Đại Tiểu Thư Của Tôi

Chương 5


Bạn đang đọc Đại Tiểu Thư Của Tôi: Chương 5

Trong phòng tập luyện Judo, trong mắt Tề Ái chỉ có hình ảnh của Huệ Đại Sơn những người còn lại bị cô xem như không khí
Tề Ái biết buổi trưa vào các ngày thứ hai, ba, tư, năm trong tuần, Huệ Đại Sơn sẽ tập luyện trong xã đoàn khoảng bốn mươi lăm phút, sau đó anh sẽ ăn trưa, cô đến xã đoàn đợi anh luyện tập xong sẽ cùng cô ăn cơm trưa.
“Hừ! Hàaa…! Hừ!” Trên sàn thi đấu Huệ Đại Sơn vừa ném một người đàn ông qua vai tạo thành một vòng cung xinh đẹp.
Tề Ái nhìn Huệ Đại Sơn một cách sùng bái, trong khoảng khắc đó lại có người tới quấy rầy cô.
“Hừm! Em gái xinh đẹp, lại tới tìm Huệ Đại Sơn sao? Em chịu khó thiệt đó!”
Dư Gia Hi vừa thay xong võ phục, đứng tại chổ vận động làm ấm người, nhìn thấy bóng dáng của Tề Ái, hắn liền không nhịn được chạy tới, trò chuyện với cô.
“Hi! Đàn anh.”
Mặc dù cô không thích có người quấy rầy cô xem Huệ Đại Sơn luyện tập, nhưng Dư Gia Hi là bạn bè thân thiết của Huệ Đại Sơn trong xã đoàn, nên cô miễn cưỡng cùng anh trò chuyện.
“Huệ Đại Sơn thật tốt số, mỗi ngày đều có cô gái theo đuổi cậu ta. Đúng rồi, em gái xinh đẹp, em chưa bị Huệ Đại Sơn cự tuyệt sao?”
Tề Ái trừng mắt liếc hắn một cái, không trả lời.
Mặc dù Dư Gia Hi rất muốn tiếp tục nói chuyện với người đẹp, nhưng thấy nét mặt Tề Ái không hoan nghênh anh, anh liền quay về luyện tập.
Hừ! Cô gái này, nghĩ muốn nhúng nhàm Huệ Đại Sơn, không có cửa đâu! Vì Huệ Đại Sơn không thích những cô gái ngày nào cũng tới tìm cậu ta.

Bên trong sân tập luyện, các mọi người đang kịch liệt vận động, Tề Ái ngồi bên cạnh vẫn chăm chú nhìn Huệ Đại Sơn.
Sau khi luyện tập xong, Huệ Đại Sơn đi ra ngoài thấy Tề Ái mĩm cười nhìn anh, anh nhíu mày.
“Đại tiểu thư, tại sao em lại ở chỗ này? Ăn cơm chưa?”
“Em chờ anh cùng nhau ăn cơm!”
“Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi.”
“Không quan hệ, anh nhanh đi thay quần áo.” Tề Ái nhìn cười ngọt ngào anh.
Cô đã chờ anh rất lâu, anh không đành lòng trách cô, anh vội vàng đi thay quần áo.
“Đại tiểu thư, em chờ anh một chút, anh lập tức ra ngay.”
Nghe câu nói quen thuộc, Tề Ái gật đầu.
Mặc kệ anh muốn cô chờ bao lâu, cô đều nguyện ý.
Chỉ là hôm nay đợi Huệ Đại Sơn, không chỉ có một mình Tề Ái.

Huệ Đại Sơn từ phòng thay đồ đi ra, có hai cô gái liền đi đến trước mặt anh.
“Huệ Đại Sơn, hiện giờ anh có rảnh không? Bạn của em muốn nói chuyện với anh.”
Một cô gái trong đó nắm tay Huệ Đại Sơn, chặng lại đường đi của anh.
“Thật xin lỗi, tôi không rảnh.”
Huệ Đại Sơn phản xạ có điều kiện rút tay ra, anh sợ cô đợi lâu nên anh không khống chế sức lực, khiến cho cô gái trước mặt lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
“Này! Sao Anh đẩy tôi?”
Cô gái ấy nhìn anh tức giận, nhìn sang bạn học mình hỏi: “Tiểu Mẫn, bạn nói anh ấy rất diệu dàng? Tôi thật không ngờ bạn lại thích người đàn ông thô lỗ như thế này?”.
“Tôi xin lỗi, cô có sao không?”
Sắc mặt Huệ Đại Sơn nặng nề nhìn hai cô gái, chẳng lẽ các cô đến tỏ tình với anh?
Người được gọi là Tiểu Mẫn hai gò má đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn anh.
“Đại Sơn, các cô ấy là ai?” Tề Ái đi đến chen vào giữa hai cô gái, đứng bên cạnh anh. “Anh biết họ sao?”
Dám mắng Huệ Đại Sơn của cô thô lỗ? Rõ ràng là các cô ấy không lễ phép, lại còn dám nói vậy?
“Không biết.” Huệ Đại Sơn đứng ở phía trước che chở cho Tề Ái. “Xin lỗi hai vị, mới vừa rồi tôi không cố ý.”
Gật đầu chào hai cô gái, Huệ Đại Sơn nắm tay Tề Ái rời khỏi trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả đội viên Judo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.