Đại Tiểu Thư Của Tôi

Chương 3


Bạn đang đọc Đại Tiểu Thư Của Tôi: Chương 3

Gian phòng được bố trí theo phong cách Châu Âu, bàn tròn trắng như tuyết kết hợp với tấm trải bàn ô vuông hoa văn màu đỏ, trên bàn đặt một bình hoa hồng với nét hoa văn tinh tế, ở phía trên cửa sổ đặt một con gấu Teddy, trong không khí bay mùi cà phê thơm dịu, thân hình cao to của Huệ Đại Sơn không hợp với phong cách nơi đây, làm cho anh hơi lúng túng, anh ho một tiếng để phá vỡ bầu không khí im tĩnh
“Đại tiểu thư, thời gian đã không còn sớm, chúng ta nên về?”
Nhìn đồng hồ, Huệ Đại Sơn phát hiện hai người đã ngồi ở quán cà phê này gần một giờ. Hai người đi dạo phố mệt mỏi, cô là đại tiểu thư từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều vừa mới đi bộ một chút mà cô than mệt anh cũng không đành lòng, nên anh và cô vào một quán cà phê để nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ đã ngồi ở đây gần một giờ, anh và cô mắt to trừng mắt nhỏ làm cho anh rất khó xử.
Khó trách Huệ Đại Sơn thiếu nhẫn nại, anh là người quê mùa căn phòng ưu nhã này rõ ràng không thích hợp với anh, hơn nữa ngồi trước mặt anh còn là một cô gái xinh đẹp, càng làm cho anh và cô trở nên khác biệt, các bàn ở bên cạnh cũng đã bàn tán xôn xao!
Sao một cô gái xinh đẹp lại có thể ngồi cùng bàn với một người đàn ông tầm thường như thế? Thật là hoa lài cắm bãi phân trâu mà …. Những lời nói này vào tai anh, cho dù da mặt anh có dầy thì khi nghe cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Còn nữa, rõ ràng cô nói muốn vào quán cà phê mà cô chỉ kêu một ly nước khoáng, chẳng lẽ cô đối với những món điểm tâm và đồ uống kia không động lòng thật làm cho người ta bội phục!
“Đại Sơn, anh không biết tên em là Tề Ái sao?” Tề Ái cầm ly nước khoáng trong tay uống một hớp, trên nét mặt cô biểu hiện mất mác.
Tề Ái trời sanh tính cách mềm mại, câu hỏi này không có chút khí thế dọa người, ngược lại cho người ta cảm giác cô đang làm nũng. Cô bình thường nói chuyện đều là dáng vẻ này, hơn nữa khi cô nói chuyện với Huệ Đại Sơn cô có cảm giác không biết phải làm sao .
Khi Tề Ái cùng Huệ Đại Sơn vào quán cà phê làm cô rất vui vẻ, được ngồi bên cạnh anh, được nhìn thấy anh, làm cho cô rất hạnh phúc! Cô không muốn lại tiếp tục là đại tiểu thư của anh!
Mấy ngày qua nếu cô rảnh rỗi, cô sẽ đi tìm Huệ Đại Sơn cùng ăn cơm, cùng đi dạo phố, chỉ cần có anh bên cạnh, cô liền vui vẻ.
Tám năm qua bên cạnh cô không có anh, cô sợ anh đã quên cô, cô sợ khi gặp lại họ sẽ như hai người xa lạ. Hiện tại xem ra cô đã lo quá xa rồi, họ vẫn có thể ở cùng bên nhau như lúc xưa
“Anh biết, đại tiểu thư.” Huệ Đại Sơn thật sự không hiểu, đây là cái vấn đề gì? Lúc còn rất nhỏ thì anh đã biết tên cô là Tề Ái, anh làm sao có thể quên?
“Vậy tại sao anh cứ kêu em là đại tiểu thư?” Tề Ái bĩu môi, buông ly nước đang cầm trên tay xuống, nắm lấy bàn tay của anh khẩn cầu. “Đại Sơn, anh kêu tên em được không?”
“Như vậy sao được? Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư.” Anh từ bé đã kêu như vậy nên không muốn thay đổi. “Đại tiểu thư, sắp tới giờ đóng cửa, chúng ta nên đi thôi!”

Không gian ở đây làm anh cảm thấy khó chịu, huống chi thời gian đã trễ như vậy, anh sẽ đưa đại tiểu thư về kí túc xá của trường trước giờ đóng cửa là mười hai giờ.
“Ghét! Anh vẫn kêu em đại tiểu thư, em không quen như vậy! Nghe vậy thật sự rất chói tai! Đại Sơn, về sau anh hãy kêu tên em! Có được hay không?” Nhưng cô đã quên, cô có thể lôi kéo Huệ Đại Sơn cùng ăn cơm, cùng đi dạo phố mua đồ, là dựa vào tư cách “Đại tiểu thư” của mình, nếu không cô cũng không thể nào lôi kéo một người nhàm chán như Huệ Đại Sơn ra khỏi cửa.
Tề Ái dùng giọng điệu đại tiểu thư cáu kỉnh nói: “Còn nữa, người ta bây giờ chưa muốn trở về!”
Chỉ cần qua mười hai giờ, kí túc xá trường học sẽ đóng cửa, Huệ Đại Sơn liền không thể không chứa chấp cô một đêm rồi, Tề Ái trong lòng quyết định.
Huệ Đại Sơn thuê phòng ở bên ngoài trường học, trời khuya cũng không ảnh hưởng gì với anh, nhưng là trường học gác cổng rất nghiêm, họ không tha thứ cho học sinh về trễ.
Huệ Đại Sơn liên tiếp nghe câu “Người ta” làm cho đầu anh cũng muốn hôn mê.
“Như vậy sao được? Đại tiểu thư, chúng ta vẫn là đi về nhanh thôi!” Anh rất kiên trì.
“Em mặc kệ, người ta đau chân quá, không đi được nữa.” Tề Ái hoàn toàn bị lời nói của Huệ Đại Sơn kích động nói.”Không về kí túc xá được thì cùng lắm tối nay em không trở về nữa!”
Cô phải ở bên cạnh anh. Cô muốn cùng anh bồi dưỡng tình cảm!
Hai hàng lông mày Huệ Đại Sơn nhíu lại. Chân đau? Đi không được? Tối nay họ chỉ đi dạo Công Ti Bách Hóa thôi mà! Cô làm sao mệt?
Anh nhìn đồng hồ thấy vừa kịp thời gian, đứng dậy cầm tất cả túi đồ của Tề Ái đi dạo tối hôm nay mua được. Huệ Đại Sơn quyết định đưa đại tiểu thư trở về kí túc xá an toàn.
“Đại tiểu thư, nếu em đi không được, anh cõng em về”. Huệ Đại Sơn đi tới gần Tề Ái, quay lưng ngồi xuống trước mặt cô.
Cô muốn tiếp tục kéo dài thời gian, nhưng khi cô nghe có thể tiếp xúc thân mật với anh, Tề Ái không cần suy nghĩ, thân thể mềm mại của cô liền dán lên lưng anh.

“Oa! Tuyệt quá!” Tề Ái lập tức vui vẻ.
Phục vụ thay bọn họ mở cửa quán cà phê, hắn nhìn bóng lưng của bọn họ đi khuất dạng vào trong đêm tạo nên cảnh tượng kì quái, một người đàn ông cao to, gương mặt bình thường, cõng sau lưng một cô gái đẹp, trên tay người đàn ông cầm mấy túi đồ bất chợt tạo thành tiếng vang.
Ai! Vì sao một cô gái xinh đẹp lại đi chung với một người đàn ông tầm thường như vậy? Thật lãng phí!
※※ ※※※※ ※※
Tâm tình Tề Ái rất tốt, hai chân mảnh khảnh của cô ôm eo của anh, cô thích cảm giác cùng Huệ Đại Sơn tiếp xúc thân mật, lưng của Huệ Đại Sơn rộng rãi.
“Đại Sơn, em muốn tới chổ anh ở, anh cõng em tới phòng trọ anh được không?”
“Không được.”
“Được mà! Anh cõng em đi đi!” Tề Ái nằm trên lưng Đại Sơn, nhìn gò má của anh. ” Hôm nay em không muốn về kí túc xá trường học.”
“Đại tiểu thư, một cô gái không nên nói như vậy, nếu em gặp phải người đàn ông xấu, em sẽ bị thiệt thòi .”
“Em sẽ không gặp phải người đàn ông như vậy!” Tề Ái phát hiện Huệ Đại Sơn có gương mặt phúc hậu, cô nằm trên vai anh khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần gáy anh, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng dán lên tai phải của anh.”Đại Sơn, có anh ở bên cạnh em, anh sẽ giúp em có phải hay không?”
Toàn thân Huệ Đại Sơn tê dại, trong nháy mắt tất cả bắp thịt của anh đều căng thẳng .
Anh đứng im, vẻ mặt cứng ngắc, làm cho Tề Ái bật cười.
“Đại Sơn, anh căng thẳng? Bị em dọa sao ?”

“Đại tiểu thư, em đừng lộn xộn.”
“Ha ha. . . . . . Em có sao? Có sao?”
Tề Ái tiếp tục trêu đùa vành tai của anh, Huệ Đại Sơn là người đàn ông tốt, không uổng công cô từ nhỏ yêu anh, cô yêu anh, anh là toàn bộ thế giới của cô.
“Nếu em còn lộn xộn nữa anh liền ném em xuống đường.” Cô gái trên lưng không ngừng cọ sống lưng anh, Huệ Đại Sơn cố gắng làm ình bình tĩnh, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, bản năng của người đàn ông sẽ làm cho anh muốn cô.
Huệ Đại Sơn trách mình không biết kiềm chế, anh biết mình không thể có suy nghĩ bất kính đối với đại tiểu thư, nhưng anh không khống chế được phản ứng sinh lý của mình.
Hoàn hảo bây giờ cô không thấy mặt anh.
Từ nhỏ cha mẹ đã nói với anh, Tề gia đối với gia đình anh có ân, cả đời này gia đình anh cũng không thể nào trả hết ơn cho Tề lão thái gia được.
Cho nên cha mẹ của Huệ Đại Sơn làm quản gia cho Tề gia được hai mươi năm, Tề lão thái gia tức ông nội của Tề Ái trước khi qua đời đã để lại di thư, ông không hi vọng Huệ gia vì báo ân mà bỏ lỡ mất tương lai phía trước
Họ nghe theo di nguyện của Tề lão thái gia liền rưng rưng rời đi, lúc đó Tề Ái và Đại Sơn học năm thứ tư tiểu học.
Cha mẹ Huệ Đại Sơn tuy đã rời khỏi Tề gia họ chưa bao giờ quên ơn xưa, vẫn ngày ngày cầu phúc cho Tề gia.
Trong nháy mắt đã qua tám năm, tại thành thị này anh gặp lại đại tiểu thư.
Từ nhỏ Huệ Đại Sơn đã được cha mẹ nhắc nhở Tề gia đối với bọn họ có ân, cho nên anh phải chăm sóc và bảo vệ đại tiểu thư thật tốt.
“Ha ha, anh mới không bỏ em xuống được!” Hai cánh tay dài trắng noãn của Tề Ái ôm chặt Đại Sơn, cả người cô dính vào lưng anh không khe hở. “Nói thật với em đi! Đại Sơn, anh thật lòng muốn ném em xuống đường sao?”
Tề Ái liếm lên vành tai Huệ Đại Sơn, cô hài lòng phát hiện phản ứng khác thường của anh.
Tề Ái lần nữa thấy anh rất tốt, cô phát hiện mình so lúc nhỏ càng yêu anh nhiều hơn, tình cảm nhớ nhung của cô lâu ngày tạo thành tình yêu say đắm.
Tề Ái ôm thân hình cường tráng của Huệ Đại Sơn, cả đời này cô quyết định theo anh.

Anh làm sao có thể ném cô xuống đường? Anh cố tỏ ra lạnh lùng, hi vọng cô ở trên lưng anh có thể ngoan một chút, chỉ là đại tiểu thư của anh không phải là một người dễ lừa gạt.
“Em biết chắc anh sẽ không làm vậy.” Tề Ái dán trọn thân thể của mình lên lưng anh. “Đại Sơn, em không muốn trở về kí túc xá, anh dẫn em về nhà anh có được không?”
“Không được.” Anh kiên quyết nói.
“Tại sao? Anh không dám dẫn em về nhà anh?” Tề Ái tiếp tục truy vấn, không đạt được mục đích cô không cam lòng. “Đại Sơn, anh sợ em sao?”
“Đại tiểu thư, em không cần kích động!” Cô rất nhẹ không phải là gánh nặng của anh, nhưng nếu thân thể mềm mại của cô vẫn giãy dụa loạn xạ, thì đối với “trạng thái sinh lý ” của anh mà nói, chính là uy hiếp.
“Anh không thích đi cùng em? Có phải hay không?”
“Đại tiểu thư, anh không có nói như vậy.”
“Ý của anh chính là như vậy.”
Tề Ái đem đầu của Huệ Đại Sơn quay về phía mình, cô làm ra bộ dạng đáng thương.
Để có thể nhìn thấy nét mặt anh, hai chân Tề Ái kẹp chặt thắt lưng Huệ Đại Sơn, nửa người trên của cô đẩy lên, cô nhìn chăm chú vào mặt anh.
“Đại tiểu thư, anh không nói như vậy, cũng không nghĩ như vậy, anh thích cùng em ở chung một chỗ, chỉ là bây giờ thật đã trễ”.
Huệ Đại Sơn là người đàn ông có tính cách nóng nảy, nhưng từ nhỏ đối với cô anh sẽ chưa bao giờ nổi giận, anh đối với cô chỉ có bao dung và cưng chiều.
Gặp lại lần nữa, Tề Ái cho là Huệ Đại Sơn sẽ giống như khi còn bé, dù cho cô có yêu cầu không hợp lý đến đâu thì anh cũng chấp nhận; nhưng không ngờ, sau khi anh trưởng thành, anh kiên trì với quyết định của mình. Làm Tề Ái giận đến nói không nên lời.
Huệ Đại Sơn không thể làm gì khác hơn thở dài một cái. “Đại tiểu thư, hôm khác em tới nhà anh chơi được không? Hôm nay đã trễ, anh đưa em trở về kí túc xá”.
Tề Ái trên đường trở về kí túc xá rất bực mình, cô làm đủ mọi cách, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định của Huệ Đại Sơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.