nghĩ của hắn.

-Thầy ơi đề khó thế này thì chết cả lũ ạ_cả lớp đồng thanh trừ bốn người

-Không nói nhiều, thầy bắt đầu tính giờ đây_thầy vừa nói vừa nhìn đồng hồ

“Cô không làm tức là không biết gì rồi..haha.. năn nỉ tôi may ra tôi còn chỉ bài cho”_mặt hắn lúc này gian khỏi tả luôn.

Năm phút sau, nó lấy tờ giấy và cây viết ra, hí hoáy viết trong vòng 10phút thì nộp bài, hắn thu bài của nó đầu tiên vì muốn nó bị điểm kém đây mà. Mặt nó nhăn nhó khi biết hành động đó là cố tình.

-Cậu làm bài được chứ Cầm_Kỳ hỏi mà mặt buồn so

-10 điểm rồi, sao buồn vậy? Kỳ không làm bài được hả_nó có vẻ lo lắng

-Ừm, bài cuối tao ghi nhầm kết quả rồi, thế là sao luôn bài toán_mặt Kỳ vẫn còn buồn, như bán bánh bao ế ấy.

-Cô tự tin nhỉ, chắc chắn mình 10điểm luôn sao, tôi còn không làm được bài cuối mà cô làm được sao_hắn nói vẻ ta đây

-Đúng vậy, Lữ Thiên năm nào cũng là TOP no1 về số điểm của khối đấy_Huy hớn hở khoe về thành tích học tập vượt trội của thằng bạn thân mình.

2 anh chàng cứ nghênh ngang vì tưởng mình giỏi nhất.
-Nếu như tháng này và có khi cả năm này tôi hạng nhất toàn khối thì 2 người phải làm ôsin của tôi và Kỳ. Ôkê chứ_nó thách thức 2 anh chàng

-Ấu Zè, có Ôsin làm không công rồi, sướng quá đi_Kỳ réo lên

-2 cô tự tin nhỉ, nếu tôi hạng nhất toàn khối thì 2 cô sẽ làm ôsin cho bọn tôi_hắn tự tin mình sẽ thắng vì nghĩ nó có chép bài làm bài gì đâu.

-Ô cơ, tôi nói là sẽ giữ lời_ nó nghiêm nghị nói

-Ừ, quân tử nhất ngôn_hắn cũng nghiêm nghị không kém.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.