Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 41: Uy hiếp


Đọc truyện Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào) – Chương 41: Uy hiếp

Nụ hôn của Mạc Dương rất cẩn thận.

Gã nhẹ nhàng mút mát hai cánh môi mềm mại của Hướng Nam, xác định Hướng Nam không có ác cảm, lúc này mới vươn lưỡi liếm.

Toàn bộ suy nghĩ của Hướng Nam đều đang tập trung vào bàn tay luồn vào trong áo mình của Mạc Dương, bị Mạc Dương liếm như thế, lực chú ý lúc này mới quay trở về môi mình.

Hướng Nam rất căng thẳng, vội vàng vươn tay đẩy gã ra, nhưng lần này Mạc Dương không có ngoan ngoãn buông y ra.

Tay Mạc Dương vuốt ve eo y hai cái rồi dần chuyển đến trước bụng

Ngón tay Mạc Dương nhẹ nhàng, động chạm như có như không, chạm vào rốn y. Hơi thở của y đột nhiên trở nặng, phần bụng lập tức co lại.

“Mạc…”

Đầu lưỡi Mạc Dương nhân lúc Hướng Nam mở miệng ra nói mà tiến vào.

Nụ hôn của gã mang theo sự chiếm hữu, dụ dỗ dây dưa.

Ngậm lấy môi Hướng Nam.

Từng bước từng bước chiếm lấy suy nghĩ của Hướng Nam.

Hướng Nam bị hôn đến có chút mê mang, rất khó xử, nhíu chặt lông mày nhắm mắt lại để tùy Mạc Dương tìm kiếm.

Mạc Dương vẫn luôn để ý phản ứng của Hướng Nam, thấy y dịu lại liền thả bàn tay đang nâng cằm y ra.

Ngón tay từ từ đi xuống, cúc áo ngủ của Hướng Nam từng chiếc từng chiếc bị mở ra. Tay Mạc Dương lần mò xuống dưới, sau đó đổi phương hướng, sờ đến lưng Hướng Nam. Gã âm thầm dùng lực nhấc eo Hướng Nam lên, một tay cởi quần ngủ của Hướng Nam xuống.

Quần bị tụt xuống làm Hướng Nam kinh hoàng.

Y lập tức trợn tròn hai mắt.

Đầu nhũ đột nhiên bị liếm, nắm tay nắm lại định đấm lên người Mạc Dương liền trở nên vô lực.

Cả người Hướng Nam run rẩy, môi bị Mạc Dương mở ra.

Trên môi dính một sợi chỉ bạc, cả mặt Hướng Nam đều đỏ bừng, hơi thở dồn dập.

Mạc Dương lại mút môi Hướng Nam một lần nữa.

Quần ngủ Hướng Nam coi như vẫn còn mặc, nhưng trước ngực đã bị cởi sạch, Mạc Dương muốn thẳng một mạch cởi luôn quần y ra, nhưng bàn tay vươn tới lại bị Hướng Nam đẩy ra.

“….. Vì sao….”

Hướng Nam kéo láo lại giữ chặt quần đầu quay sang chỗ khác, khó xử nói: “Cậu luôn làm thế này với tôi, cậu là em trai tôi…”

Trong lòng y, Mạc Dương luôn luôn là một đứa trẻ ngoan.

Ít nhất trước khi gã nhận người thân, gã chưa từng có những hành động vượt mức như thế này với y.

Nhưng sau đó gã đã thay đổi.

Lần trước là thế.

Lần này cũng thế.

Hướng Nam cảm thấy tất cả đều là lỗi của việc thay đổi hoàn cảnh sống.

Ngay cả Mạc Dương cũng biến thành ‘playboy’ cả nam cả nữ đều chơi giống Thường Triết.

“Anh luôn coi em là em trai, nhưng em từ nhỏ….” Mạc Dương nhẹ giọng: “Đã luôn coi anh là người yêu….”

Lời này của Mạc Dương lập tức làm Hướng Nam bàng hoàng.

Y quay mạnh đầu lại, không dám tin nhìn gã.

Thấy hai mắt Hướng Nam mở to, Mạc Dương nhíu mày cười.

Gã nắm lấy tay Hướng Nam, hôn lên lòng bàn tay của Hướng Nam, sau đó đặt tay Hướng Nam lên chỗ tim mình.

Hướng Nam cảm nhận được, tim Mạc Dương đang đập rộn ràng.

Mạc Dương kề bên tai Hướng Nam: “Em nói thật, nhẽ nào anh trước nay đều không cảm thấy được sao?”

Mạc Dương muốn hôn lên vành tai Hướng Nam, lại bị Hướng Nam quay đầu trốn tránh.


Mặt Hướng Nam đỏ rực, tim Hướng Nam cũng đập thật mạnh.

Y cúi đầu xuống, nói: “Tôi không thích đàn ông.”

Giọng Hướng Nam rất nhỏ, nhưng đủ để Mạc Dương nghe thấy.

Khóe miệng Mạc Dương cong lên.

“Anh thích.”

Mạc Dương rất chắc chắn.

“Anh với vợ kết hôn lâu như vậy, ngay cả một đứa con cũng không có. Mẹ vợ anh luôn nói anh không giỏi chuyện giường chiếu, thực ra anh có kém cỏi chỗ nào đâu, anh chỉ là không có lòng mà thôi….”

“Không phải như vậy…..”

Hướng Nam lắc đầu phủ nhận.

Giọng Mạc Dương mang theo chút cám dỗ, gã nhấc cằm Hướng Nam nâng đầu y lên, dịu giọng nói: “Là như thế, cái đó… Em có thể chứng minh cho anh….”

Môi Hướng Nam lại bị nuốt mất.

Bị đầu lưỡi linh hoạt của Mạc Dương dụ dỗ dây dưa.

Hướng Nam giữ chặt lấy áo y, nước bọt vì hai chiếc lưỡi quấn quít mà trào ra, chảy xuống bên khóe miệng y.

Mạc Dương men theo nước bọt hôn xuống, mút mát cổ Hướng Nam, cắn xương quai xanh của Hướng Nam.

Đầu nhũ của Hướng Nam bị ngón tay gã vuốt ve lúc nhẹ lúc mạnh, đầu không khỏi đưa về sau, luồng hơi nóng chạy xuống bụng dưới, nơi yếu ớt của Hướng Nam ngẩng đầu rồi.

Quần Hướng Nam bị lột xuống.

Hai chân mở rộng, Mạc Dương quỳ giữa chân y.

Mạc Dương liếm mút nơi yếu ớt của Hướng Nam giống như đang ăn kem. Hướng Nam khẽ run nhẹ, phía trước bắt đầu chảy ra *** dịch.

“Anh xem, anh rất nhanh liền có phản ứng rồi.”

Mạc Dương cúi đầu nhìn phía dưới của Hướng Nam, nhỏ giọng thì thào.

“Cậu đừng nhìn…”

Hướng Nam thấy rất xấu hổ, vươn tay che mắt Mạc Dương, bị Mạc Dương kéo xuống, đặt trước môi liếm láp.

Hướng Nam rút tay lại.

Mạc Dương nhẹ cười, hôn trán Hướng Nam, nhỏ giọng: “Hướng Nam, chúng ta mãi mãi sống cùng nhau có được không?”

“Đừng nói những lời ngu ngốc như vậy.” Hướng Nam quay đầu sang chỗ khác.

Hướng Nam nói: “Cậu còn trẻ, cậu nên tìm một cô gái bàn chuyện yêu đương. Cậu sau này còn phải lấy vợ sinh con, phải sống thật tốt.”

“Sẽ không. Sẽ không có người con gái nào….” Mạc Dương áp tay lên mặt Hướng Nam, hai môi kề bên tai y, giống như đang thề thốt: “Chúng ta cả đời này sẽ ở cùng nhau……”

Đêm đó, Hướng Nam bắt ra trong miệng Mạc Dương.

Nhưng Mạc Dương không có làm đến cuối cùng.

….

Tối đó Mạc Dương ôm Hướng Nam chìm vào giấc ngủ.

Trước lúc gã thiếp đi, gã không ngừng nói muốn Hướng Nam cả đời này ở cùng gã.

Mãi cho đến lúc gã ngủ, Hướng Nam không hề nói một câu nào.

Hướng Nam cảm thấy như vậy không thực tế.

Hứa hẹn một đời đối vời một người còn trẻ như thế này chỉ là trò con nít.

Nhưng đối với người đã có tuổi như y, lại rất nghiêm trọng.

Hướng Nam gọi điện đến trường để từ chức.


Thời gian tiếp đó đều đến tiệm đồ uống kia làm việc.

Một tuần tiếp theo, Mạc Dương mỗi ngày đều thực hiện nhiệm vụ đưa đón, lúc trực đêm còn cùng ăn cơm khuya.

Mạc Dương vốn muốn ở trong tiệm cả buổi với Hướng Nam, nhưng Hướng Nam sợ ông chủ để ý liền đuổi Mạc Dương đi.

Hôm đó Mạc Dương lại đưa y đi làm. Hướng Nam thấy Mạc Dương khoảng thời gian này mỗi ngày đều rảnh rỗi, không khỏi tò mò: “Sao dạo này không thấy cậu đi học?”

“Bọn họ nói trường hồi trước em học không đạt, chuẩn bị đổi cho em sang chỗ khác, thủ tục hình như vẫn đang làm. Em dù sao cũng đi rồi, có tham gia tiết học mấy ngày này hay không cũng không có vấn đề gì.”

Mạc Dương nói rồi, rất bất mãn: “Chỗ đó tốt xấu gì cũng là em tự mình thi vào.”

Ý Mạc Dương là mấy người kia ngại không phải trường học mà là gã.

Hướng Nam biết, Mạc Dương từ nhỏ lớn lên cùng mấy người y, không hợp với đám người kia.

Hướng Nam không nói gì.

Mạc Dương vươn tay ôm lấy eo Hướng Nam. Hướng Nam thấy giữa đường giữa lối hai tên đàn ông ôm nhau thì thật không ra thể thống gì, liền giãy dụa tránh ra.

Mạc Dương thấy y như vậy, lông mày cau lại.

Gã rất nhanh lại trêu tiếp, có điều lần này không ôm, mà dán vào y.

“Hướng Nam, anh bỏ công việc kia được không?”

“Vì sao?” Hướng Nam hỏi gã.

“Chỗ đó không tốt.”

Mạc Dương vẫn là một câu đó.

Cả tuần nay Mạc Dương không ngừng khuyên, Hướng Nam nghe đến có chút chán ngán.

“Cậu cảm thấy ở đâu tốt hơn?”

Hướng Nam rất nghiêm túc hỏi gã.

“Ở nhà.”

Mạc Dương cũng rất nghiêm túc trả lời.

Hướng Nam bật cười.

“Mạc Dương, tôi cần tiền.”

“Em có.”

Mạc Dương rất thẳng thắn nói.

Hướng Nam lắc đầu: “Cậu có tiền không có nghĩa tôi có tiền.”

“Em có thể cho anh.”

Mạc Dương rất nghiêm túc.

Hướng Nam không biết nên nói gì.

Mạc Dương nắm lấy tay Hướng Nam: “Chỉ cần anh ở lại bên em, tất cả những gì em có đều có thể cho anh.”

Hướng Nam im lặng.

Một buổi sáng làm việc, Hướng Nam nặng trĩu tâm sự.

Hướng Nam đang lau mặt tủ kính, trong lòng suy nghĩ phải làm cách nào tìm được một cô gái tốt cho Mạc Dương trước khi gã chìm đắm quá sâu. Đắm chìm trong suy nghĩ, có một người vỗ lên vai y, y quay đầu lại, là cậu nhân viên còn lại của cửa tiệm tên a Hoa vừa từ trong bếp bước ra, nói với y: “Tôi đi ăn trước, lát nữa về đổi ca cho anh.”

“Được rồi.” Hướng Nam mỉm cười gật đầu.

Hướng Nam lau hết tất cả mọi thứ trước cửa cửa tiệm.


Y đang định vào trong giặt khăn thì nghe thấy một người gọi tên y, tiếng gọi không to. Y bước ra ngoài tiệm, nhìn thấy Cao Hạo.

Cao Hạo không ngồi trên ô tô, mà một mình một người ngồi xe lăn đứng trước cửa tiệm của y.

Hướng Nam nhìn thấy hắn, rất kinh ngạc.

“Có một mình cậu?”

Hướng Nam biết hắn không thật sự bị liệt, nhưng thế này một mình đi ra không khỏi quá…

“Không phải.” Cao Hạo dịu dàng cười. Hắn chỉ về sau lưng, Hướng Nam nhìn thấy một chiếc ô tô đen đỗ ở chỗ rẽ trên đường cách đó không xa. A Đông đang đứng ngoài xe, hút thuốc, chờ đợi, nhìn bọn họ.

“Tôi nghe bảo anh nghỉ việc ở trường rời?”

“Phải.” Vốn dĩ Hướng Nam đã có ý rời đi, bị ép đến như vậy, vừa hay để Hướng Nam ra quyết định.

Hướng Nam hỏi Cao Hạo: “Nhưng sao cậu biết tôi ở chỗ này?”

“Có hôm tôi đi qua nhìn thấy, hôm nay có thời gian liền qua, qua thăm anh.” Cao Hạo cười thực dịu dàng, vươn tay về phía Hướng Nam: “Anh ghét gặp tôi sao?”

“Nào có.” Hướng Nam nhìn bàn tay vươn ra của hắn, khẽ nhíu mày, do dự hồi lâu, vẫn là đưa tay ra.

Hướng Nam không biết.

Cao Hạo không có ngẫu nhiên gặp được Hướng Nam.

Từ hôm Hướng Nam rời đi, Cao Hạo liền cho người đi theo Mạc Dương.

Cao Hạo cho người điều tra tất cả những chuyện liên quan đến Mạc Dương.

Những chuyện Hướng Nam biết, và cả những chuyện y không biết.

“Bây giờ anh có rảnh không? Đi ăn với tôi một bữa cơm có được không?”

Lời Cao Hạo làm Hướng Nam có chút khó xử,

“Cái đó… Có lẽ anh sẽ để ý, tôi hẹn…”

“Buông tay anh ra!” Một câu nói lạnh lùng cắt ngang lời Hướng Nam. Cao Hạo cùng Hướng Nam quay đầu lại nhìn, sắc mặt Mạc Dương thực khó coi, thâm trầm vô cùng.

Hướng Nam rút tay lại.

Nhìn thấy Mạc Dương như vậy, y không có chút khó xử.

“Mạc Dương?”

Hướng Nam nhìn gã. Gã thấy Hướng Nam rút tay lại, sắc mặt lập tức dịu xuống.

Mạc Dương đi về trước ôm lấy eo Hướng Nam, hỏi Cao Hạo: “Anh tới đây làm gì?”

“Tôi hẹn Hướng Nam đi ăn.”

Cao Hạo mỉm cười với gã.

Hướng Nam khẽ ngẩn ra.

Nhìn ánh mắt Mạc Dương rơi xuống mặt mình, Hướng Nam giật khóe miệng: “Phải đó, nhiều người cùng ăn sẽ ngon hơn.”

“Tôi nhìn thấy anh ta càng không ăn nổi!”

“Mạc Dương!”

Hướng Nam lên tiếng nhắc nhở, Mạc Dương mím môi, không nói gì nữa.

Không khí thoáng cái trở nên gượng gạo, Hướng Nam rất xấu hổ.

Thế nhưng Cao Hạo dường như không để ý, hỏi Hướng Nam: “Hai người bình thường ăn ở đâu?”

“Ở chỗ đó.”

Câu trả lời này của Mạc Dương thế nhưng lại rất tích cực.

Vì gã biết, Cao Hạo nhất định sẽ không ăn ở một nơi như thế.

Quả nhiên, Cao Hạo nhìn theo ngón tay Mạc Dương, lông mày khẽ nhíu lại.

“Thế nào? Cảm thấy không thích hợp sao?”

Trong giọng điệu của Mạc Dương không hề mang chút khiêu khích nào. Trong lòng gã đang thầm vui mừng, gã cảm thấy Cao Hạo rất nhanh sẽ phải từ bỏ.

Không ngờ…..

“Không phải tôi bảo là mời cơm sao? Nơi để tôi chọn đi.”

Cao Hạo lại đưa tay về phía Hướng Nam, Hướng Nam do dự một chút, cảm thấy không để ý hắn dường như có chút không ổn, đành lại vươn tay ra.


Cao Hạo nắm lấy tay Hướng Nam, khẽ vuốt ve, mỉm cười, cằm ngước lên: “Chúng ta qua đó ăn, được không?”

Hướng Nam nhìn qua.

Chỗ Cao Hạo chỉ là ở đường cái đối diện, là một tiệm đồ Tây.

Trán Hướng Nam năn lại.

“Để cậu tiêu tiền thực không phải.”

“Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?”

Cao Hạo cười: “Quan trọng nhất là anh chịu ăn cùng tôi.”

Hướng Nam suy nghĩ, y hỏi Mạc Dương: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Toàn bộ sự chú ý của Mạc Dương đang đặt ở hai bàn tay nắm lấy nhau của hai người.

Mạc Dương lạnh lùng đáp: “Thế nào cũng được.”

Hướng Nam nghe thấy vậy liền gật đầu.

Sau khi a Hoa quay trở lại ba người liền rời đi.

Bữa cơm này, Mạc Dương chọn món đắt nhất trong tiệm, ngoài Hướng Nam muốn ăn gì thì gã phát biểu chút ý kiến, những lời thừa thãi khác gã đều không nói, vùi đầu vào ăn.

Cao Hạo cùng Hướng Nam trò chuyện vui vẻ, rất hòa hợp, bữa ăn vốn đơn giản lập tức bị kéo dài không ít.

“Không được rồi, tôi phải quay lại cửa tiệm.”

Hướng Nam nhìn đồng hồ rồi nói, Cao Hạo đáp: “Được rồi, vậy thì thanh toán thôi.”

Trước lúc quay về cửa tiệm, Hướng Nam không ngừng cảm ơn Cao Hạo.

Cao Hạo một vẻ dịu dàng, hỏi Hướng Nam: “Mấy ngày nữa tôi qua tìm anh, anh chịu đi ăn tối với tôi không?”

Cao Hạo hết lần này sang lần khác mời khiến Hướng Nam do dự, cũng khiến Mạc Dương vốn đang nhìn xung quanh không nhìn hắn lập tức đưa mắt về phái Cao Hạo.

Hướng Nam gật đầu: “Được.”

Hướng Nam đồng ý khiến Cao Hạo khẽ mỉm cười, cũng khiến sắc mặt Mạc Dương trầm xuống.

Hướng Nam nói xong nhờ ra gì đó, nói với Cao Hạo: “Chờ tôi một chút.”

Hướng Nam chạy vào trong cửa tiệm.

Y hỏi qua a Hoa, cầm hộp đi vào trong nhà bếp.

Y biết mấy hôm nay vào giờ này thợ làm điểm tâm đều nhân lúc phòng bếp không bận rộn mà nghiên cứu món bánh mới.

Lúc trước bác thợ có hỏi ý kiến bọn họ, y cảm thấy có thể lấy một chút cho Cao Hạo nêm thử.

Đầu tiên là mượn hoa hiến Phật, tặng chút quà cảm ơn bữa cơm của Cao Hạo thứ hai y cảm thấy Cao Hạo là người sành ăn, muốn nghe xem Cao Hạo nói thế nào, giúp bác thợ làm bánh lấy chút ý kiến.

Hai người nhìn theo Hướng Nam đi vào không lâu liền ở lối đi bộ đối đầu.

“Nói cái gì mà ăn cơm tối, anh tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh ấy là có ý gì?”

Cao Hạo ngẩng đầu: “Chỉ là muốn cùng ăn một bữa, cũng không được soa?”

Mạc Dương thẳng thắn nói: “Mời anh tránh xa anh ấy ra một chút!”

Khuôn mặt đẹp trai lộ rõ vẻ tao nhã.

“Người tầm tuổi Hướng Nam, dù có ngốc nghếch thế nào cũng phải có chút kinh nghiệm sống, nhưng anh ta….” Cao Hạo đan hai tay lại: “Tôi vẫn luôn tò mò, tò mò không biết cặp cha mẹ nào lại bảo hộ một người đàn ông hết thảy, nuôi thành thuần khiết như vậy. Bây giờ tôi hiểu rồi. Hóa ra công lao đều nhờ vào cậu.”

Giọng Cao Hạo không lớn, Mạc Dương nghe rồi lông mày lập tức nhíu lại.

“Anh muốn nói gì?”

“Không nói việc can thiệp vào cuộc sống bình thường. Trên cơ bản, nói xa, ví dụ như việc cậu trăm phương nghìn kế tìm người yêu cũ của vợ anh ta để gây cản trở, nói gần, ví dụ như chuyện cậu làm cách nào tạo áp lực khiến anh ta không kiếm được việc. Cậu khống chế từ những việc nhỏ nhất, cứ như vậy, thật sự là khổ….”

Xe lăn của Cao Hạo bị Mạc Dương quay mạnh lại, a Đông đứng cách đó không xa muốn đi tới lại bị Cao Hạo khẽ phất ta ngăn lại.

Mạc Dương cong lưng xuống.

Hai tay gã nắm chặt hai bên tay vịn xe lăn, ánh mắt âm trầm trừng thẳng về phía Cao Hạo, cắn răng đè thấp giọng: “Tên x đáng chết (công kích thân thể), anh có tin bây giờ tôi đẩy anh xuống đường cái không?”

“Không tin.”

Đối mặt với sự uy hiếp của Mạc Dương, Cao Hạo rất bình tĩnh.

Hắn lắc đầu mỉm cười, hai ngón tay tạo thành chữ thập (tiền), nói: “Nếu không, chúng ta cược thử xem?”

QQ: Chữ ‘x’ chỗ ‘tên x đáng chết’ theo mình là ‘tên liệt đáng chết’ vì thế bạn tác giả mới có phần mở ngoặc là công kích thân thể nhưng vì không chắc chắn nên mình vẫn để như bản gốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.