Đọc truyện Đại Thiếu Gia Ế Vợ – Chương 24: Tận hứng
Vuốt ve gương mặt đang ngủ say của nàng, giống đang nâng niu báu vật quý giá nhất thế gian, đôi mắt nhắm nghiền không nhìn thấy tia vũ mị phong tình nào, nhưng lông mi dài cong cong cũng kiều mị động lòng người.
Ôm chặt thiên hạ vào lòng, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên mắt nàng.
Ngủ ngon nhé, ta bảo vệ nàng đến bình minh.
Trong giấc mơ Hân Duyệt đang nhận lấy một bó hoa hồng lớn từ một bé trai dễ thương, nàng cúi đầu ngửi mùi hương say lòng người, gì? Sao bông hoa lại nhảy đến trước mặt ta, mở đôi mắt nhập nhèm, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt của hắn, chiếc cằm lúng phúng râu mới mọc đang cọ xát gò má mềm mại của nàng.
“Sao chàng không ngủ?”
“Ta thích nhìn nàng ngủ, nàng ngủ đi, ta ngắm nàng ngủ là được rồi.”
Nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng, Hân Duyệt vỗ nhẹ mặt hắn, “Ta còn muốn ngủ, chàng đừng nhìn, mau ngủ đi.”
Tề Vân Đình cẩn thận nhét bàn tay bạch ngọc của nàng vào trong chăn, “Ngủ đi, bảo bối, không cần quan tâm ta.”
Hân Duyệt lại mơ màng ngủ mất, lúc tỉnh lại trời đã sáng rồi.
Tề Vân Đình mệt mỏi mắt đầy tơ máu, xem ra hắn thật sự một đêm chưa ngủ.
Thông minh như nàng, lập tức hiểu ý.
“Chàng không dám ngủ có phải hay không?”
Hắn mỉm cười, vân đạm phong khinh,”Mới đầu là sợ, có điều bây giờ không sợ.” Vươn vai, hôn nhẹ lên trán nàng, “Nàng không biết ta sợ mất nàng như thế nào đâu, Hân, nàng thật sự là tim của ta, nghĩ đến nàng có thể gặp nguy hiểm, tim của ta đau như cắt.”
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, đặt lên nơi trái tim đang đập rộn ràng, vô tình đụng chạm chỗ nào đó đang nổi lên, nghĩ đến sự dũng mãnh hôm qua của nó, Hân Duyệt không khỏi đỏ mặt, chọc cho Tề Vân Đình cắn một ngụm trên mặt nàng.
“Ta đâu có chuyện gì, không phải còn tốt lắm sao? Chàng ngủ một chút đi, ta nhìn chàng ngủ. Ngoan, mau ngủ.” Mơn trớn gương mặt của hắn, làm cho hắn nhắm mắt lại.
Tề Vân Đình nghe lời dụi đầu vào sườn mặt của nàng, an ổn ngủ.
Nhất định là mệt mỏi lắm rồi, còn cậy mạnh không ngủ, hừ, chàng cũng không phải là sắt thép, tối qua vận động kịch liệt như vậy…… Ai ui, nghĩ đến đây mới phát giác phần eo đau mỏi, lại không dám động, sợ đánh thức hắn.
Quên đi, tối qua đau như vậy cũng qua rồi, một chút hôm nay có là gì.
Vợ chồng lão Âu tất nhiên không đến quấy rầy, tối qua giọng nữ cao vút và giọng nam hùng hậu, tiếng giường gỗ kẽo kẹt, nến đỏ sáng rực cả đêm cũng đủ nói lên mọi thứ.
Tới gần bữa trưa Tề Vân Đình tỉnh lại đã khôi phục thần thái, nhìn Hân Duyệt cười mờ ám: “Tối qua có vừa lòng với vi phu không?”
“Thấy ghét, người ta đau muốn chết, chỉ có chàng thoải mái. Không công bằng.” Hân Duyệt vừa động chút lại chạm đến chỗ đau, mày hơi hơi nhíu. “Nào có, ta cũng đau, đau lòng lắm.”
“Vậy mà chàng còn dũng mãnh như vậy? Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.”
“Là Duyệt Duyệt làm ta không thể kiềm chế được, nàng không biết tối qua nàng quyến rũ thế nào đâu.”
Nhớ tới chiến huống tối qua, Hân Duyệt lại đỏ mặt, Tề Vân Đình áp sát bên tai nàng nỉ non: “Có phải quên rồi không, chi bằng chúng ta nhắc lại lần nữa.”
Hân Duyệt ở lúc mấu chốt, bụng lại kêu ọc ọc.
Xem ra nàng không thể chịu thêm một lần hoan ái nữa đâu, Tề Vân Đình mới ôm nàng rời giường.
Vẫn là mái tóc nhuyễn mịn như tơ, có điều mỹ nhân trong gương không mở to đôi mắt sáng ngời, mà khép hờ kiều mị, một đôi tay từ nhỏ quen cầm kiếm, lớn lên tính sổ sách, lúc này đang dịu dàng giúp nàng chải tóc.
Điều làm Hân Duyệt hơi vừa lòng chính là, con gái thời đại này kết hôn so với bình thường kiểu tóc cũng không thay đổi, chỉ có sau khi thành thân, thăng cách làm lão phu nhân, mới có thể búi tóc lên.
Như vậy, tóc của nàng có thể thả dài, gió thổi đến, sợi tóc nhẹ bay, đẹp không tả nổi.
Tề Vân Đình suốt một ngày không ra khỏi nhà lo công chuyện, mà đều ở bên nàng chăm sóc tỉ mỉ.
Vợ chồng lão Âu kinh ngạc chỉ biết lắc đầu, đại thiếu gia tuấn tú tài giỏi hô mưa gọi gió của bọn họ, giữa trưa tự mình bưng cơm nước vào phòng, nói là thiếu nãi nãi không muốn ra ngoài.
Buổi chiều, ôm thiếu nãi nãi tới vườn hoa sau nhà, ngắm hoàng hôn.
Vừa thấy đại thiếu gia hớt hơ hớt hãi chạy ra ngoài, chỉ chốc lát nhân tiện mang về một túi vải còn tươi, tự mình lột từng trái đút thiếu nãi nãi ăn.
Buổi tối, Âu tẩu vô tình than thở: “Ông nói thiếu nãi nãi sinh được mệnh tốt gì, lại có thể được người thương, được cưng chiều như vậy?”
Lão Âu mất hứng, “Tôi ít thương bà chắc, vợ chồng son tất nhiên phải vậy, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ rơi.”
“Ông? Lấy bộ dạng thô kệch của ông, cũng dám nói vậy. Đại thiếu gia là ai, từ nhỏ thông minh hơn người, thiếu niên tập võ trở thành cao thủ, lớn lên chủ trì gia nghiệp, có thể không xuất chúng sao?”
“Nói như vậy bà cũng thích hắn? Lúc trước những người đó không dám, sao bà không liều mạng thử xem?”
“Xí, chúng ta từ lúc trẻ đã là nô tài Tề phủ, cũng tính là nhìn hắn lớn lên, nói vài lời quá phận, tôi thương hắn như con mình, tôi chính là nhìn không quen thiếu nãi nãi cưỡi trên đầu hắn.”
“Vừa rồi còn nói thiếu nãi nãi tốt số, được đại thiếu gia cưng chiều, bây giờ lại không quen nhìn, bà đó nha, thật sự là…… Ngủ.” Lão Âu thổi đèn, nhìn thấy phòng đại thiếu gia đã tắt đèn, nhưng không có động tĩnh. “诶? Bà nói, sao phòng đại thiếu gia không có động tĩnh gì hết vậy?”
Âu tẩu trợn mắt liếc lão một cái: “Nhìn không ra đại thiếu gia thương thiếu nãi nãi như vậy, hôm nay còn bỏ được không chạm vào nàng, cho nàng nghỉ ngơi hai ngày. Dáng vẻ không giống như ông, lúc chúng ta thành thân liên tiếp ba ngày ông cứ dày vò tôi.”
“Cần gì một lát, bây giờ tôi cũng có thể……”
Ngày tốt của Hân Duyệt ở buổi tối ngày thứ ba tuyên cáo chấm dứt, Tề Vân Đình cắn vành tai của nàng nỉ non: “Duyệt Duyệt, hôm đó chỉ lo thương tích của nàng, chưa được tận hứng, đêm nay cho vi phu được tận hứng được không?”
Có lẽ là nhớ tới biểu hiện siêu tốt mấy ngày nay của hắn, có lẽ là bị hắn nói tới ý loạn tình mê, có lẽ là chính mình cũng muốn tận hứng, tóm lại nàng bất kể hậu quả, dùng giọng nói kiều mị, một tiếng “Được” cho hắn cổ vũ lớn lao.
******ooxx tuyến**** ( Nghe nói mỗi ngày ăn thịt, sẽ bị ngán, trước tiên cứ tưởng tưởng một chút thịt đi, chảy nước miếng…… Đợi tới khi tiểu biệt thắng tân hôn, lại cho một bàn Mãn Hán toàn thịt.)
Nếu biết kết quả hắn tận hứng chính là mình ba ngày không xuống giường được, Hân Duyệt nhất định sẽ không nói được đâu.
Nhớ tới đêm tận hứng kinh thiên, quỷ khóc thần sầu đó, tựa như một viên ô mai, vừa chua xót lại ngọt ngào.
Ngọt chính là vài lần đạt cao triều, thật là mất hồn vô hạn; chua chính là…… Ai, Tề Vân Đình tên kia đúng là mũi giáo chưa cùn, muốn chỉnh người tới chết mà.
Mới đầu, tất nhiên Tề Vân Đình không kiềm chế nổi xé toạt xiêm áo tơ lụa thượng hạng, dũng mãnh tiến lên.
Tắm nước suối mát, mỗi ngày đều mặc quần áo mới– Hân Duyệt mặc niệm.
Sau khi hưởng qua tư vị lần đầu mãnh liệt, Hân Duyệt tự nhiên không cam lòng yếu thế, hát bài nông nô muốn xoay người, muội muội ta cũng phải ở trên một phen.
Tề Vân Đình không bận tâm chuyện trên hay dưới, vui vẻ đồng ý, nhưng sau một vòng hỗn chiến, Hân Duyệt liền xụi lơ vô lực, có điều sức lực cũng không uổng phí, đó lại là một phen mưa gió có phong vị khác.
Vì thế đành phải nhận mệnh để người nào đó chiếm thế thượng phong, mình cứ an ổn nằm đi, được người ta bán sức hầu hạ cũng không tệ.
Nếu trong tiểu thuyết có nhắc tới “Không cần…… đừng mà……” Theo kiểu phong tình mời gọi, còn Hân Duyệt chính là thiệt tình cầu xin tha thứ, “Đình, ta không chịu nổi. Đình, người ta thật sự không được. Đình……”
Lời nỉ non suy yếu vô lực……
Lúc nam nhân điên cuồng điều dùng nửa thân dưới suy nghĩ, mỗi lần nàng gọi “Đình”, hắn liền càng thêm hưng phấn, sẽ cho nàng càng nhiều.
Tức giận nhất chính là sau đó Hân Duyệt hỏi hắn vì sao lúc đó không dừng lại, hắn lại nói: “Vui vẻ nhất chính là lúc nàng gọi tên ta, mỗi khi nàng dùng âm thanh triền miên gọi ‘đình’, nàng có biết ta kích động nhiều thế nào không.”
Không nói gì…… Khóc ròng…… đình này không phải là Đình kia có được không?
Xem ra sau này không thể gọi đình nữa.