Đãi thiên hoa khai

Chương 13


Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 13:

“Ý mẫu thân là muốn con cùng với ác phụ kia làm chuyện vợ chồng?’’ Mạnh Quang Đào cần thận nhúc nhích cái đầu đã rụng không ít tóc, ho khan  một cái. 

 
“Vì mẫu thân nghĩ rằng nguyên nhân khiến nữ nhân kia có thể bất kính với con như vậy là bởi vì con chưa từng động phòng cùng với nàng ta, nên nàng chưa thể hiểu được ai mới là nam nhân, là ông trời của nàng.’’

 
“Mẫu thân, nàng ta là sự sỉ nhục đối với Mạnh gia, con không muốn trở thành vợ chồng với nàng ta, nàng cũng không xứng trở thành một thành viên của Mạnh gia.’’ Mạnh Quang Đào nói. Mặc dù phụ nhân kia quả thực  rất xinh đẹp, nhưng chỉ cần nghĩ đến những việc làm và lời nói của nàng ta, Mạnh Quang Đào liền tức giận mà không có chỗ phát tiết. 

 
“Ai u, Đào nhi, chính con cũng đã nói, nàng ta là người mà Hoàng Thượng ban cho con, hưu cũng không thể hưu, không bằng để cho nàng ta biết thân biết phận mà thành thật lại, những thứ khác để sau này hẵng bàn.’’

 
Mạnh Quang Đào vốn là một tên hạ lưu bỉ ổi, từ sau khi bị bệnh buộc phải thanh tâm quatr dục, tu thân dưỡng tính, sớm đã không nhịn được dục vọng của bản thân, bỏ qua thân phận của thê tử mình, vào lúc này nàng ta xinh đẹp như tiên nữ hay xấu xí như heo nái hắn cũng chấp nhận, nhưng vẫn còn do dự nói, “Mẫu thân, bệnh này của con…’’

 
Mạnh lão phu nhân khoát khoát tay, “Một hai lần cũng không sao, chỉ cần đừng ham vui mà hỏng việc là được rồi.’’

 
“Vậy tối nay con sẽ kêu phụ nhân kia đến phòng mình để phục vụ.’’

 
“Bình tĩnh một chút, không cần nóng nảy, mấy ngày hôm nay ở trong viện  phụ nhân kia không biết có hai gã sai vặt biết võ công tới canh chừng, cứng rắn đem nàng ta tới đây e rằng không ổn, với lại bệnh tật của con chưa khá hơn, ngộ nhỡ phụ nhân kia không biết phải trái ra tay với ngươi thì phải làm như thế nào? Đợi mẫu thân chuẩn bị ổn thỏa rồi tiến hành cũng không muộn.’’

 
Mạnh Quang Đào suy nghĩ một chút, cảm thấy hợp tình hợp lý, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Nhưng dục vọng trên người làm cách nào cũng không thể dập tắt được , khi Manh lão phu nhân vừa đi, đúng lúc này nha hoàn thiếp thân Kim Châu bên người Mạnh Thải Điệp phụng mệnh chủ tử đến hỏi thăm, Mạnh Quang Đào vừa nhìn thấy hai khối thịt mềm mại trước ngực nàng, liền bảo nàng đóng cửa, có ý đồ làm chuyện bỉ ổi kia. 

 
Kim Châu vốn là một người không biết xấu hổ, sớm đã bị Mạnh Quang Đào làm chuyện kia mấy lần, một lòng một dạ muốn trở thành di nương của Mạnh phủ, nhưng cho dù dã tâm có lớn thế nào đi chăng nữa, nàng vừa nhìn đến bộ dáng nhếch nhác bởi vì căn bệnh kia  của Mạnh Quang Đào đã không dám đi phục vụ hắn. Nàng quỳ khóc cầu xin hắn buông tha cho mình, Mạnh Quang Đào vốn đang có lửa giận trong người, vừa nghe đến đã trừng mắt, “Được ta nhìn trúng một nô tỳ thấp kém như ngươi đã là phúc phận lắm rồi, nếu không nghe lời, ta sẽ bán ngươi vào trong kỹ viện cho vạn người cưỡi lên.’’

 
Kim Châu bị dọa sợ, chỉ đành phải vừa khóc sướt mướt, vừa đưa tay cởi quần áo.

 
Trạm Liên dĩ nhiên không biết những chuyện xấu xa kia, sau khi tắm rửa sạch sẽ bụi đất trên người, nàng kêu Xuân Đào đi tìm hai cuốn kinh phật tới, quyết tâm từ hôm nay trở đi mỗi ngày sẽ chép kinh văn để cầu phúc cho tam ca và 
Thục Tĩnh Thái phi. Nàng trước kia vốn dĩ không tin mấy câu chuyện về thần phật cho lắm, lại lười biếng bướng bỉnh, khi Thái phi bảo nàng chép kinh phật, nàng luôn luôn để cho đại cung nữ bên người chép thay, tam ca biết nàng không thích, cũng chưa bao giờ vạch trần  nàng với mẫu phi. 

 
Nhưng sau khi trải qua lầm chết đi sống lại này, nàng còn có thể không tin sao? Tuy không biết tại sao câu chuyện có vẻ hoang đường này lại xảy ra trên người mình, có thể là do sự nhầm lẫn của loạn thần nào đó, khiến nàng vừa  tôn kính vừa sợ hãi, không dám đi miếu thờ hay chùa chiền cầu nguyện. Nàng sợ Phật tổ sẽ nhìn thấu linh hồn mình đang chiếm đoạt thân thể người khác, lại một lần nữa thu lại linh hồn của mình, nếu như vậy sao nàng có thể còn được bầu bạn tâm sự cùng với mẫu phi và tam ca. 

 
Trạm Liên dưới ngon đèn chuyên tâm sao chép kinh phật, đột nhiên mama quản sự đi vào thông báo là người nhà mẹ đẻ của nàng tới. 


 
Người nhà mẹ đẻ lại đến vào thời điểm này, dĩ nhiên vô cùng khác thường, mama quản sự bảo người bên phủ Ngự Ấn vào trong phòng rồi lui xuống, người tới đưa cho nàng một phong thư nho nhỏ. 

 
Trạm Liên mở phong thư ra, là phụ thân của Toàn Nhã Liên hỏi nàng về chuyện nàng tiến cung ngày hôm nay. Trạm Liên ngay lập tức biết được người bên nhà mẹ đẻ Toàn Nhã Liên là nghe theo chỉ thị của Toàn Hoàng Hậu ở trong cung mà sai người tới hỏi. 

 
Toàn Hoàng Hậu là một người trầm ổn thông mình, nàng bị Đức phi tính kế một lần, nhất định sẽ quan tâm đến nhất cử nhất động của Toàn Nhã Liên hàng ngày, Trạm Liên đoán rằng chuyện nàng vào cung ngày hôm nay nhất định nàng ta đã biết, nhưng mà vẫn nhẫn nhịn chờ nàng trở về Mạnh phủ mới phải người nhà mẹ đẻ tới hỏi thăm. 

 
Nghĩ đến Toàn Hoàng Hậu, ngón tay Trạm Liên khẽ vuốt bên mép phong thư nhỏ, ánh mắt khẽ lay động. 

 
Từ lần trước bị Toàn Hoàng Hậu tát một cái, nàng vẫn còn hoài nghi về con người đích thực của nàng ta. Nàng ta đã từng ở trước mặt mình, vẫn luôn duy trì một hình tượng đại tẩu hòa nhã dễ gần, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt bị nàng trêu chọc, khiến cho nàng ta ở trước mặt tam ca cảm thấy xấu hổ, nhưng Toàn Hoàng Hậu cũng chưa từng biểu lộ một chút bất mãn, chỉ coi như đó chỉ là một trò đùa nghịch của trẻ con, vô cùng rộng lượng bao dung. Ngoại trừ nàng ra còn có Lương Quý phi cũng đoan trang hiền lành, không giống như những người khác mỗi lần gặp nàng đều nói ra những lời nịnh nọt, Lương Quý phi đôi khi sẽ dạy dỗ nàng mấy câu. Trong đám phi tần trong hậu cung của tam ca, nàng thích nhất là hai người bọn họ. 

 
Nhưng mà Toàn Hoàng Hậu lại đối xử hung dữ với muội muội như vậy, quả thực không hề giống với dáng vẻ thanh tao lịch sự trong trí nhớ của Trạm Liên chút nào. Dù cho có giận đến mức nào đi chăng nữa, dựa theo tính cách mà nàng biết, nàng ta cùng lắm cũng chì mắng vài ba câu, sẽ không bao giờ động thủ đánh người. Đánh người không đánh mặt, tam ca ca không nói làm gì, nhưng Toàn Hoàng Hậu có thể sánh được với hắn sao?

 
Chẳng lẽ từ trước đến giờ, tính cách thực sự trong người Toàn Hoàng Hậu hoàn toàn khác với những gì nàng thấy hay sao?

 
Tâm trạng của Trạm Liên rối rắm như tơ vò, khi đối mặt với người nhà mẹ đẻ cũng chỉ qua loa trả lời mấy câu lấy lệ rồi bảo mama quản sự đưa người trở về. 

 
Mama quản sự rời đi, Trạm Liên lại tiếp tục mài mực, sao chép kinh phật. Cho đến khi nàng chép xong một phần rồi mới buông bút xuống nhấp một ngụm trà, “Xuân Đào, thời điểm người vào Toàn phủ, Hoàng Hậu vẫn còn ở trong phủ sao?’’

 
Xuân Đào đã quen dần với việc chủ từ quên hết những chuyện trước kia, chỉ sửng sốt một chút rồi trả lời: “Nô tỳ là con của nô tài trong nhà, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở trong Toàn phủ. Khi Hoàng Hậu nương nương vẫn còn ở trong phủ, nô tỳ là nha đầu quyết sân ở trong viện của ngài ấy.’’

 
Trạm Liên gật đầu một cái, “Vậy lúc Hoàng Hậu vẫn còn ở trong Toàn phủ là một người như thế nào?’’

 
Nếu là người khác, Xuân Đào chắc chắn không dám nói, nhưng chủ tử của nàng là Tứ tiểu thư của Toàn phủ, chẳng qua là đã mất trí nhớ quên hết những chuyện trước kia, sẽ có một ngày nhớ lại tất cả, cho nên nàng nói thẳng: “ Hoàng Hậu nương nương là người tinh thông cầm kỳ thi họa, lễ phép với trưởng bối, yêu mến huynh đệ tỉ muội trong nhà, không có một ai dám nói nương nương không tốt.’’

 
“Vậy nàng ấy đối vơi các ngươi như thế nào?’’

 
“Chuyện này… Bình thưởng thì tốt.’’ Xuân Đào do dự nói. 


 
Trạm Liên ngước mắt lên, “Vậy những lúc không bình thường thì như thế nào?’’

 
Xuân Đào căn cắn môi, thấp giọng nói: “ Trong mắt nương nương không cho phép xuất hiện dù chỉ là một sai lầm nhỏ, phàm là nô tỳ nào phạm sai lầm một chút xíu, không thể tránh khỏi đòn roi… Nô tỳ nhớ có một lần, có một người trong phòng nô tỳ nói sai, nương nương gọi tất cả người hầu trong viện của 
ngài ấy lại, cắt đứt đầu lưỡi của nàng ta.’’

 
Trạm Liên lấy làm kinh hãi, “ Ngay trước mặt tất cả các người hầu? Nàng ta lúc ấy cũng có mặt sao?’’

 
“Vâng, nương nương cũng có ở đó, ngài ấy tận mắt nhìn thấy nha hoàn kia bị cắt lưỡi, ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái.’’ Xuân Đào nhắc đến chuyện này vẫn còn sợ hãi. Nàng lúc ấy nghe tiếng hét thê lương kia thì đêm đến liên tục gặp ác mộng, chỉ cảm thấy chủ tử quả nhiên là chủ tử, từ khi chưa xuất giá đã kiên cường như vậy. 

 
Toàn Hoàng Hậu mà Trạm Liên biết là một Hoàng Hậu lương thiện chưa từng đánh phạt cung nữ thái giám, thậm chí còn trách móc những phi tần phạt nô tài khác. 

 
Nghĩ ngợi một hồi lâu, Trạm Liên lại cầm bút lên,  thấm mực, chậm rãi tiếp tục chép kinh thư.

 
Tam ca ca có biết Hoàng Hậu của mình là một người như vậy hay không?

 
Vào ngày hôm sau, Thục Tĩnh Thái phi tiếp tục  tuyên Trạm Liên vào cung, Trạm Liên dâng lên cuốn kinh phật tối qua mình đã chép hoàn thành lên cho bà, Thái phi nhìn những nét chữ ngay ngắn tinh tế  của nàng, ngay cả một những nét chấm phẩy cũng vô cùng nghiêm túc, trong lòng cảm thấy vui mừng. 
 
“Cực khổ cho ngươi, đây chính là quyển kinh phật chép tay chân thành nhất mà ai ra đã từng được thấy.’’

 
Trạm Liên nói: “Được  Thái phi hài lòng chính là phúc phận của thần.’’

 
Sau đó Thái phi vẫn giữ Trạm Liên ở bên người mình cùng nhau trò chuyện, chơi cờ vây, liên tục  mấy ngày sau , nhưng đến ngày hôm đó đã đến lúc phải đóng cửa cung, hai người vẫn còn ở trên bàn cờ khó phân thắng bại, Thái phi lại cảm thấy không nỡ để nàng rời đi. 

 
“Từ khi Vĩnh Nhạc rời đi, ai gia khó khăn lắm mới có thể tìm thấy một người hợp ý trò chuyện với ta, nếu như ngươi đồng ý, có thể vào cung ở lại với ai gia một thời gian được không ?’’ Thái phi khăng khăng nắm tay nàng nói. 

 
Chuyện Thái hậu, Thái phi để cho nữ quyến trong hoàng tộc hay những nữ nhân của quan đại thần vào cung bầu bạn cũng không phải là chuyện hiếm thấy, chẳng qua là Thục Tĩnh Thái phi này chưa bao giờ giữ người khác lại thôi. 


 
Đây chính là chuyện Trạm Liên cầu còn không được, nhưng nàng cố làm ra vẻ do dự nói :
“Thần dĩ nhiên là thụ sủng nhược kinh, nhưng bệ hạ đã từng hạ chỉ, không cho phép thần thiếp xuất hiện trước mặt ngài…’’

 
Thái phi nghe những lời này, trên mặt hiện lên sự thương xót, “Không sao, có ai gia ở đây. Hoàng Thượng… Cũng chỉ là giận cá chém thớt mà thôi.’’

 
Trạm Liên hài lòng rời cùng, Mạnh Quang Dã vẫn như thường ngay đã đứng chờ ở cửa cung,  cầm lấy roi ngựa trên tay thái giám rồi hộ tống nàng trở về phủ. Tâm tình của Trạm Liên đang rất tốt, lúc xuống nghe còn tươi cười với hắn, “Làm phiền ngươi rồi.’’

 
Mạnh Quang Dã chăm chú nhìn nàng trong chốc lát rồi gật đầu một cái, “Ngày mai đại tẩu cũng phải vào cung sao? Ta phải rời khỏi thành mấy ngày, sợ rằng không thể hộ tống tẩu được nữa.’’

 
Trạm Liên không trả lời mà hỏi ngược lại, “Đi ra ngoài phá án sao? Có nguy hiểm không?’’

 
Mạnh Quang Dã nghe những lời này, trong lòng dâng lên một chút ấm áp, “Không có gì nguy hiểm, tẩu yên tâm.’’

 
Lúc này Trạm Liên mới nói: “Thái phi muốn ta chuyển vào cung hầu hạ người một thời gian.’’

 
Mạnh Quang Dã trầm ngâm trong chốc lát, dừng như muốn nói điều gì đó, Trạm Liên ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng mời hắn vào viện của mình. 

 
Xuân Đào vốn dĩ muốn ra ngoài nghênh đón chủ tử của mình lại gặp chủ tử đi vào cùng nhị gia thì rất kinh ngạc, nhưng trông thấy thần sắc của chủ tử không có gì khác thường, lúc này mới vội vàng thỉnh an rồi đi chuẩn bị nước trà và điểm tâm.

 
Mạnh Quang Dã ngồi xuống ghế  trước cửa, thân hình cao lớn che đi hầu hết ánh sàng, Trạm Liên cảm thấy căn phòng hơi mờ tối liền bảo một tiểu nha hoàn vào đốt nến lên. 

 
Xuân Đào dâng trà lên, Mạnh Quang Dã nhìn nàng một cái, Trạm Liên khoát tay ý bảo nàng ra ngoài chờ.

 
Xuân Đào tuy không yên tâm, nhưng cũng chỉ có thể vâng lệnh chủ tử lui ra. 

 
Đến khi trong phòng chỉ còn lại Trạm Liên và mình, Mạnh Quang Dã mới nói : “Thục Tĩnh thái phi là mấu phi của Vĩnh Nhạc công chúa, nhưng nghe đại tẩu nói Thái phi muốn tẩu tiến cung trò chuyện cùng ngài ấy mấy ngày, xem ra cái nhìn của Hoàng thượng và Thái phi có lẽ không giống nhau, ta cũng nghe nói Thái phi là một người ôn hậu hiền hào, nếu như vậy ngài ấy chính là quý nhân của tẩu rồi.’’

 
Trạm Liên gật đầu một cái, “Ta biết.’’ 

 
“Nhưng mà hậu cung nhìn vẻ ngoài thì hào nhoáng, náo nhiệt, thực tế trong đó lại nguy hiểm bốn bề, thân phận đại tẩu lại nhạy cảm, rất dễ bị người khác cuốn vào rắc rối. Toàn Hoàng Hậu tuy có thẻ bảo vệ tẩu nhưng cũng khó lòng phòng bị. Hơn nữa hành động này của Thái phi chỉ sợ không làm hài lòng Hoàng Thượng, chúng phi tần khác trong hậu cung lại càng không từ bỏ ý đồ của mình.’’

 

Trạm Liên nói: “Ta hiểu, ta sẽ luôn luôn chú ý.’’ Nàng từ nhỏ lớn lên ở trong thâm cung, sao có thể không biết những âm mưu hiểm ác tranh đoạt quyền lực và thánh sủng của đám phi tần trong đó. Hôm nay nàng như lý bạc băng*, đúng như những lời Mạnh Quang Dã nói, nàng tiến cung, nhưng mà có thể còn sống đến ngày tam ca nhận ra mình hay không lại là một chuyện khác. 

 
Mạnh Quang Dã thở dài một tiếng, nhìn về nhan sắc yêu kiểu như hoa còn mang theo một u nét buồn của người đối diện. 

 
Trạm Liên nhìn dáng vẻ của này của hắn liền nói: “Ngươi không cần lo lắng quá mức, ta sẽ không làm liên lụy đến Mạnh gia mấy người đâu.’’ Những người trong Mạnh gia khác luôn gây khó dễ của nàng, nhưng nhị gia  Mạnh Quang Dã này… Lại khác. 

 
“Ta không có ý đó, ta chỉ lo lắng cho an nguy của đại tẩu.’’

 
Trạm Liên thấy bộ dáng vội vàng giải thích của hắn, trong lòng đột nhiên có chút dao động, nhưng ngoài mặt vẫn bắt bẻ hắn, “Ngươi cũng thật kỳ lạ, suy cho cùng ta là ngươi cũng không phải thân thiết gì cho lắm, tại sao lại tỏ ra quan tâm đến ta như vậy, trên đời này còn rất nhiều người đáng để ngươi quan tâm hơn.’’

 
Mạnh Quang Dã nói : “Đại tẩu đã gã vào Mạnh gia thì chính là người của Mạnh gia, ta tuy ngu ngốc, cũng biết hết lòng vì người nhà. Huống chi…’’ Hắn không phải là người hay quan tâm đến người khác. 

 
Trạm Liên nghe hắn nhắc đến tên xấu xa bỉ ổi kia, trong lòng chợt cảm thấy vô vị, nụ cười cũng từ từ phai nhạt. 

 
Huynh trưởng mắc một căn bệnh đáng xấu hổ như vậy dĩ nhiên sẽ không nói rõ ràng ra bên ngoài, cũng chưa từng nói cho thê tử của mình, nhưng Mạnh 
Quang Dã  nhìn vẻ mặt của Trạm Liên thì biết nàng đã biết được mọi chuyện.  Trước kia chị dâu có lòng, Mạnh gia lại tránh như tránh quỷ, bây giờ hai bên như nước với lửa. Nếu muốn một nhà hòa thuận vui vẻ, e là đã khó lại càng khó hơn. 

 
Mạnh Quang Dã từ trước đến giờ luôn quan niêm gia hòa vạn sự hưng, một nhà không không quét, làm sao quét được thiên hạ. Nhưng nổi khổ tâm của hắn không người nào có thể hiểu, Mạnh lão phu nhân ngày đêm oán trời trách đất, đại ca không biết tỉnh ngộ, chạy  theo hư vinh nịnh bợ, một gia đình vốn đang yên ổn bị khuấy thành một vũng nước đục. Theo lý mà nói, chuyện trong nhà đại ca không đến lượt một đệ đệ như hắn nhúng tay vào, nhưng trong nhà không thể không có một người đứng ra giảng hòa, lại nghĩ đến tương lai của Mạnh gia, hắn chỉ đành bất đắc dĩ xía vào những chuyện vớ vẫn. Nhưng mấy ngày hôm nay, khi đối mặt với đại tẩu vẻ ngoài điềm đạm thanh khiết như đóa hoa sen, thân thể yếu mềm phải một mình chống chọi với cuồng phong bão tố, trong lòng hắn thỉnh thoảng lại nổi lên một ý nghĩ không nên có, hắn muốn nhẹ nhàng  bao bọc bảo vệ nàng… 

 
Mạnh Quang Dã cũng không nán lại lâu, nhanh chóng ra khỏi viện nhỏ, một chút nhu tình mật ý bị gió lạnh thồi bay, hắn chợt kinh hãi với  những ý nghĩ khác lạ trong đầu mình, vội vàng lãng tránh đi, không muốn nghĩ nhiều nữa. 

 
Trạm Liên tiễn Mạnh Quang Dã rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng nhàm chán, nàng một mình dùng bữa tối, sau khi tắm rửa, để Xuân Đào giúp nàng thoa dầu hoa quế lên người, còn mình thì cúi đầu chơi Cửu Liên Hoàn, chờ tâm trạng của mình ổn định lại sẽ tiếp tục chéo kinh văn. 


 
Đột nhiên bên ngoài viện truyền đến một âm thanh ồn áo, ánh lửa chập chờn, Trạm Liên đưa mắt nhìn bóng dáng như ẩn như hiện ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày, “Đi ra ngoài xem một chút.’’

 
Trong lòng Xuân Đào vô cùng bất an, vội  vã phục mệnh ra ngoài. 

 
Trạm Liên buông Cửu Liên Hoàn trong tay xuống, vừa mới đứng lên đã nhìn thấy Xuân Đào vội vã trở lại, “Phu nhân, cô gia tới.’’
 
———————-
 
*Nằm trong câu: “如臨深淵,如履薄冰”(Như lâm thâm uyên, như lý bạc băng: như đi bên mép vực sâu, như giẫm lên lớp băng mỏng trên mặt nước), ý nói đến sự cẩn trọng trong giải quyết hoặc đối diện với một việc nào đó.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.