Đọc truyện Đại Thúc Tứ Thập – Chương 2: Hồi ức tựa như thời gian
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lời cảm tạ của tác giả: Cảm tạ trang bìa của tờ báo bán mỹ phẩm, phi thường khả ái vô cùng khêu gợi
Vì bức ảnh ấy, sẽ nỗ lực khiến đại thúc càng ngày càng lẳng hơn, khêu gợi hơn, ha ha
XXXXXXXXXXXXXXXXX
Người ta nói đàn ông ba mươi mốt như hoa, xét thấy mọi người trong nhà họ Diệp đều đã bốn mươi năm mươi, cư nhiên còn có thể xem như là thanh niên sung mãnh, vì vậy Diệp Thì Quang cho rằng, kỳ thực đàn ông bốn mươi chỉ là nụ hoa, trong khoảng thời gian này hắn cảm thấy bản thân mình cũng không cần lo lắng thái quá.
Thế nhưng gần đây hắn ngủ không được ngon, đó là một sự thực.
Mất ngủ dễ khiến cho người ta tâm sinh bực bội, một lần hắn cho rằng chính mình có đúng hay không bị chứng trầm cảm nên mới bị mất ngủ? Hắn như thế là kiệt xuất anh tinh có thể rất dễ bị loại bệnh này (*), sau Từ Định Quốc cho rằng bệnh này là do hắn tự nghĩ ra mà thôi, Diệp Thì Quang mới chấp nhận, hắn không chỉ là tinh anh kiệt xuất, hắn còn là người đàn ông rộng rãi, làm sao mà trầm cảm cho được, quả là chuyện đùa!
Nhưng mà hắn chính xác là mất ngủ.
Hắn đếm cừu, uống sữa bò nóng, trên giường dưới giường kịch liệt vận động, nhưng vẫn cứ mất ngủ.
Ai oán mà nhìn trên tủ đầu giường nhất quyết không mở ra chai thuốc ngủ, hắn tự nhủ quyết định tiếp tục kiên trì kiên trì, tự nhủ bản thân phải có nghị lực chiến đấu với cơn mất ngủ, mượn thuốc giúp đỡ chính là người nhu nhược, nếu như ngày nào đó hắn trở thành một người nghiện thuốc, hắn sẽ khinh bỉ chính mình.
Tôi là chiến sĩ! (Nhất quyết không đầu hàng!)
Diệp Thì Quang mặc niệm một đoạn câu nói của Phật gia trong đầu, —– “Đói thì ăn, mệt thì ngủ, giờ ăn không ăn, trăm loại yêu cầu, giờ ngủ không ngủ, mọi điều tính toán.” (**) đang trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên bên cạnh Từ Định Quốc trở mình.
Diệp Thì Quang đá một cước. “Đừng có lăn lộn nữa.”
Từ Định Quốc ngủ say như chết, đâu còn nghe thấy được gì, trong lúc ngủ mơ phát ra tiếng ngáy bất mãn.
Diệp Thì Quang nhìn y ngủ ngon lành, trong lòng dâng lên một cỗ tức khí, dựa vào cái gì tôi mất ngủ, y lại có thể ngủ ngon đến vậy? Lẽ nào bởi vì y so với tôi nhỏ hơn sáu tuổi? Lúc tôi ở độ tuổi của y cũng một giấc ngủ thẳng đến sáng. Bất quá khi đó cuộc sống bọn họ rất sung mãnh, làm rất nhiều lần, vài năm gần đây Từ Định Quốc dần dần cũng có chút lực bất tòng tâm, tuần lễ trước, hai người trên giường làm được phân nửa, Từ Định Quốc tự nhiên lại ngủ. Đây chính là chuyện đáng sợ, Diệp Thì Quang suy xét, đến tột cùng là chính mình không đủ quyến rũ, hay do Từ Định Quốc cũng dần già đi?
Kỳ thực hơn mười năm sống chung, bọn họ với thân thể đối phương đều đã thân thuộc đến mức không thể nào quen thuộc được hơn, ngoại trừ không thể đếm được trên đối phương có bao nhiên sợi lông, cái khác đều nắm trong lòng bàn tay. Đàn ông là một loại sinh vật, trời sinh yêu thích tìm kiếm cái lạ, hai người nào mà có thể ở bên nhau trên bảy năm đều có thể được người khác cúi đầu kính phục, bản thân Diệp Thì Quang cũng biết an phận, làm người nên tích phúc,Từ Định Quốc là một người thành thật, đâu đi ra ngoài xằng bậy, nguyên bản dù hắn có một tâm tư tà niệm, thế nhưng mấy năm nay đi đâu mà tìm người thành thật thứ hai như y?
Diệp Thì Quang nương theo ánh trăng mông lung lại một lần nữa xem kỹ Từ Định Quốc, khuôn mặt anh tuấn, thân hình to lớn, cằm nhọn, ân, có y là may mắn của tôi ! Phải tích phúc! Hắn không phải người hồ đồ, hắn là Diệp Thì Quang.
Giữa lúc Diệp Thì Quang đang dào dạt đắc ý thưởng thức tướng ngủ của Từ Định Quốc, thân thể đối phương đột nhiên cứng đờ, sau đó vang lên một thanh âm của trung tiện!
Kêu thì không thối, thế nhưng khiến cho Diệp Thì Quang không thoải mái, biết hắn có thể quản được người, quản được cơ thể nhưng không thể quản được việc trung tiện của người khác. Từ Định Quốc còn không có ngủ đủ, tư thế bắt đầu chuyển nghiêng ngả, đạp chân, ngáy khò khè, Diệp Thì Quang đối hắn bao tình cảm bỗng chốc sụp đổ, hắn đem Từ Định Quốc lay mạnh, “Cậu lại ngủ ngáy, cậu lại ngủ ngáy, cậu cút đến sát vách gian phòng mà ngủ.”
Từ Định Quốc quả thật lăn đi, bất quá lăn một vòng, thuận tiện đè Diệp Thì Quang xuống dưới thân, y sờ sờ thắt lưng hắn.
“Làm gì làm gì?”
“Anh không phải nói vận động chút thì sẽ mau buồn ngủ sao?”
Từ Định Quốc nhắm mắt lại, phía dưới dán dán vào phía sau Diệp Thì Quang, cọ cọ, phía dưới quả nhiên cứng lên, thẳng tắp dậy.
“Gấp thế, vậy khỏi mang bao?” Từ Định Quốc hàm hồ mà nói đại.
Diệp Thì Quang một thời động tình, vặn vẹo thân mình, cánh tay ôm lấy cổ Từ Định Quốc, không ngờ được đến tận lúc này, Từ Định Quốc vẫn còn nhắm mắt.
Diệp Thì Quang nói không rõ có tư vị gì, có điểm căm tức, lại có điểm thương tiếc, dù sao làm loại chuyện này, nếu làm quá mức không biết điều độ, tiêu trước là Từ Định Quốc, dù sao ngày rộng tháng dài, không nên tham lam. Vì vậy hắn vỗ vỗ mặt Từ Định Quốc, “Quên đi, đừng làm, ngày mai cậu còn phải đi làm mà?”
Từ Định Quốc cũng thẳng thắn, hôn hôn hai gò má hắn lấy lệ, ngã đầu ngủ ngay—— y quả thật đang rất mệt.
Diệp Thì Quang lại trợn tròn mắt như thằng ngốc, một tiếng thở dài, thẳng thắn xuống giường đến sát vách thư phòng đứng ngẩn ngơ.
Hắn ngửa đầu nhìn mặt tường đóng kệ chứa đầy sách vở, từ chiến sử chính luận đến tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, không có một quyển nào có tựa đề hấp dẫn hay ho, nhưng thật ra bên trong tủ kính thủy tinh có vài tấm hình khiến hắn cực kỳ chú ý.
Vì vậy trong một đêm mất ngủ, Diệp Thì Quang dưới ánh đèn nhìn bức hình chụp đã cũ, từng chút nhớ lại chính mình lúc nhỏ, niên thiếu, thanh niên cùng với hiện tại. Phía sau ảnh chụp còn để độ tuổi lúc chụp, toàn bộ kí ức như quay lại trong đầu
Khi còn bé Diệp Thì Quang cũng không phải rất xuất sắc, không phải do tướng mạo hắn không hảo, hắn từ nhỏ đến lớn dáng vẻ trang trọng, vấn đề là, chỗ hắn ở, ở đây hơn phân nửa là giáo sư đại học, nghiên cứu viên, còn lại là các bác gái thích huyên thuyên, các bà ấy không có việc gì là ở chỗ này chỉ chỉ trỏ trỏ xem con cái nhà ai có thiên phú kế thừa sự nghiệp của cha mẹ.
Nhà trẻ hàng năm đều có thần đồng, anh haichị banhà họ Diệp đều nổi danh, nếu so sánh với họ, Diệp Thì Quang coi như không có gì nổi bật, đến tận cao trung lúc ấy văn lý phân ban, hắn tuyển khoa văn, cái này khiến cho toàn gia triệt để khinh thường. Mà lúc đó em út nhà họ Diệp đặc biệt được chú ý, được cử đi làm dự bị cho ban niên thiếu anh tài khoa vật lý.
Danh ngôn năm đó là: học giỏi toán lý hoá, đi khắp thiên hạ không sợ gì.
Diệp Thì Quang tính tình kiên cường, nhà nước lại mới mở ra thông lưu kinh tế với nước ngoài, hắn có dự cảm tương lai kinh tế học cùng quốc tế mậu dịch nhất định nổi tiếng, khiến cho hắn ra sức nghiên cứu các ngành học này, trong nhà đều toàn là mọt sách nên cũng không phát hiện ra được. Mang áp lực rất lớn để đi vào được một đại học hàng đầu, hắn quả nhiên đã đi một con đường khác với mọi người trong nhà.
Diệp Thì Quang sau đó bắt đầu vào thời kỳ phát dục, rồi dần dần mà cảm nhận được chính mình không giống người thường, đây là bẩm sinh từ trong bụng mẹ, không có biện pháp. Khi đó trong phòng kí túc xá mọi người hay xem phim khiến người mặt đỏ tim đập, nam sinh trong ký túc xá lá gan rất lớn, tất cả đều đã từng xem qua, sau đó còn bàn luận sôi nổi. Diệp Thì Quang cũng đi xem, bất quá không phải xem màn hình TV, mà là xem tiểu thanh niên ngồi nhấp nhổm chung quanh, đưa Tay vào trong quần, hai con mắt hắn liền lấp lánh hữu thần.
Những người thường xuất hiện trong những huyễn tưởng YY (1)của hắn là người bạn học cùng phòng, hội trưởng hội học sinh, cầu thủ ngôi sao đội bóng rổ, trợ giáo môn quốc tế mậu dịch, bác sĩ phòng y tế, thậm chí còn có tiểu sư phụ trẻ tuổi ở căn tin, bất quá cũng nghĩ mà thôi. Hắn là một người biết rất rõ đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang, Diệp Thì Quang không cho rằng bản thân mình là thỏ, thế nhưng bản thân rất có tự giác của thỏ.
Hai mươi năm trước suy nghĩ của mọi người, dư luận xã hội vẫn chưa thông, hơn nữa bệnh AIDS tại quốc tế lại lan tràn, người ta càng nghe nhầm đồn bậy, Diệp Thì Quang càng thêm cẩn thận bảo thủ bí mật bản thân, rất sợ truyền ra sẽ phá hủy danh tiếng chính mình.
Lại nói tiếp, hắn ngay cả hành vi cụ thể là cái gì cũng không rõ ràng, nghĩ khoảng chừng chính là cho nhau sờ sờ, hoặc như thế này, hoặc như thế kia? Diệp Thì Quang một mình đọc sách nhằm tự mình tìm hiểu, rồi cảm thấy càng lúc càng mơ hồ về phương diện này, lịch trình học hỏi tìm hiểu quả thật trải qua nhiều gian nan khó khăn, hắn rốt cục từ thư viện tìm ra được một tiểu thuyết được cất kỹ lưỡng viết cũng có thể cho là rõ ràng, sau đó “À ———” một tiếng bừng tỉnh đại ngộ.
Nói đến cũng kỳ quái, nhớ tới hồi lúc trước những người phát hiện xu hướng ***cũng có chút kinh sợ bản thân mình, không ngờ lúc ấy hắn đối xu hướng *** của chính mình lại thản nhiên đến thế, hắn biết thế giới này nhất định còn có đồng loại. Giả dụ như câu chuyện mọi người về cái WC trong công viên, hắn đã từng nghe nói qua một ít tin đồn, rất nóng lòng muốn thử xem sao, đáng tiếc thứ nhất sợ nhiễm bệnh đường sinh dục, thứ hai sau khi qua khảo sát, bên trong giàn giụa các loại phế phẩm của đại tiểu tiện, hắn chưa kịp đi vào đến tận bên trong đã bưng mũi chạy mất.
Diệp Thì Quang là một người rất ưa sạch sẽ, tại đây cùng người lạ phát sinh hành vi thân mật, hắn tuyệt đối không tiếp thu được.
Hắn luôn xem xét chọn người, người này tuyệt đối không thể xuất hiện trong cuộc sống hắn, tốt nhất đó là nghiên cứu sinh, thạc sĩ, hay nhất là một người thành thực dễ bắt nạt, để cho tương lai mà có nháo lộng gì thì cũng dễ mà vứt bỏ.
Hắn trên đường từ thư viện trường học trở về, thấy sân vận động đang kiến tạo mới lại, trên khán đài được hoàn thành phân nửa, có một thợ hồ trẻ tuổi đang xách thùng xi măng nhỏ xây tường.
Người nọ mang nón bảo hộ màu vàng, dưới vành nón là thần tình mạnh mẽ tựa như nam diễn viên diễn mấy vai mang thâm cừu đại hận, lông mày rậm mắt to, mũi cao môi dày, yết hầulộ ra, áo mở rộng, hai cánh tay dưới ánh mặt trời lộ nét khỏe mạnh, một thân bắp chân thịt to lớn – căng đầy. Trong mắt Diệp Thì Quang, thợ xây dựng này quả thực là điển hình hoàn mỹ, so với pho tượng lõa thể thời văn hoá phục hưng Italia càng mê người, bởi vì … người này là người sống.
Thế nhưng không được, y chỉ là một người nông dân làm thuê không có tài sản, đến lúc đó quấn lấy mình, người ta dù sao vua cũng thua thằng liều, lỡ như y lộ ra bản mặt thật gian trá, khiến cho bí mật của hắn bại lộ, anh danh một đời của hắn sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Sau này Từ Định Quốc thành người đầu ấp tay gối của hắn, Diệp Thì Quang cũng chưa nói cho y nghe việc này, bất quá hồi tưởng lại, cảm thấy rất tuyệt. Nhắm mắt lại, hắn hầu như có thể nghe thấy được cảm nhận được mùi vị xi măng vôi vữa hòa trộn trong không khí, da của Từ Định Quốc tản mát ra mùi mồ hôi nhàn nhạt, bài tiết ra hormone, dã tính tràn ngập quả thật thu hút hắn ngay từ lần đầu tiên.
“Ai, trong nhà sao có cái ảnh chụp này thế? Chụp lúc nào vậy?” Từ Định Quốc đột nhiên ở sau người xuất hiện.
Diệp Thì Quang sửng sốt, không kịp khép lại album, hé ra hình chụp một phong cảnh cực kỳ quen thuộc, trong đó lộ ra nửa người của Từ Định Quốc. Ảnh chụp chính là Từ Định Quốc đang mặc trang phục thợ xây dựng, hơi hơi nghiêng người, vai cùng cánh tay chiếm cả nửa tấm ảnh, da y dính một chút vôi xi măng, quả thật rất bẩn, vẻ mặt ngưng trọng cau mày nhìn về phía bức tường đang xây dỡ. Sân vận động phía sau y tạo nên một khung cảnh thật đẹp, ánh chiều tà của mặt trời xế vẽ loạn trên bức ảnh, bức ảnh bị mặt trời làm chói lòa một góc ảnh, cũng đủ để tạo nên góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt của Từ Định Quốc.
“Cái này a, nói đến quả thật rất dài.” Diệp Thì Quang từ tay đoạt lại bức ảnh, khép lại tập ảnh, ngáp một cái, “Tôi mệt rồi, ngủ thôi, ngày mai sẽ nói sau đi.”
END 02
(*) Người tinh anh kiệt xuất: ý là làm việc vận động đầu óc nhiều.
(**) Giờ ăn không ăn là khó tính đòi hỏi cao, giờ ngủ không ngủ tức tâm tính chi li tỉ mỉ quá mất ngủ????
(1) YY: ý ***, nghĩ về những chuyện XXX.