Đãi thiên hoa khai

Chương 6


Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 6:

Chớp mắt đã là ba ngày sau, Trạm Liên vì đi ra ngoài mà phải chải tóc theo kiểu nữ nhân đã có chồng, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không được tự nhiên, thiếu chút nữa đã muốn ở nhà, Xuân Đào khuyên mãi mới thuyết phục được nàng bước ra khỏi sân nhỏ của mình. 
 
Toàn Nhã Liên bình thường hiếm khi tham gia vào các hoạt động của mấy vị quý nữ trong kinh thành, Trạm Liên cũng không muốn phô trương quá mức liền chọn một bộ váy màu xanh nhạt, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc bích đơn giản.
 
Nhưng cái khí chất trời sinh kia của một vị tiểu thư nhà danh giá, lại thêm cái cốt cách tao nhã của hoàng tộc ăn sâu vào trong máu thịt, Trạm Liên vẫn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mạnh Quang Dã định đưa hai người bọn họ đi đến Vương phủ, đang đứng ở bên xe ngự chờ nàng, hắn chăm chú nhìn dáng người thướt tha đang từ xa đi đến, bàn tay to lớn đang đặt sau lưng khẽ chuyển động. 
 
Mạnh Thải Điệp đã chờ trong xe ngựa, không thể kiên nhẫn vén rèm xe than phiền thì đã thấy cái khí chất trời sinh kia của Trạm Liên, trong lúc nhất thời, sự ghen tị một lần nữa như gặm cắn lòng nàng. 
 
Nàng ta dựa vào cái gì mà càng ngày càng đẹp. 
 
Mà người từ trước đến nay luôn yêu thích cái đẹp như Trạm Liên đang cảm thấy như bị trộm mất túi tiền, trong lòng vô cùng khó chịu, bị ép buộc phải chải một kiểu đầu phụ nhân công thêm một trang phục bình thường như thế này ra đường, trên mặt nàng cũng không hề biểu lộ một chút vui vẻ gì. Đi tới bên cạnh xe ngựa, Trạm Liên gật đầu chào hỏi với Mạnh Dã Quang vừa mới thu hồi tầm mắt một cái, sau đó một tay nhấc làn váy, bước lên chiếc ghế nhỏ đang đặt dưới đất, một tay nâng lên chờ người tới đỡ lấy nàng. Xuân Đào vội vàng đuổi theo, nhưng không ngờ đã có một bàn tay khách nhanh hơn một bước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trạm Liên đỡ lên nàng lên xe ngựa. 
 
Đầu ngón tay thô ráp ráp chai sạm như một hòn đá nhỏ, Trạm Liên theo bản năng quay đầu lại đã chạm ngay vào tầm mắt của Mạnh Quang Dã. 
 
Mạnh Quang Dã không hiểu tại sao hắn lại đưa tay ra, nhưng trên mặt cũng không lộ ra bất cứ cảm xúc lúng túng nào, chỉ nhàn nhạt nói, “ Đại tẩu cẩn thận.’’
 
Bàn tay nhỏ bé này của Trạm Liên trước kia cũng mới chỉ có hai người ca ca chạm vào, khi nàng ý thức được mình đang bị một nam nhân xa lạ cầm tay, trên mặt bỗng nhiên cảm thấy hơi khô nóng, “Cảm ơn.’’ Nàng cũng làm ra vẻ bĩnh tĩnh rút tay về. 
 
Mạnh Thải Điệp thấy nàng vào xe liền quay mặt sang một bên, Trạm Liên lại tỏ ra rất thoải mái vui vẻ, nàng hé mở tấm rèm cửa sổ chăm chú nhìn đường phố bên ngoài kia. 
 
Khi nàng còn là Vĩnh Nhạc công chúa, cũng chỉ mới một lần được xuất cung, vẫn là do nàng sống chết lăn lộn cầu xin Hoàng Thượng ba năm mới có thể ra ngoài đi xem thả hoa đăng vào đếm Nguyên Tiêu. Hắn luôn lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm, từ đó  không cho phép nàng ra khỏi hoàng thành một lần nào nữa, ngược lại nàng cũng sợ Hoàng Đế ca ca của mình gặp chuyện không may, cũng không dám đòi hỏi quá nhiều. 
 
Hiện tại linh hồn của mình  nương nhờ trên thân xác Toàn Nhã Liên,lại có thể đạt được mong muốn được ngắm nhìn cảnh sắc phồn hoa của kinh thành vào giữa ban ngày, từng gian hàng treo biển hiệu lá cờ hình tam giac để khai trương đón khách,  tiếng người cười nói nhộn nhịp vang lên không dứt, bách tính trăm họ đi tới đi lui, Trạm Liên chỉ cảm thấy ngắm thế nào cũng không thấy đủ.
 
Trong xe ngựa không ai nói chuyện với ai, chẳng mấy chốc Mạnh Quang Dã đã đưa bọn họ đến trước cửa Vương phủ an toàn, lúc này Xuân Đào đã thông minh từ xe ngựa phía sau xuống thật nhanh rồi vội vàng chạy lên phía trước, chờ Trạm Liên bước ra thì nhanh chóng đi đến đỡ nàng. 
 
Mạnh Quang Dã đỡ muội muội xuống xe, nhìn về phía Trạm Liên, “Đến giờ Thân ta lại đến đón hai người’’
 
Trạm Liên gật đầu một cái rồi cùng Mạnh Thải Điệp cầm thiệp mời bước vào Vương phủ. 
 
Phương Hoa huyện chủ đang dẫn đầu nhóm người trong tổ chức yến tiếc ở bên cạnh hồ sen phía sau hậu hoa viên, lúc này hoa sen còn chưa nở, cây dương liễu rủ xuống bên cạnh bờ ao tạo ra một nét phong tình riêng biệt. 
 

Các quý nữ ở lâu trong khuê phòng, những lúc rảnh rỗi sẽ thường xuyên tổ chức các loại yến tiệc để gặp gỡ nhau.  Trạm Liên là một người ham chơi, trước kia thường mời các vương công tiểu thư trong kinh thành vào cung cùng nhau chơi đùa. Khi thì ngâm thơ đánh đàn, khi thì ném tên vào bình, cứ thế giết thời gian nhàn nhã. 
 
Đến hậu hoa viên, Trạm Liên mới biết chủ đề chính của bữa tiệc này hôm nay của Phương Hoa quận chúa, nàng ta đang tổ chức trò chơi ném tên vào bình. 
 
Ném  tên vào bình được coi như là một trong những trò chơi tiêu khiển đang được thịnh hành của các cô nương Đại Lương, chính là trò mà Trạm Liên đã khởi xướng mấy năm trước đây. Dân gian đồn rằng Vĩnh Nhạc công chúa vô cùng thích thú với trò chơi này, Minh Đức hoàng đế thậm chí còn mời mấy cao thủ ngoài dân gian vào cung chơi với công chúa. Nhờ phúc của công chúa mà trò chơi này trở nên rất phổ biến, không chỉ các vị tiểu thư, quý nữ trong kinh thành mà  thậm chí các cô nương bình dân Đại Lương cũng yêu thích trò chơi này. 
 
Trạm Liên ngồi ở một góc yên tĩnh, một mặt đặt tách trà của mình sang một bên, một mặt hứng thú nhìn những  người hầu ở giữa nâng mấy chiếc mình màu bạc lên. 
 
Từ sau khi bị bệnh, nàng chưa từng chơi lại trò này, không biết hôm nay có quen tay hay không. Trạm Liên ngẫm nghĩ, lạnh nhạt nhìn về phía Phương Hoa huyện chủ và Mạnh Thải Điệp đang không ngừng xì xào bàn tán bên kia, đối với tâm tư của hai người này nàng hoàn toàn biết rõ. 
 
Mấy tiểu thư và phu nhân trẻ tuổi của các quan lại quý tộc được mời tới cũng đang chăm chú nhìn Trạm Liên  cô độc ngồi một mình ở vị trí cuối cùng kia, dung mạo xinh đẹp như hoa, khí chất trên người không hề tầm thường, không ngừng suy đoán nàng là phu nhân nhà nào. Chỉ một chén trà nhỏ, mọi người cũng tụm năm tụm ba tụ lại thảo luận về nữ nhân lạ  mắt – Trạm Liên. Nhưng khi nghe nói rằng nàng là phu nhân của Mạnh phủ, chính là Toàn tứ tiểu thư, mọi người lại ăn ý im lặng không nói gì. Ai cũng không dám khen quý nữ bị Hoàng Thượng ghét nhất là xinh đẹp, chỉ có thể đưa tầm mắt đặt vào trên người nàng, trong ánh mắt mang theo sự đồng cảm, thương xót. 
 
Ngồi một lúc lâu không thấy có người tiến lên nói chuyện, Trạm Liên cũng không thèm quan tâm đến người khác. Sự thờ ơ, xa lánh của bọn họ đã nằm trong dự liệu của nàng, chọn tốt tránh xấu cũng là lẽ thường của đời người, chẳng qua là nó chẳng thú vị chút nào. 
 
Gã sai vặt giữ cửa  ngồi ở dưới bậc thang, nhàn chám chống cằm, trong miệng nhai nhai ngọn cỏ đuôi chó, tầm mắt không ngừng liếc nhìn về phía hậu hoa viên, hắn đẩy đẩy một gã sai vặt khác, “ Này, phía sau đang tổ chức yến tiệc, các vị thiên kim tiểu thư đang so tài ném tên vào bình đấy.’’

 
“Có liên quan gì đến ngươi không?’’ Một gã sai vặt khác không có hứng thú đến chuyện này, suy cho cùng đó cũng là một ý nghĩ vô ích, những người như bọn họ có thể đi xem các vị tiểu thư thi đấu sao?

 
Gã sai vặt giữ cửa gật gù, trong lòng không khỏi tiếc nuối nói, “ Nếu như ta có thể vào thư phòng của Vương gia quét dọn vào lúc này thì tốt biết bao?’’

 
Câu nói có vẻ như ông nói gà bà nói vịt này không khỏi khiến cho gã sai vặt khác giương mắt lên nhìn, “Thư phòng của Vương gia thì sao?’’

 
“Ngươi không biết đó thôi, cửa sổ thư phòng của Vương gia có thể nhìn thẳng ra hậu hoa viên, chính là nơi có thể xem mấy vị tiểu thư kia ném tên vào bình rõ ràng nhất…’’

 
“Thùng.. Thùng..’’ Tiếng đập cửa cắt đứt cuộc đối thoại của mấy gã sai vặt, gã sai vặt giữ cửa vội vàng nhỏ ngọn cỏ đuôi chó trong miệng ra, nhanh chóng chạy đi mở cửa 

 

Còn tưởng rằng là vị tiểu thư nhà nào tới chậm, không ngờ đứng ngoài kia là Vương gia nhà mình cùng với người hầu thân cận Thường Hỉ, ba người nam nhân mặc áo gấm đang đứng ở bậc thang trước cổng, trong đó người đứng sau cùng kia không phải là người trong Vương phủ của bọn họ 

 
Thường Hỉ nhỏ giọng nói : “ Có khách quý đến chơi, mau mở cửa ra, sau đó nhanh chóng biết điều mà hành lễ.’’ 

 
Gã sai vặt  vừa nghe thấy thì đầu óc thanh tỉnh hơn nữa, một bên trả lời, một bên cùng một người khác vội vàng mở cánh cửa bằng sơn mài bóng loáng.

 
Vị Bình Nam vương trẻ tuổi Trạm Diệp khom ngươi nâng tay lên, không chỉ mời một mà có đến hai vị công tử cao quý bước vào Vương phủ, chờ đến khi hai người này vào cửa liền cách nửa bước theo sau. Gã sai vặt giữ cửa quỳ xuống một bên, trong thoáng chốc dường như đã nhìn thấy góc áo màu vàng chói lướt qua mặt mình. 

 
Hắn ta sợ đến nỗi đầu lập tức dính sát vào mặt đất. 

 
Nếu như hắn đoán không sai, hai người ngay cả bái thiếp cũng không có, đột nhiên tới cửa này chính là Hoàng Đế Đại Lương Trạm Huyên cùng với  An Tấn vương Trạm Sí. 

 
“Hoàng huynh, người sao có thể để cho tên nô tài kia đi trước, sợ rằng hắn ta đã nhận được mật lệnh của Bình Nam vương mà đến thư phòng trước chúng ta một bước  cất bảo đao kia rồi.’’ Giọng nói có vẻ hơi cợt nhã chính là người đang ở phía bên trái An Tấn vương Trạm Sí, hắn đứng ở hàng thứ tư, là Hoàng tử giống như Minh Đức Hoàng Đế đều do Tiên đế và Qúy phi sinh ra, cũng tướng mạo của hai người này không giống nhau lắm. hắn mắt to mày rậm, làn da màu đồng, điểm nổi bật nhất khiến mọi người đều chú ý chính là bộ râu quai nón kia. 

 
“An Tấn vương đừng nói như vậy, cái bảo đao kia cũng không có gì quý hiếm cho lắm, vì vậy mới không dám bày ra cho bệ hạ xem.’’ Người ở bên phải Hoàng Thượng Bình Nam vương Trạm Diệp vội vàng thanh minh. Tướng mạo của vị Vương gia này lại có mấy phần giống với Hoàng Thượng, là một mỹ nam anh tuấn, chiếc tiếc hắn không cao lắm, chỉ đến bả vai Hoàng Thượng và An Tấn vương. 

 
Minh Đức Hoàng Đế nhếch môi, “ Có phải bảo đao hay không, trẫm giúp người nhìn một cái liền biết.’’ Trạm Huyên mặc một áo choàng bên ngoài màu xanh, long nhan góc cạnh rõ ràng, ánh mắt đen nhánh thâm thúy, rõ ràng nhìn có vẻ bá đạo nhưng tổng thể lại toát ra một khí chất nho nhã, ôn hòa, nhưng chỉ cần nhìn đến ánh mắt kia sẽ khiến cho người ta kính phục và sợ hãi. 

 
Hóa ra hôm nay Hoàng Thượng đột ngột giá lâm đến Bình Nam vương phủ không phải vì chuyện đại sự mà chỉ vì một cây bảo đao. Bình Nam vương vừa nghe được những lời này, thì biết chắc bảo đao của mình sợ là khó có thể giữ được rồi. 

 

Chuyện này cũng là do hắn tự tìm đến, Trạm Diệp trong lòng vô cùng hối hận. Ngay khi hắn vừa mới sở hữu  được bảo đao này, đã không thể kiên nhẫn chờ đến yến hội mà đã khoe khoang, đúng lúc bị An Tấn vương nhìn thấy, hắn làm sao có thể từ bỏ bảo bối của mình, uyển chuyển từ chối, ai ngờ An Tấn vương này lại vô cùng xấu xa, trước mặt Đương kim Thánh Thượng khen ngợi ở trong thư phòng Bình Nam vương phủ có một bảo đao vô giá, hơn nữa còn cố ý nói giựt giây Hoàng Đế mau đến nhìn xem một lần. Hôm nay ở trong ngự thư phòng lại một lần nữa  đề cập đến chuyện này, Hoàng Thượng hiếm khi nổi lên hứng thú, cũng không thể chờ đến khi Trạm Diệp mang bảo đao vào cung đã tư mình mang theo vài thị vệ chạy đến Vương phủ. 

 
Bình Nam vương đau đớn như đứt từng khúc ruột, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút, bệ hạ sau khi từ hành cung trở lại chưa từng bước ra Hoàng Cung nửa bước, ngày đêm vùi đầu vào chuyện triều chính, rất ít khi để cho mình thư giãn, hiếm khi hắn nổi lên hứng thú, bản thân mình dâng lên một bảo vật cũng cảm thấy vô cùng đáng giá. 

 
Ba người đi qua hai con đường đã đến trước cửa nội viện, Minh Đức trước khi đến đây là hạ lệnh không cần bày vẻ nhiều, Trạm Diệp cũng không gọi mẫu thân và thê tử của mình ra đón giá, chỉ để cho Thường Hỉ đi trước con đường dẫn đến thư phòng, bảo chúng nữ quyến mau tránh đường. 

 
Con đường nhỏ thanh tĩnh, Trạm Sí mơ hồ nghe có có tiếng sáo trúc thấp thoáng đâu đây, tinh thần bỗng nhiên thư thái hơn không ít, “Trong Vương phủ có người đang tổ chức yến tiệc gì hay chăng?’’

 
Trạm Diệp đêm qua đã nghe Phương Hoa nói qua điều này, vội vàng đáp lời: “ Là Cửu muội ở trong hậu hoa viên tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ.’’

 
An Tấn Vương là một người yêu thích nữ sắc, những người trẻ tuổi đồng lứa với hắn trong hoàng tộc không có ai nhiều thê thiếp như hắn. Vừa nghe đến chuyện này tâm trạng của hắn trở nên phấn chấn: “ Hoàng huynh, hay là đợi người thưởng thức xong bảo đao, chúng ta cũng qua hậu hoa viên thưởng nhạc cùng với mấy người quý nữ kia? Khi tuyển chọn tú nữ luôn vướng vào rất nhiều quy tắc, nếu như vô tình có thể gặp một đóa hoa khác biệt thì chắc sẽ được một phen phong tình.’’

 
Nghe những lời này  đoán chừng chắc hắn cũng đã từng gặp được một phen phong tình rồi, Minh Đức Hoàng Đế đối với bị hoàng đệ tham lam sắc đẹp này từ chối cho ý kiến, bật cười lắc đầu một cái, vén áo bào dẫn đầu đi vào trong thư phòng. 

 
Thư phòng của Bình Nam vương phủ được xây thành hai lầu, chính là hi vọng chủ nhân của nó dẫu có làm việc vất vả như thế nào cũng không nên phụ lòng cảnh đẹp ở hậu hoa viên. 

 
Bước tới lầu hai, tiếng nhạc du dương trầm bổng ở hậu qua viên càng lúc càng rõ. Minh Đức Hoàng Đế nghe thấy những giai điệu quen thuộc trong ký ức, không để ý tới bảo đao đã được đặt sẵn lên bàn chờ người thưởng thức, sải bước tới bên cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn về phía cảnh vật bên ngoài kia, dưới bóng cây râm mát, các quý nữ nói cười vui vẻ.

 
Trạm Huyên lắng nghe khúc nhạc cổ “Thiện Nhạc’’, chính là khúc nhạc thường tấu lên trong trò chơi ném tên vào bình. Đoạn thứ nhất là khúc dạo đầu, đoạn thứ hai là điệp khúc, tiếng trống vang lên, người chơi mới bắt đầu ném thẻ, đợi khúc nhạc thứ năm kết thúc, người chơi phải ném xong toàn bộ bốn mũi tên vào trong bình. Trạm Liên khi xưa đắm chìm vào trong trò chơi này, hắn  ở trong cung bị buộc phải nghe bài bài đến mức lỗ tai cũng muốn nổ tung, hận không thể hạ chỉ cấm toàn bộ Đại Lương không được tấu bài này nữa. 

 
Hôm nay bỗng nhiên nghe lại, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu như trước. 

 
Anh Tấn vương và Bình Nam vương đứng ở sau lưng Trạm Huyên nhìn nhau, cuối cùng Trạm Sí vẫn tiến lên, vẫn với giọng điệu bỡn cợt to gan lớn mật nói với Hoàng huynh của mình: “Hoàng huynh, chẳng lẽ người đang để mắt đến mỹ nhân nhà nào sao? Chỉ cần huynh nói ra, đệ sẽ dẫn nàng ta đến một bụi hoa hẻo lánh nào đó, người cứ giả vờ như chỉ đi ngang qua đó, mỹ nhân chỉ cần nhìn thấy dàng dấp ngọc thu lâm phong của huynh, sao có thể không xiêu lòng cơ chứ.’’

 
Minh Đức Hoàng Đế cười mắng hắn một câu, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Trẫm đang suy nghĩ nếu như Liên nhi cũng ở đây chơi trò ném tên vào bình này, nhất định nàng sẽ dẫn đầu.’’


 
Trạm Sí đang suy đoán tâm tư của hoàng huynh mình, nhưng không ngờ đến hắn lại chỉ động nói tới Vĩnh Nhạc công chúa đã qua đời. 

 
Từ khi Vĩnh Nhạc công chúa hoăng*,  Trạm Huyên rời cung đi đến hành cung nữa năm sau mới trở lại, thần sắc đã trầm ổn như trước, quản lý triều đình hay an ổn hậu cung đều không một chút sơ suất. Nhưng Trạm Sí và Trạm Diệp là những cận thần thân thuộc , thỉnh thoảng vẫn cùng Trạm Huyên và Trạm Liên vui đùa cùng nhau, sao có thể không biết được Lục muội muội ở trong lòng vị Hoàng Thượng này không ai có thể sánh được? Bọn họ từ đó không ai dám ở trước mặt hắn nhắc đến hai chữ Trạm Liên, Hoàng Thượng cũng dường như chưa bao giờ đề cập đến. Không ngờ hôm nay lại…

 
Hai vị vương gia đưa mắt nhìn nhau một cái, không ai dám tiếp lời. 

 
Tầm mắt của Trạm Huyên vẫn chăm chí nhìn vào khung cảnh dạt dào sắc xuân ở trong hậu hoa viên, hắn khẽ cười một tiếng, “ Không cần phải e sợ, lo ngại như vậy, có gì muốn nói thì cứ nói ra thôi,’’ Hắn ngừng lại một chút, rồi thở dài, “ Trước kia trong lòng trẫm khó chịu, không đề cập đến chuyện của Liên nhi, thời gian trước đã lâu không mơ về muội ấy, đêm qua khó khăn lắm mới có một chút hình dung, nhưng khuôn mặt, dáng người của muội ấy từ đầu đến cuối chỉ là ảo ảnh, cho dù thế nào trẫm vẫn không thể nhận ra, khiến cho trẫm bị dọa mà giật mình tỉnh giấc. Sau đó trẫm đã nghĩ, nếu như cứ tránh né như 
vậy, ngộ nhỡ sau này ngay cả Liên nhi như thế nào trẫm còn không nhớ được, muội ấy nhất định sẽ đau lòng biết bao nhiêu.’’ Nàng  ấy thích nhất là ở trước mặt hắn rơi nước mắt, dỗ dành một lúc còn giả vờ khóc một hồi, bỗng dưng làm cho hắn vô cùng lo lắng. 

 
Không đề cập đến công chúa thì lại nghẹn ngào ở trong lòng, khi nói là lại suy nghĩ linh tinh, trong lòng Trạm Diệp cảm thán, hai năm qua, rốt cuộc bệ hạ cũng từng bước , từng bước đi ra từ trong nỗi đau mất muội muội yêu quý. Hắn hơi khom người nói: “Tài nghệ chơi trò ném tên này của Vĩnh Nhạc công chúa thần đã tận mắt nhìn thấy, đúng là cao thủ có một không hai, rất có ít người trong Đại Lương này có thể so tài với người.;;

 
Đôi môi Trạm Huyên bất giác nhếch lên, quay đầu nhìn Trạm Diệp một cái, sau đó tầm mắt lại nhìn về vòng đấu mới dưới cây bóng cây dương liễu kia, “ Không ai, khi đấu với nàng ấy trẫm luôn thua cuộc, không biết đã bị nàng lừa đi biết bao nhiêu tiền.’’

 
Ba người mỉm cười, Trạm Sí nói, “Thần nhớ, tư thế cầm mũi tên của Vĩnh Nhạc công chúa không hề giống người thường.’’

 
“Đúng vậy, còn không phải là do tiểu yêu quái thích gọn gàng trong người nàng gây nên sao, người khác luôn cầm thành một bó,’’ Trạm Huyên  mở lòng bàn tay ra, giống như đang bắt chước từng động tác khi xưa của Trạm Liên, “Nàng lại xếp chúng gọn gàng thành thành từng cái ở trong lòng bàn tay…’’

 
“Hoàng huynh?’’Lời nói của Trạm Huyên đột nhiên đừng lại, Trạm Sí nghi ngờ gọi một tiếng, theo ánh mắt kỳ quái của hắn nhìn sang.

 
Trạm Liên hôm nay trong một thân xác hoàn toàn mới không hề biết Tam ca yêu quý của mình đang ở gần mình trong gang tấc, chỉ chuyên chú xếp những mũi tên tinh xảo trong lòng bàn tay, xếp chúng đầu ra đầu, đuôi ra đuôi, sau đó lấy một mũi tên, những cây còn lại dùng ngón trái và trón trỏ kẹp chúng thành một hàng. 
 
—————– 
 
Hoăng : Cách gọi của thời xưa khi  những người hoàng tộc hay các quan lớn trong triều đình chết. 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.