Đãi thiên hoa khai

Chương 135


Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 135


Mắt thấy lòng bàn tay sắp rơi xuống, Trạm Liên ý thức được nhắm chặt hai mắt.
Một bàn tay lớn chặn lại giữa không trung.

Trạm Huyên làm sao cho phép có người đánh tâm can bảo bối của hắn? Dù là mẹ đẻ cũng không được!
Hắn nhíu mày trầm giọng nói: “Thái phi làm gì vậy?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành.

Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản .

Thường bản sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thục Tĩnh thái phi quay đầu hét lên với hắn: “Ta làm gì? Ta đang đánh con gái của mình!”
Trạm Liên bỗng mở mắt, kinh ngạc.
Chữ xuyên giữa chân mày Trạm Huyên càng sâu.


Hắn lần trước có nói chuyện với Thái phi, có chút cảm giác mơ hồ.

Khi ban thánh chỉ phong hậu, hắn có ý đưa Thục Tĩnh thái phi đi, là mong chuyện không rắc rối thêm.

Không ngờ thực sự lại rơi vào tình trạng lúng túng nhất hắn dự liệu.
Thuận An từ lúc Thục Tĩnh thái phi tới đã biết không ổn, không cho nô tì vào điện hầu, trừng mắt nghe xong lời lẽ cứng rắn của thái phi, không khỏi hô thôi xong, ông liếc nhìn chủ tử của mình, cũng tự lui ra, đứng canh cửa ở sau bức bình phong.
“Thái phi phải chăng hồ đồ rồi, người nhìn kĩ lại, trước mặt người là Khang Nhạc công chúa, không phải Vĩnh Lạc công chúa.” Trạm Huyên hất tay bà, ngữ khí nặng hơn.
Thái phi khẽ run môi, trừng mắt nhìn Trạm Liên nói: “Là Khang Nhạc hay Vĩnh Lạc, ta muốn tự miệng nó nói!”
“Hoang đường! Vĩnh Lạc chết rồi, người sao có thể sống lại?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành.

Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản .

Thường bản sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trạm Liên nhất thời loạn lên, không biết mẫu phi nhận ra nàng lúc nào.

Chỉ là lúc này…Nàng nhìn về phía hắn cầu cạnh, nhưng lại bị thái phi quát lên,
“Nghiệt tử, ngươi không nhận mẫu thân này phải không!”
“Thái phi, người đang lớn giọng với hoàng hậu của trẫm, đừng có làm càn.”
Trạm Huyên thấy nàng run cả người lên, nghiêng người chắn trước mặt nàng, đối diện gương mặt Thái phi.
Dù sao cũng là thân mẫu, Trạm Liên từ sau kéo y phục hắn, bảo hắn đừng quá nặng lời, nàng liếc trộm thái phi đã tức giận tới trắng mặt, trong lòng rối loạn vô cùng.
Thục Tĩnh thái phi bị khiển trách, dường như hơi thu vẻ giận dữ lại, vẫn mím môi trừng mắt với nàng.
Trạm Liên đối mắt với bà, ánh mắt phức tạp, nàng tiến lên một bước, quay đầu nhìn về phía Trạm Huyên.
Trạm Huyên chau mày, lắc đầu.
Trạm Liên thở dài, đưa tay nắm tay hắn, lại quay đầu nhìn thái phi, thong thả quỳ xuống, lạy thật thấp.

“Mẫu phi, Vĩnh Lạc bất hiếu.”
***
Trong điện tĩnh mịch.
Thục Tĩnh thái phi đứng lặng lẽ rơi lệ, Trạm Liên cúi đầu quỳ gối bên bà, giọt nước mắt cũng không ngừng được.
Trạm Huyên đứng trước mặt nàng, tay trái xoa lông mày nhìn bảo bối của mình khẽ than khóc.

Hắn bảo nàng đứng dậy, nàng chỉ lắc đầu.
“Mẫu phi, con bất hiếu, người đừng đau lòng, con bái đầu tạ tội với người.”
Trạm Liên dập đầu ba cái, thanh âm vang rõ trong lòng Trạm Huyên.
Trạm Liên ngẩng đầu kéo xiêm y thái phi, nhưng bị giằng ra.
“Mẫu phi!”
“Ta không có nữ nhi như ngươi!” Thục Tĩnh thái phi nói run rẩy, “Ngươi phục sinh về dương thế, nhưng lại không muốn nhận mẹ đẻ này! Mà ngươi không nhận ta thì thôi, còn dẫn dụ hoàng đế ca ca của ngươi, lại, lại, còn muốn thành hôn, làm phu thê! Ngươi, thật là vô liêm sỉ!”
Sắc mặt nàng trắng bệch.

Bị mẹ ruột khiển trách nặng nề như vậy, chẳng khác nào mấy bạt tai mạnh mẽ, khiến người ta tủi nhục muốn chết.
Trạm Huyên không muốn thái phi nói năng như vậy, nhất thời nóng giận vô cùng, liền kéo Trạm Liên ôm vào lòng, “Thục Tĩnh thái phi, bảo Liên Hoa nhi không nhận người, là chủ ý của trẫm, bảo nàng làm hoàng hậu Đại Lương, cũng là ý trẫm, nếu người giận, có thể tức tối với trẫm, đừng làm nàng khó xử.”
Trạm Liên tránh khỏi lồng ngực của hắn.
“Bệ hạ, người luôn anh minh thần võ, sao lại hồ đồ như vậy! Vĩnh Lạc dù đổi thân thành người khác, vẫn là muội muội của người!” Thục Tĩnh thái phi vôi nói.
“Thái phi, trẫm tự có tính toán, huống hồ thánh chỉ đã ban, tất cả đã định, người không cần nhiều lời.” Trạm Huyên trầm mặt, nói không nể nang.
Thục Tĩnh Thái phi biết không quản được hắn, chỉ có thể nhắm vào nữ nhi chẳng ra gì.
“Ngươi hôm nay làm việc bại hoại thế này, là muốn ta tức chết hay sao? Hay muốn phụ hoàng ngươi và liệt tổ liệt tông trong hoàng lăng giết chết ngươi!”

“Người đâu, đưa Thái phi về An Ninh cung!” Trạm Huyên hét lớn một tiếng.
“Ta không về, nếu chuyện chưa xong, ta tuyệt không rời đây nửa bước!” Thục Tĩnh thái phi lùi lại một bước, trên gương mặt tái nhợt kiên quyết lạ thường.
Nếu như được, Trạm Huyên sẽ phế thân phận của bà ta, đưa bà đi càng xa càng tốt, nhưng bà lại là mẫu thân ruột của nàng!
Thuận An công công nghe được tiếng hét đã tiến vào, thấy bên trong căng thẳng, ông đưa mắt hai vòng, nói với Thái phi: “Haizz, Thái phi nương nương, người bình thường trọng quy tắc, hôm nay lại sao rồi, thiên tử đã nói, người lại trái lại, là bệ hạ rộng lượng, không thì người cũng nguy mệnh rồi! Đừng nhiều lời, mau tạ ơn lui đi thôi!”
Thục Tĩnh thái phi cả kinh, ngón tay gầy gò bấm trước bụng.
Bà vốn xuất thân nô tì, bây giờ ở địa vị cao, mà nhận được tôn kính của chủ tử, nghe lời của Thuận An xong liền run rẩy, nhưng vẫn cắn răng nói, “Dù không gánh được cái mệnh này, ta cũng không thể trợn mắt nhìn việc hoang đường xảy ra!”
“Trẫm lập hậu, có gì hoang đường?” Trạm Huyên phát điên, lời cũng chỉ là nói ra từ miệng mà thôi!
“Bệ hạ, người lập hậu là đại hỉ, nhưng người không thể lập Vĩnh Lạc!”
“Ngoài nàng ra, trẫm không lấy ai hết.”
“Nếu ngài khăng khăng vậy, thì hãy bước qua xác ta đã!”
“Mẫu phi!”
“Thái phi!”
Một sợ hãi một nóng giận, Thuận An thấy không ổn, vội cười tiến lên, “Thái phi, bệ hạ lập hậu là hỉ sự, sao người nói chuyện sống chết? xin người nhìn lại điện hạ và bệ hạ, họ đứng một chỗ, ai mà không nói trời sinh một cặp? Dù tứ tiểu thư từng được gả đi, nhưng chỉ là bề ngoài, việc này dù đế đô đều biết, nhưng ngoài việc này, thì tứ tiểu thư đâu còn tật xấu nào, người sao không vừa ý?”
Thục Tĩnh thái phi trừng mắt với Thuận An, “Điêu nô, ta biết ngươi đã thừa biết mọi chuyện rồi! Ngươi đã biết, không những không can chủ tử, còn đẩy họ vào địa ngục, thật đáng giận!”
“Mẫu phi, con biết rồi, con và A Huyên, không phải huynh muội.”
Thục Tĩnh thái phi hét to: “Ai nói không phải? Các người đều là dòng dõi của tiên hoàng, là huynh muội khác mẹ cách tám tuổi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.