Bạn đang đọc Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow – Chương 16
Sáng hôm sau, ngay khi thức dậy nó nhanh chóng sang phòng tìm anh trai của mình. Nó hớn hở gặp anh hơn bao giờ hết.
——Cốc..Cốc..Cốc——
-Em vào nhá hai_nó nói to đủ để Sơn Hạo nghe
-Em dậy sớm thế cơ à_Sơn Hạo nói nhưng vẫn nhìn chầm vào cái laptop
-Vâng, hai đang làm gì mà có vẻ chăm chú thế_nó nghiêng đầu trẻ con hỏi
-Hai xử lý một vài rắc rối nhỏ của Cty_bây giờ anh nó mới bắt đầu nhìn nó
-Cty hai là S.Y.N.E ạ_nó ngơ ngác há hốc mồm hỏi Sơn Hạo [S.Y.N.E các bạn có thể đọc là si nê nhá :’) ]
-Ừm, dạo gần đây Cty Venus liên tục tấn công nên một vài dự định ra mắt game mới của hai bị trì hoãn lại, hai đang đau đầu giải quyết đây_Sơn Hạo vừa nói vừa nhắm mắt nghĩ ngơi một lát
-Hai nè, thật ra Venus là…là chi nhánh của Cty Rose đó, hai biết chứ_nó ngập ngừng hỏi Sơn Hạo
-Ừm, hai cũng đã tìm hiểu rồi_Sơn Hạo vẫn nhắm nghiền mắt
-Và hai có biết em là chủ tịch của Rose không_giọng nó nhỏ dần
-Cái gì_Sơn Hạo hét toán lên và ngã xuống nền nhà
-Tại..tại..sao..em có thể chứ hã, em chỉ mới 16t cơ mà_anh nó ngạc nhiên hỏi
-Anh cũng 17t đã lập được một Cty hùng mạnh thế còn gì, từ bây giờ chúng mình hợp tác hai nhá_nó ôm lấy cánh tay của Sơn Hạo làm nũng như con nít
-Thôi được rồi cô nương ơi, thay đồ đi học thôi_anh nó cười hiền nói
-Ớ anh cũng học chung với em ạ, nhưng em thắc mắc một điều. Tại sao hai mất tích bấy lâu nay và tại sao hai lại thành lập được một Cty to tướng thế kia ạ_vừa nói nó vừa hóm hỉnh trêu chọc Sơn Hạo
-Có một người giúp đỡ anh khi anh bị ông ta đẫy ra đường, em sẽ sơm biết thôi mà_Sơn Hạo nháy mắt làm cho nó ngày càng tò mò hơn
-Đi học nào_vừa nói xong Sơn Hạo liền đẫy nó ra cửa
Cả lớp, cả trường bây giờ đang xôn xao vì sự có mặt của anh nó, gương mặt thanh tú, vầng tráng cao khôi ngô, sóng mũi cao vút, đôi mắt màu xanh tĩnh lặng như nó, mái tóc phong cách màu đỏ của nắng chiều càng làm àu da trắng như con gái của Sơn Hạo được thấy rõ, cộng thêm dáng người cực chuẩn làm bao cô gái mê mệt, nhìn đâu cũng thấy những cặp mắt hình trái tim nhấp nháy. Phía xa, một cô gái mái tóc bồng bềnh, đôi mắt long lanh, làn da trắng nõn nà, thân hình quyến rũ với đồng phục học sinh đang chạy đến phía Sơn Hạo. Mắt long lanh những giọt nước, dùng tay đánh vào người Sơn Hạo mà oán trách, không ai khác chính là vị hôn thê của Hạo, Cao Sang Sang.
-Sao anh đi mà không tìm cách liên lạc cho em thế hã, anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không, anh có biết những ngày tháng không anh em đã khổ sở như thế nào không hả, sao anh tàn nhẫn với em như vậy chứ, em gét anh, thật sự rất gét anh_Sang Sang nói mà nước mắt vẫn cứ lăn dài trên má
-Anh xin lỗi, nhưng anh vẫn giữ đúng lời hứa mà, anh đã về đây, về để chăm sóc em, về để cưới em làm vợ, đồng ý không ta_Sơn Hạo mĩm cười trêu ghẹo Sang
-Ai mà thèm cơ chứ_Sang Sang cũng tiếp lời, quệt ngay dòng nước mắt
-Hết phim chưa nhĩ, lần đầu tao được xem phim trực tiếp á, đúng là phim hàn quốc lãng mạng mày nhĩ_nó nói với Kỳ, cố ý chọc ghẹo Sang Sang và anh trai mình
-Em đứng lại đấy cho chị_Sang Sang lập tứng chạy theo để đánh nó vì cái tội chọc ghẹo ngừơi khác.
Vào lớp học, không khí càng căng thẳng hơn khi hắn thì cứ nhìn nó hối lỗi, còn nó nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn không lạc đi đâu được.
-Hai đứa có nghe thầy giảng bài không hả_Hạo Du lên tiếng để giải toả không khí căng thẳng kia
Lúc này cả hai mới chịu thôi, mỗi đứa quay sang một hướng. Hắn thì vẫn suy nghĩ tìm cách để giải hoà với nó.”Tại sao mày ngốc thế hở Thiên, sao mày lại không tin tưởng người mình yêu như vậy chứ, tại sao mày lại không quan tâm để ý đến cô ấy nhiều một tí chứ hả, mày đúng là thằng ngu, thằng đần mà”_hắn vừa nghĩ vừa đánh vào đầu của mình mấy cái, khiến cả lớp ai cũng phải ngoái lại mà nhìn.
——–Căn tin trường———-
-Mày định giận hắn đến bao giờ đây_Bội Kỳ hỏi nó
-Phải đó_Sang, Duy, Phong, Hạo cùng đồng thanh khiến nó giật mình suýt nữa ngã ra nền nhà.
-Làm gì em phản ứng mạnh vậy_Sơn Hạo vừa nói vừa cười chọc tức nó
-Hai có thôi ngay không hả, còn chọc em được sao_nó giả vờ trách móc
-Cho tụi mình ngồi cùng nhá_Khánh Huy lên tiếng
Cả đám ngồi ăn mà không gian lạnh lẽo vô cùng khi hắn và nó cứ nhìn chăm chăm nhau như liếc mắt đưa tình.
-Hai cái đứa này, định tạo xì-can-đồ cho nỗi tiếng hã_Phong nói với giọng điệu
Hắn và nó lúc này mới im lặng hẳn.
——-Chủ Nhật——-
-Hai ơi chúng ta vào viện thăm…_nó chưa kịp nói hết thì Kỳ ngắt ngang
-Không rủ tao à, giận thật đấy ko đùa đâu_Bội Kỳ vờ giận nó
-Thôi mà, cùng đi nhá, xe đã đựơc chuẩn bị rồi kia_nó vừa nói vừa chỉ ra ngoài
Đến một gian phòng được gắn rất nhiều máy móc hiện đại, phòng hồi sức cấp cao của bệnh viện Sơn Nguyệt.
-Tình trạng của mẹ tôi sao rồi_nó lên tiếng hỏi bác sĩ
-Thưa Đại tiểu thư hiện nay tình trạng của bà ấy chuyển biến rất tốt ạ, có lẽ sau một thời gian ngắn có thể tỉnh lại, thật bất ngờ thưa tiểu thư_vị bác sĩ kính cẫn nói với nó
-Thật vậy sao tốt quá rồi_nó, Kỳ và Sơn Hạo cùng reo lên
Cả ba người cùng vui mừng trở về nhà cũng đúng lúc hắn thăm bà của mình về, hắn và nó lại liếc mắt đưa tình với nhau. Làm cho Sơn Hạo và Bội Kỳ nhìn nhau nói
-Không biết cuộc chiến tranh lạnh khi nào kết thúc nhĩ_cả hai cùng đồng thanh
————————————————————————————
Hắn kéo tay nó đến chỗ không người.
-Cho anh xin lỗi em có được không_hắn nài nĩ nó
-Sắp vào học rồi đó, tôi không rãnh để đối thoại với anh đâu_nó lạnh lùng nói
-Cho anh xin lỗi em mà Cầm_hắn níu tay nó lại
-Tại sao tôi phải chấp nhận lời xin lỗi đó của anh_nó cố tình thắc mắc
-Anh biết mình sao rồi, không có lần sau đâu em à_hắn cúi mặt hối lỗi
-Nếu cho anh một cơ hội, thì lần sau chắc chắn anh cũng sẽ lại mắc lỗi thôi, vì anh nghĩ tôi vị tha nên có thể tha thứ cho anh bất cứ lúc nào_nó ôn tồn nói
-Sẽ không có, anh hứa mà_hắn cố thuyết phục nó
-Thôi được rồi, tôi sẽ nhận lời xin lỗi đó_nói xong nó cất bước bỏ đi không quên nở một nụ cười thật tươi và không để ai thấy được, nào đâu có biết người đứng ở lại vui biết bao nhiêu.