Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 8:
Minh Đức Hoàng Đế vội vã trở về hoàng cung, ngay khi vừa mới bước chân vào An Hoa cung thì đã nghe thấy tiếng khóc đứt gan đứt ruột của Lương Quý phi ở bên trong, “Tuệ nhi, không …’’
Trạm Huyên nhanh chóng bước vào, Toàn Hoàng Hậu đoan trang hiền thục đỡ cái bụng còn chưa lộ rõ bao nhiêu từ trong sảnh phía đông ra nghênh đón, hắn khẽ nhíu mày, “Ngươi còn đang mang thai, ở lại nơi này làm gì? Mau trở về trong cung nghỉ ngơi đi.’’
“Thần thiếp không yên tâm về Lương Quý phi.’’ Toàn Hoàng Hậu nói, nghe một tiếc khóc thê lương kia của nàng ta, sợ rằng…
Trạm Huyên thở dài một tiếng, khoát tay với nàng một cái, sau đó vội vã bước vào trong nội thất, chỉ thấy Lương Quý phi cũng đang mang thai tan nát cõi lòng nhoài vào người nữ nhi đang thương chết yểu của mình, Đức phi cùng với những phi tần khác đều hết lời an ủi.
Trạm Huyên tiến lên, đỡ Lương Quý phi dậy ôm vào trong lồng ngực mình, Lương Quý phi đau đớn tựa tựa như đứt từng đoạn ruột vừa nhìn thấy Hoàng Thượng, mềm nhũn tựa vào người hắn nghẹn ngào, “Bệ hạ, Tuệ nhi, Tuệ nhi nó… Nó đã đi, nó…’’ Qúy phi không ngừng thút thít, căn bản hông thể nói ra thành lời.
“Đừng khóc, nàng còn đang mang thai, đừng khóc.’’ Trạm Huyên trấn an không ngừng xoa xoa tấm lưng của Quý phi, ngầng đầu nhìn về trưởng nữ của mình nhưng đang chìm trong giấc ngủ yên bình, long nhan hiện lên nỗi bi thương nồng đậm.
Rốt cuộc đây cũng là đứa bé đầu tiên của hắn.
“Bệ hạ, đứa trẻ thật đáng thương, thậm chí còn không nhìn thấy phụ hoàng của nó một lần cuối cùng.’’ Đức phi tiến lên một bước, làm như than thở nói.
Trạm Huyên thở dài một tiến, để cho cung nữ nâng đỡ Qúy phi còn đang khóc thương tâm, khom người chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trên giường kia, nắm thật chặt bàn tay đang dần lạnh như băng của trưởng nữ, cuối cùng vẫn chậm rãi bỏ vào trong chăn.
“Tuệ nhi, Tuệ nhi, phụ hoàng của con tới này, Tuệ nhi, đứa trẻ ngoan, mau tỉnh lại đi…’’ Ánh mắt của Lương Quý phi lạnh lẽo, thê lương, lại muốn nhoài người về phía ái nữ của mình, “Bệ hạ, người mau đánh thức Tuệ nhi đi, nó còn ngủ , nó còn ngủ…’’
“Ái phi, Tuệ nhi đã đi rồi, nàng còn đang mang thai, đừng quá mức đau đớn.’’ Trạm Huyên ôn nhu an ủi, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Đức phi, “Nhanh chóng đưa đi, mai táng theo quy định.’’
Lương Quý phi không dám tin nhìn chằm nhằm vào vẻ mặt nhàn nhạt không rõ vui buồn của Trạm Huyên, bệ hạ đối với con của bọn họ, thậm chí là trưởng nữ đáng thương chết yểu của mình lại có thể bình tĩnh như vậy?
“Đó là con gái của chúng ta, là trưởng nữ của bệ hạ người. Người sao có thể tỏ ra thờ ơ như vậy, người sao có thể?’’ Ngài ấy thậm chí không chảy một giọt nước mặt, ngay cả một chút ưu thương cũng khó có thể nhìn ra. Lương Quý phi bị đả kích mạnh mẽ, lại nghĩ đến nữ nhi yêu quý của mình trước lúc ra đi còn không ngừng nhắc đến phụ hoàng của nó, không cầm lòng đánh vào lồng ngực Trạm Huyên. Khi xưa lúc Vĩnh Nhạc công chúa qua đời, hắn ta không màng ăn uống, đau lòng đến mức không dám nhìn thẳng vào nàng ấy. Vĩnh Nhạc công chúa như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là một muội muội cùng cha khác mẹ, nhưng Tuệ nhi của nàng, chính là trưởng nữ ruột thịt của hắn.
“Lương Quý phi!’’ Đức phi kêu lên một tiếng, vội vàng cho người kéo nàng ta ra.
Trạm Huyên lại cảm thấy Lương Quý phi vì mất đi nữ nhi của mình mà không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, ra hiệu ngăn cung nữ tiến lên, mặc cho nàng đánh đấm một lúc với giữ lấy tay nàng nói: “Trầm sao có thể không đau
lòng, Tuệ nhi là công chúa của trẫm, nàng từ nhỏ đã thông minh ngoan ngoãn, nó đi rồi trong lòng trẫm cũng khó chịu, chẳng qua là người chết không thể sống lại, trẫm cũng… Không còn cách nào khác.’’
Lương Quý phi không ngừng lắc đầu, nàng đẩy hoàng đế ra, trên khuôn mặt tràn đầy sự oán hận, “Vậy sao khi Vĩnh Nhạc công chúa qua đời, bệ hạ lại túc trực bên linh cữu nàng ba ngày ròng rã, bãi triều mấy chục ngày trời, còn rời cung nửa năm mới quay về… So với hôm nay thật khiến cho lòng người nguội lạnh, chẳng lẽ ở trong lòng bệ hạ, nữ nhi ruột thịt của người còn không thể sánh bằng một muội muội cùng cha khác mẹ sao?’’
Trạm Huyên nghe nàng nhắc đến Trạm Liên, trong ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Qúy phi nương nương, người đang nói gì vậy, bệ hạ sao có thể không thương tâm?’’ Đức phi tiến cung sau khi Trạm Liên qua đời nên không biết tình hình lúc ấy thế nào, chỉ biết nói như vậy.
Trạm Huyên trầm mặc nhìn Lương Quý phi, trong ánh mắt kia không hề có sự tức giận nhưng không hiểu sao lại khiến cho Lương Quý phi bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Nàng lúc này mới giật mình, lý trí trở về khiến nàng hoảng hốt, nàng đang nói gì vậy? Nàng đã từng yêu thích Lục công chúa thông minh cổ quái nhưng lại khiến người ta vui vẻ đến như vậy, tại sao lại nói ra những lời này.
“Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp chỉ là bởi vì Tuệ nhi mà đau lòng…’’
Trạm Huyên nhàn nhạt khoát tay cắt đứt lời nàng, “Qúy phi đã mệt rồi, đỡ nàng vào trong nghỉ ngơi.’’
“Bệ hạ, thần thiếp sai rồi,” Lương quý phi biết mình đã phạm vào cấm kỵ, nàng khẩn khoản cầy xin, “Bệ hạ, xin người cho thần thiếp ở bên Tuệ nhi…’’
Nhưng dẫu Qúy phi có khóc lóc như thế nào, cũng không thể làm thay đổi chủ ý của hắn.
Lương Quý phi được cung nữ cứng rắn đỡ vào, Đức phi nhìn sắc mặt Trạm Huyên một chút, lời nói trở nên dịu dàng, “Bệ hạ, Đại công chúa vừa mới ra đi, Lương Quý phi chỉ là đau thương tột độ, xin người rộng lượng tha thứ cho tấm lòng của một người làm mẫu thân thương con.’’
“Trẫm biết,’’ Trạm Huyên gật đầu, lại nhìn về phía Đại công chúa đang yên tĩnh nằm đó, thở dài một tiếng,”Tang lễ của Đại công chúa do Hồng Lư Tự khanh* lo liệu, Hoàng Hậu và Lương Quý phi đều đang mang thai, không thích hợp ra mặt, nàng để ý một chút, nhanh chóng làm lễ, đừng thất lễ với nó.’’
“Thần tiếp tuân chỉ.’’ Đức phi nhún người nhận mệnh.
Toàn Hoàng Hậu trở về Chiêu Hoa cung không bao lâu đã nghe nói Lương Quý phi bất kính với bệ hạ, nàng thở dài một tiếng. Cũng không thể trách được Lương Quý phi giận dữ bất bình, cuối cùng lại nghe những lời giao phó của bệ hạ với Đức phi kia, ai cũng sẽ nghĩ Hoàng Thượng vô tình, nhưng sao lại không biết sau tang lễ của Vĩnh Nhạc công chúa hai năm trước kia, hắn đã thay đổi phong tục cúng thất tuần kia, xem nó như là quốc tang.
Trạm Liên ở bên này còn không biết cháu gái của mình đã ra đi, nàng đang ngồi ở trong xe ngựa, nhìn vẻ mặt như dẫm phải phân chó của Mạnh Thải Điệp, trong lòng âm thầm buồn cười.
Lúc ở Vương phủ, Trạm Liên vừa thể hiện tài nghệ xong, thì tất cả mọi người có mặt tại chỗ đều bất chấp thân phận khó xử của nàng rối rít vỗ tay nồng nhiệt, không ngừng khen ngợi. Phương Hoa huyện chủ biết chủ kiến kia của mình không thể làm khó nàng, sau đó ỷ mình là chủ nhân của nơi này liền nói gì mà tài nghệ của nàng rất tuyệt, cần lại đi chúc rượu người ở nơi này mỗi người một ly, nếu không thì không nể mặt mũi nàng ta. Cái thủ đoạn mặt dày vô sỉ này khiến cho Trạm Liên hận không thể dùng tám gậy tre đánh vào người đường muội không biết xấu hổ này của mình. Chẳng qua là hôm nay huyện chủ ngày đè ép nàng như vậy, ngay khi nàng đang nhìn vẻ mặt vui vẻ đắc ý của Mạnh Thải Điệp thì Bình Nam vương phi là đúng lúc xuất hiện thay nàng giải vây.
Đỗ Cốc Hương là nữ nhi của phủ Hữu Ngự Ấn, từng là tỉ muội thân thiết của Trạm Liên, bởi vì biết nàng ấy đêm lòng mến mộ Bình Nam vương Trạm Diệp nên Trạm Liên trước khi chết đã cầu xin Hoàng Đế ca ca của mình ban một đạo thánh chỉ cho hai người này. Khi nàng bước chân vào Vương phủ này sợ nhất chính là gặp phải Đỗ Cốc Hương, bởi vì nàng ấy cũng như Tam ca vậy, đều đem cái chết của Trạm Liên đổi lên đầu Toàn Nhã Liên.
Nhưng chẳng ai ngờ tới nàng ấy sẽ giải vây cho Toàn Nhã Liên, Trạm Liên cũng vô cùng bất ngờ.
Trở về Mạnh phủ, Mạnh Quang Dã và Mạnh Thải Điệp phải đến viện của Mạnh lão phu nhân thỉnh an, Mạnh Quang Dã đột nhiên gọi Trạm Liên đang muốn trở về viện của mình lại, “Đại tẩu, tẩu đã là vợ của đại ca, cũng nên đến thỉnh an mẫu thânmột lát.’’
Trạm Liên xoay người nhìn nam nhân cao lớn như một con gấu trước mặt, suy nghĩ một chút, cuối cùng bình thản gật đầu.
Ba người cùng nhau đi đến chỗ của Mạnh lão phu nhân, Mạnh lão phu nhân vừa thấy Trạm Liên tới đã châm chọc nói: “ Ôi, ngọn gió nào đã đưa vị phật tổ này tới ngôi miếu nhỏ của ta vậy.’’
Trạm Liên xem những lời này như gió thoảng bên tai, miễn cưỡng nhún người thỉnh an.
Mạnh lão phu nhân chỉ kêu hai đứa con của mình đứng đậy, ánh mắt lạnh lẽo không quan tâm đến Trạm Liên.
“Mẫu thân, đại tẩu tới đây để thỉnh an, tại sao người không gọi tẩu ấy đứng dậy?’’ Mạnh Quang Dã ngày thường trầm mặc lúc này đột nhiên mở miệng.
Mạnh lão phu nhân sửng sốt một chút, sau đó nói: “ Chuyện này là chuyện của nữ nhân chúng ta, người là một đại nam nhân không cần để ý những thứ này.’’
“Đại ta hiện tại đang mắc trọng bệnh, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều giao cho con xử lý, mong muốn duy nhất của con là gia đình hòa thuận, yên vui.’’ Mạnh Quang Dã nói.
Phu tử tòng tử ( Chồng chết theo con), hôm nay lão đại đột nhiên mắc bệnh, hắn thân là Nhị gia, Mạnh lão phu nhân không thể không đồng ý, “Mẫu thân biết, mẫu thân tất nhiên cũng mong muốn gia đình hòa thuận.’’
Mạnh Quang Dã nhìn về phía Trạm Liên, Trạm Liên nhướn mày nói thẳng, “Người không phạm ta, ta cũng không phạm người.’’
Mạnh Quang Dã nhếch mép một cái, không biết đang cười hay đang tức giận. Chỉ thấy tầm mắt Trạm Liên lại đang nhìn đến miếng ngọc bội trên người mình, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, đưa tay sửa lại một chút.
Trong lòng Trạm Liên chợt thấy buồn cười, dứt khoát dời tầm mắt sang một bên.
Sau khi Mạnh Quang Dã và Trạm Liên rời đi, Mạnh lão phu nhân không thể kiên nhẫn nữa liền hỏi Mạnh Thải Điệp, “Sao rồi, nàng ta có làm ra trò cười gì không?’’ Nếu như nàng ta làm ra chuyện gì khiến Mạnh gia mất mặt, bà có thể danh chính ngôn thuận dùng gia pháp.
Mạnh Thải Điệp chán nản lắc đầu.
Mạnh lão phu nhân hận không thể rèn sắt thành thép đánh nàng một cái, “Ngươi đúng thật là vô dụng.’’
Cho đến khi Hoàng gia ra cáo thị trên đường phố, Bình Nhạc công chúa hoăng , Hoàng Đế bãi triều ba ngày, trong dân gian không cho phép bất cứ nhà nào
tổ chức yến tiệc, cưới hỏi, Trạm Liên lúc này mới biết trưởng nữ của Trạm Huyên đã qua đời. Nàng vừa thương cảm cho tiểu công chúa thông minh khôn khéo kia, lại vừa đau lòng cho tam ca của mình nơi hoàng cung xa xôi kia. Tam ca ca ngày thường rất yêu thương Tuệ nhi, bây giờ ngay cả nó cũng rời bỏ hắn mà đi, không biết trong lòng hắn đau xót đến cỡ nào. Nghĩ đến đây, Trạm Liên hận không thể ngay lập tức trở về bên cạnh hắn, nhẹ nhàng an ủi hắn đừng quá đau lòng.
Đợi đến khi Quốc tang của Nhạc Bình công chúa kết thúc, mấy ngày sau, Mạnh phủ lại đón tiếp một vị công công từ trong hoàng cung, người này tự xương là họ Chung, phụng mệnh Đức phi nương nương nói lại rằng, nghe nói thê tử mới cưới của Mạnh gia chơi ném tên vào bình rất giỏi, Đức phi nương nương rất có hứng thú liên tuyên nàng vào cung để gặp mặt.
Mạnh lão phu nhân vừa nghe xong cảm thấy vô cùng vui vẻ, không nghỉ tới chính mình chó ngáp phải ruồi, kế sách của con gái tuy không thể khiến cho Tang Môn tinh kia say rượu đến mất mặt, nhưng lại được quý nhân trong cung kia để ý đến, nếu như nàng ta có thể có mối quan hệ tốt với người này, Mạnh gia đã có cơ hội xoay người rồi.
Mạnh Quang Đào vừa nghe đến chuyện này, trên mặt hiện lên sự nghiêm túc, hắn tự lẩm bẩm với chính mình một lúc rồi sau đó lắc đầu liên tục, “Sao, sao, quản gia, ngươi đi mời vị công công đó uống rượu, bảo là phu nhân đang bị bệnh, không thể đi. Còn nữa, phái hai nô tài đi đến viện của phu nhân canh chừng, không được cho nàng ta bước ra đó nửa bước.’’
Mạnh lão phu nhân bị nhi tử của mình hù họa, “Đào nhi, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ con muốn làm trái lệnh của Đức phi nương nương sao? Chính là nương nương đấy!’’ Trưởng tử của bà không muốn sống nữa sao, đó là người cao quý biết nhường vào, sao hắn có thể lừa dối Đức phi cơ chứ?
“Mẫu thân, người không biết, Toàn Nhã Liên là muội muội của Toàn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu còn chưa cho nàng tiến cung, Đức phi nương nương thế mà lại tuyên nàng ta vào, trong này nhất định có âm mưu gì đó, con sợ để cho ngu phụ kia ra ngoài, đụng vào Hoàng Thượng thì chẳng phải Mạnh gia của chúng ta cũng kết thúc sao?’’
“A?’’ Mạnh lão phu nhân nghe đến chuyện này sắc mặt trở nên trắng bệch.
Xuân Đào từ từ trong miệng của một nha hoàn dâng trà biết được chuyện có một nương nương trong cung muốn tuyên phu nhân của mình vào cung, lo lắng chạy về báo cho Trạm Liên đang nhàn nhã vẽ tranh biết, Trạm Liên nghe xong ngược lại nhẹ nhàng nhếch môi, tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Chuyện này đã nằm trong dự liệu của Trạm Liên, chỉ là nàng không nghĩ đến lại nhanh như vậy. Nhưng mà người Đức phi này, lúc trước nàng ở trong cung chưa từng nghe nói qua. Nhưng có cũng không thành vấn đề quan trọng, chỉ cần có thể giúp nàng đạt được mục đích là được. Trạm Liên thả bút xuống nghiên mực, “Giúp ta thay quần áo, ta phải đi gặp một lần.’’
Ai ngờ hai người còn chưa thay xong quần áo thì đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, Xuân Đào nói “ Chẳng lẽ là cô gia phái người đến mời phu nhân?’’
“Ngươi ra ngoài xem một chút.’’
Xuân Đào phục mệnh đi ra ngoài, Trạm Liên thay xong quần áo, ngồi trước bàn trang điểm tô son đánh phấn thì thấy Xuân Đào hốt hoảng chạy vào: “Phu nhân, không xong rồi, cô gia… Cô gia không cho người đi vào cung.’’
————-
Hồng Tư Tự khanh : Cơ quan phụ trách việc an táng dành cho hoàng tộc và các vị đại thần trong triều đình.