Đại Thiếu Gia Cố Chấp Vừa Sủng Vừa Trêu

Chương 163: Tiểu Hoa Muốn Anh Làm Gì


Đọc truyện Đại Thiếu Gia Cố Chấp Vừa Sủng Vừa Trêu – Chương 163: Tiểu Hoa Muốn Anh Làm Gì


Editor: Kiều Tiếu
Nói xong, cô nhìn thoáng qua điện thoại.
Bên phía chị cả chậm chạp không có động tĩnh.
Nhãn hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo nhờ vào chuyện của Tửu Từ mới có cơ hội đứng vững gót chân, độ nổi tiếng vừa mới được nâng lên.
Giờ mà bán, đúng là thời điểm bất lợi nhất, tất cả những tiền bạc đổ vào đó đều sẽ đổ sông đổ biển.
Chị cả nhất định sẽ không cho bán.
Nam Kiến Quốc tức giận, mắng.
“Con nít con nôi, hỏi nhiều làm cái gì? Cho dù có nói với con, con có thể nghe hiểu sao?”
Cô con gái thứ hai mới nhận về này, vốn tưởng rằng là tiểu áo bông tri kỷ, không nghĩ tới cũng giống như chị cả của nó, đều là phản đồ đối nghịch với ông ta.
Lúc này, Chu Mạc lấy hợp đồng đặt lên bàn.
“Nam tổng, xem xét hợp đồng đi, nếu không thành vấn đề thì có thể ký tên đóng dấu ngay.”
Nam Kiến Quốc vừa thấy hợp đồng, bắt đầu cười.
Duỗi tay, kéo hợp đồng về phía mình, bắt đầu lật xem.
Nam Tinh đứng lên, rời khỏi bàn ăn, đi về phía WC.
Chu Mạc nghiêng đầu, nhìn theo bóng dáng Nam Tinh rời đi.
Môi khẽ cong lên, hiện lên vẻ lạnh nhạt vô tình.
Nam Kiến Quốc vừa lật xem vừa thở dài.
“Chu Mạc a, thật là đáng tiếc, vốn dĩ hai nhà chúng ta có quan hệ thông gia, suýt chút nữa cháu cũng trở thành con rể của Nam gia nhà bác rồi.

Bác vẫn luôn thực vừa lòng cháu a.”
Khuôn mặt của Chu Mạc lãng ngạnh, nhàn nhạt đáp lại một câu.
“Đúng là đáng tiếc.”
Nói xong, hắn lại nói.
“Nam tổng, ngài cứ chậm rãi xem hợp đồng đi, tôi đi toilet một chút.”
Nam Kiến Quốc lập tức gật đầu,
“Được, được.”
Nghe vậy, Chu Mạc theo hướng Nam Tinh rời đi, đi về phía đó.
Nam Tinh đi tới trước bồn rửa tay, gọi điện thoại cho chị cả.
Điện thoại của chị cả có chuông, nhưng chậm chạp không nghe máy.

Bên Tế Thành đã xảy ra chuyện?
Lúc cô cúi đầu, hơi suy tư.
Chu Mạc đã đi tới.
Hắn mở vòi nước, từng chút từng chút rửa tay, sau đó sóng vai đứng thẳng với Nam Tinh.
Giọng nói đạm mạc.
“Ba cô muốn bán đồ ăn vặt Xảo Xảo, cô và chị cô đương nhiên sẽ không đồng ý.

Đáng tiếc, vô lực thay đổi hiện thực này.”
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn về phía hắn ta, nghi hoặc.
“Anh muốn nói cái gì?”
Chu Mạc rút tờ giấy bên cạnh, chậm rãi lau khô tay.
“Lúc cô chửi bới Huyên Nhu, có phải cũng đã suy xét tới tính tình em ấy yếu mềm, căn bản vô pháp phản kháng?”
Nam Tinh đã hiểu ý tứ của Chu Mạc.
Thằng nhãi này cố ý đưa cô tới đây, muốn cho cô một lần giáo huấn.
Chu Mạc nhìn về phía điện thoại của Nam Tinh, lạnh nhạt nói.
“Cô muốn liên lạc với chị gái cô, muốn thay đổi cục diện này, nhưng chậm chạp không liên lạc không? Bây giờ tự thân cô ta cũng khó bảo toàn.”
Nam Tinh nhìn hắn ta.
Quả nhiên, bên phía Tế Thành đã xảy ra chuyện.
Chu Mạc lại châm chọc nói thêm một câu.
“Ba cô còn đang đáng tiếc chuyện hôn sự của hai chúng ta đã trở thành phế thải.

Xem ra đến bây giờ ông ta còn không biết hôn sự trở thành phế thải là do con gái của mình giở trò quỷ.”
Nói xong, hắn đi lướt qua người Nam Tinh.
“Về sau, cách Huyên Nhu ra xa một chút.”
Nói xong, rời đi.
Nam Tinh nhắm mắt, chuyện của đồ ăn vặt Xảo Xảo mới là chuyện cấp bách.

(* ???? Theo như chương 1 thì tui nghi chị ấy muốn lấy ghế đập chết tên này lắm)
Đang nghĩ ngợi, Quyền Tự gọi điện cho cô.

Cô nhận điện thoại, chậm rì rì theo đường cũ quay lại bàn ăn.
“A lô?”
Đầu bên kia điện thoại, Quyền Tự lên tiếng.

“Tiểu Hoa, giữa trưa.”
Nên trở về ăn cơm với hắn.
Quyền Tự ngồi trong phòng khách, nhìn đồ ăn nóng hầm hập trên bàn.
Nam Tinh mở miệng.
“Giờ em đang có chút chuyện, không đi được.”
Cô nói xong thì khựng lại, sau đó nhìn điện thoại, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia sáng.
Bước chân tạm dừng, thấp giọng nói.
“Quyền Tự, anh có thể giúp em một chuyện gấp được không?”
Quyền Tự cười cười, hiếm khi được nghe giọng điệu vội vàng của Nam Tinh như lúc này.
“Ồ? Tiểu Hoa nói anh nghe xem.”
Nam Tinh giải thích sơ lược cho Quyền Tự.
Đầu bên kia, Quyền Tự dừng một chút.
“Vậy, Tiểu Hoa muốn anh làm gì?”
“Anh gọi điện cho ba em, nói muốn mua lại đồ ăn vặt Xảo Xảo.

Chỉ cần kéo dài thêm một ngày là được.”
Tai nghe điện thoại, cô đứng bên cạnh một cây cột, đầu chạm vào thân cột, mở miệng.
“Có được không?”
Đầu bên kia điện thoại lặng im một lúc.
Sau đó nghe được giọng điệu chậm rì rì của Quyền Tự.
“Anh có thể nhận được cái gì?”
Nam Tinh trầm mặc.
Có thể nhận được cái gì?
“Ách, tiền thuê?”

Nghe vậy, Quyền Tự cười một tiếng.
“Túi tiền hiện tại của Tiểu Hoa, còn có thể chi trả được?”
Theo bản năng, Nam Tinh sờ sờ túi.
Đúng thật bây giờ cô rất nghèo, tiền của cô sớm đã bị hắn lấy sạch.
Cô nhỏ giọng nói.
“Vậy anh muốn cái gì?”
“Còn chưa nghĩ kỹ.

Bằng không Tiểu Hoa viết giấy ghi nợ đi?”
Lời này đã ra khỏi miệng rồi, Nam Tinh làm gì còn có cơ hội cò kè mặc cả.
Đương nhiên Quyền Tự nói cái gì thì chính là cái đó.
Cô lên tiếng.
“Được.”
Cuối cùng, đầu bên kia điện thoại cũng vừa lòng cúp máy.
Nam Tinh cất điện thoại vào túi, rất nhanh đã quay lại chỗ ngồi.
Lúc cô quay lại bàn ăn thì nhìn thấy Nam Kiến Quốc đã lấy con dấu ra.
Muốn ký tên đồng ý bán.
Bỗng nhiên Nam Tinh hô một tiếng.
“Ba thật sự muốn bán?”
Nam Kiến Quốc khẽ nhíu mày.
“Nam Tinh, đừng quên, tập đoàn Nam thị bây giờ vẫn do ba định đoạt.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Nam Kiến Quốc đột ngột đổ chuông.
Nam Kiến Quốc cười xin lỗi với Chu Mạc.
“Tiểu Mạc, chờ một lát, bác trai nghe điện thoại đã.”
Cũng không biết hai người này vừa nói gì với nhau, quan hệ trở nên thân mật hơn không ít.
Chu Mạc hơi suy tư nhìn Nam Tinh một cái, hắn gật đầu.
“Được.”
Nam Kiến Quốc đứng lên, đi sang một bên nghe điện thoại.
Nam Tinh bưng ly nước trước mặt lên, uống một ngụm.
Ánh mắt lạnh băng của Chu Mạc đâm tới.
“Cô đang bày trò gì?”
Nam Tinh liếc hắn ta một cái.
“Cứ chờ một lát đi là biết?”
Vốn dĩ lúc Nam Kiến Quốc nghe điện thoại đã thực không kiên nhẫn.

“Ai đó?”
Đầu bên kia điện thoại chậm rãi nói một câu.
“Chào Nam tổng, tôi là Quyền Tự.”
Nam Kiến Quốc sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Quyền tiên sinh?”
Quyền Tự ngồi trước bàn ăn, bàn tay thon dài lật xem báo cáo mới nhận được về nhãn hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo.
Chậm rãi nói.
“Không biết Nam thị có ý định bán nhãn hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo không? Giá cả có thể thương lượng.”
Nam Kiến Quốc càng thêm ngạc nhiên.
“Ngài cũng muốn mua đồ ăn vặt Xảo Xảo?”
Một tay của Quyền Tự chống cằm,
“Cũng muốn mua? Nam tổng, chẳng lẽ cũng có người muốn mua?”
Nam Kiến Quốc khụ một tiếng.
“Quyền tiên sinh, thật là ngượng ngùng ······.” Đồ ăn vặt Xảo Xảo đã sắp được bán đi rồi.
Quyền Tự đánh gãy lời nói của ông ta.
“Tôi thực vừa ý nhãn hiệu này, nếu công ty kia đã ra giá, tôi nguyện ý ra giá gấp đôi.”
Nam Kiến Quốc lại lần nữa sửng sốt.
Ra giá gấp đôi?
Trong mắt ông ta toát ra vẻ suиɠ sướиɠ chói lọi, tiếng cười truyền đi xa xa.
“Quyền tiên sinh, thật không nghĩ tới ngài lại thích nhãn hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo này như vậy a.”
Quyền Tự trả lời.
“Ừ, xác thật thực thích.”
Câu nói chắc chắn này của hắn, lại lần nữa khiến cho Nam Kiến Quốc thoải mái cười to.
Chu Mạc xa xa nhìn thấy, mày nhíu lại, trong lòng mơ hồ dấy lên dự cảm không tốt.
Không nhớ rõ đã mất bao nhiêu phút, Nam Kiến Quốc mới nghe điện thoại xong, quay lại.
Chu Mạc mở miệng.
“Bác Nam, đây là hợp đồng.”
Nam Kiến Quốc chậc một tiếng, duỗi tay cất đi con dấu trên bàn.
Ông ta thở dài.
“Tiểu Mạc a, bên này bác trai phải cẩn thận suy nghĩ, chuyện bán nhãn hiệu đồ ăn vặt Xảo Xảo còn cần thận trọng một chút.”
Nói xong, ông ta đẩy hợp đồng về phía Chu Mạc.
Nam Kiến Quốc lại nói.
“Thế này đi, chờ bác nghĩ kỹ rồi, bác sẽ liên hệ với cháu, thế nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.