Đọc truyện Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào) – Chương 33: Nghỉ phép
“Thua thì phải làm gì?”
Hướng Nam đi ra liền thấy Thiếu Kiệt chỉ vào Trình Nam, hai người đang làm ầm ĩ ở đó. Y khẽ nhíu mày, đi lại: “Hai người đang cược tiền?”
Trong mắt đại thúc, cược tiền là chuyện không tốt.
“Cược tiền thì có gì hay chứ?” Trình Nam coi thường tiền bạc nói: “Bọn tôi cá cược thứ thú vị hơn nhiều ”
“Được rồi.” Thường Triết gõ bàn tiếp lời: “Nếu ai thua, khi buông hành lý xuống sẽ phải đứng ra chỗ cổng, người phụ nữ nhìn thấy đầu tiên, mặc kệ tuổi tác, cao thấp béo gầy, đều phải lại tỏ tình với người đó một câu, còn phải ở cùng người đó một buổi tối, thế nào?”
“Như vậy không được.” Thiếu Kiệt vỗ tay lên bàn: “Nếu có ba người đẹp vào cùng một lúc thì lão tử tôi nay không được ở cùng cả ba rồi!”
Vừa nói xong liền bị đập cho một cái, Trình Nam trừng mắt vung tay: “Đẹp cái đầu cậu!”
Hướng Nam thấy Thiếu Kiệt cục cưng uất ức xoa xoa gát, muốn cười lại không dám cười, y hỏi: “Mấy cậu cược cái gì?”
“Đại thúc muốn biết sao?” Mắt Thiếu Kiệt sáng lên, cũng không xoa đầu nữa, áp lại gần.
Hướng Nam gật đầu.
Thiếu Kiệt kéo y lại, không đứng đắn cười: “Đại thúc, chúng ta vào phòng đi. Tôi thì thầm nói cho anh nghe.”
Lại bị đập cho một cái, lần này động thủ là Thường Kiệt. Thiếu Kiệt đau đến điên cuồng xoa vuốt, mới sáng sớm đã bị đánh hai lần, cậu triệt để bùng nổ.
Thiếu Kiệt quay đầu trừng mắt.
Thường Triết ngẩn ra, chỉ vào cậu cảnh cáo: “Cậu đừng có lại đây a.”
“Tôi phải báo thù!”
Thiếu Kiệt vừa nói xong liền nhào tới, Thường Triết chớp lóe chạy trốn. Hai người ở trong phòng ký túc xá đuổi bắt nhau, Thường Triết kháng nghị: “Không công bằng! Trình Nam cũng đánh cậu mà, vì sao cậu không trả thù cậu ta đi?”
“Bởi vì cậu ta quá mạnh!”
Thiếu Kiệt nói xong trực tiếp leo lên sofa nhảy qua, Thường Triết kêu to: “Cậu nhìn cho rõ đi. Tôi cũng rất mạnh đó ”
Một chiếc gối tựa sofa bay về Thường Triết, Thường Triết đúng lúc ngồi xổm xuống, chiếc gối vừa vặn đập vào mặt Cao Hách đang từ trong phòng tắm đi ra. Chiếc gối rơi xuống được Thường Triết đón lấy. Thường Triết đứng lên thấy Cao Hách híp mắt nhìn y, cả kinh, xoay người chỉ Thiếu Kiệt: “Làm bị thương người vô tội, cậu chết chắc rồi”
Thiếu Kiệt cũng cả kinh, chỉ vào Cao Hách: “Ảo giác! Thứ vừa bay qua tuyệt đối là ảo giác! Không tin cậu về phòng tỉnh ngủ thử xem!”
Cao Hách liếc Hướng Nam một cái, thật sự xoay người trở về phòng.
Sáng sớm nháo loạn một hồi mới ra khỏi cửa. Chứng minh thư của Hướng Nam bị Cao Hách giữ, cũng không biết điểm đến là đâu, hồi hộp xuất phát cùng bọn họ. Đi đường mệt mỏi, đợi đến lúc đến nơi dừng chân đã tám chín giờ tối rồi.
Đặt chân xuống liền thấy một tòa kiến trúc một tầng mang phong cách cổ điển, mái huyền sơn(dạng mái nhà cong cong thời xưa của Trung Quốc), được xây dựa vào núi cạnh một hồ nước lớn.
Vừa vào cừa, chỗ huyền quan trong phòng khách đã có một người ngồi chờ.
Hướng Nam quan sát cô.
Người nọ là một người phụ nữ hơn ba mươi tầm bốn mươi tuổi, khí chất ung dung, diễm lệ, môi đỏ mỏng, khóe môi trái có nốt ruồi đặc biệt rõ ràng.
Cô dường như rất quen thuộc với đám sói con, nhất là Trình Nam. Cô liếc về phía Hướng Nam một cái, nói với Trình Nam: “Dãy phòng đặc biệt phía đông sáu căn thì hai căn đã có người ở, bốn căn còn lại cậu định chia thế nào?”
“Đại thúc anh muốn ở với ai?”
Một câu của Trình Nam làm Hướng Nam đang nhìn chằm chằm người phụ nữ kia nhìn về phía cậu, Hướng Nam nói: “Tôi có thể ở một mình một phòng không?”
“Không được.”
Đám cậu ấm bất mãn y vừa rồi cứ nhìn ngắm người phụ nữ kia đồng thanh nói.
Hướng Nam nhíu mày.
Y không muốn ở cùng bọn họ.
“Tôi không cần ở một căn phòng quá tốt. Tôi chỉ cần tùy tiện ở đâu đó tìm một căn phòng là được rồi. Tiền thuê tôi có thể tự trả.”
“Tôi bảo là không được!”
Hướng Nam tỏ vẻ ghét bỏ làm Trình Nam có chút nóng nẩy. Cậu nói: “Anh còn không rõ sao? Mọi người bọn tôi đều phải ở dãy nhà phía Đông, mà chỗ đó chỉ có sáu căn, hiện tại còn mỗi bốn căn, nên anh phải ở cùng một trong số bọn tôi!”
“Đại thúc ” Thiếu Kiệt vẻ mặt chờ mong: “Anh mau nói đi, anh muốn ở cùng ai?”
“Tôi…” Hướng Nam lộ vẻ khó xử. Không phải không biết nên chọn ai, mà là căn bản không muốn ở chung cùng bất cứ ai trong số bọn họ.
Cao Hách thấy y như vậy, nói: “Tôi thấy……”
“Vậy cùng tôi ở đi.”
Không xa từ sau lưng người phụ nữ truyền tới một giọng nói. Mọi người nhìn lại, Cao Hạo được Lăng Na đẩy tới cùng người chăm sóc của Cao Hạo đang đi về phía bọn họ.
Thấy Cao Hạo, Hướng Nam có chút bất ngờ. Lúc liếc mắt về phía Lăng Na ở sau lưng Cao Hạo, một chút bất ngờ đó liền biến thành áy náy vô cùng.
Tuy không nhớ rõ những chuyện xảy ra lúc say rượu, nhưng dù sao cũng đã đánh người ta.
Hướng Nam gật đầu với Lăng Na, định mở miệng xin lỗi, không ngờ Lăng Na liếc y một cái, mặt không thèm quay lại. Hướng Nam thấy cô như vậy, miệng vốn đang mở ra liền xấu hổ ngậm lại.
Cao Hạo mỉm cười, hỏi Hướng Nam: “Được không?”
“Cái gì?” Hướng Nam đột nhiên có chút không kịp phản ứng lại.
“Anh ngủ cùng một phòng với tôi, được không?”
“Sao được.”
Hướng Nam vội vàng lắc đầu.
“Nhưng…” Hướng Nam lại nhìn về phía Lăng Na. Cao Hạo hiểu ý của Hướng Nam, nói: “Lăng Na cô ấy ngủ một mình một phòng, A Đông(người chăm sóc của Cao Hạo) thì ở dãy phía Bắc, phòng tôi chỉ có mình tôi ở.”
Hướng Nam nghe vậy liền thấy kỳ quái.
Vợ chồng đi du lịch đều ở chung một phòng, tại sao hai người này lại tách biệt ở riêng vậy.
Có điều nghĩ đến chân Cao Hạo…
Hẳn là sợ ở cùng một chỗ sẽ bị lộ tẩy đi.
Hướng Nam nghĩ.
Hướng Nam nghe bảo người chăm sóc kia ở dãy phía Bác, y nghĩ mình cứ ở tạm dãy Bắc đi.
Đang định mở miệng, Cao Hạo lại không cho y cơ hội mà trực tiếp nói: “Cứ như vậy đi.”
Cao Hạo vẻ mặt hiền lành, mỉm cười ôn nhu, Hướng Nam thấy hắn như vậy cũng không tiện từ chối. Lời vốn định nói ra lại nuốt vào, y gật đầu.
Đại thúc gật đầu như thế, sắc mặt bốn con sói con đều thay đôỉ.
Thiếu Kiệt hỏi: “Tất cả cùng thua, thế nào giờ?”
Hướng Nam nghe vậy quay đầu lại, giờ mới biết bọn Thiếu Kiệt cá cược cái gì.
Hóa ra bọn họ đều đang cược xem lần này đi du lịch Hướng Nam sẽ ở cùng với ai.
Vụ đánh cược lần này không có kết quả, bốn người có bốn phản ứng khác nhau.
Thiếu Kiệt chỉ cảm thấy cá cược không thành mà khó chịu.
Thường Triết vốn cũng không nghĩ Hướng Nam dám ở cùng y nên cũng không thất vọng.
Lông mi Cao Hách khẽ động, liếc Hướng Nam một cái, có ý kiến, nhưng lại không nói.
Trình Nam lại có phản ứng mạnh nhất, cậu nói với Thiếu Kiệt: “Thua thì thôi, không có tâm tình!”
Nói xong cậu tự mình xách hành lý dẫn đầu đi vào trong.
Sáu căn phòng ở dãy nhà phía Đông đều là phòng đặc biệt, không gian không quá rộng, vây quanh mỗi căn đều là hồ nước lớn, cửa đơn sân riêng.
Căn phòng bên trong có vườn hoa cùng bể bơi nhỏ riêng biệt.
Ban công phòng khách hướng về phía hồ, đứng bên trên có thể vừa đón lấy làn gió mát rượi từ hồ thổi lại, vừa gắp quang cảnh xung quanh hồ.
Phòng khách cùng phòng ngủ chỉ dùng một tấm màn ngăn cách. Giường rộng 1m8, tủ quần áo được xây khảm vào tường. Bên phải là phòng tắm, bên trái có cửa kéo, phía ngoài là ban công kèm theo một hồ nước nóng lộ thiên độc lập.
Sau khi sắp xếp hành lý, ăn xong cơm, Hướng Nam liền cứ ở trong phòng Cao Hách.
Tay Cao Hách không thuận tiện, Hướng Nam giúp hắn tắm rửa. Lần tắm này, tốn không ít thời gian, sau khi xong y định quay về phòng, lại bị Cao Hách ngăn cản.
“Còn chuyện gì sao?”
Hướng Nam bị ép dựa vào tường, hơi thở nóng bỏng của Cao Hách phả lên mặt y khiến Hướng Nam vô cùng căng thẳng.
Cao Hách nhàn nhạt cười: “Tối nay ở lại chỗ tôi được không?”
Hướng Nam lắc đầu: “Không còn sớm nữa, cậu vẫn nên ngủ sớm đi một chút.”
Nghe thấy Hướng Nam cự tuyệt, trong mắt Cao Hách hiện lên một tia gì đó, làn môi mỏng kề bên tai Hướng Nam, giọng nói ngọt ngào trầm trầm nói: “Không có anh tôi không ngủ nổi.”
Lời Cao Hách mang theo mê hoặc, làm tim Hướng Nam rung lên.
Hướng Nam đẩy mạnh hắn ra.
Lần thứ hai bị Hướng Nam cự tuyệt làm mắt Cao Hách híp lại.
Hướng Nam cũng không dám nhìn vào hắn, lách qua hắn rồi đi mở cửa, không ngờ cửa vừa mở lại bị ôm vào lòng.
“Quả nhiên đại thúc ở chỗ này!”
Hướng Nam bị Thiếu Kiệt vừa ôm vừa kéo trở lại phòng khách. Y thấy bốn con sói con đều tề tụ đủ cả, hỏi: “Ba người các cậu sao lại sang hết cả đây vậy?”
Thiếu Kiệt quơ quơ bộ bài trong tay: “Tôi lại tìm đại thúc chơi a.”
Thường Triết tiếp lời Thiếu Kiệt nói: “Tôi qua đòi quà sinh nhật của đại thúc a.”
“Quà sinh nhật?”
Hướng Nam lắp lại lời Thường Triết, Trình Nam nói: “Ngày kia là sinh nhật cậu ta. Mai sẽ có một đống người tới, mắt thấy sắp mười hai giờ rôi, ở đây lại không có gì, mấy người bọn tôi phân công một chút việc, xem ngày mai làm sao vào nội thành mua về mấy thứ.”
Trình Nam nói xong tất cả mọi người liền ngồi xuống, Hướng Nam nghe vậy, cũng đành ngồi xuống tham gia bàn bạc cùng, không tiện rời đi.
Trình Nam phân công nhiệm vụ nói: “Ngày mai tôi đi hỏi ông chủ Hủy nơi tổ chức. Tay Cao Hách không tiện liền giúp tôi chỉ huy mấy người trang trí đi. Về phần Thiếu Kiệt, điện thoại cậu có đủ số nhất, cậu phụ tránh gọi điện mời mấy người kia, được ai thì gọi lại cho tôi, xem đại khái lúc nào đến và đến thế nào. Về phần A Triết, mai là sinh nhật cậu, cậu mượn xe chỗ ông chủ, phụ trách vào nội thành mua đồ, nghĩ muốn cái gì để người ta mang đến đây. Mọi người còn vấn đề gì không?”
Thường Triết nhíu mày: “Có rất nhiều thứ không thể để người ta mang thì phải làm sao giờ? Đến lúc đó túi to túi nhỏ chuyển lên xe, tôi cũng chỉ có hai tay, không bê nổi a.”
Thường Triết nói rồi đưa mắt về phía Hướng Nam.
Hướng Nam gặp phải ánh mắt y, ngẩn ra.
Có vẻ tất cả mọi người đều có việc để làm, bản thân không giúp một tay thì thực không phải.
Hướng Nam nhăn mặt, y do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Nếu không tôi đi mua đồ với cậu vậy….”
Lời Hướng Nam nói làm ánh mắt mọi người đều tập trung trên người y.
Hướng Nam đối lại ánh mắt Trình Nam nhớ tới chuyện tối hôm đó lập tức thấy hối hận.
Thế nhưng Thường Triết không cho Hướng Nam cơ hội đổi ý, lập tức nói: “Được, liền như vậy đi.”
Bàn bạc xong, mọi người rời đi, Hướng Nam cũng trở về phòng.
Trong phòng, Cao Hạo ngồi trên giường đang cùng A Đông nói gì đó, thấy y vẻ mặt lo lắng bước vào liền hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hướng Nam nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt tìm hiểu của Cao Hạo đầu y lại hạ xuống.
Hướng Nam chậm rãi lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Tôi đi tắm trước.”
Nhìn Hướng Nam thế nào cũng không giống bộ dạng không có việc gì.
Ánh mắt Cao Hạo vẫn bám theo y, từ khi y lôi hành lý ra cho đến lúc bước vào phòng tắm. Cao Hạo vì khó hiểu mà khẽ nhíu mày, đợi đến lúc bóng Hướng Nam bị cửa phòng tắm che mất, Cao Hạo mởi thu lại tầm mắt.
Lúc Hướng Nam ra khỏi phòng tắm A Đông đã rời đi. Hướng Nam ra đến phòng khách kiểm tra xem cửa khóa chưa, về bên cạnh giường cầm lấy một chiếc gối. Cao Hạo thấy y vém màn định ra ngoài phòng khách liền hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Hướng Nam ngừng động tác quay đầu: “Tôi đi ngủ a. Cậu có gì cần tôi tôi giúp sao?”
Cao Hạo vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Giường còn chỗ này mà.”
Hướng Nam mỉm cười nói: “Không cần, tôi ra sofa ngủ là được rồi.”
Cao Hạo đã giải vây cho y lúc y khó xử, Hướng Nam rất cảm kích. Thế nhưng Hướng Nam chưa từng nghĩ sẽ ngủ cùng giường với Cao Hạo, y cảm thấy có một nơi đặt lưng là đủ rồi.
Cao Hạo ôn nhu cười hỏi: “Ý là, anh ghét tôi, hay là sợ tôi vậy?”
“Không phải, không phải.” Hướng Nam vội vàng xua tay: “Tuyệt đối không có ý này, tôi……”
“Không phải thì qua đây đi.” Cao Hạo cắt ngang lời y: “Không còn sớm nữa, mọi người hôm nay đều mệt rồi, không nên lề mề, nghỉ sớm đi.”
Nếu Cao Hạo đã nói vậy, Hướng Nam cũng không nên cứ cố chấp với hắn.
Y lại bên giường, xốc chăn, vỗ vỗ gối, nằm xuống quay lưng về phía Cao Hạo.
Hướng Nam vẫn lo lắng chuyện ngày mai ở cùng một chỗ với Thường Triết, lúc ngủ cứ quay qua quay lại, rất không yên tĩnh.
Tới nửa đêm, trong bóng tối, Cao Hạo bị y cứ trở mình ảnh hưởng mở mắt ra.
Hắn ngồi dậy bật chiếc đèn ở đầu giường lên tiến lại gần đại thúc, hỏi y: “Anh có phải có tâm sự gì không a?”
“Hở?” Hướng Nam nghe thấy tiếng liền quay mạnh người sang, lưng liền đụng phải cánh tay đang đỡ người của Cao Hạo. Cao Hạo dựa vào y quá gần, từ trên cao nhìn xuống, Hướng Nam đại thúc quay người một cái đã chủ động quăng mình vào lòng Cao Hạo.
Đối lại với ánh mắt Cao Hạo, Hướng Nam không biết có chuyện gì, không hiểu gì hết bị Cao Hạo nửa tỉnh nửa mê ‘giật’ môt cái, mặt lập tức nóng bừng, tim y cư nhiên giống như nai con chạy loạn mà ‘thình thịch’ đập.