Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương


Đọc truyện Đại Thiếu Gia Ế Vợ – Chương 110: Ngoại truyện Nhị di nương

Năm ấy ta mười sáu tuổi, làm trong phường thêu của Tề gia.

Chiều tối hôm nọ, những người khác đều về nhà, ta là đứa trẻ mồ côi không nhà để về, sống nhờ trong nhà của một người họ hàng xa. Phó chủ quản của phường thêu đó là cậu họ của ta, vì thế ông âm thầm đưa ta chìa khóa, để ta làm thêm nhiều chút, tự mình tích cóp chút của hồi môn.

Một thiếu niên gầy gò bước vào, hỏi ta: “Sao ngươi còn chưa về nhà?”

Ta giương mắt nhìn về phía hắn, trực giác cho biết hắn là người đáng tin cậy. “Ta muốn làm nhiều một chút, kiếm thêm chút tiền.”

“Ngươi rất thiếu tiền sao?” Hắn tò mò nhìn ta.

“Ta không thiếu, có điều ta ở nhờ nhà cậu họ, kiếm tiền nhiều mợ sẽ rất vui.” Ta cúi đầu thêu hoa.

“Trời tối như vậy, ngươi thấy được sao?”

“Miễn cưỡng có thể.”

Hắn đi đến phía sau quầy của quản sự lấy một cây nến châm lửa, trong phòng tức khắc sáng hơn rất nhiều.

Ta lại vội vàng ngăn lại: “Không được, như vậy quản sự sẽ phát hiện.”

Hắn cười cười vô tư: “Không sao, chỉ đốt một chút nhìn không ra đâu.”

Hắn ngồi trên mặt đất, vùi đầu vào hai đầu gối, rầu rĩ nói: “Ta kiếm tiền nhiều, cha ta cũng sẽ rất vui, nhưng mà ta cũng không rõ kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì.”

Ta cảm thấy hắn thực buồn cười, tiền tất nhiên là càng nhiều càng tốt. “Quê nhà ta bị nạn lũ lụt, rất nhiều người chết đói, bao gồm cha mẹ ta. Cho nên, ta cảm thấy tiền càng nhiều càng tốt.” Nhớ tới cha mẹ, cái mũi ê ẩm.

Hắn mím môi nhìn ta thật lâu: “Ngươi khóc sao?”

“Không có, ta đã khóc hết nước mắt rồi, sau này ta phải kiên cường, không khóc nữa. Đúng rồi, ngươi là ai, tới nơi này làm gì?”

Hắn lắp bắp kinh hãi, rồi mới cười nói: “Ngươi mới tới hay sao, ta chưa thấy qua ngươi.”

“Đúng vậy, ta cũng chưa thấy qua ngươi đâu.”

“Ta là…… người phụ trách trông coi nơi này vào buổi tối.”


“À.” Ta nhẹ nhàng lên tiếng không nói chuyện nữa, chuyên tâm may vá.

Hắn ở một bên ngồi lẳng lặng xem ta may vá thành thạo.

Từ đó về sau, hắn mỗi ngày giúp ta đốt nến, trò chuyện qua loa vài câu.

Có lẽ là thấy ta xanh xao vàng vọt đi, có khi hắn sẽ lấy chút đồ ăn tới, lúc đầu ta cũng không chịu ăn, sau đó hắn khuyên mãi ta mới ăn cùng hắn.

Xem ra hắn là một người lương thiện, trời lạnh, nên ta làm một đôi bao tay ngủ cho hắn, nhìn bộ dạng vui mừng của hắn ta cũng rất vui vẻ.

Có một ngày hắn ủ rũ lầm bầm: Phường thêu Tề gia vì sao lại kém Chúc gia chứ?

Ta cười: “Lão gia Tề gia quá cổ hủ, thêu đi thêu lại đều là những mẫu đó, nghe nói Chúc gia luôn có nhiều kiểu mẫu mới lạ.” Kỳ thật ta cũng không hiểu lắm, chỉ là nghe các tỷ tỷ trong phường thêu nói.

“Đúng rồi,” hắn tự vỗ sau gáy, “Lần trước ta có nghe khách hàng từng nói điều này, sao lại quên chứ.”

“Vậy ngươi nói nên làm những mẫu mới như thế nào?” Hai mắt hắn sáng ngời, ta cười thầm: Xem ta là Gia Cát Lượng hay sao?

“Muốn ta nói, không bằng tổ chức một cuộc thi, để các nữ công nhân trong phường thêu lấy ra tác phẩm bản thân đắc ý nhất, mặt khác còn có thể chia ra nhiều phân loại khác nhau, yêu cầu đều phải làm những mẫu mới, rồi tìm người có chuyên môn tới bình phẩm, thêu tốt thì cho chút tiền thưởng, bảo đảm có thể tìm được những mẫu thêu tốt.”

Hắn ngơ ngẩn nhìn ta, thật lâu sau, vỗ tay than: “Thật là ý kiến hay, không thể tưởng được bên cạnh ta lại ẩn giấu một nữ thần tiên như vậy?”

Nhìn vể ngốc nghếch của hắn, ta nhịn không được cười khanh khách lên: “Ngươi thật khờ, ngươi cũng không phải Tề lão gia, chỉ là một người trông nhà, còn nghĩ những điều này để làm gì.”

Hắn cúi đầu tựa hồ đang do dự cái gì, lúc ngẩng đầu lên chỉ nói một câu: “Ngươi cười lên thật là xinh đẹp.”

Không nghĩ tới, ngày hôm sau đại tổng quản liền tuyên bố một tin tức: Tổ chức cuộc thi thêu, có các chủ đề tân phẩm, ấm áp, hoài niệm, tinh phẩm. Bốn tác phẩm đoạt giải đều được thưởng năm mươi lượng bạc trắng.

Mọi người sôi trào, đều lấy bản lĩnh giữ nhà ra, kỳ vọng triển lộ tài năng.

Ta vốn dĩ muốn đem thời gian vui sướng khi còn nhỏ thêu thành tác phẩm, làm chủ đề hoài niệm, sau đó vẫn quyết định không cần nhớ những chuyện khi xưa nữa.

Cuối cùng ta thêu một bức song hạc đồ, một con đang múa, một con chỉ đứng xem. Ngày thi đấu, các cô nương đều trang điểm tỉ mỉ, bởi vì nghe nói lão gia, thiếu gia đều tới.


Ta không có trang điểm, bởi vì thứ nhất ta không có tiền mua son phấn, thứ hai quần áo của ta đều là của hai chị họ đã từng mặc.

Không nghĩ tới bức thêu của ta được giải ấm áp, khi ta đem năm mươi lượng bạc giao cho mợ, bà cao hứng không khép miệng được.

Cũng là một ngày kia ta mới biết được, hắn chính là thiếu gia của Tề gia Tề diễn.

Ta hận chính mình ngốc, hắn mặc tơ lụa quý giá như vậy, lấy tới nhiều thức ăn ngon như vậy, ta thế nhưng không hoài nghi thân phận của hắn.

Ban đêm, hắn mang đến một bộ quần áo mới, đỏ mặt nói: “Những cô nương khác đều mặc quần áo mới, sao nàng có thể mặc đồ cũ mãi được? Ta đã mua một bộ cho nàng, không biết…… có vừa hay không.”

Ta không để ý tới hắn, cũng không ngẩng đầu.

“Nàng giận ta sao?” Hắn thật cẩn thận nhìn ta.

“Ngài là chủ tử, ta sao lại dám giận ngài.” Ta tiếp tục vùi đầu thêu.

Hắn yên lặng vùi đầu vào hai gối, không nói chuyện nữa.

Chờ ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới mở miệng nói: “Cha giao phường thêu cho ta xử lý, nhưng bất kể là người hợp tác làm ăn, hay nữ công nhân trong phường thêu, thậm chí cả hạ nhân trong nhà cũng có ý đồ với ta. Ta không nói thân phận cho nàng biết, là bởi vì không muốn mất đi phần tình nghĩa chân thành giữa chúng ta. Ta xin lỗi nàng, nàng có thể tha thứ cho ta không?”

Ta thở dài, còn có thể nói gì nữa? Ai bảo ta không đành lòng nhìn bộ dáng kia của hắn.

Tính cách của hắn hơi có chút do dự không quyết đoán, sau này ra cửa bàn chuyện làm ăn sẽ mang theo ta, bên cạnh hầu hạ cuộc sống hàng ngày, có khi giúp hắn quyết định.

Vào một đêm mưa cơn lũ lại bất ngờ ập đến, ai cũng đều cho rằng mình sẽ mất mạng.

Hắn nói nguyện trong lòng chỉ có một người, đầu bạc không xa nhau. Nếu chúng ta sống qua đêm nay, liền làm bạn cả đời.

Ta gật gật đầu, dựa sát vào nhau.

Hắn siết ôm lấy ta, hận không thể đem ta xoa tiến nhập thân thể hắn…… Cuối cùng, là hắn đi vào thân thể của ta.


Một đường nùng tình mật ý, hai tháng sau trở lại Uyển Châu.

Hắn hết lòng tuân thủ lời hứa, về nhà liền thưa chuyện với cha mẹ. Lại bị bọn họ kịch liệt phản đối, nói là đã sớm tìm cho hắn một mối hôn sự môn đăng hộ đối, còn nói ta là nha đầu hoang dã có thể so sánh với tiểu thư nhà quan hay sao?

Hắn quỳ thẳng không đứng dậy, cuối cùng lão thái gia ném xuống một câu, làm thiếp thì có thể, chính thê thì đừng mơ.

Chỉ là, mẹ ta từng nói, thà làm vợ nhà nghèo còn hơn làm thiếp nhà giàu.

Hắn ở trước mặt ta khóc lóc thảm thiết, nói hắn không thể không vâng theo lời cha mẹ, bảo ta tạm thời ủy khuất một chút.

Mợ nói: “Ngươi cũng không tự xem đức hạnh mình tới đâu, bằng việc ngươi có thể gả vào Tề gia làm thiếp đã là phúc khí mấy đời tu luyện được.”

Ta nghĩ lại sự đời chính là như vậy, liền nhận.

Hắn vui mừng cầm một cái bùa hộ mệnh cho ta, nói là lễ vật mẹ chồng cho, ta cũng vui vẻ ngày đêm mang ở trên người. Không nghĩ rằng, có một ngày bụng đau nhức khó nhịn, vậy rồi sẩy mất một nam thai mới hai tháng. Ta xuất huyết nhiều, từ đó không mang thai được.

Nghe nói cha mẹ hắn cũng rất hối hận, chỉ là không muốn ta mang thai sớm hơn chính thật, lại không nghĩ sẽ hại cháu của mình.

Một tháng sau, hắn thành thân.

Ta bày chút thủ đoạn nhỏ, hắn ở đêm tân hôn chạy đến với ta, bỏ lại vợ mới cưới trong phòng.

Sau đó cha hắn nổi giận, tàn nhẫn đạp hắn một chân, nội trong ba năm không cho ta vào cửa.

Rốt cuộc, nữ nhân kia sinh hạ trưởng tôn cho Tề gia hắn, nhỏ hơn nhi tử chết non của ta hai tuổi.

Ta cầu danh y khắp thiên hạ cuối cùng lại mang thai, sinh ra một đứa trẻ gầy yếu.

Trước khi lão thái gia lâm chung, lưu lại di ngôn, ba đứa cháu trai đứa nào sinh hạ chắt trai trước, sẽ kế thừa sáu phần gia sản.

Ta hận, ông ta rõ ràng là thiên vị Tề Vân Đình, trưởng tôn ông ta yêu thương nhất.

Ngươi không phải là lớn hơn Vân Thụ sáu tuổi sao, ta khiến cho ngươi không sinh được.

Lần đó cùng lão gia ra ngoài, có dịp quen biết một vị thương nhân Ba Tư, trong lúc vô ý có được bí phương. Ta tưởng đây là ông trời giúp ta báo thù đó.

Vì thế ta mua chuộc đại a đầu Tiểu Hà, hạ thuốc thôi tình có công hiệu rất mạnh, một đám thục nữ tự mình nghẹn chết.


Sau đó ta cứu nha đầu Tiểu Hồng số khổ, mục đích của ta chính là lợi dụng nàng báo thù. Vì thế ta đối xử với nàng rất tốt, để nàng mang ơn đội nghĩa, trung thành một mực. Vì thế, ta đem gả Tiểu Hà làm ta không yên tâm đến một nơi xa.

Tề Vân Đình buồn khổ, nữ nhân kia cũng buồn khổ, vì thế ta có được khoái cảm báo thù.

Trước khi Tề Vân Đình cưới người vợ thứ tư, lão gia đã xảy ra chuyện, bị người vu cáo, bị nhốt vào thiên lao ở kinh đô. Nghe nói lão gia sắp chết, ta đột nhiên phát hiện chính mình tồn tại cũng không có ý nghĩa gì.

Tề Vân Đình quả nhiên lợi hại, một mình đến kinh thành cứu lão gia trở về.

Ta quyết định không hại hắn, cứ để hắn sống tốt đi.

Ai ngờ người vợ thứ tư lại tự ở nhà thắt cổ, hừ! Ý trời, này cũng đừng trách ta.

Trước khi người vợ thứ năm vào cửa, ta liền nghe được tin tức, nói hắn rất thích thê tử này.

Ta nổi giận, lão gia cũng rất thích ta đâu, còn không phải bị mẹ ngươi phá hủy. Vì thế, ta lại hạ độc thủ.

Nàng may mắn còn sống, thấy bộ dáng Vân Đình ôm nàng gắt gao không buông tay, ta liền hiểu rõ hắn có bao nhiêu yêu nàng.

Nàng và ta giống nhau đều không phải tiểu thư khuê các, mới vào cổng lớn rất nhiều quy củ cũng đều không hiểu, có điều ta thích như vậy.

Dần dần, ta ghen ghét nàng.

Bằng cái gì nàng có thể độc hưởng tình yêu của một nam nhân, mỗi khi Tề Vân Đình cưng chiều gọi nàng “Duyệt Duyệt”, ta liền hận, ta hận……

Lão gia đã biết chuyện ta hại chết mạng người, hắn không nỡ trách phạt ta, chỉ là nói: “Tiểu Phượng, nàng hứa với ta, không cần lại hại người. Lần này ta cầu Vân Đình buông tha nàng, chỉ là sau này không thể làm như vậy nữa.”

Ta không phục: “Muốn chém muốn giết cứ tùy hắn, lão gia hà tất cầu hắn.”

“Tiểu Phượng, nàng còn có để ta sống nữa không?” Hắn kịch liệt ho khan. Ta đành phải đồng ý.

Ông trời không thương ta, vì sao lại cho nàng mang thai một đôi long phượng thai, nếu nàng sinh hạ trưởng tôn, những gì ta làm trước giờ đều không phải uổng phí sao. Ta không cam lòng!

Hại người rốt cuộc hại mình, ta cuối cùng cũng hiểu rõ những lời này.

Lão gia đi, trên đời này ta còn có cái gì lưu luyến nữa. Đường hoàng tuyền chúng ta cùng nhau đi, nghe nói như vậy kiếp sau sẽ có thể làm đôi phu thê toàn tâm toàn ý.

– — ——-

kẻ đáng thương tất có chỗ đáng hận


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.