Đại Thiếu Gia Và Tiểu Thư Nhà Nghèo

Chương 11: Có phải chăng là tình yêu


Đọc truyện Đại Thiếu Gia Và Tiểu Thư Nhà Nghèo – Chương 11: Có phải chăng là tình yêu

Là Tùng, khi thấy Tùng bước vào mặt tôi tự dưng đỏ ửng lên. Tùng ngồi xuống ghế đối diện với tôi. Quay sang hỏi Nhi :
– Cậu gọi mình đến có chuyện quan trọng à?
– Là chuyện gì nói đi.
Nhi ấp úm:
– Thật ra là tớ…muốn…mời cậu ăn Sushi.
Giờ tôi mới hiểu cái hành động kì lạ của nhỏ lúc này.
Quay sang tôi Tùng lại hỏi :
– Cậu không sao chứ !
Lúc này tôi cứng người lại, mặt càng đỏ thêm, ấp úm trả lời :
– À…ờ…không…sao…
Tùng nhìn thấy bộ dạng cảu tôi lúc này lo lắng :
– Cậu bị sao vậy?
– Mặt đỏ lên rồi kìa.
– Ăn trúng ớt hả?
Tôi chưa kịp trả lời thì Nhi lên tiếng :
– Không phải ăn trúng ớt mà ăn trúng tình rồi.
Nhi nói vậy làm tôi ngượng hơn nữa, đứng phắc dậy :
– Tớ đi vô nhà vệ sinh một tí.
Nói xong tôi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tùng quay sang hỏi Nhi :
– Linh bị sao thế?
– Hôm nay cậu ấy cư xử lạ thật.
Nhi cười tủm tỉm :
– Thì tớ đã nói rồi mà.
– Cậu ấy bị trúng tình á.

Tùng nhún vai cau mày vẻ chẳng hiểu gì.
Tôi bước từ nhà vệ sinh ra, bưng cốc nước lên uống một ngụm.
Nhi bỗng cất tiếng :
– Hay là chúng ta đi hát Karaoke đi, để tớ rủ thêm người nha.
Nói rồi cậu ta đứng dậy cầm diện thoại bước ra ngoài gọi ấy đứa bạn cùng lớp.
Chẳng làm gì được đành phải nghe theo nhỏ, lúc nào nhỏ cũng tự quyết định.
Cũng là một phần những chuyện nhỏ làm chỉ muốn tôi vui.
– Thôi được vậy thì đi nhưng phải về sớm, mai mình có tiết kiểm tra.
Nhỏ tươi cười, vẻ hớn hở :
– Ờ…ờ…biết rồi.
Thế là chúng tôi vào một quán Karaoke gần đó, cùng mấy đứa bạn cùng lớp.
Mọi người vui vẻ, náo nhiệt lắm. Nhất là nhỏ Nhi, nhỏ sung lắm. Nhưng tôi nói thẳng thì chẳng thích gì mấy chỗ ồn ào này.
Ngồi được một lúc, tôi cảm thấy nhức đầu chắc có lẽ nhạc hơi to, còn tôi thích ưu yên tĩnh. Tôi bước ra ngoài muốn tìm nơi nào đó im ắng. Cũng lúc đó Tùng thấy tôi bước ra cũng đi ra theo.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế dưới lầu, thở dài nhìn ra ngoài đường.
Tùng bước xuống ngồi cạnh chiếc ghế bên cạnh tôi, cất tiếng hỏi :
– Cậu không được khỏe à?
Tôi không chối :
– Ờ…mình hơi chóng mặt, nhưng không sao.
– Thế để tớ đưa cậu về nhé? ( Tùng hỏi )
Tôi giật mình nhẹ :
– Không…không cần đâu.
– Cậu cứ lên đó chơi với mấy bạn đi.
– Mình ngồi đây cũng được.
Tùng cau mày :

– Để mình đưa cậu về.
Tôi đành nghe theo lời Tùng vì mặt cậu ấy hơi đáng sợ:
– Thôi được, nhưng để mình bảo với Nhi đã.
Nói rồi tôi bước vào phòng lay tay nhỏ Nhi rồi ghé vào tai :
– Tớ hơi nhức đầu, tớ về trước nha.
Nhỏ Nhi quay sang :
– Vậy để tớ đưa cậu về.
Tôi lắc đầu :
– Không cần đâu cậu cứ ở lại chơi với mấy bạn đi.
– Vậy cậu về cẩn thận nha. ( Nhi đáp )
Tôi gật đầu :
– Ờ tớ biết rồi.
Nói xong tôi xách túi bước xuống lầu, tới chỗ Tùng :
– Đi thôi.
Hai chúng tôi bước chậm trên con đường, vì bây giờ cũng khuya rồi chừng 10 giờ đêm nên đã hết xe. Con đường yên ắng, chỉ có ánh đèn mập mờ huyền ảo. Cả hai chúng tôi đều yên lặng, chẳng ai lên tiếng, cứ bước chậm rã.
Để phá vỡ bầu không khí nặng nề lúc bấy giờ, tôi cất tiếng :
– Cậu học hành thế nào rồi ?
Tùng trả lời hơi mập mờ :
– Ừm…vẫn tốt…
– Nếu có gì không hiểu cậu cứ hỏi tớ trong giờ dạy thêm nhé. ( Tôi nói )
Giọng Tùng có chút gì đó ngượng ngùng :
– Ùm..
Cũng đúng lúc đó, đã đến nhà tôi :
– Đến nhà tớ rồi…
– Vậy cậu về cẩn thận nha.
Tùng gật đầu :
– Uừm…chúc ngủ ngon.
Tôi mỉn cười, dơ tay lên tạm biệt :
– Cậu cũng vậy.
Đợi Tùng đi khuất bóng tôi mới vào nhà.
Đón xem chương tiếp nhé !
Zing Blog


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.