Đọc truyện Đại Thúc Phải Gả – Chương 133: Tái kiến
Vài năm sau, thôn xóm nhỏ, giữa hè.
Giữa trưa gần hai gời, thái dương như muốn đem toàn bộ thôn xóm nướng chín, oi bức, chói mắt.
Nhất Hạ đôi mắt cơ hồ không mở ra được.
Y hôm nay không có tiết, cho nên đẩy một cái xe đạp cũ nát đến một nhà nông hộ kia mua gạo.
Gạo là trường dùng.
Vì để cho mọi người trong thôn có thể đi học, trường học hứa hẹn với mọi người sẽ làm cơm trưa miễn phí cho học sinh.
Hôm nay gạo trong trường đã dùng hết, y buổi chiều không có tiết, liền tự động xin đi giết giặc, lại đây.
Y đội một cái nón lá rộng vành.
Trên cổ vắt ngang một cái khăn thô lau mồ hôi, cũng chỉ mặc một chiếc áo lót, giống như một đại hán đi mạo hiểm, cưỡi xe đạp, trên cánh đồng ruộng nóng như thiêu đốt đạp trở về.
“Kỷ lão sư! Kỷ lão sư!” Một đứa nhóc da đen nhẻm chạy lại phía y, nắm chặt mũ rơm, chân đi đôi dép lê cũ rích hướng y chạy tới.
Y nghe được thanh âm quay đầu lại, nhìn đến thằng nhóc, liền hạ xe đạp, ổn ổn túi gạo ở yên xe, giữ chiếc nón trên đầu, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Con muốn cùng người đi về trường.”
Nhất Hạ nhìn thái dương, gật gật đầu, nói: “Được.”
Y chống xe lên.
Sau đó thân thủ, muốn ôm đứa nhóc đặt lên thanh gác xe, nhưng không nghĩ, cách đó không xa, lại một đứa nhóc chạy tới.
“Con cũng đi!” Đứa trẻ kia còn nhỏ hơn, trên mặt dơ hề hề, chạy lại nói một câu. Miệng nhỏ còn dán hạt cơm, nhóc cùng Nhất Hạ tầm mắt đối diên, hơi hơi có điểm khiếp mà lui, cuối cùng, nhóc khẽ khẽ nhíu mắt, lấy dũng khí, nâng khuôn mặt nhỏ lên, lặp lại một lần: “Con cũng đi!”
“Mày đi học cái gì? Mày còn nhỏ như vậu, trở về!” Đứa trẻ đã ngồi vững vàng được lên yên xe không kiên nhẫn nói.
“Được không, được không!” Tiểu hài tử nghển cổ ngửa đầu kêu, cuối cùng, đối Nhất Hạ: “Con cũng đi, con muốn cùng anh…… Đi.”
Đồng ngôn đồng ngữ, càng nói, nhìn Nhất Hạ càng không tự tin.
Một đôi mắt hạt châu đen bóng, thằng nhóc thấy Nhất Hạ không mắng mình, nó lại nói: “…… Con cũng đi.”
“Được a.” Nhất Hạ đạm đạm cười.
Ở xà ngang xe đạp hài tử nghe Nhất Hạ vừa nói như vậy, từ xà ngang xe đạp nhảy xuống.
“Thật là, đi đâu đều phải đi theo. Ở nhà đi theo bà nội là được rồi?” Tiểu hài tử oán giận, nhưng hắn vẫn giúp em trai lau miệng, dắt tay đứa em.
“Sớm biết rằng ngươi như vậy, ta giữa trưa sẽ không tiễn ngươi trở về cho ăn cơm!” Tuy rằng anh trai nói hung hăng, nhưng đứa em vẫn cười, cười rộ lên có điểm hài đồng độc hữu ngượng ngùng, sau đó ngoan ngoãn tùy ý để anh trai nắm tay, đi theo Nhất Hạ.
Sau xe Nhất Hạ cột một túi gạo lớn.
Thêm một đứa em, vị trí không đủ, làm anh cũng vô pháp lại thừa cơ đi nhờ xe Nhất Hạ.
Nhất Hạ dứt khoát cũng không cưỡi lên xe. Y đẩy xe đạp, bồi hai anh em, cùng đi.
Cuối cùng, y nhìn thấy anh trai nhấc mũ rơm bỏ lên đầu đứa em, nhu nhu cười.
Nhất Hạ đem nón lá của mình cởi xuống. Nhẹ đặt nó lên đầu đứa anh trai.
Đứa anh liền quay đầu lại, cuối cùng, chớp mắt, hỏi: “Của lão sư đâu?”
“Ta không có việc gì.” Nhất Hạ nói: “Đại không sợ phơi nắng.”
Đứa em vừa nghe, nói: “…… Con cũng phơi nắng.”
Hai người bên cạnh nghe thấy, đều cười.
Một lớn hai nhỏ, ở dưới ánh mặt trời chói chang đi trên đường xi măng, thực thấy khổ.
Bọn họ đi không bao lâu, cách không xa, một chiếc xe xinh đẹp khiến đứa anh chú ý.
“Xem!” Đứa anh chỉ tay, mọi người đồng loạt nhìn, Nhất Hạ trong lòng “Lộp bộp” một chút.
Thân ảnh cao lớn ngồi xổm bên cạnh xe kia thực quen mắt. Đầu tóc đen nhánh, dáng người cao tráng, giơ tay nhấc chân đều là bá đạo.
Nhất Hạ ktrong một cái chớp mắt thực nghi hoặc.
Sẽ là hắn sao? Không có khả năng sẽ xuất hiện ở chỗ này, không phải sao?
Càng chạy càng gần, Nhất Hạ tâm càng ngày càng huyền, cách Nhất Hạ chỉ còn vài bước chân, vẫn luôn giận dỗi nhụt chí nhìn chằm chằm lốp xe vừa chuyển mặt, ánh mắt nháy mắt cùng Nhất Hạ đối diện, hai người thực sự sửng sốt.
Cố Gia đứng lên.
Xem hắn nhìn thấy mình vẻ mặt ngoài ý muốn, Nhất Hạ trong một cái chớp mắt đã khẳng định, đối phương cũng không phải vì mình mà đến.
Tầm mắt Cố Gia rơi xuống trên người hai đứa nhóc.
Ánh mắt hai đứa nhóc đã hoàn toàn bị chiếc xe xinh đẹp hấp dẫn.
Là con trai sao? Nhưng nhìn tuổi liền biết không có khả năng.
“Ta nói.” Cố Gia ngữ khí cùng thái độ giống như là đang hỏi một người xa lạ gặp trên đường: “Gần đây có trung tâm bảo hành ô tô không?”
Đứa anh nghe nói, liền ngẩng đầu hỏi Nhất Hạ: “A thổ thúc tính sao?”
Nhất Hạ lắc đầu.
A Thổ sửa mô tô máy nông, hắn hẳn là không biết sửa ô tô.
“Kia săm lốp, có chỗ bán không?”
Nghe Cố Gia vừa hỏi, đứa anh liền gật đầu.
Nhất Hạ cho rằng thằng nhóc sẽ nói đại lộ có ai bán, nhưng là không nghĩ, nhóc đối Nhất Hạ nói: “Ba ba Cẩu tử không phải chuyên thay lốp sao?”
Nhất Hạ ngước mắt. Y cùng Cố Gia tầm mắt đối diện, rất vô ngữ, nói: “Xe đạp……”
Cố Gia lại có điểm táo.
Điểm chết người, là di động hắn hết pin, đã tới trạng thái tiết kiện điện, hắn nếu hiện tại gọi cầu cứu, không cần nói hai câu, di động tắt máy liền, sợ là khởi động máy nhìn dãy số cũng không có cơ hội.
“Vậy các ngươi biết nơi nào có thể mượn điện thoại không?”
“Trường học.” Đứa anh đáp.
Cố Gia mím môi.
Không có biện pháp, hắn chỉ có thể ném xe ở chỗ này, đi theo ba người, hướng trường học đi bộ đến.
Cố Gia cho rằng rất gần, lại đi rất xa.
Hắn nhìn gian trường học chỉ có một dãy tầng trệt rách nát đến không thể nát hơn có một cái điện thoại bàn, mới vừa nhấn dãy số, di động “Xâu” một tiếng tự động tắt máy, đầu kia tiếp điện thoại, hỏi như thế nào mới có thể tìm được hắn, Cố Gia nhất thời khó khăn.
“Các ngươi đây là chỗ nào?” Cố Gia tiện tay bắt được một cô giáo ở đây.
Cô giáo kia thấy hắn từ văn phòng hiệu trưởng đi ra, nao nao, cuối cùng, nhìn microphone, hiểu được, đi vào.
Cô giáo đó tinh tế nói vị trí cho người đầu kia điện thoại.
Cuối cùng, sau khi cúp điện thoại, nghe Cố Gia nói cảm ơn, cô giáo vừa muốn nói gì, nhưng là xuyên thấu qua cửa sổ thấy được ai, đôi mắt lập tức thần thái, nhu nhu cười, đi ra ngoài.
Cố Gia xoay người nhìn theo, cô giáo chạy ra ngoài liền đến bên cạnh Nhất Hạ.
Hai người đứng ở nơi xa kia chỗ một đống lá cải dưa và trái cây, vừa nói vừa cười, Cố Gia mày nhíu lại, thuốc ra ngậm ngoài miệng, ở trong văn phòng ngồi xuống.
Hắn ngồi xuống ở đó đã hơn ba giờ.
Nhất Hạ sau đó quây lại, nhìn đến hắn vẫn còn ở đây, biểu tình hơi hơi có điểm ngoài ý muốn.
“Người của cậu…… Khi nào tới?”
“Hôm nay không tới, nói là không rảnh, phải đợi ngày mai.”
“Nga……” Nhất Hạ cảm thấy, xe ném ở ven đường lâu như vậy, sợ là không an toàn đi.
Nhưng là ở trong mắt Cố Gia, lại hiểu lầm thành Nhất Hạ không muốn hắn lưu lại chỗ này.
“……” Thuốc lá trên tay, Cố Gia thật sâu hút một ngụm, hắn nhăn mi, thở ra khói, đối Nhất Hạ: “Ta nói, một hồi quen biết, ngươi sẽ không tính toán ném ta tại đây đi?!”