Đọc truyện Đại Tiểu Thư – Bảo Bối Của Nguyễn Gia – Chương 1: Mở đầu
Bệnh viện X – Thành phố Hồ Chí Minh.
Ba giờ ba mươi lăm phút sáng.
Trước cửa phòng cấp cứu, một nhóm người già trẻ lẫn lộn, mặt ai cũng
có nét hoảng sợ, lo lắng kèm sốt ruột. Ngồi trên ghế là một người đàn
ông tầm khoảng hơn ba mươi tuổi, luồng khí u ám tỏa ra từ người này,
trên mặt thể hiện rõ sự phẫn nộ, mọi người không ai dám lại gần ngoại
trừ một người phụ nữ, nét mặt không khá hơn người bên cạnh là mấy.
Người phụ nữ cất giọng thâm trầm, tựa như thể hiện sự kìm nén đến cực
độ: “Nếu con gái ta có chuyện gì, các người biết rõ hậu quả!”
Những người đứng cạnh đó không tránh khỏi việc sợ hãi. Họ run lẩy bẩy, miệng không ngừng cầu mong cho tiểu thư của họ sẽ không sao cả.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người tập trung ánh mắt vào vị bác sĩ vừa bước ra, người đàn ông đứng bật dậy, ghìm chặt lấy bả vai của vị bác
sĩ, gắt gao hỏi: “Con gái tôi?”
“Tiểu thư đã vượt qua cơn nguy kịch, bây giờ chỉ cần theo dõi tình trạng chuyển biến thôi.” – bác sĩ thở nhẹ nhõm, đưa tay lên quệt đi mồ hôi
trên trán.
Lúc này, người đàn ông đó ngồi phịch xuống ghế, không khí u ám xung quanh mới tản dần…
***
“Em muốn đưa Hân sang Mỹ, để nó ổn định cuộc sống ở đó anh à! Nó còn quá nhỏ để chịu đựng chuyện như này.” người phụ nữ xúc động nhìn cô bé nằm
trong phòng bệnh.
“Ta cũng nghĩ như em, chờ con bé tỉnh lại, chúng ta sẽ đưa nó sang. Con
bé cũng phải học hỏi nhiều hơn!” người đàn ông cất giọng dịu dàng với
người phụ nữ của mình, không còn bộ dạng đáng sợ hồi nãy.
Phòng bệnh đặc biệt là một căn phòng hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào của thế giới bên ngoài, im lặng đến đáng sợ. Bên trong, một thiên thần
nhỏ với gương mặt tái nhợt, hoàn toàn không có sức sống đang nằm đó,
dáng người nhỏ bé đến nỗi tạo cho người khác cảm giác muốn che chở. Làn
mi nhắm nghiền, tựa như đang ngủ say. Nhìn qua giống hệt như một viên
pha lê nhỏ bé đáng thương.
Người đàn ông dùng ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương nhìn thân thể nhỏ
bé đang nằm trên giường. Hắn biết con gái hắn rất kiên cường, chút
chuyện nhỏ này chẳng là gì so với từng đợt giáo huấn nghiêm khắc mà cô
bé từng trải qua. Nhưng cơ thể của một cô bé mười tuổi nhỏ bé yếu ớt
liệu có chịu được không?
Nghĩ tới đây, lòng hắn đau thắt lại. Con gái của hắn còn quá nhỏ để
tiếp xúc với xã hội này, nhưng hắn phải làm sao bây giờ? Sớm muộn gì
trách nhiệm của người thừa kế cũng đổ lên đôi vai gầy yếu của cô. Không
phải ai cũng có thể chối bỏ. Vuốt nhẹ lên gương mặt gầy gò thiếu sức
sống, hắn không thể quyết định chuyện này cho dù quyền của hắn có lớn
đến mức nào đi chăng nữa.
Nếu không thể, hắn sẽ dốc hết tất cả sức lực để trải cho cô một đường
đi đầy hoa hồng, đảm bảo cuộc sống của cô luôn tràn ngập hạnh phúc và
tiếng cười, hắn có thể làm tất cả vì con gái của hắn, thậm chí có thể từ bỏ quyền lực để về có một cuộc sống bình yên với vợ con hắn – người mà
hắn yêu thương nhất thế giới này.
Trước hết, hắn sẽ giúp con gái mình loại bỏ hết những kẻ cản đường để
cô có thể quang minh chính đại ngồi lên chiếc ghế thủ lĩnh của Nguyễn
gia. Bây giờ, hắn cần con gái của hắn tỉnh lại, nở nụ cười tươi như nắng mai với hắn. Để hắn được nghe giọng nói yêu kiều của con gái. Để hắn có thể nhìn được từng hoạt động của con gái, từng cử chỉ mà hắn yêu chiều. Nhớ lại lúc trước, hắn phải vất vả thế nào mới có thể đem mẹ của cô giữ chặt bên cạnh mình. Nhớ lại cuộc sống trước kia khó khăn đầy đau khổ
đến thế nào, hắn xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé của con gái. Hắn muốn con gái
sống một đời vui vẻ ấm no chứ không muốn cô máu lạnh tàn nhẫn như hắn.
Hắn thực sự không muốn.
***
Năm giờ trước.
Ở một khu vực tối tăm vô cùng hỗn loạn, tiếng súng nổ ra liên tiếp,
người chạy thục mạng, người đuổi theo, khung cảnh phía trước khiến người khác vô cùng hoảng sợ. Thế nhưng đây là chuyện hết sức bình thường, vì
đây là nơi chợ đen, không thể không xảy ra chuyện chém giết.
Ở một góc khuất không ai chú ý, một cô bé vóc người nhỏ bé đang chăm
chú theo dõi màn kịch trước mặt, mặc bộ đồ đen từ đầu xuống dưới chân.
Đôi mắt tím sâu không đáy lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên hứng thú
khiến người ta bất giác lạnh sống lưng. Bất quá, cô bé này mới mười
tuổi! Ai nghĩ được rằng cô bé này mới chỉ mười tuổi? Dĩ nhiên chả ai tin cả! Không một ai tin!
Hôm nay, cô tới nơi bẩn thỉu này vì có việc. Người cô cần tìm đang ở đâu đó quanh cái ngõ hôi thối này.
Cô bé bỗng quay người lại, tiến thẳng về phía trước, bước tới bức tường ẩm mốc gần đó.
Dùng ánh mắt cao ngạo nhìn vào cậu bé bẩn thỉu trước mặt. Cô cất giọng trầm lạnh như băng:
“Lê Hoàng Chấn Phong?”
Cậu bé kia dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn cô, miệng mấp máy không nói lên
lời thể hiện sự sợ hãi tột độ. Đôi mắt tèm nhem đầy nước mắt, cứ thế lại tuôn ra xối xả.
Cô không kiên nhẫn dùng đôi tay đã được bao bọc bởi đôi băng tay mỏng
manh túm lấy tay cậu bé. Tưởng là mỏng manh nhưng thực ra đôi găng tay
đó được cấu tạo từ những sợi kim loại sắc bén có tẩm độc, chỉ không cẩn
thận thôi là người sử dụng nó có thể trực tiếp đi chầu diêm vương.
Đôi đồng tử tím dọa người cứ thể xoáy sâu vào đôi mắt đen đầy nước mắt như muốn nhìn thấu con người của chủ nhân nó.
Ý tứ thể hiện rất rõ ràng! Một là nói, hai là chết!
“Không… Tôi không phải Chấn Phong.” giọng nói khàn khàn yếu ớt của
một cậu nhóc từ tốn đáp trả lại ánh mắt như muốn giết người kia của cô.
“Bỏ mặt nạ xuống đi. Đối với tôi, cậu nên dùng sức mà tin tưởng tôi sẽ không hại cậu!” khẽ nhăn đôi mày thanh tú, cô dùng giọng điệu khuyên
bảo cậu bé.
Vì sống trong nhà họ Lê mười ba năm, lại phải sống trong tình trạng
lúc nào cũng phải đề phòng mình có thể chết bất cứ lúc nào nên Chấn
Phong phải che xấu cảm xúc của mình, treo lên trên mặt là một bộ mặt nhu nhược yếu đuối. Và cậu có khả năng cảm nhận sát khí rất mau lẹ, rõ ràng cô nhóc mười tuổi trước mặt đây không có chút sát khí nào, là do cậu
không thể cảm nhận thấy hay cô bé này che dấu quá tốt? Nhưng qua cách
nói chuyện của cô, thậm chí cả đôi găng tay kia cũng là một vũ khí có
thể lấy mạng cậu tại chỗ thì cậu có thể chắc chắn rằng cô nhóc mười tuổi trước mặt cậu đây hoàn toàn không phải là một người bình thường, chẳng
lẽ là một nhân vật tai to mặt lớn nào đó. Đến cả cái mặt nạ cậu đeo suốt bao nhiêu năm qua mà cô còn có thể phát hiện ra được, thôi, cứ thú nhận trước cho lành, kẻo lúc sau lại hối không kịp.
“Cậu là người tôi cần tìm Chấn Phong à! Cậu chỉ cần bên cạnh tôi.
Những kẻ ngoài kia tôi sẽ xử lý.” bỗng cô buông tay của cậu ra, cất
giọng nhẹ nhàng như đang an ủi khiến cậu ngẩng mặt lên nhìn cô, đáy mắt
xẹt qua một tia ngạc nhiên.
Quả nhiên, cậu ta che dấu rất kỹ. Nhưng điều đó làm sao có thể qua
được mắt của cô? Cô nhếch miệng, ngồi xuống trước mặt cậu, mỉm cười:
“Tôi biết cậu sẽ không tin tôi. Nhưng Chấn Phong à? Cậu còn gì để tôi lợi dụng chứ?”
“Một đứa con riêng bị ruồng bỏ, một đứa con riêng bị chính cha ruột của
mình hại chết. Cậu còn hi vọng sống sót sao? Tôi vốn không phải người có lòng kiên nhẫn. Cậu là người thông minh. Tôi mong cậu đưa ra quyết định sáng suốt nhất.”
Cô khơi gợi lại những ký ức tổn thương nặng nề đối với cậu, khơi gợi lại những ngày tháng tăm tối bị ngược đãi không khác gì cầm thú khiến lòng
cậu đau như cắt. Những ngày ấy, những con người ấy đã đối xử cậu như thế nào, cậu sẽ bắt chúng trả từng thứ một!
“Nhưng…”
“Mẹ của cậu, tôi sẽ lo cho bà ấy một cuộc sống ấm no hạnh phúc. Nếu cậu muốn, có thể đến thăm bà ấy bất cứ lúc nào.”
Ngay lúc cậu định hỏi cô lý do tại sao lại coi trọng cậu đến vậy thì cô
đột ngột ngắt lời cậu, nhắc tới người phụ nữ đã sinh ra cậu… Đã chịu bao cay đắng, tủi hờn vì cậu, tình mẫu tử thật thiêng liêng biết bao nhiêu? Mẹ của cậu… Mẹ cậu bắt buộc phải rời nhà họ Lê năm cậu lên ba tuổi,
ngày chia ly mẹ cậu khóc rất nhiều. Riêng cậu, không hề khóc. Cậu chỉ
đưa đôi tay nhỏ trắng nõn lên vuốt ve gương mặt gầy yếu quen thuộc, mỉm
cười ngây ngô, trao cho mẹ cậu một cái hôn thật kêu lên má. Ai hiểu, một đứa trẻ ba tuổi chưa hiểu chuyện như cậu đau đớn đến nhường nào?
Lê Hoàng Chấn Phong – là con trai thứ hai của ông trùm Lê Hoàng Dũng
người đứng đầu gia tộc Lê thị. Nói là con trai thứ hai thôi chứ thực ra
cậu là con riêng của ông. Mẹ cậu chỉ là một hầu gái trong biệt thự nhà
họ Lê, cậu có mặt trên đời là do một lần đi quá giới hạn chủ tớ giữa ba
mẹ cậu. Nhưng ông ta không thương cậu! Chỉ vì cậu mang dòng máu của gia
tộc họ Lê nên ông ta mới thừa nhận cậu là nhị thiếu gia của nhà họ Lê.
Cậu sống trong sự giả dối của mọi người xung quanh.
Cô theo dõi cậu suốt thời gian qua, cô biết cậu chịu nhiều đau khổ,
đến mẹ ruột của mình cũng không được nhận, còn đến giờ thì bị cha ruột
ghẻ lạnh. Cậu phải cố gắng mạnh mẽ đến biết bao? Chấn Phong hơn cô ba
tuổi, là một thiếu niên có tài, đưa về bên cạnh cô mài thành lưỡi dao
sắc nhất là một sự lựa chọn vô cùng đúng đắn của cô. Cậu nhất định sẽ
trở thành một trợ thủ đắc lực cho công việc sau này của cô.
“Tôi đồng ý! Tôi sẽ theo cô.” lúc này Chấn Phong gạt bỏ lớp mặt nạ yếu
đuối đầy nước mắt khiến cậu khó chịu, trở về với vẻ mặt thiếu niên lạnh
lùng vốn có của mình.
Cậu sẽ không phải sống những ngày tháng đau khổ nữa, sẽ không phải
sống những ngày tháng chạy trốn chui rúc nhục nhã. Cô, là người đã mang
đến cho cậu một cơ hội thứ hai. Cậu thề rằng, cả cuộc đời này chỉ trung
thành với mỗi một mình cô!
Cậu nhìn cô bằng ánh mắt kiên định như một lời khẳng định. Từ giờ, bắt
đầu cho sự ra đời của một chàng trai trẻ tài giỏi vô hạn, si tình đến
điên dại!
“Tôi xong việc rồi, đi thôi!” cô liền quay lưng bước đi, dần biến mất sau màn đêm tối.
Chấn Phong đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn bám trên lớp áo rách nát. Vội vàng bước theo bước chân của cô. Thì bỗng…
“Pằng. Pằng. Pằng.”
Ba tiếng súng hướng chỗ cậu vang lên liên tiếp, vội vã tránh né, rảo bước chạy thật nhanh về phía trước.
“Chết tiệt! Lũ ngu ngốc đuổi kịp rồi.” miệng lẩm bẩm chửi thề, bước
chân càng lúc càng vội vã, cậu lo sợ cô bé kia gặp nguy hiểm.
Nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cậu hóa đá…
Hóa ra cậu mải miết suy nghĩ mà không hề để ý đang có một viên đạn bay tới lúc nào mà lại để cho cô bé kia đỡ đạn thay cậu.
Cô dùng tay ôm chặt lấy vùng bụng để ngăn không cho máu chảy, tiếp tục từng tiếng vút nhẹ qua không khi lần lượt bay tới, gim vào bả vai và
bắp chân của cô, khiến một cô bé mười tuổi ngã khuỵu vào lòng của ai đó
chưa hoàn hồn.
Cô ngất đi tức khắc khiến cậu vô cùng bối rồi! Bây giờ phải làm gì?
Cậu đang hoảng loạn! Lần đầu tiên trong suốt những năm cậu nhận thức,
cậu lại rối bời đến thế, có lẽ cậu đã…
Một bóng người to lớn chạy đến trước mặt cậu, cắt đứt dòng suy nghĩ vớ vẩn trong cậu.
Cậu vừa nhìn thấy một ánh mắt kinh dị, luồng khí xung quanh dường như đông lại khi vừa có sự xuất hiện của người đó.
“Cô chủ, tôi đến muộn.” người đó quỳ trước mặt cậu chào hỏi cô bé kia một cách cung kính.
Cậu nghĩ cô bé này phải là nhân vật gì đáng sợ lắm khi nhìn qua nét
mặt của người đàn ông kia. Sát khí tỏa ra từ người đàn ông này rất nồng
nặc, cậu cảm thấy như là cố tình không có chút che dấu. Chợt nhớ ra cô
bé trong tay cậu, Chấn Phong vội vàng lên tiếng:
“Anh đưa cô ấy đi đi! Cô ấy không chịu được rồi.”
“Cậu là Lê Hoàng Chấn Phong?” người nọ lên tiếng.
“Vâng! Là tôi!” lúc này, ánh mắt trầm lắng kia bỗng sáng hẳn lên, cất giọng khẳng định một cách chắc nịch.
“Cô chủ đã chọn cậu. Ông chủ mong cậu không làm ông thất vọng. Đi theo tôi, tôi phải đưa cô chủ đi.” người nọ vội bế cô bé trong tay cậu và
còn không quên quay lại nhắc nhở cậu phải bám theo. Rồi chạy vút đi
nhanh đến nỗi người khác cảm tưởng như điều vừa xảy ra ở đây không có
thật.
Chấn Phong nhìn anh ta với gương mặt bình thản chạy vút đi, cậu cảm thấy trạng thái tâm lý của người này có chút kỳ lạ.
Hắn ta vừa chạy vừa cầu nguyện cho điều đang diễn ra chỉ là mơ thôi.
Ông chủ mà biết thì sao đây? Những kẻ như họ chỉ có con đường chết mà
thôi. Để cho cô chủ thương nặng như thế, hắn e rằng lần này ông chủ nổi
giận đến mức cho nổ tung cả nửa bán cầu thì còn quá nhẹ.
Bước chân ngày càng gấp rút! Hắn ta đang cố hết sức để có thể đưa cô
bé trong tay chạy tới bệnh viện không cái mạng nhỏ của hắn cũng không
giữ được.
Tâm trạng hỗn loạn cho tới khi cô bé đó được đẩy vào phòng cấp cứu thì vẫn chưa hề giảm, đặc biệt khi ông chủ và bà chủ tới, điều hắn ta lo sợ cũng đã tới, người đàn ông đó tỏa ra sự lạnh lẽo đến tột độ, điều này
thể hiện sự tức giận không thể kiềm chế rồi. Nhưng người đáng lo sợ nhất vẫn chính là người phụ nữ ngồi cạnh, bà chủ vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh
nhưng bên trong sắp trào ra như đê vỡ. Đến khi người phụ nữ đó lên
tiếng, hắn ta cảm tưởng như hai hàm răng vì run sợ mà sắp gãy rồi.
Khi bác sĩ thông báo tình trạng, hắn ta mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hắn sống rồi. Tâm trạng thả lỏng bỗng cứng đờ khi hình phạt bắt đầu đưa ra
từ ông chủ. Hắn ta vô cùng đau khổ. Ông chủ quá ác độc, quả này hắn ta
chết chắc rồi!
Bên ngoài phòng bệnh đặc biệt.
Một nhóm người đứng lặng một góc, đưa đôi mắt sợ sệt không dám nhìn
thẳng vào người đàn ông là ông chủ đang ngồi ở phía đối diện.
“Kỳ Dương, lần này là do ai làm? người đàn ông cất giọng lạnh đến thấu xương.
“Dạ, là Lê Hoàng Dũng của Lê thị muốn giết con trai của mình nhưng cô
chủ đã ra đỡ đạn. Hai phát súng cuối theo điều tra là của Trần gia.”
người tên Kỳ Dương trả lời.
“Trần gia? Trần Khắc Hùng?”
“Vâng.”
Kỳ Dương biết ông chủ tức giận rồi. Động đến cô chủ ư? Kể cả gia tộc lớn cũng phải trả giá đắt!
“Hắn ta dám động đến Di Hân?” hắn nổi giận đứng phắt dậy khiến những
người xung quanh bất giác sợ hãi run cầm cập, kể cả Chấn Phong đang trốn nơi góc tường cũng không nhịn được mà run rẩy.
“Gia tộc Lê thị dám bắn con gái ta, kể cả nhầm lẫn hay lỡ tay. Diệt
sạch!” mệnh lệnh nhanh chóng từ miệng của hắn ban ra, chuyện phá hủy cả
một gia tộc mà nghe hắn nói như chuyện chơi.
Lúc này, hắn quay qua nhìn Chấn Phong bằng ánh mắt khó xác định. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét:
“Chấn Phong, lại đây.” hắn kêu cậu qua khiến từng bước chân của cậu trở nên nặng nề.
“Dạ! Cháu chào chú.” cậu khó khăn lắm mới lấy hết được can đảm để mở
miệng ra chào hỏi. Cậu đang sợ! Cô bé kia bị thương là do cậu.
“Hân đích thân chọn cháu, ta cũng tôn trọng. Ta chỉ mong cháu ở bên Hân
có thể bảo vệ an toàn cho con bé, sau này tuyệt đối không thể có chuyện
này nữa.”
“Vâng! Cháu hứa với chú.” cậu gật đầu đầy chắc chắn.
“Được rồi! Kỳ Dương đưa cậu bé này đi. Cậu biết phải làm gì rồi.”
Ai mà không biết vị trước mặt đây là Nguyễn Huy Tuấn – lão đại tung
hoành hắc bạch đạo nổi tiếng? Hắn còn rất trẻ, mới chỉ hơn ba mươi tuổi. Nổi tiếng vô cùng máu lạnh và tàn bạo. Động vào hắn còn yên ổn sao?
Không những thế còn dám động vào con gái bảo bối của hắn?
Mọi người đều biết cô bé đó được cưng chiều đến mức nào nhưng đừng
nghĩ lại là một tiểu thư đanh đá chua ngoa nhé. Cô bé đó vẻ ngoài mong
manh như một cơn gió nhưng vô cùng mạnh mẽ và kiên cường. Mới mười tuổi
mà vô cùng tài giỏi, cũng phải thôi vì cô được sinh ra trong thế giới
hỗn loạn tăm tối mà.
Từ nhỏ, hắn đã rèn luyện và đào tạo cô trở thành một con người mạnh mẽ không gục ngã trước tất cả. Số phận đã quyết định từ khi cô sinh ra sẽ
phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm. Nhưng thân phận của cô từ khi sinh ra tới nay đều được giữ kín một cách triệt để. Không ai hay biết.