Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 10: Giằng co


Đọc truyện Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào) – Chương 10: Giằng co

Ngậm lấy môi Hướng Nam một lần nữa điên cuồng cướp đoạt, Hướng Nam dưới sự điêu luyện của Thường Triết mà bắn.

Cả người Hướng Nam triệt để mềm nhũn.

Thường Triết bế Hướng Nam từ trong nước ra, để Hướng Nam ngồi trên sàn gạch men sứ, vặn chốt nước nóng của vòi hoa sen nhằm gia tăng nhiệt độ phòng tắm. Thân thế tuyệt mỹ áp sát Hướng Nam, cánh môi xinh đẹp đặt lên da thịt mềm dẻo của Hướng Nam lưu lại những dấu ấn của riêng y.

Thân dưới Hướng Nam dần dần ngẩng đầu.

Phía trước không ngừng tiết ra *** dịch, hơi thở y hỗn loạn, cảm thấy rất nóng, khẽ động người. Thường Triết cắn hạt đỏ sẫm trước ngực y, sự kích thích mạnh mẽ khiến y cong người lên, thân thể càng áp sát Thường Triết, không khỏi rên nhẹ thành tiếng.

“…Không được…”

“Vì sao? Anh không thích sao?”

Thanh âm từ tính mang theo mị hoặc, Thường Triết không để ý đến sự cự tuyệt của Hướng Nam, vẫn như cũ chăm chỉ châm lên ngọn lửa trong người Hướng Nam.

“Nóng quá…..”

Nghe vậy Thường Triết khẽ cười.

Thường Triết kéo chân phải Hướng Nam lên để hai người dán lại càng thêm sát, nhẹ giọng: “Tôi lạnh quá, anh giúp tôi, truyền cái nóng của anh cho tôi, có được không?”

Tâm tư trôi xa, Hướng Nam đầu óc hỗn độn mơ màng. Hai tay y vịn chặt bờ vai rắn chắc của Thường Triết, không tiếp tục chống cự, còn lại chỉ là những tiếng rên rỉ như có như không nho nhỏ.

Thường Triết coi đây như lời mời. Y nâng Hướng Nam lên, tay tìm kiếm cấm địa phía sau của Hướng Nam chuẩn bị cho thứ cực nóng của y tiến vào trong người Hướng Nam. Đúng lúc này, Hướng Nam khóc.

Làm loại chuyện này đến mức bật khóc Thường Triệt không phải chưa từng thấy, nhưng không giống những người trước, Hướng Nam khóc rất thương tâm, rất đột nhiên. Cả người mơ màng, khóc đến hốt hoảng, cả người đều run lên.

Thường Triết thấy y như vậy, sửng sốt.

Đại thúc làm sao vậy?

Tự mình kiểm nghiệm, mặt kỹ thuật không thể nghi ngờ.

Vừa rồi mình làm cái gì không đúng sao?


Thường Triết tên đã lên dây, Hướng Nam đột nhiên như vậy thật đúng là làm khổ y.

Không biết Hướng Nam rốt cuộc là làm sao, Thường Triêt cúi đầu nhìn mình. Bản thân bây giờ thế này, không thể không làm a.

Y rất vội, thể nhưng y khong phải là kẻ dã man, y sẽ không vì vậy mà cưỡng bức đại thúc.

Phong độ hắn vẫn còn.

Thường Triết đứng dậy để Hướng Nam tựa vào người mình, cưỡi lên mặt đối mặt. Y ôn nhu hôn lên khóe mắt Hướng Nam, vỗ về vai Hướng Nam nhỏ giọng trấn an. Tâm tình Hướng Nam dần dần trở lại bình thường. Thường Triết hôn y, kéo tay y qua phục vụ mình.

Thường Triết cũng chạm vào phần thân của Hướng Nam, cùng Hướng Nam đồng thời ma sát. Lúc này mới phát hiện, động tác Hướng Nam rất ngây ngô.

Không thể nào?

Nhìn sự bối rối của Hướng Nam.

Chẳng lẽ người trong lòng cùng đàn ông….

Lần đầu sao?

Thường Triết có điểm choáng váng.

Y vẫn cho rằng Hướng Nam vì uống say mới không chủ động.

Tay y ôm lấy cặp mông mềm mại rắn chắc của Hướng Nam, ngón tay lại lần nữa tiến vào khu cấm địa. Không ngờ không chỉ không vào được, Hướng Nam còn đau đến mức giật bắn người, môi cắn chăt, hai tay siết lấy cánh tay Thường Triết.

Thường Triết triệt để choáng váng.

Thiếu Kiệt chưa chạm qua người trước mặt?!

Y thấy thân thể đại thúc mẫn cảm như vậy còn cho rằng đại thúc có nhiều kinh nghiệm, nên mới bỏ qua rất nhiều phần chuẩn bị ban đầu, định trực tiếp tiến vào.

Không ngờ…

Hướng Nam thấy bất lực, túm chặt Thường Triết, rất ỷ lại, cúi đầu nức nở.


Thấy Hướng Nam như vậy, một nụ cười ôn nhu từ đáy lòng hiện lên trên mặt Thường Triết.

Y ôm lấy Hướng Nam, ôn nhu dỗ dàng, tinh tế hôn. Lần thứ hai kéo tay Hướng Nam, tay trong tay dạy Hướng Nam lám sao để tìm ‘hạnh phúc’ cho cả hai. Không lâu sao, Hướng Nam cắn chặt môi thở gấp, dưới sự dẫn dắt khai phá của Thường Triết, lần thứ hai lên đỉnh điểm.

Sau đó Hướng Nam mất đi ý thức.

=. =. =. =. =

Lúc tỉnh lại, Hướng Nam thấy một khuân mặt đủ để mị hoặc thế nhân.

Não bộ y ngừng hoạt động rất lâu, sau đó mới nảy ra hai chữ: Thường Triết.

Dưới chăn là hai cơ thể trần truồng. Hường Nam đột nhiên ngồi dậy, lưng như nhũn ra, khí nóng bốc lên mặt.

Ký ức không trọn vẹn ngắt quãng từng chút một trở lại với Hướng Nam, mặt Hướng Nam từ hồng ửng biến thành tái nhợt.

Y đứng dậy tìm quần áo muốn rời khỏi đây, y không muốn đối mặt với Thường Triết.

Thế nhưng y không sao tìm được bộ đồng phục bảo vệ của mình đâu.

Quần áo của y đâu?

Y vội vàng đi vào phòng tắm, vẫn không thấy.

Hướng Nam nhìn Thường Triết còn đang ngủ mà có điểm mơ màng.

Y liếc về phía tủ quần áo của Thường Triết.

Giờ mượn trước, rời khỏi rồi nói sau.

Hướng Nam vừa mở tủ quần áo liền bị một người từ phía sau ôm lấy. Biết là Thường Triết đã tỉnh, cả người y lập tức căng cứng lại.

“Đại thúc, tối qua anh bạc đãi tôi nha.”


Đến cuối tất nhiên là dùng tay giải quyết, Thường Triết vừa tỉnh oán khí rất nặng.

Y nghiêng mặt cúi đầu liếm sau gáy Hướng Nam. Luồng điện từ cột sống truyền kích thích lên đại não, cơ thể Hướng Nam khẽ run, than nhẹ.

Thân thể Hướng Nam mẫ cảm là thứ Thường Triết thích nhất. Tay y phủ lấy hạ thân Hướng Nam, Hướng Nam khước từ y, nhỏ giọng nói: “Cậu không nên như vậy….”

Không hài lòng với sự cự tuyệt của Hướng Nam, Thường Triết quay y lại, kề sát bên tai Hướng Nam: “Đại thúc, tối qua tôi tốt với anh như vậy, anh không thấy anh bây giờ nên tốt với tôi một chút sao?”

Vừa nói vừa lại gần Hướng Nam, nơi sớm đã có phản ứng tựa lên người Hướng Nam. Nụ cười tà khí đặt trên người mặt trẻ trung nhã nhặn của Thường Triệt cư nhiên cũng có thể hợp mắt đến vậy.

Lúc Hướng Nam ngẩn ra, Thường Triệt đã lại ngậm lấy môi y. Hướng Nam hoảng hốt mạnh tay đẩy y ra, một nét nguy hiểm xẹt qua đôi mắt xanh của Thường Triết. Hướng Nam nhìn thấy kinh hãi lùi về sau nhưng sau lưng y là tủ đồ, không có chỗ nào để trốn.

Đúng lúc, từ ngoài truyền đến tiếp gõ cửa.

Một cô gái ở ngoài cửa hỏi: “Triết thiếu gia, cậu tỉnh rồi sao?”

Hướng Nam nghe thấy giọng nói thoáng qua liền trấn định lại, nhưng suy nghĩ lại có chút hoảng hốt.

Hai người ở bên trong đều không mặt gì, nếu như người tiến vào nhìn thấy….

Một bộ quần áo đưa đến trước mặt Hướng Nam. Ánh mắt Thường Triết vốn vừa mang ý tấn công trở nên ôn nhu như nước.

Hướng Nam đoán không được suy nghĩ trong đầu Hướng Nam.

Hướng Nam trước mặt đề phòng nhìn y, Thường Triết nhàn nhạt cười: “Trước mặc quần áo vào rồi nói.”

Quần áo Thường Triết mặc lên người Hướng Nam không hợp từ số đo đến kiểu dáng.

Y cảm thấy mình mặc bộ đồ này kỳ kỳ, cả người không được tự nhiên.

Y cho rằng người hầu kia nhìn thấy mình sẽ cảm thấy kỳ quặc, hoặc sẽ có ánh mắt khác thường, thế nhưng cô gái kia thấy hai người đi ra lại chỉ cười khẽ rồi đi vào nhà bếp, dường như không hề thấy kỳ lạ.

Xem ra Thường Triết thường xuyên dẫn người về nhà.

Hường Nam liếc Thường Triết, ánh mắt khẽ động, suất ca nhã nhặn trước mắt bị y xếp vào loại chơi bời lêu lổng.

Người hầu chuẩn bị hai phần bữa sáng, Hướng Nam nhìn thức ăn trước mắt một chút thèm ăn cũng không có.

Chuông cửa vang lên, người hầu ra mở cửa, Hướng Nam thấy rõ là ai đến liền ngẩn ra.


Người đến tìm Thường Triết là Trình Nam. Cậu ta đi qua phòng khách vào đến phòng ăn, lúc thấy Hướng Nam, trong mắt hiện lên tia bất ngờ, khi cậu ta thây bộ quần áo trên người Hướng Nam, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

Cậu ta đập ‘bộp’ cuổn sách trên tay xuống bàn cơm, nói với Thường Triết: “Sách cậu hỏi mượn tôi.”

Thường Triết nhận thấy vẻ giận dữ đột nhiên của Trình Nam liền nhướn mày nhìn cậu ta.

Phát hiện sắc mặt Trình Nam lập tức thay đổi khi thấy mình, Hướng Nam hạ tầm mắt.

Ghét y như vậy sao?

Hướng Nam cho rằng Trình Nam thấy y ở đây nhất định sẽ thêm khinh thường y, sẽ nghĩ y lần này mang ý xấu trèo cao Thường Triết.

“Tôi đi trước….” Hướng Nam đứng lên, cũng không để ý hai người nhìn theo mình, ra khỏi ký túc xa của Thường Triết.

Hướng Nam không ngờ Trình Nam cũng theo y ra.

Quần áo trên người Hướng Nam Trình Nam nhìn thế nào cũng thấy chói mắt. Cậu ta kéo tay Hướng Nam vừa định mắng, không ngờ người ở sát vách phòng Thường Triết đi ra. Người nọ thấy Hướng Nam lập tức gọi một tiếng đại thúc. Hướng Nam quay đầu lại nhìn, hóa ra là Thiếu Kiệt.

Không ngờ tới Thiếu Kiệt ở ngay bên cạnh phòng Thường Triết, Hướng Nam rất ngạc nhiên.

Thiếu Kiệt vừa đi ra liền thấy Hướng Nam cũng bất ngờ. Lúc thấy Hướng Nam cùng Trình Nam một vẻ tức giận lôi lôi kéo kéo, mà trên người Hướng Nam toàn là một đống ‘quần áo lố lăng’ không thích hợp, vẻ cười vốn xán lạn của y liền biến mất.

“Đại thúc, sớm thế này sao anh lại ở đây?”

Mang theo nghi vấn, mắt Thiếu Kiệt híp lại.

Cậu nhận ra bộ đồ này, là của Thường Triết.

“Tôi…”

Hướng Nam nhíu mày, ấp úng. Đúng lúc đó, Thường Triết cũng đi ra.

“Đại thúc.”

Thường Triết liếc Trình Nam, kéo Hướng Nam ra khỏi tay Trình Nam, động tác mang đầy ý chiếm giữ này khiến sắc mặt Thiếu Kiệt biến đổi.

Thiếu Kiệt nhìn Hướng Nam, vẻ mặt khó chịu chờ Hướng Nam giải thích. Đôi con ngươi dưới lớp kính của Trường Triết lướt qua hai người, ánh mắt cũng dừng lại trên người Hướng Nam, trong mắt lộ vẻ sắc bén.

Hướng Nam phát hiện bầu không khí giữa hai người lúc này thay đổi đột ngột, cầu xin giúp đỡ nhìn Trình Nam đứng bên cạnh. Y mong Trình Nam thân là bạn của hai người này có thể đứng ra giảng hỏa giằng co. Không ngờ Trình Nam không những không có ý mở miệng, còn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người mà châm chọc nhếch khóe miệng, bộ dạng chờ xem kịch hay.

Hướng Nam có điểm hoảng sợ rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.