Đãi thiên hoa khai

Chương 120


Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 120:

Trạm Diệp và Trạm Liên cố chấp với ý muốn của mình, một người tự xưng là tâm phúc của Minh Đức Đế, một người muốn nhân cơ hội hoàn thành giao phó của Đỗ Cốc Hương, hai người đều đồng ý tiến cung để Trạm Huyên giải quyết việc này.
 
Vì vậy Trạm Liên ngồi lên xe ngựa, cùng Bình Nam vương một trước một sau vào hoàng cung.
 
Trạm Huyên đang kiểm tra việc học của thái tử, thấy nó trăm bước một mũi tên cũng bắn không trúng bia, chuẩn bị nổi giận, lại nghe Khang Nhạc công chúa cầu kiến, kinh ngạc vì nàng quay lại, cho là có việc lớn gì, hơi căng thẳng một chút, sau đó lại nghe nói Bình Nam vương và nàng cùng đến đây, liền biết là chuyện của Đỗ Cốc Hương.

 
Trạm Huyên truyền hai người vào nội điện, nhìn sắc mặt hai người đều giận dữ, không khỏi thầm mắng Bình Nam vương. Tuy rằng biết hắn ta có nỗi khổ trong lòng, nhưng hắn cũng đã khuyên bảo hắn ta, tự mình và Đỗ Cốc Hương giải quyết là tốt nhất rồi, chớ đem chuyện này đẩy lên người hắn, bây giờ thì hay rồi, không phải là hắn ta và Đỗ Cốc Hương đến, mà là đem Liên Hoa Nhi tới.
 
Trạm Vũ Tu theo chỉ cáo lui, lúc gần đi khỏi lại do dự xin ý chỉ, nói là ngưỡng mộ tài học của Trần Mặc, mong được bái làm học trò của nữ phu tử.
 
Trạm Huyên phất phất tay xem như là đồng ý.
 
Tai Trạm Liên hơi ngứa ngáy.
 
Trạm Huyên gọi người dâng bình trà gừng táo đỏ lên để Trạm Liên làm ấm người, bảo nàng ngồi xuống, lại để cho Bình Nam vương ngồi phía dưới. Chờ cung tỳ chuẩn bị xong đồ cho Trạm Liên, rồi bưng trà gừng tới cho nàng uống xong, Trạm Huyên mới giả vờ không biết nói: “Khang Nhạc, sao muội và Bình Nam vương lại vừa khéo như vậy, cùng tới nơi này của trẫm?”
 
Trạm Liên nói: “Muội vốn từ Bình Nam vương phủ tới, là có một chuyện không rõ, muốn đến chỗ bệ hạ người đòi công đạo.”
 

Trạm Huyên liếc mắt nhìn xuống Trạm Diệp, nén giận cười nói: “Ồ, là chuyện gì?”
 

“Muội vốn là tới vương phủ thăm hỏi Bình Nam vương phi Đỗ Cốc Hương, Bình Nam vương lại nói với muội vương phi mắc phong hàn không thể gặp khách, muội thầm nghĩ giao tình của muội và vương phi xưa nay vô cùng tốt, nàng ấy bị bệnh, muội về tình về lý đều nên vào thăm, có lẽ gặp mặt một lần an ủi vài câu cũng tốt. Ai ngờ Bình Nam vương sống chết không cho muội đi gặp nàng ấy, muội cảm thấy rất kỳ quái, chẳng qua là phong hàn nho nhỏ, đâu có đạo lý không thể gặp người khác? Bình Nam vương đây rõ ràng là cố ý không cho muội và vương phi gặp mặt!”
 
Trạm Diệp nói: “Bệ hạ, thần đã lớn như thế này rồi, vẫn chưa bao giờ gặp người khách nào như Khang Nhạc công chúa! Thần nói rõ ràng vương phi bị bệnh không tiện gặp khách, tất nhiên là vì thần suy nghĩ cho người, có câu nói cẩn thận giữ thuyền được vạn năm, ngộ nhỡ Khang Nhạc công chúa bị lây bệnh ở Bình Nam quận vương phủ, chẳng phải thần và vương phi đều khó tránh tội? Tấm lòng của thần, Khang Nhạc công chúa lại hoàn toàn không nghe, không ngừng nói thần giam lỏng vương phi nhà mình, người nói xem…!”
 
Trạm Huyên nhìn người này, lại nhìn người kia, sau đó hắng giọng nói: “Khang Nhạc, muội cũng quá lỗ mãng rồi, thân thể muội vốn mảnh mai, sao có thể gặp người bệnh?”
 
Trạm Liên nghi ngờ ca ca bây giờ mắc phải bệnh ngốc rồi, ngẩng mặt nhìn hắn: “Bệ hạ có điều không biết, hôm trước muội mới gặp vương phi, nàng ấy còn rất khỏe mạnh, sao chớp mắt một cái đã bị bệnh không xuống giường được? Đây rõ ràng là cái cớ của Bình Nam vương mà thôi.”
 
“Bệ hạ, thần và quận vương phi là vợ chồng son, trước giờ tương kính như tân, thần sao có thể nguyền rủa vương phi mình bị bệnh? Huống hồ Khang Nhạc công chúa đến thăm vương phi là chuyện tốt, vì sao thần lại ngăn cản? Mong bệ hạ minh giám.”
 
Ngươi đây rõ ràng là chớp mắt nói bừa, còn nói giống như thật lắm. Trong lòng Trạm Huyên thầm chế giễu Trạm Diệp, nhưng vẫn nói giúp hắn: “Khanh nói có lý, Khang Nhạc, trẫm thấy muội suy nghĩ nhiều rồi.”
 
Trạm Liên bây giờ đã hiểu, Tam ca ca cùng phe với Bình Nam vương! Nàng giậm chân một cái, vẻ mặt tức giận: “Bệ hạ!”
 
Trạm Huyên vội vàng quay đầu lớn tiếng nói với Trạm Diệp: “Nhưng Bình Nam quận vương, ngươi chặn ý tốt của Khang Nhạc ngoài cửa, Khang Nhạc nói muốn gặp quận vương phi, nếu thực sự không thể gặp, cũng phải khuyên nhủ cho tốt, sao có thể chọc cho nàng nổi giận đùng đùng? Ngươi còn không mau xin lỗi Khang Nhạc? Ngày mai chờ vương phi khỏe rồi, cũng bảo nàng ta đích thân tới cửa nhận lỗi!”
 

Trong lòng Trạm Diệp dù không hề tình nguyện, nhưng thấy chủ tử nhà mình còn chưa đón vào cửa đã bắt đầu sợ vợ, chỉ thầm nghĩ Khang Nhạc này là tai họa.
 
“Muội không cần hắn xin lỗi.” Trạm Liên thấy Trạm Huyên đứng về phía người khác, đương nhiên là càng thêm tức giận.
 
Trạm Huyên dịu dàng nói: “Trẫm biết muội giận, trẫm chắc chắn phạt Bình Nam quận vương không biết tốt xấu thật nặng, để lần sau hắn không dám cản muội, hôm nay vội vàng đi đi lại lại, trẫm nghĩ muội cũng mệt rồi, cũng không thể vì để gặp vương phi một lần mà lại tới Bình Nam vương phủ chuyến nữa? Muội coi như nể mặt trẫm, tha cho quận vương đi.”
 
Dứt lời hắn bảo Trạm Diệp xin lỗi Trạm Liên.
 
Trạm Liên tức giận không thôi, trơ mắt nhìn Bình Nam vương đắc ý nghênh ngang rời đi, nàng tức giận quăng chén nước nóng lên bàn, đứng dậy chống nạnh trợn mắt nhìn: “Tam ca ca!”
 
Trạm Huyên thầm mắng Trạm Diệp một câu, cười tiến lên, còn rảnh tay muốn ôm nàng, Trạm Liên đang bực mình, đâu chịu theo, nàng lui về sau một bước: “Tam ca ca còn ôm muội làm gì, hôm nay huynh vươn tay ra ngoài, lúc nào cũng đứng về phía người khác!”
 
“Ngoan, muội nói thế nào ấy chứ, trẫm không đứng về phía muội còn có thể đứng về phía ai?”
 
“Vậy chẳng phải vừa rồi huynh nói giúp Bình Nam vương sao?”
 
“Trẫm đâu có nói giúp Bình Nam vương?”
 
“Huynh còn giả ngu!”

 
“Trẫm thấy quận vương quả quyết, sợ là quận vương phi thực sự bị bệnh, nếu không thì chẳng phải hắn khi quân hay sao?”
 
“Sao hôm nay ca ca lại ngu ngốc vậy, tất nhiên là trong lòng Bình Nam vương có điều giấu giếm, mới không cho muội gặp A Hương.”
 
“Hắn giấu giếm điều gì?”
 
“Nhất định là hắn sợ muội giúp A Hương hòa ly Bình Nam vương phủ. Tam ca ca, A Hương muốn hòa ly với Bình Nam vương.”
 
Trạm Huyên cười nói: “Liên Hoa Nhi, thà hủy mười ngôi miếu, cũng không hủy một hôn ước, trên đời này làm gì có phu thê không cãi nhau, đều nói cãi nhau đầu giường hòa nhau cuối giường, muội tội gì phải dính vào chuyện này?”
 
“Là A Hương quyết tâm thỉnh cầu muội.”
 
“Haizz, nàng ta như vậy là đem hôn sự ra làm trò đùa à? Ban đầu nàng ta xin muội muốn trẫm ban thánh chỉ tứ hôn, bây giờ lại xin muội đòi trẫm ý chỉ hòa ly, thật là hoang đường.”
 
Trạm Liên nói: “Lời này của ca ca sai rồi, nếu như nữ nhi ở nhà chồng đầm ấm hạnh phúc thì có kẻ ngu nào còn mong muốn hòa ly để bị người đời chế nhạo?”
 
“Nàng ta có gì bất mãn? Nàng ta là Bình Nam quận vương phi, hưởng mọi vinh hoa phú quý, mặc dù kém muội, nhưng cũng có ít phu nhân có thể bì kịp.”
 
“Nàng ấy không muốn thấy Bình Nam vương nạp thiếp.”
 

“Việc này lại càng hoang đường, nam tử nạp thiếp vốn là đạo lý hiển nhiên, nàng ta làm chính thê nên bao dung mới phải, tại sao lại không muốn?”
 
Trong lòng Trạm Liên căng thẳng, nàng mấp môi: “… Dù sao cũng không muốn.” Phải, dù sao cũng không muốn. Nàng không muốn Tam ca ca nạp Trần Mặc làm phi, không muốn Tam ca ca lại nạp nữ tử khác.
 
Trạm Huyên cười cười: “Nàng ta không muốn, muội nên khuyên bảo nàng ta nhiều hơn mới phải.”
 
Trạm Liên thốt ra: “Muội cũng không muốn.”
 
Không còn muốn có thể cười bảo hắn đi tìm phi tử khác? Trạm Huyên chỉ tỏ ý là Trạm Liên vì Đỗ Cốc Hương, dụ dỗ vào lời đùa của hắn. Hắn lơ đãng cười: “Nhưng nàng ta và Bình Nam quận vương sau hai năm thành hôn, nếu vẫn không sinh con, sau này làm sao có chỗ đứng ở quận vương phủ? Quận vương nạp mấy thiếp thất, nếu sinh được con nối dõi, nàng ta lại nhận về nuôi dưỡng, chẳng phải đôi bên vẹn toàn sao?”
 
“Nhưng mà…”
 
“Liên Hoa Nhi, trẫm cũng nghĩ tới rồi, đợi muội trở thành hoàng hậu, về sau Trần Mặc hay phi tử nào khác có con nối dõi, trẫm đều cho chúng làm con thừa tự trên danh nghĩa muội.”
 
Trạm Liên vốn là nghĩ đến việc của bạn thân, bỗng nhiên nghe câu nói của Trạm Huyên giống như ở trên trời bay xuống, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo: “… Muội làm hoàng hậu, vì muốn con người khác làm con thừa tự trên danh nghĩa muội sao?”
 
Trạm Huyên ngưng mắt nhìn nàng cười nói: “Thân thể muội mảnh mai, muội lại sợ đau, trẫm lo muội không chịu nổi nỗi khổ sinh đẻ.”
 
“Muội yếu ớt đến nỗi ngay cả con của huynh muội cũng không muốn sinh ư?”
Hắn quá coi thường nàng rồi.
 
“Tất nhiên là trẫm biết muội muốn, chỉ là cung phi trong cung này chết vì khó sinh còn thiếu sao? Trẫm không muốn muội gánh chuyện mạo hiểm này, muội yên tâm, hoàng tử khác vừa ra đời, trẫm sẽ ôm tới cho muội nuôi dạy từ nhỏ, chắc chắc không khác gì mẫu tử ruột.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.