Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 1

Chương 40


Đọc truyện Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 1 FULL – Chương 40


Chương 72
“Tôi nghĩ anh là đại thiếu gia miệng ngậm khóa vàng, đời này cũng không có thể đến loại nơi thế này.

” Vĩnh Trình cầm chén đưa cho nam nhân, ý bảo nam nhân thay mình rửa.

“Ai nói chứ, những thứ kia ăn ngon lại tiện nghi, có tiền không nhất định phải tiêu xài phung phí.

” Nam nhân thực chú ý thay Vĩnh Trình dùng nước nóng tráng chén, cẩn thận của hắn đều rơi vào mắt Vĩnh Trình.

Nam nhân gọi bồi bàn đến gọi mấy món thường ăn, bởi vì hắn cao hứng, hắn lại kể lại cho Vĩnh Trình nghe không ít chuyện lúc còn học trung học, rốt cục cũng không biết Vĩnh Trình có nghe hay không, dù sao hắn cũng tự mình kể, kể toàn chuyện vui, cho đến khi thức ăn lên bàn, hắn lại bắt đầu giới thiệu vài món.

“Đồ ăn này, tôi cũng chưa nếm qua.

” Vĩnh Trình thực kinh ngạc ngẩng đầu, đồ ăn ngửi thấy rát thơm, cha mẹ từ nhỏ không cho phép Vĩnh Trình ra ngoài ăn mấy thứ này, những thứ ăn được từ trước đến giờ đều là sơn hào hải vị, ngược lại những món ăn bình thường này, anh chưa bao giờ động đũa đến.

Nam nhân chuyên tâm nhìn anh, lại nhìn vẻ mặt anh, hắn không xác định Vĩnh Trình thích hay không, cho đến giơ ngón tay cái lên với hắn, hắn mới lộ ra nụ cười cao hứng.


“Tôi đã nói rồi mà, tuyệt đối ăn ngon, ha ha ! Đây là món đặc sản đấy, rất cay rất cay !” Nam nhân nhiệt tình đưa đĩa rau cho Vĩnh Trình, hai người lại gọi chút bia, nam nhân chống bàn cười “khanh khách”, hắn đã lâu không có vui vẻ như vậy, thoải mái thả lỏng, tâm tình tốt đến mức khiến hắn quên mất buổi tối còn phải đi làm ở câu lạc bộ.

Nam nhân uống chút bia, tửu lượng kém nên hai má liền ửng hồng, hắn dựa sát vào Vĩnh Trình hỏi : “Cay không ?”
Vĩnh Trình mím môi không nói lời nào, hai mắt nén giận trừng mắt nhìn nam nhân đang cười tủm tỉm, mặt Vĩnh Trình ửng hồng, đôi môi hơi mỏng cũng vì ớt quá cay mà phiếm một tầng đỏ nhạt, trên trán rịn mồ hôi, không khó nhìn ra anh thật sự bị cay !
Nam nhân cười cười đưa nước cho anh : “Ai bảo cậu ăn nhanh như vậy, tôi đã nói với cậu là rất cay, uống nước là hết.

” Nam nhân nở nụ cười, không có nửa điểm cảm giác vui sướng khi người gặp họa, ngược lại cảm thấy Vĩnh Trình giống như một tiểu hài tử, thực ra so với tuổi của hắn, Vĩnh Trình cũng đích thật là một tiểu hài tử.

Hai người trong lúc đó không khí hòa hợp, nam nhân cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến bản thân mình còn có thể cùng Vĩnh Trình bình thản sống cùng, cho đến khi hai người ăn uống no đủ trở lại dưới lầu, nam nhân mơi nhơ đến đêm nay phải đi làm.

“Nguy rồi, nguy rồi, tôi đã trễ rồi, thiếu chút nữa quên mất !” Nam nhân sôt ruột ở dưới lầu đi tới đi lui, hăn cũng không muốn bị cuốn gói !
“Đừng đi.

” Nam nhân không để ý đến lời nói của nam nhân, trực tiếp đem nam nhân kéo vào thang máy, nam nhân do có uống mấy ly nên thân thể như nhũn ra, không có khí lực chống cự, hắn bất đắc dĩ nhìn Vĩnh Trình, ánh mắt như cầu xin, Vĩnh Trình không chấp nhận, cứ như vậy, nam nhân bỏ bê công việc, bị Vĩnh Trình bắt ở nhà.

Bát quá sự tình cũng không đến nỗi tồi tệ như nam nhân nghĩ, ngày hôm sau lúc hắn đi câu lạc bộ làm việc, quản lý không có trách cứ, chỉ nói lần sau nếu có việc khôgn thể đến, trước hết phải gọi điện thoại đến, nam nhân áy náy giải thích, những ngày sau nam nhân liền càng liều mạng làm việc !
Gần đây Thư Diệu còn mang nam nhân đi xem điện ảnh, ngày đó nam nhân uống rất nhiều, uống đến quả thực không biết phương hướng, nam nhân không cần Thư Diệu đưa tiễn, Thư Diệu cũng không còn cách nào, đành phải nhìn nam nhân tiến vào chung cư mới yên tâm.

Khi Vĩnh Trình mở ra cửa nhìn đến nam nhân uống say đến không còn biết gì, anh nhíu mày, kéo nam nhân vào phòng khách, nam nhân cước bộ không xong trực tiếp té lăn trên đất, thì thầm trong miệng, nam nhân tựa vào sô pha, bắt đầu không kiêng nể gì cởi quần áo.

Chương 73
“Lâm Mộ Thiên, quay về phòng mình mà cởi.

” Vĩnh Trình mang dép lê, nhẹ nhàng đá mắt cá chân của nam nhân, nhưng nam nhân hiện tại làm sao còn nghe được vào, vẫn tự mình cởi.

“Anh uống rượu với ai vậy ? Uống nhiều như vậy ? Cả người nặc mùi rượu, lại đây ngồi.


” Vĩnh Trình đẩy đẩy cánh tay nam nhân, phát hiện nam nhân cả người nóng lên, độ ấm kia làm cho trái tim anh đập gia tốc, cánh tay cũng luyến tiếc rời đi thân thể nam nhân.

“Tâm Nghi, em không cần đối với anh như vậy, để anh ôm một cái…” Nam nhân say rượu làm trò hề đứng lên khỏi sô pha, mở ra hai tay ôm lấy Vĩnh Trình, thân thể dùng sức vuốt ve đối phương.

Vĩnh Trình không có đẩy ra nam nhân, ánh mắt trầm tĩnh nhìn nam nhân, nam nhân này giống như đã lầm anh thành Tâm Nghi, ngay cả chuyện vợ mình đi công tác cũng đã quên, thực không phải hồ đồ bình thường đâu.

“Ai đưa anh về ?” Vĩnh Trình thực hưởng thụ nhiệt độ cơ thể của nam nhân, anh không muốn đẩy ra nam nhân, hơn nữa cánh tay của nam nhân trên thân anh đang xoa qua xoa lại, khiến anh cảm thấy buồn cười.

Hắn chính là lấy phương thức ngốc như vậy đi âu yếm vợ sao ? Một chút kỹ xảo cũng không có, khó trách vợ hắn chẳng buồn lên giường cùng chồng, nhưng bất quá anh đối với nữ nhân kia đã mất đi hứng thú, trước mắt khiến anh cảm thấy hứng thú chính là….

nam nhân tuyệt không khiến người khác thích được, Lâm Mộ Thiên !
“Anh không nhớ rõ….

” Lâm Mộ Thiên hàm hồ trả lời, dùng sức ôm chặt Vĩnh Trình : “Bà xã à, anh thực xin lỗi, anh khiến em chịu khổ….

” Nam nhân nghẹn ngào, ngừng lại động tác, cả người tựa lên Vĩnh Trình.

Ngón tay thon dài của Vĩnh Trình xuyên qua mái tóc nam nhân, không chút để ý vân vê : “Anh sao lại xin lỗi ? Nói nghe một chút nào.

” Vĩnh Trình cảm thấy Lâm Mộ Thiên ngốc như vậy, nhưng cũng đùa cũng rất vui, rất đáng yêu.


Ánh mắt nam nhân phiếm hồng, ngấn lệ lóe ra, say rượu nói : “Anh không cho em sống những ngày tốt nhất, chúng ta đã lâu không làm cái kia, tuy rằng anh kỹ thuật kém, nhưng là anh sẽ cố gắng, sẽ không làm em đau…” Nam nhân đứt quãng, hàm hàm hồ hồ líu cả lưỡi.

Đáy mắt Vĩnh Trình có ám quang, cánh tay vuốt ve mái tóc nam nhân, ngừng lại trên đầu, tựa hồ tự hồ phải tiếp tục thế nào, anh nghĩ một lát rồi nở nụ cười.

“Tốt lắm, anh ngàn vạn lần đừng làm đau em.

” Vĩnh Trình cười đến anh tuấn như lúc trên TV, Lâm Mộ Thiên chôn ở cổ anh, ngửi được mùi thơm thanh mát, hắn rất muốn âu yếm “Tâm Nghi”, nhưng hắn giống như không có khí lực, hiện tại chỉ muốn đi ngủ !
Phát hiện nam nhân không nhúc nhích, Vĩnh Trình đóan nam nhân đại khái đã mệt mỏi, anh ôm nam nhân vào nhà, để nam nhân cởi quần áo, bởi vì do uống nhiều rượu, làm cho động tác có điều chậm, thến nên khi nam nhân cởi quần áo, động tác trỏen nên cực chậm rãi, giống như đang mời gọi đôi phương.

Vĩnh Trình nhìn đến cảnh tượng hương diễm này, nhất thời không phản ưng lại, đứng ở bên giường kinh ngạc nhìn nam nhân cởi hết toàn bộ quần áo, mới phục hồi lại tinh thần, cúi xuống hôn, hôn lên cổ nam nhân nam nhân, da thịt nóng rực của nam nhân ẩn ẩn dựa vào thân thể anh, cảm xúc mơ hồ trong cơ thể anh bắt đầu hiện rõ.

Nam nhân khẽ nhắm mắt, thực hưởng thụ đầu lưỡi của “bà xã” mang đến cho hắn cảm giác ngứa ngứa, đầu lưỡi mềm mại quét tới quét lui trên cổ, vừa mềm vừa nóng, thoải mái cực kỳ, nam nhân thân thủ ôm lấy đầu “bà xã”, bên tai truyền đến tiếng cười vừa lòng, vành tai bị hàm nhập vào một khoang miệng ấm áp, hơi thở ấm nóng quay cuồng trên tai nam nhân, làm cho hắn ngẩng đầu lên rên rỉ ra tiếng.

Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.