Bạn đang đọc Đại Thiếu Gia Và Gái Hư: Chương 21: Tìm Ra Người Chủ Mưu
T/g: Chap này hơi chán nhé, xin các bạn thứ lỗi cho
~~oOo
~~Hoàng Nam ngồi trong phòng làm việc, lật lật giấy tờ. “Cốc… cốc… cốc”_ Có tiếng gõ cửa vang lên
– Vào đi.
Một người quản lí bước vào
– Thưa cậu chú có 2 chuyện cần thông báo: 1 chuyện là con của ngài tổng cục sĩ quan là Hoàng Bá Thiên sẽ đến vào ngày mai, ba của cậu chủ muốn cậu và con gái của ngài Đông Phương sẽ đi dự tiệc này cùng em của ngài và con gái út
– Ta biết rồi, còn chuyện thứ 2?
– Là biết được người dán những bức ảnh đó cũng như người phá quán bar là ai rồi.
– Là ai?
Người quản lí nói nhỏ với Hoàng Nam, anh khẽ nhếch môi.
– Được rồi mọi chuyện còn lại cứ để ta
Phía xa xa trong TT thành phố nơi có một ngôi biệt thự xa hoa cũng có người quản lí đang thông báo với cậu.
*************************************
Nhỏ đang yên giấc mộng ngon lành trên chiếc giường êm ái thì bị đánh thức bởi giọng nói của bà Hoa. Nó không chua chát như mọi ngày mà lại ngọt như kẹo bạch nha vậy
– Tiểu Băng… con gái cưng của mẹ dậy đi nào!
– Chuyện gì thế mẹ?_ Nhỏ ngái ngủ đáp lại rồi sựt nhớ đến chuyện đã bị đuổi ra khỏi nhà mà bây giờ mặt dày trở về nhỏ bừng tỉnh. Tuột vội xuống giường nhỏ chạy ra cửa
– Con xin lỗi con quên chuyện mẹ đã đuổi con ra khỏi nhà!_ Nhỏ định co giò bước đi thì bị bà Hoa nắm tay lại, vuốt khẽ lên mái tóc ngắn của nhỏ. Nhỏ chau mày không hiểu
– Con thật là được lòng cả 2 anh chàng nhà Trịnh Hoàng mà không nói.
– Được lòng?
– Ừ chứ sao, hai anh em bọn họ đều đến gặp mẹ một người thì ẹ cái quán bar khác một người thì cho tiền mẹ với điều kiện là phải để con ở lại nhà và không được đuổi con đi nữa. Con gái mẹ giỏi thật đấy!
– Hả?_ Nhỏ há hốc miệng trước lời mẹ nhỏ không tin vào tai mình
– Không không ở đây chắc chắn có gì đó vô lí mẹ à!_ Nhỏ tỉnh lại quả quyết nói
– Có gì vô lí chứ? Tại tụi nó mê con như điếu đổ. Thôi con nghỉ tiếp đi mẹ đi làm đây về thăm con một chút thôi._ Rồi ba Hoa đứng dậy bước xuống lầu
Nhỏ chạy xuống lầu bay lên ghế sofa, nhấc điện thoại bàn bấm số Hoàng Nam
“- Alo?_ Đầu dây bên kia lên tiếng
– Hoàng Nam phải không?
– Tôi đây
– Em là Tiểu Băng nè cảm ơn anh về chuyện của mẹ em, em sẽ trả nợ anh sau. Thôi nhe anh.”
Nhỏ cúp máy rồi lại bấm số cậu
“- Alo?
– NÈ ANH ĐANG GIỞ TRÒ GÌ THẾ HẢ???_ Nhỏ hét lên ( thay đổi thái độ quá ^^)
– Giở trò gì chứ?
– anh cho tiền hay quán bar mẹ tui rùi giờ hỏi à?
– Cô giỏi thật!
– Giỏi gì cơ?
– Với Hoàng Nam thì anh anh em em, “cảm ơn anh nha” này nọ rồi “sau này em sẽ trả nợ anh sau” còn với tôi thì là giở trò
– Hả? sao anh biết
– Biết chứ lúc nãy cô bấm số tôi mà chứ có phải Hoàng Nam đâu.
– Vậy à? Mà tui nghi ngờ anh cũng đâu sai tất cả là do ăn ở thôi
– Ăn ở cái đầu cô đấy!
– Thôi à.
– Lâm Tiểu… Tít… tít…”
– Không ngờ lại bấm nhầm số hắn thật là._ Nhỏ lầm bầm nằm ì ra ghế bật TV lên.
****************************************************
– NÓI MAU ĐỨA NÀO KÊU MÀY LÀM VẬY?_ Một giọng nói vang lên trong một con hẻm tồi tàn. Đừng lầm đó không phải là tiếng của Hoàng Bảo đâu, cậu đang ngồi gần đấy “xem kịch” còn tiếng đó là của một thằng đàn em của cậu.
– Em không có làm đại ca._ Tên đó liên tục thanh minh
Đàn em của cậu liên tục đấm đá vào hắn. Hắn la oai oái.
– Giờ mày có chịu khai chưa hả?
– Em không biết gì hết
– Không biết này, không biết này!_ Đàn em cậu vung cây đập tới tấp vào hắn
– Dừng tay._ Một giọng nói uy quyền phát ra. Cậu xoay người là Hoàng Nam
– Anh đến đây làm gì?_ Cậu hỏi
– Chuyện tra hỏi này đâu phải của riêng cậu. Với lại đâu chỉ có mình cậu là lo lắng cho chuyện của Tiểu Băng
– Được rồi muốn lo lắng gì đó cứ việc nhưng đừng xen vào chuyện của tôi
– Cậu nghĩ tra hỏi kiểu đó hắn khai ra sao, hắn đã nhận tiền của một người và chắc người đó cũng đang đe dọa hắn
– Thế thì sao tôi không tin hắn không sợ chết
– Cậu nghĩ sao nếu một người sắp chết mà còn sợ bị giết à?
– Sắp chết?
– Phải hắn bị ung thư giai đoạn cuối trước sau gì cũng phải chết nên chắc chắn hắn không khai đâu!
– Vây anh tính làm gì?
Hoàng Nam không trả lời, bước lại gần hắn. Anh khom người
– Ưm… để xem, gia đình có 4 người một vợ hiện đang làm ở cty may vá xuất khẩu XXX, có 2 đứa con 1 trai 1 gái song sinh đang học ở trường mẫu giáo Tư Thục ZZZ, địa chỉ nhà số 556, phường X, đường Y. Anh nghĩ xem anh muốn ai mất trước nào?_ Hoàng Nam nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đủ rùng rợn đối phương
– Anh muốn gì?_ Hẳn hỏi
– Chủ của anh. Sau khi nói xong tôi đảm bảo gia đình anh sẽ được bình yên, sẽ có tiền bồi thường thiệt hại nãy thương tích cho anh sẽ không để người đó đụng vào gia đình anh.
– Anh chắc chứ?_ Hắn hỏi lại để chắc chắn
– Tất nhiên Trịnh Hoàng Nam này đã nói thì phải làm
– Đó là tiểu thư con của ngài Đông Phương, cô ta không nói tên của mình.
Hoàng Nam đứng dậy nói với quản lí của mình
– Đem anh ta về nhà, bồi thường tiền thương tích và di dời chỗ ở cho gia đình anh ta.
Anh rút chiếc khăn tay trong túi ra lau nhẹ rồi bước lại cậu
– Thấy chưa không nhất thiết phải dùng cú đấm mà vẫn có thể chiến thắng!_ Rồi anh lướt qua cậu
Cậu cũng rút lui vì hai người còn phải suy tính kế hoạch xử lí cô tiểu thư ấy (ai vậy ta???).
*************************************************
1 ngày sau…
Tại sân bay Tân Sơn Nhất, một hàng dài người mặc vest đen thắt cà vạt đen kính cẩn cúi chào một người thanh niên mặc vest trắng bước ra bên cạnh là một cô gái mặc chiếc đầm đỏ ngắn cũn cởn người Mĩ tóc vàng rất đẹp. Hoàng Nam và cậu đứng từ nãy đến giờ đã mất kiên nhẫn xém nữa là cậu đã bỏ về khi không thấy hắn.
– Chào cậu, Bá Thiên._ Hoàng Nam đưa tay ra trước mặt Thiên nhưng đã bị hắn ngó lơ nên rút tay lại. Thái độ hống hách của hắn quả làm cho cậu phát điên lên. Hoàng Nam hít một hơi đầy phổi để giữ bình tĩnh
– Cậu đây là…_ Bá Thiên nói
– Trịnh Hoàng Nam, đây là em trai tôi Trịnh Hoàng Bảo
– Chào._ Cậu giơ tay lên lạnh lùng nói cho có lệ
– Ồ thì ra là con trai Trịnh Hoàng Duệ
– Không ngờ cậu cũng biết đến chúng tôi thật vinh dự._ Hoàng Nam nở nụ cười thân thiện
– Ngày mai chúng tôi có tổ chức tiệc tại nhà hàng XXX, mong ngài Bá Thiên đây có thể tham dự._ Cậu vào vấn đề chính
– Được rồi nếu mai tôi rãnh tôi sẽ đến._ Rồi hắn ngồi lên xe riêng của mình, phóng đi mất
– Đồ kênh kiệu!_ Cậu buông lời tay bỏ vào túi ung dung lên xe của mình. Hoàng Nam cũng vậy