Đọc truyện Đại Thúc Ngộ Thượng Lang – Chương 117
“Còn dám nói không phải!” Nhiên Nghị tát vào một bên mông của nam nhân, nam nhân khẽ run rẩy, Nhiên Nghị tiếp tục ghé vào lỗ tai hắn nói, “Tao nói mày đừng đến gần Thư Diệu, mày rốt cục muốn hại anh em của tao tới khi nào, tránh xa Thư Diệu ra một chút.”
“Tôi không có đến gần ai…” Nam nhân thực vất vả biểu đạt ý nghĩ của mình, trong không gian hẹp hòi, không khí pha loãng làm cho hắn không thở ra hơi nổi, hơn nữa trong cơ thể hàm chứa hỏa nộ của Nhiên Nghị, khiến nam nhân chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào chua xót, mỗi một đợt trừu sáp mãnh liệt của Nhiên Nghị, thân thể nam nhân lại run lên.
Nhiên Nghị ôm lấy eo nam nhân nhanh chóng thẳng tiến, hông nam nhân bởi vì tốc độ kịch liệt mà chấn động, tiếng hít thở dồn dập của nam nhân đi vào tai nam nhân càng rõ ràng, tiếng thân thể va chạm xoay quanh thang máy u ám, nam nhân cúi đầu rên rỉ thống khổ.
Mỗi một lần tiến vào thân thể nam nhân lại co rút cực điểm, trong cơ thể kia phun trào ra ý tứ phóng túng, kích thích hắn đại não, thậm chí cả thân thể hắn sắp tê liệt, hai chân run rẩy hàm chứa “cự thú” điên cuồng hung mãnh, Nhiên Nghị ôm sát lấy thân thể vô lực của nam nhân, nâng lên một chân của nam nhân, càng thêm dễ dàng tiến vào bí huyệt nóng ướt kia.
Nam nhân bị xâm nhập đến rối loạn, cho đến khi cảm giác được một dòng nhiệt lưu dũng mãnh đi vào trong thân thể, bàn tay ôm bên hông lại càng nắm chặt, đùi cũng bị trói chặt, đồng thời bên tai truyền đến tiếng thở dốc của Nhiên Nghị, hai mát nam nhân bị hơi thở của kẻ phía sau phả đến nóng rực.
Sau khi ổn định hơi thở, Nhiên Nghị mới rời khỏi nam nhân, y xoa xoa đột khởi trức ngực nam nhân rồi mới thả hai tay nam nhân ra, khi nam nhân chật vật kéo quần lên, Nhiên Nghị đã ăn mặc chỉnh tề, khôi phục bộ dáng bình thường, nam nhân cảm thấy bản thân xui xẻo đến cực điểm, thang máy đúng lúc này lại lung lay vài lần, đèn lại sáng lên.
Thang máy đã sửa xong.
Nhiên Nghị đánh giá bộ dáng chật vật của nam nhân, từ trong túi lấy ra một sợi vòng cổ, khẽ đung đưa trước mặt nam nhân, “Có nhớ đây là cái gì không, ngươi nếu còn dám câu dẫn anh em của ta, ta không thể cam đoan vợ ngươi sẽ an toàn.” Y ác độc cười.
Nam nhân ngây ngẩn cả người, trên vòng cổ là nhẫn kết hôn của hắn và Tâm Nghi.
“Cậu bắt Tâm Nghi?” Nam nhân hoài nghi nhìn y, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi.
“Đừng nói khó nghe như vậy, là ta mời ả đến làm khách.” Nhiên Nghị lộ ra nụ cười chiến thắng, y biết chỉ cần có ả đàn bà kia trong tay, Lâm Mộ Thiên sẽ nghe lời y, hơn nữa trong bụng ả còn có đứa con của Vĩnh Trình, đứa nhỏ đó là lợi thế tốt nhất của y.
“…” Nam nhân không thể nói nên lời, bởi vì bản thân vô năng nên Tâm Nghi mới bị bắt, trong lòng của y thực khổ sở, cảm thấy thực có lỗi với Tâm Nghi, Tâm Nghi ở trong tay Nhiên Nghị nhất định chịu không nổi.
“Không cần mang ý xấu gieo cho ta, ta cũng không phải loại gặp đàn bà kiểu gì cũng chạm vào, ta cũng không ngờ Vĩnh Trình cũng ngươi lại đi thích mặt hàng loại này.”
Nam nhân đại khía đã biết mục đích bắt Tâm Nghi đi của Nhiên Nghị, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng, cảm giác tội lỗi trào dâng, hắn trầm mặc, sắc mặt tái nhợt vì chịu đả kích rất lớn.
Nhiên Nghị nhìn chằm chằm gương mặt thống khổ của nam nhân một chốc, không hiểu sao trong lòng lại quặn lại, y thầm mắng một tiếng gặp quỷ, quặn cái gì mà quặn, cửa thang máy vừa mở ra, y liền nhanh chóng rời đi.