Đại Thiếu Trở Về

Chương 34


Đọc truyện Đại Thiếu Trở Về – Chương 34

Lúc trước Cố Ngôn Tử một mực quan tâm đến thân thể Trịnh Gia Hòa, nhưng chưa bao giờ thẳng thắn nói với Trịnh Gia Hòa.

Ngay từ đầu bởi vì không quen, sau đó là vì không có cơ hội.

Nhưng hiện tại Trịnh Gia Hòa  chủ động nói ra, hiện giờ quan hệ của bọn họ cũng thân thiết hơn, thậm chí sau khi hắn say rượu tỏ tình, Trịnh Gia Hòa cũng không bất hòa với hắn….

Cố Ngôn Tử trực tiếp đem suy nghĩ của mình nói ra.

“Thân thể tôi không tốt?” Trịnh Gia Hòa sửng sốt.

Trịnh Gia Hòa hỏi như vậy, kỳ thật không trông cậy vào Cố Ngôn Tử trả lời.

Hắn chỉ là muốn có một chút không khí, để tiếp theo thuận lợi tỏ tình mà thôi.

Nhưng mà, lời nói của Cố Ngôn Tử, cũng khiến cho lời tỏ tình của hắn phải nuốt trở về.

“Chú Trịnh, thân thể chú không tốt, sau này không được để bản thân mệt mỏi, không được thức đêm, thức ăn…. Cháu đã liên hệ với nông trường ở bên Úc, sau này sẽ chuyển đồ ăn tới đây, cháu làm cho chú ăn…” Cố Ngôn Tử nói.

Đồ ăn trong nhà bọn họ, đều là được đưa tới từ một nông trường chuyên cung cấp đồ ăn sạch, Trịnh gia cũng giống như vậy, nhưng Trịnh Gia Hòa bình thường không ở nhà nấu cơm, nên người ta cũng không mang đồ ăn sang bên này.

Chú và cậu hắn đều ở thành phố B, bên kia vốn thường xuyên mang đồ ăn sang bên này, việc này thiết lập cũng rất nhanh.

Cố Ngôn Tử rất quan tâm đến mình, nhưng lúc này, Trịnh Gia Hòa cười không nổi, hắn trực tiếp khách sao nói: “Cậu… sao lại biết thân thể tôi không tốt?”

“Lúc trước nghe người khác nói, nói trái tim của chú Trịnh không tốt?” Cố Ngôn Tử suy xét một chút liền nói.

Trịnh Gia Hòa: “….”

Trịnh Gia Hòa là sinh non, lúc mới sinh ra, các bộ phận bên trong còn chưa phát triển hoàn toàn, bị thiếu lớp màng ngăn cách, mà người khác thường nói là trái tim có một lỗ thủng.

Thế nhưng bệnh này rất nhiều trẻ em đều gặp, nếu không nghiêm trọng, trẻ em cũng sẽ không có biểu hiện gì ra bên ngoài, hơn nữa còn có thể tự tốt lên.

Cũng có rất nhiều cha mẹ đều không biết con mình từng có chứng bệnh như vậy.

Nhưng Trịnh Gia Hòa là sinh non, lúc mới sinh ra đã làm rất nhiều kiểm tra, đương nhiên cũng kiểm tra ra bệnh này.


Tình trạng bệnh của hắn rất nhẹ, hơn nữa chưa tới một tuổi liền tự mình khỏi hẳn, mấy năm nay mẹ hắn cũng nói qua vài lần, hắn cũng nghe mẹ hắn nói, mới biết được lúc trước tim của mình từng có một cái lỗ.

Cố Ngôn Tử tìm ra một lý do như vậy, Trịnh Gia Hòa cũng không hoài nghi, còn nghĩ hắn có thể là vô tình nghe được khi mẹ mình nói chuyện với bà nội Cố Ngôn Tử.

Tươi cười trên mặt Trịnh Gia Hòa biến mất trong chớp mắt, nhưng rất nhanh, hắn lại cười hỏi: “Cho nên… lúc chúng ta mới gặp lại nhau, cậu mới đỡ tôi đó hả?”

Cố Ngôn Tử nghe vậy, lập tức hơi xấu hổ.

Hành động khi đó của hắn, kỳ thật hơi không thích hợp…. nhưng thình lình sống lại, lại còn nhìn thấy Trịnh Gia Hòa, hắn rất vui vẻ, lúc đó hắn không nghĩ được nhiều như vậy.

“Chẳng trách cậu lại quan tâm cơ thể tôi như vậy.” Trịnh Gia Hòa nói.

“Chú Trịnh….” Cố Ngôn Tử đột nhiên cảm giác được thái độ bây giờ của Trịnh Gia Hòa… hơi kỳ quái.

“Tôi không bị bệnh tim.” Trịnh Gia Hòa cười cười: “Cơ thể của tôi rất tốt.”

Cố Ngôn Tử khiếp sợ mở to hai mắt.

Lúc Trịnh Gia Hòa qua đời, hắn còn đang ở trong bệnh viện, tình huống cụ thể cũng không rõ ràng.

Nhưng hắn vẫn biết một chút…. Lúc Trịnh Gia Hòa cứu hắn, tuy rằng có xảy ra xung đột với bọn cướp, nhưng hắn không bị thương nghiêm trọng gì.

Dù sao khi đó, Trịnh Gia Hòa cõng hắn đi một đoạn rất xa, lúc hắn nằm viện, Trịnh Gia Hòa còn đi công tác.

Lúc trước, hắn vẫn cảm thấy tim của Trịnh Gia Hòa không tốt, là vì cứu hắn, còn tiếp tục đi công tác… cuối cùng mới phát bệnh tim, đột nhiên qua đời.

Nhưng hiện tại nếu thân thể Trịnh Gia Hòa không có vấn đề, vậy hắn sao lại qua đời?

Trịnh Gia Hòa nếu không phải vì bệnh tim phát tác mà qua đời…. vậy Trịnh gia vì sao phải nói như vậy?

Thế nhưng cha mẹ Trịnh Gia Hòa kỳ thật cũng không phải tự mình nói với hắn, việc Trịnh Gia Hòa tái phát bệnh tim mà qua đời, là cha mẹ hắn nói, người bên ngoài đều nói như vậy.

Trong một lúc Cố Ngôn Tử suy nghĩ rất nhiều, cả người hơi mơ màng.


Trịnh Gia Hòa nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trên mặt lộ vẻ cười, trong lòng thì không dễ chịu chút nào.

Trách không được, rõ ràng đã vài năm không gặp, nhưng Cố Ngôn Tử vừa thấy hắn lại rất quan tâm…. Thì ra hắn nghĩ thân thể mình không tốt.

Sau khi gặp lại, Cố Ngôn Tử rất quan tâm tới hắn, hắn nghĩ Cố Ngôn Tử thích mình, không nghĩ tới thì ra là không phải.

Cũng đúng, Cố Ngôn Tử vừa mới cùng Bành Tĩnh Hoằng chia tay, trước kia ở chung với hắn cũng không nhiều, sao có thể đột nhiên thích mình?

Mà hắn cảm thấy Cố Ngôn Tử là sùng bái mình….

“Chú Trịnh, thân thể chú thật sự….” Cố Ngôn Tử muốn xác nhận một chút, lại cảm thấy dưới tình huống thân thể Trịnh Gia Hòa rất tốt mình hỏi như vậy thì không thích hợp.

“Cơ thể tôi thật sự rất tốt.” Trịnh Gia Hòa còn cho câu trả lời thuyết phục, đồng thời cười khổ.

Chú Trịnh…. Cố Ngôn Tử từ sau khi gặp lại hắn, vẫn đều gọi hắn là “chú Trịnh”, lúc trước hắn không nghĩ nhiều, thậm chí cảm thấy rất là tình thú, nhưng hiện giờ cẩn thận nghĩ lại.

Cố Ngôn Tử đối với hắn, có lẽ căn bản không phải là sùng bái, mà là quấn quýt của vãn bối đối với trưởng bối.

Về phần chuyện Cố Ngôn Tử uống say nói “thích”… sau khi uống rượu không nhất định sẽ nói lời thực, huống chi Cố Ngôn Tử khi đó kỳ thật không uống quá say… chắc là hắn đang làm nũng, muốn trưởng bối dỗ mình.

Lúc Cố Ngôn Tử còn nhỏ, hắn từng đưa quà cho Cố Ngôn Tử, lúc ấy không phải Cố Ngôn Tử cũng nói “em thích anh trai nhất?”

Hơn nữa lúc đó Cố Ngôn Tử không chịu kêu hắn là “chú”, so với bây giờ còn đáng yêu hơn một chút.

“Chú Trịnh, nếu là sự thật thì quá tốt rồi!” Cố Ngôn Tử vừa mừng vừa sợ.

Kỳ thật hắn rất lo lắng cho thân thể của Trịnh Gia Hòa, hiện tại Trịnh Gia Hòa không có việc gì, quả thật tốt đến không thể tốt hơn được nữa.

Thế nhưng trong lòng lại dâng lên sầu lo— Trịnh Gia Hòa, rốt cuộc qua đời như thế nào?

“Cho nên cậu không cần phải lo lắng cho tôi như vậy… kỳ thật tửu lượng của tôi rất tốt.” Trịnh Gia Hòa nói.


Đột nhiên ý thực được mình tự mình đa tình, hắn cũng có chút khổ sở, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại.

Tuy rằng mấy ngày nay mình làm một ít chuyện ngu xuẩn, nhưng so với những người trên thường trường trước kia, kỳ thật cũng không là gì.

Trịnh Gia Hòa hoàn toàn không  lộ ra khác thường gì.

Cố Ngôn Tử hơi xấu hổ: “Chú Trịnh, thực xin lỗi.”

“Cậu giải thích làm gì? Việc này không trách cậu.” Trịnh Gia Hòa cười cười, dời đề tài đi: “Đúng rồi, tôi nghe trợ lý Chu nói, gần đây cậu đang viết kịch bản cho một bộ phim mạng sao?”

Khoảng thời gian Trịnh Gia Hòa rời khỏi thành phố B, Cố Ngôn Tử ở chung với trợ lý Chu không ít.

Mà trợ lý Chu lấy tiền lương từ hắn, bởi vậy mỗi ngày sẽ đem chuyện của Cố Ngôn Tử nói với hắn.

Cố Ngôn Tử cũng không biết mình đã bỏ qua mất một thông báo quan trọng.

Hắn rất nhanh liền nói chuyện phiếm với Trịnh Gia Hòa, nói không ít chuyện.

Trịnh Gia Hòa giống như bình thường đáp lời.

Về đến nhà đã khuya, Trịnh Gia Hoà cùng Cố Ngôn Tử tự về phòng mình nghỉ ngơi.

Nhưng Trịnh Gia Hòa không ngủ được, cũng không biết là do buổi chiều ngủ quá ngon, hay là vì nguyên nhân khác…

Hắn nghĩ Cố Ngôn Tử thích mình là giả, nhưng hắn lại thật sự thích Cố Ngôn Tử.

Chỉ là Cố Ngôn Tử coi hắn là chú.

Trịnh Gia Hòa xoa xoa lông mày của mình.

Hắn vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ có một người bạn trai, hiện tại xem ra…. Việc này chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Sau khi suy tư Trịnh Gia Hòa rất nhanh đưa ra một quyết định.

Hắn đã thích Cố Ngôn Tử, nhiều năm như vậy hắn khó lắm mới thích được một người, đương nhiên là không dễ dàng buông tay.

Về phần Cố Ngôn Tử không thích hắn, chỉ coi hắn là chú… bọn họ chỉ kém nhau tám tuổi thôi, hai nhà còn không có quan hệ thân thích, có cái gì mà phải lo lắng ?

Sau khi đưa ra quyết định Trịnh Gia Hòa rất nhanh chìm vào giấc ngủ.


Cố Ngôn Tử lại không ngủ tốt, vẫn nghĩ tới chuyện đời trước, muốn tìm ra nguyên nhân tử vong của Trịnh Gia Hòa, nhưng hắn đời trước không thân thiết với Trịnh Gia Hòa, nên cũng không có manh mối gì.

Nhưng cuối cùng lại khiến hắn càng quyết tâm ở bên cạnh Trịnh Gia Hòa hơn… hắn nhất định không để cho Trịnh Gia Hòa đột nhiên chết được.

Cố Ngôn Tử mơ mơ màng màng ngủ, ngày hôm sau nghe được thanh âm của đồng hồ báo thức, lại nhanh chóng thức dậy, vệ sinh đơn giản một chút, liền từ trong phòng đi ra.

Sau đó hắn liền nhìn thấy Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa hẳn là vừa mới vận động xong. Hắn không có mặc áo, chỉ mặc một cái quần đùi vận động, trên người toàn là mồ hôi, tóc còn ướt, đang ở trong nhà ăn uống nước.

Cả người Cố Ngôn Tử đều cứng lại.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trịnh Gia Hòa cởi trần, cũng là lần đầu tiên biết được… dáng người của Trịnh Gia Hòa lại đẹp như vậy.

Trịnh Gia Hòa thế nhưng còn có cơ bụng !

Hắn bận rộn như vậy, thế nhưng còn có thể luyện ra cơ bụng !

Cố Ngôn Tử nhìn thoáng qua, vội vàng dời đi tầm mắt của mình. 

« Ngại quá, vừa rồi ra mồ hôi hơi nhiều, tôi mới cởi áo ra, sau này sẽ không như vậy. » Trịnh Gia Hòa nói. Buổi sáng hắn sẽ vận động một lúc, sau đó tắm rửa rồi mới xem sách.

Nhưng lúc trước, bình thường hắn sẽ không đi tới phòng bếp, cũng có thói quen mặc tốt quần áo.

« Không có việc gì…. Chú Trịnh chú không cần phải để ý như vậy…. » Cố Ngôn Tử vội vàng nói, phòng ở này vốn là của Trịnh Gia Hòa, hắn không thể chỉ vì mình không quen, khiến cho Trịnh Gia Hòa nhất định phải ăn mặc kín đáo được.

Huống chi hắn cũng không phải là không quen, chỉ là xung kích có hơi lớn mà thôi.

Lúc trước hắn vẫn nghĩ Trịnh Gia Hòa ốm yếu, thân thể hẳn là cũng tái nhợt gầy yếu, không nghĩ tới lại ngoài dự liệu như vậy, còn tản ra hormone nồng đậm….

Cố Ngôn Tử hơi ngây ngốc, may mắn lúc này chuông cửa vang lên, khiến cho hắn tỉnh táo lại.

Người tới là người mang nguyên liệu tới đây.

Cố Ngôn Tử đặt nguyên liệu nấu ăn, sau này mỗi ngày bên úc sẽ chuyển đồ ăn tới đây, sau đó trước bảy giờ sẽ đưa tới từng nhà khách hàng… nhà người khác thì là quản gia hoặc là bảo mẫu ra nhận, nhà hắn thì sẽ là tự hắn ra nhận.

Cố Ngôn Tử mở cửa ra, nhận lấy nguyên liệu nấu ăn, xoay người mới phát hiện Trịnh Gia Hòa đã rời đi, hẳn là đã vào phòng tắm tắm rửa.

Hắn đột nhiên hơi mất mác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.