Đọc truyện Đại Thiếu Gia Biết Yêu – Chương 2
Về đến Hà Nội
Cái nóng của đất Hà Nội khiến nó cảm thấy mệt mỏi, nó kô còng sức để chống lại mọi thứ, nguyên nhân chính là cái chết của Kelvin. Nó đag ngơ ngẩn suy nghĩ thì nghe thấy có tiếng người gọi nó.
—- Kỳ Thư, ở đây nè cháu—- 1 người phụ nữ khỏang chừng 40 đến 45 đứng vẫy tay với tôi
—- Ơ!!!, con kô nhận ra cô àk, cô Tina nè, là bạn thân của bạ mẹ cháu hồi còn bên mỹ nè—- Có nói giọng có vẻ ngạc nhiên. Cô tưởng nó kô nhận ra cô.
—- À! Cô Tina, con nhận ra cô rồi, con tưởng chúc nữa cô mới đến, kô ngờ cô đến sớm vậy—- nó tỏ vẻ vui mừng
Cô Tina, là bạn thân của papa and mama nó hồi còn bên mỹ. Cô về Việt Nam kết hôn với một người đàn ông góa vợ và đã có 2 con. Do về Vn kô có chỗ nào ở nên tôi sẽ ở nhà cô 1 thời gian.
—- Mau lên, xe đag đợi chúng ta ở ngoài đó, cô đưa con về nhá cô tiểu thơ bé bỏng—- Vừa nói cô vừa nhéo cái má của nó
—- Đưa cô xách đồ dùm cho—- nói rồi cô kéo tay nó đi thật nhanh ra ngoài xẹ
Xe dừng lai, bác tài xế vội mở cửa xe cho nó. Trước mặt nó là 1 căn biệt thự rất là to ( nhưng kô to = nhà nó bên mỹ),. Nó có vẻ kô hài lòng và thick thú cho lắm, vì có những cặp mắt kì lạ đag nhìn nó tò mò và nói xầm xì cái ji` đó
—- Chào bà chủ, chào tiểu thơ—- Ông quản gia già khẻ cúi đầu chào nó.
Xa xa, có 2 bóng người đag bước đến, nó đoán đó là con trai và con gái của cô Tina, đứa con gái hồn nhiên chạy đến bên nó.
—- Hi chị!!!!!!!, em là Minh Ngọc, rất vui khi gặp chị—- Minh Ngọc nhìn nó với 1 ánh mắt đắm đuối.
—- Chào em, chị là Kỳ Thư, hận hạnh đc gặp—- Nó nói và kèm theo 1 nụ cười duyên dáng.
Minh Thư— Tên Đầy đủ là Trịnh Minh Ngọc, 15t là con gái của cô Tina ( là con ghẻ thôy nhá). Ngây thơ, hiền lành và cũng là hotgirl của trường SPECIAL
—- Đây là con của cô, Minh Ngọc và Minh Đăng—- Cô Tina giới thiệu.
Minh Đăng— Tên đầy đủ là Trịnh Minh Đăng 17t, lạnh lung và khó tính, đương nhiên là rất đẹp trai òy. Còn là 1 thành viên của 4H ( 4 Hotboy) của trường SPECIAL nữa.
—-Từ nay con sẽ sống ở đây cùng cô, còn có cả Minh Đăng và Minh Ngọc nữa, bây giờ cô dắt con lên phòng nhé—- vừa nói cô Tina dắt nó lên cầu thang
Trước mặt nó là 1 căn phòng, cũng đc coi là khá to, bên trong đc trang trí toàn là màu hồng ( vì đó là màu nó thick mưk`) căn phòng đc trang trí rất giống với phong cách của nó ( chắc là ba mẹ nó đã tiết lộ cho cô Tina biết). Nó cũng chẳng tỏ ra vẻ ngạc nhiên ji` cho lắm.
Căn phòng đc trang trí với những họa tiết tinh xảo, một cái rèm màu trắng phủ trắng xuống bên cạnh cửa sổ kèm theo nó là 1 cái ghế nhỏ màu hồng, nhìn nhìn wa thì ôi thôi, cái giường nó nằm sao toàn là gấu bong thế này, như vầy thì nằm ở đâu kia chứ(ước rì mình đc như cô ấy thì hay bík mấy…)
Nó xếp gọn đồ đạc rồi đánh 1 giấc cho đếm tôi
—- Cộc Cộc, chị Thư ơi, xuống ăn tối nè chị—-thì ra là Minh Ngọc
Nó giật mình thức giấc
—- Ngọc hã!, vào đi em—- nó khẽ nói từ phòng rạ
—- Chị sao thế, chị mệt hã, cần em kiu bác sĩ kô—- Minh Ngọc bước vào phòng thì thấy nó đag nằm 1 đống, ( mới ngủ dậy mừk) Ngọc có vẻ lo lắng
—-Chị kô sao, chắc là chưa thick hợp với thời tiết ở bên này ý mừk, mà em đợi chị chúc nhé, chị chải đầu ồy xuống cùng em ngay—- nó vộc bước xuống giường với 1 ánh mắt mệt mỏI>
________Trong bữa ăn___________
Mọi người đều ngồi vu vẻ ăn cơm, về phần nó, có lẽ đã lâu lắm òy, nó kô đc ăn cơm chung với papa and mama nó, vì papa and mama nó bận việc công ty nên ít khi ăn chung với nó
Chợt Minh Ngọc hỏi nó 1 câu
—-Tại sao chị lại về VN thế, em nghĩ chị sống bên đó tốt hơn bên này nhiều mừk—-Ngọc đag nói thì bị cô Tina khẩy 1 cái đau đớn, có lẽ cô đã biết chuyện của nó.
—- Thôi mấy đứa ăn lẹ đi, đồ ăn nguội hết rồi nè—- vừa nói cô Tina vừa gắp đồ ăn cho nó.
—- Mọi người cứ ăn típ đi, cháu no òy, cháu xin phép—- Nó vừa nói rồi ôm mặt khóc chạy ra công viên trước nhà, nhưng nó kô biết có người đã nhìn thấy nhừng giọt nước mắt của nó và chạy theo nó.
Nó đag ngồi ôm mặt khóc thì bỗng có 1 chiếc khăn nhè nhè đc đưa đến trước mặt nó
—- Em lau nước mắt đi, có nhìn ta nhìn thấy anh bắt nạt em đó—- đó là Minh Đăng, anh của Minh Ngọc
Nó nhận lấy cái khăn òy bỏ vào nhà
Lúc đó tại công viên, Minh Đăng có vẻ đỏ mặt hắn tụ nhủ thầm rằng ” tại sao mình lạii như vầy, mình chưa bao giờ như vầy hết” cũng đúng thôy nhìn nó ai mừk chẳng để ý, huống chi là người lạnh như băng, và lạnh lung như Minh Đăng
Vê` phần nó, nó chạy vào phòng rồi vội vàng lấy tấm hình của nó và Kelvin chụp chung cách đây chưa đầy 3 tháng, nước mắt của nó cứ vậy mà tuôn ra, cái quá khứ đâu buồn này, khi nào nó mới có thể quên đc