Đại Thiếu Gia Và Tiểu Thư Nhà Nghèo

Chương 3: Có lẽ là định mệnh


Bạn đang đọc Đại Thiếu Gia Và Tiểu Thư Nhà Nghèo: Chương 3: Có lẽ là định mệnh


Thật sự thì tâm trạng của tôi lúc này rất vui.
Tan học tôi tạm biệt nhỏ Nhi ở cổng trường.
– Cậu về trước đi mình có chút việc tí sẽ về sau.
Nói xong tôi phóng thẳng về con đường dẫn đến nhà cô Nhu.
Đến nơi tôi chỉ cần bấm chuông là chiếc cổng tự động mở ra. Từ trong nhà bước ra là cô Nhu vẫn vẻ mặt hớn hở ấy cô Nhu mời tôi vào nhà.
– Cháu đến sớm thế!
– Vào nhà ngồi đi cháu.
Tôi ngồi xuống bộ ghế sa-lông, cô Nhu mang tách trà từ trong bếp ra mời tôi uống.
Cô Nhu ngồi xuống ghế mặt niềm nở.
– Cháu đợi xíu con trai cô sắp về rồi.
Tôi lịch sự đáp lại.
– Dạ.
Đang trong lúc nhâm nhi ly trà thì từ cửa bước vào là con trai của Cô Nhu. Rồi tôi bất giác nhận ra và thốt lên.
– TÙNG…
Cô Nhu bất ngờ hỏi:
– Cháu quen con trai cô à?
– Dạ bọn cháu là bạn học cùng lớp ( Tôi trả lời )

– À ra là vậy! Thôi hai đứa lên lầu bắt đầu học đi. ( Cô Nhu bảo )
Lúc này Tùng mới nói:
– Mẹ…con không cần gia sư mà.
Cậu ta sách cặp bực dọc bước lên phòng.
Mặc kệ lời Tùng nói
– Cháu lên phòng nó đi!
– Dạ. ( Tôi đáp )
Tôi vẫn còn chưa tỉnh khi biết mình sẽ là gia sư của Tùng.
Tôi mở cửa phòng bước vào, ánh mắt cậu ta nhìn tôi rồi nói:
– Cô về đi tôi không cần một gia sư.
Tôi ấp úm trả lời:
– Nhưng mẹ cậu…bảo tôi lên đây …dạy cho cậu.
Cậu ta quăn cho tôi một câu rồi nằm bệt xuống giường
– Tôi mặc kệ.
Lúc đầu tôi cứ tưởng công việc của mình sẽ được suôn sẻ ai ngờ lại trở thành thế này.
Tôi thẫn thờ ngồi nhìn cậu ta mà chẳng biết làm gì. Cậu ta thì nằm trên giường cắm tai phone vào điện thoại nghe nhạc.
Đang trong lúc mệt mỏi đội nhiên từ ngoài cửa có người xông vô. Là một cậu bé chừng 15 tuổi, tóc xoăn, mặc đồ đồng phục học sinh.

– Anh hai laptop của em đâu?
À thì ra là em trai của Tùng. Cậu bé nhìn tôi rồi hỏi:
– Ai đây?
Tùng vẻ lạnh nhạt trả lời:
– Gia sư mới.
– Laptop của em ở trong hột bàn.
Cậu bé nói với vẻ khinh thường tôi chề môi nói:
– À thì ra là gia sư, một con mọt sách rẻ tiền.
Hình như anh em nhà cậu ta rất ghét gia sư.
Vì bị xúc phạm lúc này tôi mới lên tiếng :
– Này!…cậu bé ăn nói cho lịch sự vào nhé!
Cậu bé vứt cho tôi một giọng cười khinh nhường rồi tới chỗ cái bàn học mở hột tủ ra lấy cái laptop rồi về phòng.
Tôi lẻm bẻm hỏi Tùng.
– Bộ cậu ghét gia sư lắm hả?
Cậu ta trả lời với giọng tức giận.
– Cô không cần biết.
Tôi không hỏi gì nữa mà đang lúc rảnh tôi tranh thủ lấy sách vở ra học bài vì Tùng có chịu học đâu cơ chứ.
Đang lúc tôi đang học bài Tùng đưa đồng hồ lên mắt rồi nói
– 8 giờ 41.
– 9 giờ 30 cô tự biết đi về.
Tôi không hiểu cậu ta là kiểu người gì nữa. Sao lại lạnh nhạt, ương bướng và kì quạt như vậy.
Zing Blog


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.