Bạn đang đọc Đại Thiếu Gia Và Gái Hư: Chương 7
Nhỏ nằm ngủ miên man cho tới khi nghe cuộc gọi điện thoại như điên cuồng từ chiếc di động nhỏ lật đật xoay người nghe máy”- Alo?_ Nhỏ ngáy ngủ
– GIỜ NÀY MÀ CÒN NGỦ À? CÔ MAU ĐẾN BỆNH VIỆN NGAY!!!_ Một giọng con trai từ đầu dây kia la hét như muốn nổ cả chiếc điện thoại
– Ai thế?_ Nhỏ bình tĩnh hỏi lại, tan cả buồn ngủ
– Bổn thiếu gia_ Trịnh Hoàng Bảo đây
– ANH LÀM CÁI GÌ MÀ MỚI SÁNG SỚM LỚN TIẾNG THẾ HẢ???_ Nhỏ chỉ cần nghe 3 chữ “Trịnh Hoàng Bảo” là sẵn sàng bụp lại ngay
– Mau tới bệnh viện đi
– Cái gì? Tôi nói đi học xong mới qua bây giờ anh lật lộng à?.”
Nói xong nhỏ cũng cúp máy cái rụp rồi bước vào WC và lết cái thân xuống nhà ăn sáng
– Sao hôm nay thức sớm thế? Tao còn định gọi mày đây
– Mới sáng sớm mà… (ngáp) hắn đã gọi kêu tao dậy thiệt là bực hết sức._ Nhỏ ngáp dài ngồi gặm miếng bánh mì sandwich than thở
– Vậy cũng tốt, nếu là người khác tao đã đấm vào mặt hắn rồi._ Hoàng dõng dạc nói
– Vậy sao không đánh hắn đi
– Tại hắn khác người, tốt nhất là không nên đụng chạm thấy mày bị tra tấn là tao cảm thấy mệt rồi._ Hoàng thu dọn sách vở vào tập
Nhỏ đứng dậy bỏ muổng đĩa vào rồi theo Hoàng đến trường.
TRƯỜNG XXX
Cả trường lại tập trung đông nghẹt vào 1 thứ gì đó theo nhỏ thấy chắc đây cũng là cảnh tượng mà hôm cậu đến, nên chắc chắn là có người mới chuyển trường. Lợi dụng thân hình nhỏ nhắn nhỏ nhanh chóng chen vào đám đông một cách gọn lẹ. Nhỏ thấy trước mắt là 1 anh chàng có vẻ rất đàng hoàng và anh ta rất quen, đó chính là anh chàng mà nhỏ đã buông lời chửi biến thái đây mà. Sợ rằng anh sẽ nhìn thấy nhỏ bước lùi về phía sau 2, 3 bước nép vào 1 cô gái to con hơn.
– Oa đẹp trai quá ngang ngửa cỡ Hoàng Bảo mà._ G1
– Ờ mà Hoàng Bảo sao dạo này mất tích rồi?_ G2
Nhỏ thầm nghĩ mấy người này mà biết do nhỏ mà cậu nghỉ học dưỡng bệnh thì chắc không được yên đâu
– Nhìn kĩ thì thấy hơi giống Hoàng Bảo nhỉ?_ G3
– Cùng họ Trịnh Hoàng mà không chừng là anh em đấy._ G4
Nhỏ giờ mới để ý đúng là giống cậu thật từ cái mũi cao thanh tú, lông mày, đến đôi môi hồng như con gái ấy và cả cái dáng to gấp đôi nhỏ nữa chẳng lẫn vào đâu được. Tuy nhiên đôi mắt to nhưng đượm buồn như xoáy sâu vào tâm can mỗi người rất khác xa so với đôi mắt lém lỉnh gian xảo của cậu. Tim nhỏ khẽ lạc nhịp bởi đôi mắt ấy, hình như đã từng gặp đâu đó rồi trong kí ức.
“Reng… reng… reng”_ Tiếng chuông reng inh ỏi khiến nhỏ trở về với thực tại sau một hồi “lội dòng” kí ức vốn đã rất cũ kĩ. Nhỏ trở về lớp nhưng vẫn ngoáy đầu lại nhìn vào đôi mắt ấy và hình như đôi mắt ấy cũng đang hướng về nhỏ. Một cái vỗ lên vai khiến nhỏ giật bắn người
– Mày mê người ta rồi hả?_ Là con Mai
– Không tao thấy quen thôi._ Nhỏ nhún vai
– Trịnh Hoàng Nam đấy, hơi ít người biết nhưng mà rất nổi tiếng trong giới kinh doanh khác với Hoàng Bảo.
Mai giải thích, mà nhỏ cũng có hỏi đâu mà tự dưng nói. Nhỏ lại nhún vai bước vào lớp.
*************************
5 tiết trôi qua, nhỏ liên tục suy nghĩ về đôi mắt ấy, về kí ức. nhỏ chắc chắn 100% rằng lúc nhỏ đã từng gặp anh ta, nhưng mà nhỏ không nhớ là gặp trong tình huống nào mà khiến nhỏ ấn tượng như vậy. Mai khều tay nhỏ
– về thôi
– Ờ mà mày cho tao mượn hết tập coi
– Sao lại mượn hết
– Thì tao có viết chữ nào đâu._ Nhỏ trả lời tỉnh queo
– Cái gì? 5 tiết mày làm cái gì mà không có chữ nào trong tập?
– Thì mày cho tao mượn đi mai tao trả dù sao mai cũng đâu có tiết gì trùng.
– Cũng được._ Mai lấy 4 quyển tập ra đưa cho nhỏ, nhỏ nhét vào tập nở nụ cười cảm ơn rồi chạy vọt ra cổng trường.
Về đến nhà thay đồ xong xuôi xong nhỏ lại ra đón xe bus đến bệnh viện. Mở cửa phòng 107, công nhận Thiên Di nhanh chân ghê chưa gì đã thấy yên phận trong phòng cậu tự lúc nào. Chậc hôm nay lại mặc đồ đụng hàng với nhỏ_ Áo trễ vai. Tuy nhiên nhỏ mặc chiếc áo trễ vai hoa màu hồng nhạt và quần short trông năng động còn Thiên Di thì mặc một chiếc đầm trễ vai xòe, tay dài bằng chất liệu ren mang phong cách vintage. Nhỏ bước lại bóc một miếng lê ăn, mà nhờ có Thiên Di mà nhỏ cũng ăn được nhiều hơn
– Ơ lê của anh Bảo ai cho cô ăn?_ Thiên Di nói, nhỏ mặc kệ bĩu môi
– Lại mặc đồ đụng hàng mà ngày mai cô mặc gì để tui biết tui mặc khác rất ghét mặc đồ đụng hàng._ Thiên Di nói với nhỏ
Từ nhỏ Thiên Di rất ghét đụng hàng từ đồ mặc cho đến đồ dùng phụ kiện đi kèm vân vân đều không giống ai trong trường, cô muốn là người độc nhất.
– Cô mặc đầm, tôi là quần short có giống nhau đâu._ Nhỏ nhún vai bày tập vở ra chép bài
– Nè nè đây là phòng của tôi đừng có đem chuyện quần áo vô đây._ Cậu lên tiếng sau một hồi im lặng nãy giờ
– Cô làm ơn về giùm tôi ngày nào cũng tới đây vặn vẹo nhìn chướng mắt quá, cô mà không về thì tôi chuyển bệnh viện khác đấy._ Cậu quay sang nói với Thiên Di.
Mặc dù không muốn về nhưng mà nghe cậu đe dọa nên đành mặt mày trụ ụ bước về.
– À mà hôm nay tôi gặp một người rất giống anh đấy, tên cũng khá giống cứ như anh em._ Nhỏ nói không nhìn thấy sắc mặt cậu có phần thay đổi
– vậy à?_ Cậu trả lời cụn ngủn
– Tên Trịnh Hoàng Nam hay gì đó.
Nhỏ chăm chú viết bài. Cậu đăm chiêu gì đó: “Không lẽ đã về rồi sao? Có chuyện gì xảy ra à?”
– à mà này sao từ lúc anh nằm viện đến nay cũng đã 2 ngày trừ cô hầu hôm trước ra thì tôi không thấy người nhà đến thăm anh vậy?_ Nhỏ hỏi
– Chuyện nhà tôi cô đừng lắm điều
– Quan tâm anh tí không thích thì thôi.
– Cô viết gì thế?
– Viết bài
– Lại đây giảng bài cho tôi coi
– cái gì? Có vụ đó nữa hả?
– chứ sao tại cô mà tôi phải nằm viện, lỡ tôi kiểm tra ít điểm là do cô đấy cô chịu trách nhiệm nổi không?
– Được rồi được rồi.
Nhỏ ngồi xuống bên giường bệnh giảng giải lại bài theo cách nghĩ của nhỏ. Giảng tới giảng lui thì cũng chỉ là tiếng ậm ừ của cậu và cuối câu là một chữ chưa hiểu lắm khiến nhỏ phải giảng đi giảng lại mệt muốn đứt hơi. Nhỏ thực sự buông xui trước cậu, nhỏ đã uống mấy chục ly nước rồi mà cậu vẫn chưa chịu hiểu
– Thật là anh có hiểu chưa đấy
– À thực ra tôi hiểu lâu rồi nhưng mà nghe cô lèm bèm trông rất mắc cười
Nhỏ thực sự nổi điên trước câu trả lời của cậu nhưng nhỏ còn sức đâu nữa mà tranh cãi nên thôi đành
– Bình tĩnh, bình tĩnh Tiểu Băng, mày phải bình tĩnh nếu không sẽ có họa lớn._ Nhỏ trấn an mình rồi thu dọn sách vở.
****************
Chiều. Nhỏ đang mơ màng với “giấc mơ trưa” trên ghế sofa. “Cạch”_ Cánh cửa được mở ra. Một người con trai mặc áo sơ mi và quần jean bước vào phòng cậu
– Anh đến đây làm gì?_ cậu hỏi
– Đến để thăm em nghe bác quản gia nói em phải nhập viện bởi…_ Anh đưa mắt nhìn thấy nhỏ
-… Bởi cô gái đó à?_ Anh hỏi
– Không cần anh quan tâm về giùm tôi._ cậu mời anh ra khỏi phòng
– Dù sao anh về đây cũng là vì ba kêu chứ không phải để thăm em.
– Trịnh Hoàng Nam?_ Nhỏ thức dậy mơ màng hỏi. Anh quay lại nhìn kĩ nhỏ rồi mỉm cười
– Công nhận ta thực sự rất có duyên đấy.
Nhỏ mỉm cười. “Có duyên?”_ Cậu ngẫm nghỉ
– Từ bữa ta gặp tại bệnh viện hồi sáng thì chung trường và không ngờ em lại là người làm cho Hoàng Bảo ra thế này.
– Không có lửa làm sao có khói anh._ Nhỏ liếc xéo cậu
– Nếu có dịp anh rất muốn em mời em đi uống cafe đấy.
– Em luôn rãnh mà
– Rãnh cái cù lôi cô còn phải chăm sóc tôi chứ!_ cậu lên tiếng
– Anh đâu phải em bé mà lúc nào cũng phải kè kè theo, anh không tự chăm sóc được à._ Nhỏ bĩu môi nhìn cậu
– Anh cũng đang rãnh vậy ta đi uống cafe được chứ?_ Hoàng Nam mời
– Vâng ạ._ Nhỏ đồng ý cái rụp
– Còn tôi thì sao?
– Còn anh thì tôi sẽ gọi cho Thiên Di ok chứ?
– Thôi khỏi cô đi nhanh rồi về.
Nhỏ hí hửng đi với Hoàng Nam bỏ lại sự bực tức của cậu ở đằng sau. Chính cậu cũng không hiểu vì sao lại bực tức như vậy.
GTNV
Trịnh Hoàng Nam_ Lớn hơn Hoàng Bảo 1 tuổi là anh trai của Hoàng Bảo tuy nhiên là cùng ba khác mẹ. Sau khi mẹ chết, anh được chuyển sang Mĩ học và hiện đang kế thừa công việc của ba bên Mĩ nhưng bây giờ thì bị kêu về có việc ( cũng biết ba mình là ông trùm mafia nổi tiếng). Tính tình: Lịch sự, galang, khác với Hoàng Bảo anh tài năng và giỏi giang hơn. Còn về có quan hệ gì với nhỏ thì từ từ tiết lộ sau
Huỳnh Thiên Di (xuất hiện từ tập trước nhưng quên giới thiệu)_ Bằng tuổi Hoàng Bảo. Xinh đẹp tài năng nhà giàu cái này cũng nói trong phần trước rồi. tính tình: Sau khi đọc truyện cũng đã hiểu kha khá rồi há. Từng là hàng xóm cũ của Hoàng Bảo, không hề biết Hoàng Bảo có anh trai