Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 5: Ăn cơm


Đọc truyện Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào) – Chương 5: Ăn cơm

Anh tốt nhất ít tiếp cận Cao Hách…

Câu nói này từ sau khi Hướng Nam nghe được liền không ngừng vang trong đầu y.

Trình Nam là đang cảnh cáo y.

Hướng Nam nhíu mày.

Trình Nam thích Cao Hách nên mới nói vậy với y?

Hướng Nam đoán.

Ở đây, nam nam là rất có thể nên y cảm thấy việc Trình Nam thích Cao Hách cũng rất có khả năng.

Hướng Nam vẫn luôn cảm thấy bản thân sống trong một thế giới khác mấy cậu ấm nhiều tiền như bọn họ. Không cần Trình Nam nhắc nhở, nếu không cần, y cũng không muốn tiếp xúc.

Buổi tối nấu cơm, vừa nấu xong thì thấy tiếng chuông cửa reo.

Hướng Nam đang nghĩ thầm hai ngày nay khách khứa sao lại nhiều như vậy, không ngờ mở cửa liền thấy…

“Đại thúc anh quả nhiên ở đây!”

Thấy Thiếu Kiệt, phản ứng đầu tiên của Hướng Nam là muốn đóng cửa, nhưng y cuối cùng không làm vậy.

Chuyện gì rồi cũng phải giải quyết.

“Về chuyện bồi thường quần áo….”

Thiếu Kiệt trực tiếp cắt ngang lời y, nói: “Đại thúc có thể ăn cùng tôi một bữa cơm không?”

“Hở?” Hướng Nam sửng sốt, không biết phản ứng thế nào.

Thiếu Kiệt đẩy Hướng Nam vào trong phòng, giống hệt Trình Nam, quen thuộc mà vào thẳng nhà bếp mở tủ lạnh lấy một chai bia, lúc đi ra thì trực tiếp ngồi lên sofa.

Cao Hách vốn đang ngồi trên sofa từ đằng sau quyển sách ngẩng đầu lên liếc cậu ta, cậu ta nhếch miệng cười lại bên cạnh Cao Hách: “Tôi nghe Trình Nam nói cậu lấy đại thúc ra làm bia chắn.”

Hướng Nam vừa nghe thấy, trong lòng căng thẳng. Y nhìn về phía Cao Hách, ánh mắt Cao Hách vòng sang nhìn chằm chằm y. Hướng Nam đem chuyện của Cao Hách kể cho Trình Nam, trong lòng lo lắng, trốn tránh ánh nhìn của Cao Hách mà chạy ra ban công thu quần áo.

Ánh mắt vẫn đi theo cho đến lúc không nhìn thấy bóng Hướng Nam nữa, Cao Hách lần thứ hai liếc Thiếu Kiệt: “Tôi có thể làm không có nghĩa cậu có thể làm.”

Cằm Thiếu Kiệt hất lên: “Dựa vào cái gì?”

Cao Hách cười nhạt sáp lại gần Thiếu Kiệt: “Lão Phật gia nhà cậu sẽ biến anh ta thành tro bụi.”(lão Phật gia là từ chuyên dùng để chỉ những người phụ nữ lớn tuổi, có quyền lớn trong nhà kiểu lão Phật gia trong Hoàn Châu cách cách ý)

Thiếu Kiệt nhíu mày.


Cậu nhìn về chỗ cửa ra ban công, cuối cùng, cười nhạo một tiếng: “Có thật sự thành tro, cũng là việc của bản thân đại thúc.”

Hướng Nam ở ngoài ban công vươn tay sờ từng chiếc áo chiếc quần kiểm tra, chưa có chiếc nào khô cả. Cứ đứng đần ra ngoài ban công cũng không phải cách, y chỉ có thể bất chấp khó khăn mà tiến vào.

Cao Hách cùng Thiếu Kiệt thấy y đi vào liền ngừng nói chuyện. Cao Hách liếc y một cái rồi đặt cuốn sách lên bàn nước, đứng dậy nói: “Ăn cơm!”

Cao Hách vào trong phòng ăn ngồi xuống.

Hướng Nam vội vàng chạy vào nhà bếp, không ngờ đến cửa phòng bếp lại bị Thiếu Kiêt kéo tay.

Hướng Nam quay đầu lại: “Cậu làm gì vậy?”

“Đại thúc, ăn cùng tôi một bữa đi.”

“Ăn?”

“Đúng, ăn, sau đó tôi sẽ bỏ qua chuyện quần áo.” Trình Nam nói qua với cậu, lúc đó cậu thiếu chút nữa cười đến méo miệng. Không quên lấy chuyện Hướng Nam để ý ra ‘uy hiếp’, móng vuốt Thiếu Kiệt đặt trên cánh tay Hướng Nam, cười đặc biệt xấu xa, nửa trêu chọc y nửa nghiêm túc nói: “Đại thúc, anh theo tôi đi ”

Hướng Nam nhíu mày. Y thấy Thiếu Kiệt có chút gì đó không được tốt đẹp. Y liếc thoáng Cao Hách, Cao Hách lại không hề để ý hai người đang lôi kéo nhau trước cửa nhà bếp.

Hướng Nam mở miệng: “Vậy bây giờ luôn đi, ăn ở chỗ này.”

“Hả?”

Thiếu Kiệt ngạc nhiên.

Miệt mài chăm chỉ, sáng hôm sau Thiếu Kiệt lại đến.

“Kỳ quái, người nào đó cư nhiên dậy ăn sáng.”

Thiếu Kiệt nói năng đầy hàm ý nhếch miệng cười, hai cái răng nanh đặc biệt lộ rõ.

Cao Hách bảo bối tham ngủ lãnh đạm bị người ta trêu chọc ngồi trước bàn ăn, cả người mơ mơ màng màng, không có thừa tinh lực để ý đến người trêu chọc hắn. Mắt hắn quét về phía lọ sữa, Thiếu Kiệt liền mở miệng.

“Tôi biết, không thích cùng người khác chia sẻ đi, tôi rất rộng lượng, cậu lấy lại lọ của mình…” Thiếu Kiệt nhìn sang Hướng Nam đang cầm lọ sữa bên cạnh: “Còn lại liền là của tôi.”

Cao Hách lúc này liếc về phía cậu ta, còn thật sự đứng dậy.

Hắn cầm lấy cái cốc rỗng trên tay Thiếu Kiệt.

“Của tôi.”

Tiếp đó hắn vươn tay kéo Hướng Nam lại.

“Của tôi.”


Sau đó ngón tay hắn đánh một vòng xung quanh.

“Của tôi.”

Rồi kéo Thiếu Kiệt từ trên ghế đẩy ra khỏi phòng.

Tay chặn cửa, Cao Hách bảo bối một thân lười biếng, nói với Thiếu Kiệt đã đứng ở hành lang khu ký túc: “Còn lại tất cả đều là của cậu.”

Nói xong “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng rống kháng nghị của Thiếu Kiệt.

Náo loạn đến cuối cùng, dưới sự hòa giải của Hướng Nam, Cao Hách vẫn cho Thiếu Kiệt vào phòng.

Thấy một ly sữa vừa rót xong trên tay Hướng Nam, không đợi y đưa cho, Thiếu Kiệt đã vươn tay đoạt lấy.

Cao Hách lườm Thiếu Kiệt một cái, mặc dù không nói gì thêm, nhưng Hướng Nam biết đây là vẻ mặt kháng nghị của cục cưng Cao Hách.

Hướng Nam cảm thấy Cao Hách như vậy thực đáng yêu.

Y lại rót thêm một ly đưa cho hắn. Cao Hách nhận ly sữa đặt bên môi nhưng không uống, mà lại nhìn về phía Thiếu Kiệt đang đứng cạnh Hướng Nam. Hướng Nam đưa mắt nhìn theo, thấy Thiếu Kiệt uống sữa uống ra một cái râu trắng khiến y không khỏi thấy buồn cười.

Căn bản vẫn còn là một đứa trẻ lớn xác mà.

Hướng Nam tiện tay lấy giấy đưa cho Thiếu Kiệt. Thiếu Kiệt không chịu nhận, vươn đầu lưỡi sống chết liếm lên trên. Hướng Nam nhấc tay định giúp cậu lau, không ngờ Cao Hách giật lấy tờ giấy trực tiếp ấn thẳng lên mặt Thiếu Kiệt. Thiếu Kiệt không kịp chuẩn bị bị hắn ấn mặt một cái, đầu ngửa ra sau, nổi cơn tức.

Cậu túm tờ giấy ra gào lên: “Cậu muốn ăn đấm à!”

Cơn tức chỉ là phút chốc, lập tức Thiếu Kiệt giống như phát hiện ra châu lục mới mà nhìn chằm chằm Hướng Nam. Hướng Nam bị hai cậu thanh niên tính tình trẻ con trước mặt đồng thời cảm hóa, đang cười lớn. Không ngờ Thiếu Kiệt lại nhìn y chằm chằm như vậy, y có chút bất an, tự động thu lại nét cười, hỏi: “Sao vậy?”

Thiếu Kiệt khoa trương khen ngợi: “Đại thúc cười rộ lên trông thực ấm áp nha.”

Lúc này, Cao Hách bảo bối đã một hơi uống cạn ly sữa. Hắn nghe vậy, đặt ly sữa lên bàn, không nóng không lạnh liếc Thiếu Kiệt: “Tên ngốc đệ nhất thiên hạ.”

Cùng hôm đó, Hướng Nam có ca trực buổi ban ngày. Y dọn dẹp xong hết tất cả mọi thứ rồi trực tiếp tới phòng bảo vệ. Đội trưởng kêu y cùng Tiểu Hồ và bốn người nữa đến phòng trực ban khu A làm việc.

Làm tới trưa, tiểu Hồ cùng Hướng Nam đi tuần tra. Các cậu ấm cô chiêu trong khu A tan học trở về lúc thấy Hướng Nam thì đều ném lại một ánh nhìn không chút thiện ý. Tiểu Hồ thấy kỳ quái, hỏi Hướng Nam: “Anh có thấy ánh mắt mấy người đó nhìn chúng ta rất hung dữ không?”

Loại ánh mắt này Hướng Nam đã sớm cảm nhận được.

Mũi nhọn ở sau lưng, y biết đều là hướng về phía y.

Loại ánh mắt này từ sau hôm y mặc đồ ngủ của Cao Hách ở ngoài ban công thu quần áo đã không ngừng theo sau y.

Hướng Nam biết, loại người điều kiện trong ngoài đều tốt như Cao Hách khó tránh có nhiều người thích. Chỉ là nữ có địch ý với y thì thôi đi, không ngờ ngay cả nam cũng có vài người như vậy…


Hướng Nam định đặt tay lên lan can một chút, không ngờ lại dính phải thứ gì đó nhầy nhầy.

“Hả Là gì vậy?”

Tiểu Hồ lộ ra vẻ buồn nôn, Hướng Nam cũng cảm thấy mắc ói. Y thấy nhà vệ sinh công cộng của trường ở ngay trước mắt liền nói với tiểu Hồ: “Tôi đi rửa tay một chút.”

“Được.” Tiểu Hồ gật đầu, chỉ chỉ chỗ bóng râm dưới tán cây phía trước: “Tôi đứng đó đợi anh.”

“Uhm.”

Hướng Nam vào trong WC. Vừa ở bồn rửa rửa tay, đột nhiên một cái túi vải trùm lên đầu, y giật mình lùi lại, không ngờ bị đẩy mạnh vào một buồng vệ sinh. Y kéo túi vải xuống thì phát hiện cửa phòng WC đã bị người dùng thứ gì đó chặn lại từ bên ngoài, ngoài cửa truyền đến tiếng cười xấu xa của cả nam lẫn nữ, tiếng thùng nước va chạm, tiếng nước chảy, chỉ chốc lát, nước từ trên buồng vệ sinh đổ xuống.

Nước một thùng lại một thùng, cửa thì không sao mở ra được, Hướng Nam đón nước vươn tay muốn trèo lên lại không tìm được điểm tựa, vùng vẫy cũng không cách nào ngăn những người bên ngoài làm việc xấu. Y như con thú bị vây khốn, cả người ướt đẫm, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Ngay lúc Hướng Nam sắp nhận mệnh mà buông tay, bên ngoài đột nhiên có một tiếng động lớn, nước ngừng chảy, tiếp đó là tiếng bước chân hỗn loạn, rồi tất cả lại trở về yên tĩnh.

Những người đó đi rồi?

Hướng Nam vươn tay thử đẩy cửa, cửa vẫn bị chặn như trước. Y nghiêng tai muốn nghe tiếng động bên ngoài, không ngờ cửa đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một người bổ nhào về phía Hướng Nam. Hướng Nam giật mình nghiêng người, người nọ ngã lên sàn nhà nhà vệ sinh cuộn tròn ôm lấy bụng mình, cả mặt nhăn thành một đống.

“Đại thúc, anh thực xấu quá đi!”

Thân hình cao lớn đứng trước của WC, Hướng Nam nhìn lại, thấy rõ người, y liền giật mình.

Trong ký túc xá Thiếu Kiệt, thấy Hướng Nam tắm rửa xong đi ra, Thiếu Kiệt cười ha ha nói: “Đại thúc, lớn tuổi như thế mà bị mấy tên nhóc xấu xa chỉnh thành như vậy cũng quá không cẩn thận đi.”

Không phải y quá không cẩn thận, mà là học sinh ở đây quá ngoan!

Nhớ lại vẻ chết lặng của tiểu Hồ khi thấy bộ dạng chật vật của mình, Hướng Nam không khỏi cười khổ.

Y chỉ muốn an an lành lành ở chỗ này làm việc kiếm tiền cho cha già chữa bệnh mà thôi, y đây là trêu ai nhạ ai chứ.

Y cảm kích nhìn Thiếu Kiệt: “Hôm nay cảm ơn cậu nhé.”

“Chuyện nhỏ.” Thiếu Kiệt lúc này mắt như tia laser ở trên người Hướng Nam đảo qua đảo lại. Cậu thích bộ dạng mặc áo choàng tắm của Hướng Nam. Cậu đứng dậy đi đến bên cạnh y, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, ánh mắt cậu quyến luyến trên làn da Hướng Nam. Nước từ tóc Hướng Nam nhỏ xuống dọc theo cổ chảy tới xương quai xanh rồi rơi lên khuôn ngực màu mật ong nửa kín nửa hở. Loại mỹ cảnh mê người bừng sáng này, khiến cậu có xúc động muốn nếm thử.

Thế nhưng, cậu hôm nay có việc quan trọng.

Cậu híp mắt lại, ánh mắt chuyển tới mặt Hướng Nam.

“Đại thúc, để báo đáp, tối nay anh theo tôi ra ngoài ăn bữa cơm được không?”

“Ăn?”

Hướng Nam không biết vì sao Thiếu Kiệt cứ luôn muốn cùng ăn cơm với y.

Chuyện này Thiếu Kiệt cũng đã nhắc đi nhắc lại, huống hồ hôm nay cậu ta còn cứu y.

Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao?

Nếu không đồng ý, giống như tỏ vẻ bản thân quá ta đây.


Hướng Nam liền gật đầu đáp ứng.

Buổi trưa qua làm cơm cho Cao Hách, Hướng Nam xin hắn cho nghỉ một buổi tối.

Cao Hách cũng không hỏi là có chuyện gì, thế nhưng hắn chắc đã biết.

Cao Hách chỉ để lại một câu.

“Nếu tôi là anh, tôi tuyệt đối không đi.”

Lời này của Cao Hách làm trong lòng Hướng Nam thấp thỏm, nhưng dù sao cũng đã đồng ý với Thiếu Kiệt, y không thể thoái thác.

Buổi tối Thiếu Kiệt ăn mặc rất chỉnh tề, Hướng Nam rất thận trọng. Hướng Nam biết, người giống như Thiếu Kiệt tuyệt đối không thể dẫn y đến những nơi bình thường, thế nhưng y không có loại trang phục này.

Quả nhiên.

Hướng Nam được Thiếu Kiệt đưa đến một nhà hàng cao cấp. Nhà hàng rất lớn rất xa hoa, người phục vụ đứng ngoài cửa thấy bộ đồ Hướng Nam mặc liền khẽ cau mày, thế nhưng khi hắn nhìn tới Thiếu Kiệt, lại trở nên cung kính, cười nhiệt tình vô cùng đón bọn họ vào.

Tầng một trống rỗng, thời gian buôn bán cư nhiên đến một người khách cũng không có. Thiếu Kiệt kéo y lên tầng hai, trên đấy có mười mấy người. Những người này cảm thấy có người đến thì quay lại nhìn, thấy Thiếu Kiệt thì tất cả đều rất khách khí, nhưng khi thấy Hướng Nam, ánh mắt mọi người liền thay đổi.

Rất nhiều ánh nhìn pha lẫn sự soi xét và không tốt lành khiến Hướng Nam có cảm giác áp bức.

Hướng Nam muốn đề nghị Thiếu Kiệt đổi sang một nơi khác, bỗng nhiên lại có người gọi tên Thiếu Kiệt. Hướng Nam nhìn qua, phát hiện trong đám người có một lão phu nhân trang phục tôn quý tầm năm, sáu chục tuổi.

Ánh mắt bà sắc bén, mũi thẳng, da trắng, khóe miệng cong xuống, ngồi giữa một đám người liền như ánh sao vây quanh mặt trăng.

Thiếu Kiệt cùng bà nhìn nhau, khóe miệng cong lên: “Bà nội.”

Hướng Nam nghe Thiếu Kiệt gọi vậy, thấy trong đám người có cô gái lần trước ngồi trong quán bar cùng Thiếu Kiệt, lúc này mới biết đây là một cuộc tụ họp gia tộc.

“Ừ.” Lão phu nhân được Thiếu Kiệt gọi một tiếng ‘Bà nội’ gật đầu: “Ngồi đi.”

Hướng Nam âm thầm giãy giụa muốn đi, nhưng Thiếu Kiệt lại không chịu buông tay.

Người bên cạnh lão phu nhân đứng dậy để ra một chỗ, Thiếu Kiệt đi qua nhưng không ngồi xuống. Mãi đến khi có người khác đứng lên nhường chỗ cho Hướng Nam, Thiếu Kiệt mới cùng y ngồi xuống.

Cứ như vậy, lão phu nhân không khỏi quan sát Hướng Nam một phen.

“Bà lần này qua bên đó có hài lòng không ạ?”

“Ừm, rất tốt.” Lão phu nhân cong khóe miệng, cho dù có cười, khí thế bức người trên mặt vẫn như trước không đổi. Bà nhấc tay vỗ lên tay một cô gái trẻ ngồi bên cạnh, cô gái đó đón ý mà mỉm cười, lão phu nhân lại nói với Thiếu Kiệt: “Vốn ta định ở bên đó thêm vài ngày, song lúc ta cùng cha Tiêu Tiêu nói chuyện đột nhiên có chút suy nghĩ, nên về sớm một chút. Thiếu Kiệt, ta nghĩ rồi, tuổi cháu cũng không còn nhỏ, lại là thanh mai trúc mã cùng Tiêu Tiêu, ta nghĩ hôm nay ở trước mặt cả nhà tuyên bố hai đứa tháng sau đính…”

“Bà.” Thiếu Kiệt cắt ngang. Lão phu nhân nhướn mày, Thiếu Kiệt cười nói: “Cháu có việc cần nói với bà.”

“Có chuyện gì?” Lão phu nhân chuyển qua.

“Chuyện là….” Thiếu Kiệt đột nhiên vươn tay kéo Hướng Nam: “Cháu định kết hôn cùng anh ấy!”

Kết hôn?!

Mắt Hướng Nam trừng lớn.

QQ: Cảnh Cao Hách cục cưng đánh dấu chủ quyền cute quá đi đúng kiểu trẻ con lớn xác như lời bác Nam nói XD


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.