Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu !

Chương hap 33: Bảy năm sau


Bạn đang đọc Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu !: Chương hap 33: Bảy năm sau

-“Cảm ơn cô, chúng tôi quyết định sẽ hợp tác với CL.”
-“Đó là vinh dự của tập đoàn chúng tôi chứ ạ! Để tôi tiễn ngài!”
….
Bóng người đàn ông cùng hai trợ lý xa dần, Trương Ngọc Uyển Nhi từ từ bước lên xe của mình.
-“Ổn chứ cháu?”
-“Dạ, ổn mà bác!”
Bác Lựu cười, con bé này, giỏi thật, khách hàng khó tính tới mấy, vào tay nó, cũng giải quyết được hết. Đúng là đệ nhất dẻo mồm. Ông bà chủ cho nó làm đại diện hình ảnh của công ty quả là sáng suốt.
-“Sao lại đi đường này vậy bác?”
-“À, bác Hồng vừa nhắn tin, bảo bác đi mua cá bông lau, nhưng bác đâu có biết phân biệt đâu, cháu đi chọn giúp bác luôn nhé!”
Cá bông lau? Có một người, một trong những món khoái khẩu là cá bông lau kho tộ. Mà cô nghĩ đi đâu vậy? Người ấy, cả đời này, còn có thể gặp lại sao?
-“Nhi này…”
-“Dạ bác!”
-“Cậu Hiển, tối nay, 6 giờ, cậu ấy sẽ về!”
Ai đó tai như ù đi, cả người cứng đờ, một giọt nước mắt khẽ chảy. Là cái cảm xúc gì đây? Xúc động? Hạnh phúc? Vui mừng?
Cái cảm giác mong đợi một thứ gì đó quá lâu, rồi giờ nó thành hiện thực, là như thế này ư? Chính cô cũng không biết mình đang ra sao nữa, chỉ muốn trốn vào góc nào đó, thật yên tĩnh.
-“Cháu không sao chứ?”
-“Dạ, không sao ạ!”
-“Trước đây…hai đứa…”
-“Vâng, đó là chuyện xưa rồi mà bác, cháu giờ vẫn là người giúp việc của cậu ấy, mọi thứ vẫn bình thường…”
-“Thật không?”
-“Vâng, cậu vẫn gọi cho cháu thường xuyên mà!”
Bác gật đầu, cô nuốt nước mắt vào trong. Đó là lời nói dối, mà cô luôn phải nói trong suốt bảy năm vừa qua. Một lời nói mà ngay sau khi thốt ra, cảm giác đau lòng không thể nói được thêm những lời khác. Cô tới siêu thị cùng bác, chọn con cá ngon nhất. Về tới nhà, cũng chính cô đánh vẩy, bổ khúc, giã giềng, nêm gia vị, …cô muốn chính tự tay mình làm tất cả.
Nhà họ Hoàng lâu lắm rồi mới nhộn nhịp như này, tiếng chày cối rộn ràng, tiếng nói cười vui vẻ. Gắn bó với nhau đã lâu, họ đều thương cậu và Nhi như con ruột, bảy năm qua, ông bà chủ còn được sang thăm cậu, chứ họ đâu có nhìn thấy cậu, họ cũng nhớ cậu lắm chứ!
Nhi ngồi trong bếp, cô nhặt từng cảnh củi nhãn bỏ vào đống lửa. Nghe nói cá kho bằng củi nhãn là ngon nhất, người ấy không thích ăn cá quá khô, chỉ cần kho hai tiếng là đủ rồi. Cô cứ ngồi như vậy, bần thần, suy tư, lơ đãng…
-“Nhi, Nhi ơi…”
-“Chị Na, sao vậy ạ?”
-“Trời ơi…cậu về…cậu về…nhanh…nhanh…xe cậu đẹp ơi là đẹp luôn nhá, người yêu cậu cũng xinh cực kì luôn…”
-“Em…em…”
-“Chị xin lỗi, chị nhỡ mồm rồi à?”
-“Không, có gì đâu, cậu có người yêu là chuyện hiển nhiên chứ, cậu nhà mình hoàng tráng như thế cơ mà!”
-“Ừ…”
-“Vâng, hì hì…chúng ta ra chào cậu!”
Nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể, cô theo bước chị. Chuyện cô là con nuôi, vẫn được giữ kín đến giờ, tuy nhiên đã không ai gọi cô là bé Sen nữa rồi, vì mẹ bảo tên đó nghe quê. Cô cũng tốt nghiệp, làm việc tại công ty của gia đình, nhiệm vụ của cô chỉ là đi với các giám đốc hoặc trưởng phòng, mềm mỏng thương thảo với khách hàng, một công việc chẳng cần giỏi giang, chỉ cần xem qua tài liệu cộng với bản năng dẻo miệng, khéo léo thuyết phục là được.
Thế còn cậu, cuộc sống của cậu thay đổi ra sao? Chắc là nhiều lắm nhỉ?
Thời khắc chạm mặt cậu, trái tim như muốn ngừng đập!
Cậu mặc áo phông xám, quần jeans hàng hiệu, kính râm màu nâu thẫm. Người con gái đi cùng cậu, rất đẹp, mái tóc xoăn bồng bềnh, đôi mắt bồ câu đen huyền bí, và đặc biệt, khi cô ấy cười, rất đặc biệt, rất quyến rũ. Cô ấy với cậu, cứ như bức tranh hoàn hảo đầy sắc màu, thật đẹp!
Mọi người chào, cậu cũng gật đầu nhẹ nhàng, sau đó, hai người tay nắm tay lên ra mắt ba mẹ, các bác các chị cũng dần về vị trí chuẩn bị cho bữa tiệc. Có một người duy nhất, cô cứ đứng như vậy, đờ đẫn, lặng lẽ…Rồi, chẳng phải cô mong gặp cậu lắm mà? Chẳng phải cô muốn đứng sau chúc phúc cho cậu cơ mà? Nói nghe dễ dàng quá, đối diện mới thấy khó khăn khôn tả…
Bàn ăn lớn ngoài vườn dần được hoàn thiện, ánh đèn sáng lấp lánh lung linh, ông bà chủ ngồi chính giữa, bên cạnh là cậu chủ và người yêu cậu.
Bà chủ cất lời.
-“Giới thiệu với con, đây là đại gia đình nhà họ Hoàng nhà ta, bác Lựu, bác Súng, bác Hồng, …, cô Liên, chị Na,…, cuối cùng là Uyển Nhi, bằng tuổi con…”
Rồi bà quay sang, trịnh trọng tuyên bố.
-“Còn giới thiệu với mọi người, đây là Ngọc Nhi, người yêu của Thế Hiển!”
-“Dạ, con rất vui vì được làm quen với gia đình nhà mình ạ, lâu lắm rồi con mới được ăn bữa cơm đầm ấm như này đấy ạ, con xin kính mọi người ly này!”
Ngọc Nhi, cũng cùng là tên Nhi, cũng có chữ Ngọc, nhưng cô ấy lộng lẫy hơn nhiều, cậu chủ nhìn cô ấy, bằng ánh mắt trìu mến, có lẽ cậu yêu cô ấy nhiều lắm. Mọi người cũng vui vẻ tiếp nhận cô ấy, Uyển Nhi biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ là…sao rượu, sao đồ ăn hôm nay đắng vậy???
Nước Mỹ, thật nhiều chuyện mới lạ, Ngọc Nhi trò chuyện không ngớt, khiếu hài hước của cô khiến ai ai cũng cười nghiêng ngả, không khí bữa tiệc thực sự rất tốt.
-“Ừm, món cá này ngon quá, anh yêu, ăn thử xem…”
-“Ngon thì các con ăn nhiều vào!”
-“Vâng ba ạ, ở bên Mỹ anh Hiển và con thường đi tới quán người Việt, lần nào anh cũng gọi món này, nhưng chỉ ăn một ít thôi, anh ấy nói không ngon…lúc đầu con cũng thấy lạ, nghĩ anh ấy khó tính, nhưng giờ mới biết, cá kho nhà mình mới là cực phẩm đó ạ!”

Đoạn, Ngọc Nhi quay sang, cầm đũa gắp thêm miếng cá, nở nụ cười tươi tắn, đút cho người yêu.
-“Ừ, cá là do Uyển Nhi làm đấy!”
-“Thật á? Bạn giỏi ghê!”
Khụ!
Tiếng ho từ phía trên thu hút sự chú ý của mọi ánh nhìn, cậu từ tốn tống miếng cá ra chiếc khăn giấy, rồi nói lãnh đạm.
-“Tôi không sao, mọi người ăn tiếp đi.”
-“Sao vậy anh?”
Ngọc Nhi đưa nước cho người yêu, ân cần hỏi han, tay không ngừng xoa lưng tình cảm, cậu trả lời cô ngọt ngào.
-“Anh ổn, em yêu, em ăn đi, không nguội giờ!”
-“Thôi, em lo cho anh lắm!”
-“Anh đã nói anh không sao mà, em không muốn ăn thật hay bắt anh đút vậy?”
-“Được thế thì còn gì bằng, đút em đi…A…A…A…”
Đôi trai gái trẻ tự nhiên quá, khiến cả bàn ăn ngượng chín người…khiến tim ai đó quặn thắt, cố uống vài ly rượu, cố lấy tay che mắt, cố để mình không nấc lên, cố gắng gượng…
-“Nhi này!”
Cậu gọi một câu, lại khiến cả hai người con gái giật mình.
-“Cơm dính vào miệng em kìa, xấu quá thôi!”
-“Lau cho em, mau!”
-“Đợi anh chút!”
Phải rồi, cậu gọi Nhi của cậu, là Ngọc Nhi, không phải Uyển Nhi. Đầu óc trống rỗng, hai bàn tay run rẩy, cô khẽ đứng dậy, bình tĩnh xin phép.
-“Con ăn no rồi ạ, con xin phép mọi người về phòng trước!”
-“Mới ăn tý mà Nhi?”
-“Em không khỏe chỗ nào à?”
-“Ta lấy thuốc cho cháu nhé!”
-“Dạ, không sao đâu ạ, lúc chiều cháu ăn ở công ty rồi nên vẫn còn thấy đầy bụng quá ạ!”
Nói thật nhanh rồi quay người, chân chạy mải miết, chỉ mong được về phòng thôi, về phòng, có thể tha hồ, thoải mái mà khóc rồi.
Mình làm được mà, mình có thể làm được! Cô đã nhớ cậu thế nào cơ chứ? Cô đã dặn mình, cô đã lên kế hoạch cả cho cảm xúc của mình, cớ sao? Cớ sao cô lại cư xử kém cỏi tới thế? Cớ sao, cô không kiềm nén nổi???
Cánh cửa phòng khẽ mở, có bóng người đi vào.
Người đó đặt nhẹ bàn tay lên trán cô.
-“Không sốt, con buồn à?”
-“Không mẹ ạ, con mệt thật mà!”
-“Mẹ xin lỗi…”
Người mẹ thẫn thờ nhìn đứa con gái, chuyện cũng nhiều năm rồi. Đợt đó, đột nhiên con trai nhất định không chịu về nhà, bà có sang tận nơi, chỉ thấy nó đú đởn hôn hít mấy con tóc vàng tóc xanh, nhìn mà ghê cả người. Bà đánh nó, mắng nó, nói nó là kẻ phản bội, nói nó làm sao bỏ mặc Nhi, nó cũng chẳng thèm đáp.
Rồi hai mẹ con chiến tranh lạnh, rồi cuối cùng, vì bà có một thằng con trai, bà thua, bà làm lành trước, bà từ từ hỏi nó, cũng chỉ được một câu trả lời đầy tính “trách nhiệm”: “Nó vừa béo vừa xấu, con chán!”.
Bà thử nó, trả vờ nói Nhi bệnh, nó cũng chẳng quan tâm.
Vậy là, cái điều bà lo lắng luôn tới, nó rốt cuộc thừa hưởng tính dê già trăng hoa của thằng cha nó, trời đất ạ, bao nhiêu tính tốt đẹp, nó không hưởng, nó lại hưởng cái tính đó. Bà đau lòng, bà thấy có lỗi với Nhi, một thời gian dài còn không dám đối mặt với con bé nữa.
-“Nhi à, mẹ…chuyện hai con không thành nhưng dù thế nào, con cũng là con gái mẹ, mẹ thương con nhất, nhưng con thông cảm ẹ, cô bé đó, là người Thế Hiển yêu, con biết rồi đó, mẹ sợ nhất nó dẫn đứa nào ngoại quốc về, vì mẹ sợ khác biệt văn hóa, lần này, người yêu là người Việt Nam, gia thế cũng tốt, mẹ biết mẹ ích kỉ, nhưng con có thể nào chấp nhận và yêu thương Ngọc Nhi như chị dâu không?”
Lời mẹ nói, nước mắt cô rơi. Cô khóc, không phải vì cô gái đó, mà lần này khóc, là vì mẹ. Mẹ đã bị cậu gạt rồi, mẹ luôn thấy hối lỗi, nếu mẹ biết, người chấm dứt mối quan hệ trước là cô, chứ không phải cậu…không tưởng tượng được…mẹ sẽ ghét cô như nào?
Còn cô, một đứa nhát gan, sợ sệt, vì đã mất cậu rồi, ích kỉ không muốn mất luôn ba mẹ, mất luôn mái nhà duy nhất, cho nên…cô đã lựa chọn giữ yên lặng. Đã bao lần muốn thú nhận, mà không dám cất lời? Phản bội, lừa dối, làm tan nát trái tim đối phương, tội đó dành cho cô mới đúng.
Tới nước cuối cùng, cậu vẫn cho cô, một con đường sống!
-“Mẹ đừng nói vậy, con mệt thôi mà, con vẫn rất yêu quý ba mẹ, cậu, cả cô Ngọc Nhi nữa, con sẽ chăm sóc cho cô ấy!”
-“Được rồi, đến với nhau hay không là duyên phận con ạ, dù sao con trai mẹ thì mẹ yêu thương, nhưng thực tình nó lăng nhăng như vậy, nếu yêu nhau, mai sau chưa chắc con đã sướng…con à, mẹ sẽ tìm cho con một chỗ dựa tốt, cứ tin mẹ nhé!”
-“Dạ.”
Hai mẹ con nói chuyện một lúc thì mẹ đi dạo với ba, lúc này, chị Na mới dám gọi cô.
-“Nhi à, Nhi à…”
-“Sao chị?”
-“Cô Ngọc Nhi muốn xoa bóp chân, nhưng mà cô ấy chỉ đích danh em làm…em có lên đó không…hay là chị nói dối em ốm nhé!”
-“Thôi chị ạ, em làm được!”
Cô đỡ đồ nghề từ tay chị Na, bước từng bước lên phòng cậu, muộn phiền, nặng nề. Cửa phòng cậu không khóa, cô cũng không cố ý nhìn, chỉ là, hình ảnh họ hôn nhau, cứ thế đập vào mắt.

Cái cảm giác này, có giống cái cảm giác cậu phải chịu đựng khi cô hôn anh Sên không? Khi đó, cậu có thấy khó thở như cô bây giờ không?
-“Vào đi!”
Tiếng cậu, lãnh đạm, lạnh lùng!
-“À, bạn tới rồi à, nghe bảo tài matxa của bạn rất giỏi, bạn giúp mình nha, mình hơi mỏi chân!”
-“Ừ, để mình giúp…”
-“Chú ý cách ăn nói!”
Cậu khẽ nhắc nhở, Uyển Nhi sửa lại.
-“Vâng, cô chủ…để em làm ạ…”
Ngọc Nhi hơi đỏ mặt, quay sang trách yêu.
-“Anh này kì quá à, xưng hô thế nào chả được!”
-“Nó là người giúp việc thì là người giúp việc, em để ý làm gì?”
-“Dạ!”
Ai đó bặm môi, cô hòa tinh dầu thơm và vài cánh cánh hoa hồng cùng muối khoáng vào nước, quỳ xuống giúp cô chủ tháo dép, đặt chân vào chậu ngâm, từ từ matxa. Tất cả, đều làm rất chuyên nghiệp.
-“Dễ chịu quá, anh Hiển, anh cũng matxa đi, thích lắm, Uyển Nhi khéo lắm.”
-“Thôi!”
-“Đi mà…đi mà…nghe em đi mà!”
Bị người yêu đột kích thơm vào má, cậu đành phải chiều, cậu nói không cần thay nước mới, hai cô cậu dùng chung một chậu là được.
Rồi cô chủ cậu chủ chân vờn chân trong nước, cười đùa rúc rích, những giọt nước không biết bị vô ý hay cố tình, bắn tung tóe lên người hầu đang quỳ trước mặt. Cũng tốt, nước có thể che đi nước mắt, cô ngồi đó, như một khúc tượng, lặng thinh.
-“Uyển Nhi!”
-“Uyển Nhi!”
-“Dạ cô chủ, cô có gì sai bảo ạ?”
-“Em đem nước xuống đi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi!”
-“Dạ!”
-“Trời ơi anh này, đùa kinh quá, người em ấy bị ướt hết rồi…”
-“Người nó bẩn quá, thêm ít nước cho sạch…tao nói có đúng không?”
-“Dạ!”
-“Có hay không?”
-“Dạ có!”
Hít một hơi thật mạnh, dùng hết sức kiên nhẫn để trả lời cậu.
RÀO!
Cả chậu nước ngâm chân đổ ào lên người cô hầu bé nhỏ. Là cậu. Cô chủ bên cạnh chỉ hơi cười.
-“Không trách tao chứ? Chỉ là ày sạch sẽ chút thôi mà!”
-“Dạ!”
Chậu nước đâu có lạnh lắm đâu, mà sao cô cảm thấy người mình tê buốt đến thế? Cô rùng mình, run rẩy, cắn răng dọn dẹp phòng cậu.
-“Cô cậu còn gì sai bảo không ạ?”
-“Em lau chân giúp cô nhé!”
-“Mày không nghe thấy hả? Nhanh chân nhanh tay lên.”
-“Dạ…em làm luôn đây ạ!”

Vậy là buổi tối đầu tiên cậu về, trôi qua như thế đó, rồi sẽ có thêm một cô chủ mới, xinh đẹp. Uyển Nhi lững thững cầm điện thoại ra vườn, ở trong này, có rất nhiều ảnh của cậu, đó là những bức ảnh tự sướng hồi đó cậu gửi. Cậu bây giờ, nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, nam tính hơn, cao hơn nữa.
Cô khẽ sờ những ngón tay lên khuôn mặt ấy, thực sự…là rất nhớ!
Tiếng chuông điện thoại kêu réo rắt, Uyển Nhi mở máy.
-“Em đây!”
-“Em có sao không?”
-“Em ổn!”

-“Ừ, anh mới tìm thấy có chỗ bán thuốc bắc tốt lắm, hay anh mua em uống, nếu khỏi thì tốt!”
-“Thôi anh ạ…”
-“Cố lên em, đừng bi quan thế!”
-“Cảm ơn anh, anh Sên!”
-“Gọi tên thật đi nào!”
-“Hì…em thích gọi anh là anh Sên…”
-“Muộn rồi, em ngủ đi!”
-“Vâng!”
Từng làn gió thổi qua, khiến cho lớp áo quần còn ướt dính vào người, lạnh quá, nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng cô bây giờ!
Những ngày sau cũng không khá khẩm là mấy, cô chủ cậu chủ, quấn nhau như đôi chim non, và đặc biệt…quấn Uyển Nhi. Hễ cô đi làm về là y như rằng có lệnh từ nhà trên.
-“Em ơi mang cho cô cốc nước!”
-“Em ơi gọt cô quả xoài!”
-“Em ơi đi dạo với cô!”
-“Em ơi đi shopping với cô!”
-“Em ơi pha nước tắm cho cô!”

Ty tỷ các việc, từ nhỏ tới lớn, người giúp việc nhà họ Hoàng hình như chỉ có mỗi Uyển Nhi có tác dụng thôi hay sao? Ông bà chủ đi chơi xa, quyền hành lớn nhất nhà nằm trong tay cô chủ cậu chủ, ai dám cãi.
-“Mày nấu ăn thế này hả?”
-“Dạ…em…em làm lại ạ!”
-“Không cần!”
Một tay cậu cầm đĩa, tất cả thức ăn, đổ hết lên người cô.
Có bận khác, cô pha nước cam, cô chủ uống ngon lành, nhưng cậu thì không vừa miệng, cũng cứ nhắm người trước mặt mà đổ.
Lúc cậu đọc tài liệu, có cái cậu không vừa ý, cũng ném thẳng vào cô.
Dạo này, trong mắt cậu, cô là cái thùng rác thì phải?
…..
-“Sai mày đi lấy có ấm nước thôi mà làm gì lâu vậy?”
-“Dạ, cô cậu thông cảm ạ, tại em định đun sôi lại để cô cậu dùng trà!”
-“Lý sự cái gì?”
-“Dạ, em xin lỗi!”
-“Mày chỉ biết xin lỗi thôi hả? Không còn lời nào khác hay ho hơn hả?”
-“Dạ…”
CHOANG!
Lại một lần nữa cậu nổi giận, tay cậu hất, cả ấm nước sôi bắn tung tóe, Uyển Nhi mất đà cũng ngã theo, có vài chỗ hơi rát vì nước nóng, có vài chỗ bầm dập tím, có chỗ lại rơm rớm máu…Cô thẫn thờ nhìn một lượt, theo những vết thương của mình, lạ thật, cô chẳng thấy đau gì hết.
-“Em…em xin lỗi, cậu có cần ấm khác không em đun!”
-“Mày cút ngay đi cho tao!”
-“Dạ!”
Cậu đuổi, mà mười phút sau cậu lại gọi.
Trương Ngọc Uyển Nhi, cứ như con thoi chạy tốc độ cao, hai người kia đôi khi sai làm những món ăn mà họ chẳng động đũa, sai mua những thứ mà họ còn chẳng dùng!
Hôm nào cũng gần hai giờ sáng mới được đi ngủ, năm rưỡi đã phải dậy, vì không quen nên cô hầu nhỏ chỉ trụ được năm ngày. Sang ngày thứ sáu, cảm giác đã bắt đầu khác, đầu đau, chân tay loạng choạng, đặc biệt là mồ hôi toát ra không ngừng, có lau cũng không hết.
-“Nhi, cậu nói em nấu phở cho cô cậu kìa, nước xương chị ninh từ hôm qua để tủ lạnh rồi nhé!”
-“Dạ em biết rồi!”
Mắt đờ đẫn, ai đó cố xuống bếp nấu nướng. Khi bát phở nghi ngút hoàn thành, cũng là lúc cô ngã gục!
…..
…..
-“Sao lại là chị?”
-“Dạ, hôm nay tôi chăm sóc cô cậu thay nó nhé!”
-“Trả lời đúng trọng tâm!”
Cậu quát, chị Na chỉ thấy run cầm cập, đành tóm tắt ngắn gọn.
-“Nhi sốt cậu ạ!”
Chưa bao giờ chị thấy ánh mắt cậu lạnh thế, dọa chị phát sợ. Cậu ném đũa đang cầm, đi thẳng lên phòng, đóng cửa đánh sầm một cái.
Một lát sau, lại thấy cậu ra khỏi phòng, gấp gáp xuống nhà dưới.
Nhìn xuống, thấy cậu…vào phòng Nhi.
Nửa mê nửa tỉnh, Uyển Nhi thấy một bóng dáng rất quen, ngồi bên cạnh. Mùi hương cũng quen lắm, nhưng sự thật đang tiếp diễn, khiến cho cô nghĩ là mình chỉ gặp ảo giác, thấy tay mình được tay ai đó nắm, thật thích. Thấy đôi môi khô khốc của mình được một cánh môi mềm mại bao phủ, thật ngọt ngào. Lại thấy cơ thể đang rét run của mình, được một cơ thể khác ôm lấy, thật ấm áp!
Cả ngày hôm đó, cô đã chìm vào một giấc ngủ, rất sâu, rất ngon!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, căn phòng trống trơn, lại nhớ giấc mơ hôm qua, một giấc mơ thật đẹp.

Nghe các bác nói, cô chủ Ngọc Nhi đã về Mỹ, cô ấy còn vài giấy tờ cần kí.
Các bác cũng bảo, cậu từ hôm nay sẽ đi làm, bắt đầu là nhân viên tập sự ở công ty, ngoài những lão thành cấp cao, thì thân thế của cậu sẽ được giữ kín, cậu sẽ làm ở mỗi phòng ban một tuần trước khi nhận chức chính thức.
Cô khẽ cười, cảm thấy mình đỡ đỡ, các vết thương trên người cũng được băng bó cẩn thận, có lẽ chị Na giúp cô. Nhi mở tủ quần áo, những bộ cánh lung linh có rất nhiều, nhưng cô luôn chọn một bộ giản dị nhất. Thật buồn cười, tính cô hay quên, nhưng hiệp ước vợ chồng thì luôn nhớ.
Trong hiệp ước có quy định, đi ra ngoài người vợ không được diện đồ đẹp. Cô hay chọn những bộ giản dị nhất, như một thói quen, mặc dù bây giờ, đã chẳng còn chút quan hệ gì với cậu!
Công ty hôm nay rộn ràng hơn bình thường, mọi người bàn tán xôn xao cả lên.
-“Nhi Nhi, vào đây vào đây!”
-“Uầy, bà biết tin gì chưa? Mới có một anh cực kì đẹp trai, mỹ nam luôn, chuyển tới làm việc ở bộ phận của giám đốc Quả!”
-“Bà mà nhìn thì chết mê luôn đó…”
Hoa từ đâu chạy tới, suỵt suỵt.
-“Trật tự, chúng mày trật tự hết, thông tin mật, mỹ nam đang đi về khu nhà C.”
-“Đi thôi, đi thôi…nhanh…nhanh…”
Chưa kịp định hình thì cô đã bị hội bà tám trong công ty kéo đi. Cũng giống như cô đoán, là cậu. Cậu hôm nay mặc áo sơ mi, quần tây sơ vin gọn gàng. Cậu mới chỉ là nhân viên thực tập, mới chỉ tới công ty chưa đầy hai giờ, mà fan đã đông thế này… chắc khi mọi người biết cậu là con trai ruột của chủ tịch tập đoàn, fan xếp dài mấy hành lang mất!
-“Anh đẹp trai nhìn chúng mình bọn mày ạ!”
Đúng là cậu nhìn về phía bọn cô thật, Uyển Nhi cố tránh, mong sao cậu không nhìn thấy mình!
-“Chào các em, anh đang đi tìm văn phòng giám đốc Lúa, em nào biết chỉ cho anh với!”
-“Em…em biết!”
-“Em biết!”
-“Em đi, em làm ở chỗ giám đốc Lúa mà!”
Hoàng Thế Hiển đăm chiêu một lúc, rồi chỉ thẳng tay vào cô gái ăn mặc quê mùa nhất, như một sự vô tình.
-“Em này đi!”
Trương Ngọc Uyển Nhi giật nảy mình! Hả? Cô có nói dẫn đường cho cậu sao? Bao nhiêu ánh mắt nhìn ghen tỵ, đành đi thật nhanh thôi!
Mang tiếng dẫn đường, mà cậu cứ phăng phăng đi trước, cô lẽo đẽo theo sau. Cậu không biết đường thật chứ? Cậu là có ý gì đây?
-“Khỏi chưa?”
-“Dạ!”
-“Tao hỏi mày khỏi ốm chưa?”
-“Dạ!”
-“Dạ cái gì?”
-“Em…em khỏi rồi ạ!”
Vô thức, cậu đưa tay sờ trán cô, rồi cậu lại quát.
-“Khỏi cái gì mà khỏi, nóng hầm hập lên đây này! Đi về nhà đi!”
-“Em khỏe rồi mà!”
-“Công ty không có mày cũng không sập được đâu!”
-“Em biết!”
-“Biết sao còn đi làm?”
-“Em…em…”
Cứ đi theo cậu, lên sân thượng lúc nào không hay? Thôi, là cậu không biết đường thật. Cô đành lên tiếng.
-“Cậu ơi, văn phòng giám đốc Lúa không phải ở trên này!”
-“Tao biết! Mày ngồi xuống!”
-“Dạ?”
-“Ngồi yên đấy!”
-“Vâng!”
Cậu đi một lát, mang về tách trà nóng, theo phản xạ, cô hơi nghiêng người, cũng không trách được, ai bảo cậu có cái gì là toàn đổ lên người cô.
-“Uống đi!”
-“Dạ?”
-“Trà thuốc, tốt, uống đi!”
Giọng cậu, đúng kiểu ra lệnh, theo thói quen, cô chẳng dám cãi.
-“Mày ốm mà người yêu mày không hỏi thăm à?”
Hoàng Thế Hiển hỏi bâng quơ, Trương Ngọc Uyển Nhi tạm thời không hiểu.
-“Dạ?”
-“Thì trưởng phòng bộ phận Thịt, anh Sên thì phải, nếu tao nhớ không nhầm?”
-“Dạ…vâng, anh ấy hỏi thăm rồi ạ!”
-“Tốt đẹp ghê nhỉ?”
-“Dạ, tốt ạ!”
Một lời thốt ra, hại cái tách trà bay thẳng vào sọt rác, cậu xuống tầng, không quay đầu lại! Cũng từ hôm đó, nhìn thấy cô, dù ở công ty hay ở nhà, cậu cũng chỉ coi là không khí mà thôi, có khi cũng chẳng bằng không khí.
Đôi khi cô lại ước, giá kể cậu cứ làm khó cô đi, cứ trút giận đi, thế lại hay hơn chăng? Bây giờ, cả cơ hội tới gần cậu, cô cũng không có!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.