Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 128:
Trạm Liên ôm một bụng khó chịu đến noãn các, lại bị ngăn ở ngoài không cho vào. Tiểu thái giám giữ cửa nhận được thánh chỉ, nói là bệ hạ không gặp ai cả.
Trạm Liên càng thêm buồn bực.
May mà Triệu Trụ Tử ra ngoài có việc giao phó, thấy Trạm Liên tới mới vội vàng mời nàng vào. Vị chủ nhân này, bệ hạ có gặp hay không chẳng lẽ còn cần phải bàn.
Thuận An ra ngoài, nhìn thấy Trạm Liên thì vô cùng kinh ngạc. Liên Hoa điện hạ lại có thể tiến cung chờ ở đây trong tiết trời thế này, chẳng lẽ có đại sự gì?
Vốn dĩ Trạm Huyên đã mời Thục Tĩnh thái phi đi, nằm trong noãn các nghỉ ngơi, chỉ là chuyện này cứ choáng ngợp trong đầu không ngủ được, nghe động tĩnh bên ngoài, hắn không nhịn được hỏi một câu: “Ai ở bên ngoài?” Chẳng phải hắn đã nói ai cũng không gặp sao?
Thuận An vội vàng thò vào, tiến lên trả lời: “Bệ hạ, là Khang Nhạc điện hạ tới.”
Trạm Huyên lấy làm kinh hãi, hắn chắc chắn hôm nay Liên Hoa Nhi không đến cho nên mới hạ đạo khẩu dụ kia.
“Còn ngớ ra đấy làm gì, không mau mời điện hạ vào?”
Trạm Liên nghe Thuận An nói Trạm Huyên đang nghỉ ngơi, vốn không muốn làm phiền hắn, lại nghe âm thanh bên trong, môi không khỏi cong lên.
Trạm Liên cởi áo choàng đi vào nội điện, Trạm Huyên đứng dậy chào đón, bước đến nắm lấy tay nàng, thấy khuôn mặt và bàn tay nhỏ bé đã bị đông cứng đến đỏ bừng, vội vàng bọc lấy tay nàng xoa nắn thổi hơi, lại áp mặt lên khuôn mặt nàng: “Đồ ngốc, trời lạnh như thế, muội còn tiến cung làm gì? Nếu như có chuyện, muội sai người tới thông báo một tiếng, trẫm sẽ xuất cung tìm muội.”
Trạm Liên nhíu mày: “Cho huynh đi, lại không cho muội đi?”
Trạm Huyên bật cười, khẽ cắn cái mũi nhỏ của nàng: “Cái này mà cũng so.”
Trạm Liên cười khanh khách, nói tiếp: “Biết huynh đang ngủ thì muội cũng không tới.”
Trạm Huyên nói: “Muội đến rồi, trẫm có tinh thần ngay.”
Trạm Liên không tin lời hắn, kéo hắn đi: “Hôm nay dậy sớm như vậy, huynh có tinh thần mới lạ, huynh mau đi nghỉ đi, muội ở bên cạnh nhìn huynh.”
Trạm Huyên nói: “Vậy muội và ta cùng ngủ.”
Trạm Liên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cong môi đồng ý.
Hai người cởi giày lên giường, Trạm Liên ngủ bên trong, Trạm Huyên ngủ bên ngoài, đắp chăn lên. Sau khi cánh tay dài kéo chăn lên, chiếc chăn ấm áp bao chặt lấy nàng, bàn tay to còn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng: “Lạnh không?”
Trạm Liên ngửa đầu, híp mắt nhìn hắn khẽ lắc đầu.
Trạm Huyên cũng nhìn nàng chăm chú.
“A Huyên mau ngủ đi.” Trạm Liên nhẹ nhàng nói.
“Ừ.”Trạm Huyên đáp lại, chỉ là mắt vẫn dừng trên mặt nàng.
Trạm Liên khẽ cười, rút tay là khỏi chăn, nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh tuấn của hắn, nghịch ngợm che mắt hắn.
Trạm Huyên cong môi.
Trạm Liên thấy cánh môi kia, không kìm lòng được, nghiêng người đặt lên một nụ hôn.
Trạm Huyên có chút kinh ngạc, mặc dù bọn họ đã hôn vô số lần, nhưng Liên Hoa Nhi đều xấu hổ, cũng không chịu chủ động hôn hắn, hôm nay quả là hắn trúng thưởng rồi.
Lòng tham trỗi dậy, hắn sát lại còn muốn hôn nữa, Trạm Liên mỉm cười hôn hắn một cái nữa, lại một cái nữa, Trạm Huyên cắn môi dưới của nàng, đôi môi dán chặt lấy nhau dường như không muốn buông ra, cánh tay to càng ôm càng chặt, Trạm Liên chẳng biết đã nằm trên người Trạm Huyên từ lúc nào, tay vẫn còn che trên mắt hắn.
“Liên Hoa Nhi.” Trạm Huyên thở gấp, hôn ngắt quãng nói: “Ta, không nhịn được, xoa giúp ta….” Hắn dùng lực đè lên mông nàng.
Trạm Liên nhéo tay hắn, không nghe lời nói: “Xoa cái gì… A Huyên huynh lại khinh suất…”
“Ngoan, hôm qua ta đã nhịn đến khó chịu rồi.”
“Huynh phải nghỉ ngơi…”
“Không sao… Nào, muội xoa giúp ta trước…”
“A… Không được… đừng tới đây…”
Hai người náo loạn một trận, sắc mặt Trạm Liên đỏ bừng, khóe mắt đọng xuân tình, tóc mai ướt mồ hôi dính trên mặt, xiêm y cũng xộc xệch khoác trên người. Nàng rúc vào bả vai Trạm Huyên, bình ổn hơi thở.
Trạm Huyên khẽ nhổm người, cầm ấm trà vẫn còn hơi ấm, hắn uống một ngụm, lại ngậm một ngụm trong miệng, cúi đầu mớm cho Trạm Liên, Trạm Liên uống xong, nhưng vẫn có nước trà từ khóe môi rớt ra, Trạm Huyên nâng cằm nàng liếm sạch sẽ, mới vuốt ve lưng nàng, cùng nàng nằm lại chỗ cũ.
Một lúc lâu, Trạm Liên ngửa đầu, cằm chống lên lồng ngực hắn: “A Huyên, muội có việc muốn nói với huynh.”
“Có chuyện gì?” Trạm Huyên lười biếng híp mắt.
“Muội không muốn Trần Mặc tiến cung làm phi, huynh đừng nạp nàng ta.”
Hắn vừa nghe đã thấy nan giải, thầm nghĩ có phải Liên Hoa Nhi không thích Trần Mặc hay không, nếu là người khác thì dễ xử lý hơn rồi, nhưng mà nàng ta… “Liên Hoa Nhi, không phải là trẫm không nghe lời muội, chỉ là trẫm đã từng đồng ý trước mặt bộ tộc Trần thị nạp nàng ta làm phi, trẫm há có thể nuốt lời?”
Trạm Liên định đứng dậy: “Vậy chi bằng huynh cưới nàng ta làm hậu đi.”
“Haizz, hồ đồ.” Trạm Huyên ấn nàng lại vào lòng, hắn suy nghĩ một chút: “Muội không thích nàng ta, vậy trẫm nạp nàng ta nhưng không đến cung của nàng ta, như vậy được không?”
Trạm Liên nhíu mày: “Vậy cũng không ổn.” Vậy chẳng phải là bảo một cô nương tốt thủ tiết cả đời sao? Còn có phi tần trong cung hiện giờ, nàng cũng không muốn A Huyên đi tìm các nàng, nhưng làm sao vứt bỏ các nàng… Ai da, sớm biết như vậy, ban đầu nên làm loạn không cho A Huyên cưới một người nào, chờ nàng sống lại trở về. Quả thật là ngàn vàng khó mua được cái sớm biết.
Trạm Huyên bất đắc dĩ: “Để trẫm suy nghĩ cách khác, muội nghe lời, chớ có hồ đồ.” Lại lăn qua lăn lại nàng một hồi, bao giờ hắn mới được ôm mỹ nhân về đây? Hơn nữa chỗ Thái phi…
Mặc dù không thể lập tức có kết quả ngay, nhưng Trạm Liên rất hài lòng với thái độ này của Trạm Huyên, nàng thỏa mãn gật đầu, sau đó nói: “Vậy huynh cũng đừng nạp phi tử khác nữa.”
“Được.” Trong đầu Trạm Huyên còn đang nghĩ về Thục Tĩnh thái phi, nên không để ý thâm ý phía sau lời nói của Trạm Liên. Thâm ý hắn chờ đợi đã lâu.
“Cũng không được cho phi tử khác sinh con nữa.”
“Được… cái này không được.”
Trạm Liên híp mắt. Hắn nói không được?
Trạm Huyên cúi đầu dịu dàng nói: “Ngoan, muội nghe lời trẫm, con cháu hoàng gia suy tàn, quả thực phải có nhiều hậu tự mới có thể củng cố cơ nghiệp giang sơn này.”
Tim Trạm Liên căng thẳng, buồn bã nói: “Muội sinh cho huynh, huynh muốn sinh mấy đứa, muội sẽ sinh bằng đấy.”
Trạm Huyên nở nụ cười: “Con của trẫm, một người trẫm cũng không nỡ bảo muội sinh, còn sinh mấy đứa, vậy còn phải xem?”
“Muội nói muội muốn sinh con!” Trạm Liên thấy hắn giả ngu, ảo não cắn cổ hắn.
Trạm Huyên kêu đau một tiếng, cũng không khuất phục: “Chuyện này không thương lượng được, muội tuyệt đối không chịu nổi nỗi khổ sinh đẻ, sau này trẫm lười nghe muội khóc nhè hối hận.”
“Trạm Huyên.” Trạm Liên chống người dậy, mặt giận dữ, kêu lên một tiếng.
Nếu là bình thường, Trạm Huyên đã sớm nhượng bộ, ngàn lừa vạn dỗ, ai ngờ lúc này hắn vẫn không đổi sắc, một bộ phong thái huynh trưởng: “Trẫm nói không được là không được, không nghe lời thì đánh đòn.”
Bình thường Trạm Huyên nhất định không lớn tiếng với Trạm Liên, chỉ là hắn đã hạ quyết tâm, mới có thể có dáng vẻ cứng rắn này. Lúc trước Trạm Liên náo loạn muốn xuất cung chơi diều, khi đó hắn cũng quát nàng như thế.
Trạm Liên thấy thế, lập tức tủi thân: “Huynh nhất định là muốn nữ tử khác tốt hơn.” Nói cái gì mà không nạp phi nạp thiếp, kết quả là còn muốn sinh con với người khác, tất cả đều là lừa gạt nàng. Không cho nàng sinh con, nhất định là ghét bỏ nàng ngốc.
“Lại cố tình gây sự, trẫm chờ người nào tốt, mà còn mong cưới muội mới lạ?”
“Dù sao muội cũng không cho huynh sinh con với người khác.”
Trạm Huyên nặng nề thở dài: “Liên Hoa Nhi, trẫm tự có đạo lý của trẫm, muội thông cảm cho trẫm, được không?”
Trạm Liên lắc đầu. Nàng không có cách nào thông cảm cho hắn.
A Hương nói, phu thê đang yêu nhau không được tha cho kẻ thứ ba, bây giờ nàng đã hiểu rồi, nàng không muốn bất cứ nữ tử nào chạm vào A Huyên của nàng, nhưng hắn không chỉ muốn làm phu thê với nàng, mà còn muốn làm phu thê với nữ tử khác, thậm chí sinh con nối dõi?
Chẳng lẽ, A Huyên cũng giống Bình Nam vương, thực ra cũng không yêu nàng? Cũng sẽ có một ngày, hắn vì phi tử được sủng ái khác mà trách cứ nàng?
Trạm Liên nóng lòng: “Muội không quan tâm, muội không cho phép!”
Trạm Huyên thấy thế, suýt chút nữa không giữa được sắc mặt nghiêm nghị. Hắn nghĩ thầm không quản nàng thêm chút nữa, về sau có khi nàng lại làm loạn.
“Lúc trước vội vàng bảo ta tới chỗ nữ tử khác, bây giờ lại trái không cho, phải không cho, muội nghĩ cái gì mà lúc một đằng lúc một nẻo? Tâm ý trẫm đã quyết, sau này muội đừng nhắc lại nữa.”
Trạm Huyên nói xong, xoay người xuống giường.
Toàn thân Trạm Liên lạnh lẽo: “Huynh nhất định muốn sinh con với người khác?”
“Phải.” Trạm Huyên cất giọng gọi người đến hầu hạ.
Trạm Liên đau lòng gần như không hít thở nổi.
Ai ngờ Trạm Huyên lại bồi thêm một câu: “Đêm nay trẫm đến chỗ Lương quý phi, không tới chỗ muội, bảo đám nha hoàn dém lại góc chăn, kẻo muội lại đá chăn ra.”
Hắn vừa mới cùng nàng rồi, đêm lại muốn cùng Lương quý phi… Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, A Huyên của nàng, Tam ca ca của nàng, có lẽ cũng không thương nàng. Nếu hắn yêu nàng, sẽ không mây mưa cùng nữ tử khác nữa.
Trạm Liên cắn răng nói: “Trạm Huyên, nếu huynh dám đi, muội sẽ cho huynh mất mặt!”
Đúng lúc cung tỳ đi vào, vừa khéo nghe thấy lời đại nghịch bất đạo này.
Bị tỳ nữ nghe thấy, mặt Trạm Huyên tất nhiên là không vui, nhưng lại không thể làm gì tâm can này, chỉ có thể tức giận vung tay áo bỏ đi.
Thuận An ghé tai vào, nghe thấy âm thanh bên trong sai sai, thấy chủ tử đi ra, không khỏi lo lắng hỏi: “Bệ hạ, Liên Hoa điện hạ làm sao vậy?”
“Sao trẫm biết được.” Liên Hoa Nhi này, lúc trước thì một bộ thông tình đạt lý bảo hắn tới chỗ phi tử khác, khi không vui thì nhất định muốn hắn ở cùng nàng. Hắn nhìn vào bên trong, thầm nghĩ bây giờ mà vào e rằng không có gì tốt, hắn uất ức nói với Thuận An: “Ngươi mau vào dỗ cho điện hạ vui vẻ.”
Lão Thuận An nhìn bộ dạng chủ tử không vui, đè xuống oán thầm trong lòng, cười đáp ứng.
Có thần tử cầu kiến bên ngoài đã lâu, Trạm Huyên sửa lại dáng vẻ, tuyên cho yết kiến.
Lúc đi vào, Trạm Liên vẫn ngồi trong noãn các, mặc cho Thuận An dỗ dành thế nào cũng không vui, nàng thấy Trạm Huyên đi vào, đầu tiên là ảo não không quan tâm, một lát sau lại cho những người không nhiệm vụ lui ra. Tự mình nghênh đón, cau mày đáng thương: “A Huyên, huynh không được đến chỗ Lương quý phi.”
“Được, ta không đi.” Trạm Huyên thốt ra. Cuối cùng lại hận không đủ kiên định.
Lúc này Trạm Liên mới thả lỏng: “Muội không sợ đau, chúng ta sẽ sinh rất nhiều con, được không?”
Trạm Huyên im lặng nhìn nàng: “Liên Hoa Nhi, chỉ có chuyện này, trẫm không thể đồng ý với muội.”
Nghe được Trạm Liên hồi phủ, Đỗ Cốc Hương từ phòng chính đi ra, dáng vẻ tươi cười đón chào, vốn là muốn nghe tin tức tốt của nàng, ai ngờ Trạm Liên lại ngây ngẩn chậm rãi nói với nàng ta: “A Hương, có lẽ A Huyên không còn chút tình cảm nào với ta nữa.”
Nói xong, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống mặt.
Điều này làm Đỗ Cốc Hương sợ hãi, vội vàng hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Trạm Liên lau nước mắt: “A Hương, có phải nam nhân trong thiên hạ đều bạc tình hay không?” Nàng không nghĩ ra, nàng thực sự không nghĩ ra, nàng yêu Tam ca ca, trong lòng chỉ có hắn, chỉ muốn cùng hắn làm mấy chuyện thân mật này, đâu còn nghĩ đến nam tử khác trong đầu! Thế nhưng Tam ca ca hắn vẫn còn có thể…
Đỗ Cốc Hương kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bệ hạ nhất định muốn nạp Trần cô nương làm phi?”
Trạm Liên lắc đầu: “Huynh ấy nói không nạp nữa… Không, việc này nhất định cũng là lừa ta… Huynh ấy còn muốn cho phi tử khác sinh hoàng tự cho huynh ấy, không cho ta sinh hài tử… Nhất định là huynh ấy ghét bỏ ta…”
Đỗ Cốc Hương nghe xong cũng không hiểu ra sao, vội vàng đỡ nàng vào nhà, an ủi nàng, để cho nàng nói rõ lại chuyện này.
Trạm Liên khóc không ngừng, đứt quãng nói lại chuyện này, Đỗ Cốc Hương nghe xong, trong lòng cũng không khỏi trầm xuống.
Vì sao hoàng thượng cưng chiều Vĩnh Lạc như vậy, vẫn còn muốn trái ôm phải ấp? Thậm chí còn muốn nhiều phi tử khác sinh con nối dõi cho hắn…. Lẽ nào hoàng tự thật sự quan trọng như vậy, lại vì sao không cho Vĩnh Lạc tự mình sinh dưỡng? Chẳng lẽ thực sự là quạ đen trong thiên hạ đều đen giống nhau?
“Vĩnh Lạc, có lẽ hoàng thượng, có nỗi khổ trong lòng…” Đỗ Cốc Hương bất lực khuyên giải.
“Nếu có chuyện, tại sao không nói với ta?” Nước mắt như chuỗi hạt đứt chỉ, “Ta còn không biết huynh ấy có lừa ta hay không, đêm nay huynh ấy có tới chỗ Lương quý phi hay không… A Hương, trong lòng ta thực sự rất đau, lúc trước cô cũng đau như vậy ư?”
Đỗ Cốc Hương sửng sốt một lúc lâu, nước mắt cũng rơi xuống.