Đãi thiên hoa khai

Chương 111


Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 111:

Trạm Liên khóc to một trận, đợi Trạm Huyên dỗ dành nàng xong, hai người không còn rảnh để nói lại chuyện này. Trạm Liên và nô tỳ gác cửa lau khô tóc cho Trạm Huyên, thay xiêm y cho hắn, rồi tiễn hắn ra khỏi phủ.
 
Sau cùng Trạm Liên còn chợt nhớ ra kêu Trạm Huyên hạ chỉ hậu cung và nữ quyến ra cửa thành tiếp giá.
 
Hôm nay nàng không muốn rời xa ca ca một khắc nào, vả lại nàng cũng muốn nhìn Tam ca ca trong tư thế hiên ngang oai hùng.

 
Vốn dĩ trời lạnh nên Trạm Huyên không đồng ý, nhưng sợ nàng lại suy nghĩ lung tung, chỉ đành đồng ý, trước khi đi còn dặn nàng mặc nhiều áo và khoác thêm chiếc áo màu hồng ấm áp nhất rồi mới được ra ngoài.
 
Trạm Liên trông theo ngựa của Trạm Huyên đi xa, lo lắng không yên, liền phái người đuổi theo, chỉ nói mong bệ hạ cưỡi ngựa chậm một chút, hôm nay đường trơn, chớ để bị ngã.
 
Thị vệ lĩnh mệnh đuổi theo, Trạm Liên trở về phòng vội vã tắm rửa thay triều phục, ngồi trước gương dặm một lớp phấn để che đi viền mắt hồng hồng. Lại nhìn đến đôi môi sưng đỏ, nàng vừa thẹn vừa giận, xoa nhẹ đôi môi đỏ trước gương, nhớ đến tên đầu xỏ gây nên, trong lòng dậy sóng vừa vui mừng vừa đau lòng, vừa mang theo rất nhiều nỗi lòng khó nói, dường như có con sóng vỗ về lòng nàng.
 
Hỉ Phương nhìn chủ tử qua gương đồng, cảm thấy nàng xinh đẹp vô cùng, ngay cả nàng là một nữ tử tim cũng đập thình thịch.
 
Thái giám trong cung truyền chỉ đến, lệnh tất cả ngoại thần và nữ quyến tới cổng Đông Hoa tiếp giá.
 
Trạm Liên tiếp chỉ xong thì không trì hoãn nữa, khoác thêm chiếc áo Trạm Huyên bảo vào, ngồi lên xe ngựa vội vã ra khỏi phủ. Ngoài phủ tuyết đang rơi nhẹ, Trạm Liên hà hơi ra một làn khói trắng, hai tay xoa vào nhau.
 

Vốn dĩ thời tiết như vậy nàng không muốn đi lại, nhưng hôm nay nàng không quan tâm gì cả, chỉ cảm thấy tuyết rơi cũng là điềm lành, không khỏi cong môi.
 

Trước khi Trạm Liên vào cung, Lương quý phi cũng đã chuẩn bị xong, Hiền phi và thái tử, còn có đám người Thuận An, theo nghi trượng đang tiến về phía Đông Hoa môn.
 
Khi đến cửa Đông Hoa, đường phố đã được quét sạch, ngự lâm quân đứng san sát hai bên đường, nhưng không xua đuổi bách tính. Dân chúng nối gót phía sau ngự lâm quân, mọi người nắm tay áo nhau, xì xào bàn tán, kiễng chân nghển cổ lên xem.
 
Bởi vì sớm đã có ý chỉ, nữ quyến có thể ngồi xe đợi nên Trạm Liên yên lặng ngồi trong xe ngựa, tay ôm lò sưởi thỉnh thoảng lại gõ nhẹ.
 
Cửa thành chậm rãi mở ra, con đường vốn đang ồn ào chợt yên tĩnh lại.
 
Thái giám truyền lệnh cưỡi ngựa đi đầu, tiếng vó ngựa gõ nhẹ lên lát gạch xanh trên đường trong trẻo lạ thường. Thái tử Trạm Vũ đang sửa tọa kỵ thì thái giám truyền lệnh đã tung người xuống trước, Trạm Vũ cũng lập tức nhảy xuống ngựa, thái giám truyền lệnh truyền khẩu dụ, thái tử cẩn thận nghe xong, phái người đi báo với đám người Lương quý phi và ngoại thần ra tiếp giá.
 
Lương quý phi được truyền lệnh xong, tức khắc xuống xe ngựa trước tiên, hậu cung và nữ quyến cũng xuống theo, bách tính bình dân nào đã được nhìn thấy hậu cung nương nương bao giờ, thấy người nào người nấy hoa bào cẩm phục, búi tóc như mây, không khỏi chăm chú nhìn, chỉ tiếc là tất cả các quý nhân đều mang sa che mặt, bọn họ không có phúc được thấy dáng vẻ của mỹ nhân.
 
Trạm Liên cũng theo xuống xe ngựa, áo choàng màu hồng diễm lệ quý phái cùng tư thái cao quý đoan trang của nàng khiến mọi người chú ý, nhưng đầu nàng vẫn trống rỗng từ ngoài cửa thành đến bây giờ.
 
 

Mọi người im lặng đợi một bên, vốn tưởng rằng còn phải chờ chừng nửa canh giờ nữa, ai ngờ không lâu sau, ngoài cửa thành đã vang lên tiếng kèn lệnh uy nghiêm.
 
Lương quý phi và thái tử dẫn đầu chúng thần tiếp giá nhất loạt quỳ xuống, dân chúng cũng vội vàng quỳ xuống theo.
 
Một hồi tiếng trống vang trời, nghi trượng uy nghi của hoàng đế tiến vào, cờ hiệu thêu rồng vàng tung bay, tiếng nhạc sục sôi phấn chấn, tiếng móng ngựa nối tiếp nhau, tiếng áo giáp lạch cạch, đại quân hiển hách tiến vào cổng thành, sát khí lạnh lẽo tỏa ra. Người lãnh đạo lần này chính là Minh Đức hoàng đế Trạm Huyên ngự giá thân chinh.
 
Ngự lâm quân canh giữ hai bên cũng đồng loạt quỳ xuống.
 
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
 
Tiếng hô không ngớt vang tận mây xanh, ánh mắt nhìn về phía tướng soái mang kim giáp trên lưng đại hắc mã. Biểu cảm ôn nhu như nước vừa rồi không còn tồn tại nữa, thay vào đó là vẻ cao ngạo quân lâm thiên hạ, giờ phút này hắn không chỉ là Tam ca ca của nàng, hắn còn là đế vương chí cao vô thượng của Đại Lương.
 
Trạm Liên than nhẹ một tiếng.
 
Minh Đức đế dừng lại trước hậu cung và chúng thần, ngồi vững vàng trên con ngựa cao, tiếp nhận cái quỳ lạy của mọi người. Tầm mắt hắn và Trạm Liên giao nhau, vẻ mặt như buông lỏng trong chớp mắt, nhưng hắn rất nhanh thu hồi ánh mắt, lãnh đạm kêu bình thân,
 
Thuận An rưng rưng nước mắt tiến ra đón.

 
Minh Đức đế mỉm cười với lão bộc trung thành này, rồi quét nhìn thần dân một vòng, kẹp chặt bụng ngựa tiếp tục đi trước.
 
Lương quý phi và thái tử cùng hậu cung triều thần hoặc ngồi xe hoặc đi bộ theo sau, Trạm Liên được người đỡ định lên xe ngựa, chợt cảm thấy một ánh mắt mãnh liệt sau lưng nàng, nàng không khỏi quay người nhìn, chỉ thấy Mạnh Quang Dã vận quân trang, cưỡi ngựa đi trong đội quân hàng đầu, ánh mắt rơi trên người nàng.
 
Đầu tiên là Trạm Liên sửng sốt, sau thấy hắn mạnh khỏe, đôi mắt nàng cong cong, cười nhẹ, gật đầu xa cách.
 
Trong mắt Mạnh Quang Dã gợn sóng, cong môi cười nhạt, lại lưu luyến dung nhan yêu kiểu sau tấm lụa mỏng chốc lát, cuối cùng mới từ từ dời mắt.
 
Hôm sau, Minh Đức đế suất quân tế trời đất, mấy hôm sau nữa, triều đình luận công ban thưởng, một nhóm võ tướng trẻ tuổi tiềm năng, trong đó có nhân tài kiệt xuất Mạnh Quang Dã.
 
Sau khi phong thưởng xong, Minh Đức đế thưởng phạt phân minh bắt đầu tính sổ, sự vụ ở Hương Giang thủy đạo đưa lên triều đình, thủ phụ Vệ Anh Đạt tại chức chưa tới một năm phải đứng mũi chịu sào: chỉ vì cái trước mắt, tàn sát nhân dân vô tội, bãi miễn chức quan, một tốp quan liêu cây cao bóng cả bị đào ra như khoai đất đều chịu liên lụy, không một ai may mắn thoát khỏi.

 
Trong đó vô tội nhất có lẽ là người Hạ gia, người làm quan trên triều của Hạ gia kì thực không dính líu gì đến chuyện đường thủy sông Hương, nhưng lại bị khép tội liên đới, thân ca ca của Hiền phi bị giáng xuống hàng lưỡng phẩm, họ Hạ còn lại cũng đều bị chèn ép, thậm chí ngay cả Hạ lão thủ phụ ở nhà rảnh rỗi cũng không thoát khỏi, một đạo thánh chỉ hạ xuống Hạ phủ, khiển trách lão thủ phụ không biết dạy con vân vân, lệnh cho bế quan suy nghĩ.
 
Cựu thần hai triều thổi phồng đạo thánh chỉ này, chắc chắn là bị bẽ mặt trước mọi người, Hiền phi nghe nói tổ phụ và Hạ gia liên tục bị nhục nhã, đứng ngồi không yên xông vào noãn các thỉnh cầu gặp vua.
 
Thái giám tổng quản Thuận An đại công công lại ngăn ở ngoài cửa: “Hiền phi nương nương, bệ hạ đang thương nghị chuyện quan trọng, những người không phận sự đều không được gặp.
 
” Bổn cung tìm bệ hạ có chuyện quan trọng, ngươi chớ cản ta!”

 
“Nương nương, người đừng làm khó nô tài nữa, ngộ nhỡ bệ hạ trách tội xuống, người và ta đều không đảm đương nổi!”
 
“Có phải bệ hạ không muốn gặp ta hay không? Đại công công, ông đi thông báo một chuyến, bổn cung quả thực có việc quan trọng muốn gặp mặt bệ hạ!” Hiền phi lòng như lửa đốt, bệ hạ liên tục ra tay với Hạ gia, chẳng lẽ là nghe được lời bịa đặt gì? Chỉ trách dã tâm tổ phụ quá lớn, hại nàng và Tu nhi. Nếu hôm nay không thể gặp được thánh thượng, e là suốt đêm nàng cũng ngủ không yên.
 
Nhưng bất luận Hiền phi gấp đến độ phát cáu thế nào, Thuận An vẫn không thỏa hiệp, cuối cùng Hiền phi vẫn bị mời ra ngoài.
 
Khi hoàng đế trong noãn các nghe thấy động tĩnh, đích thực hắn đang làm “chuyện quan trọng”. Bàn đọc sách bị gạt đi sạch sẽ, tất cả giấy và bút mực giá trị liên thành đều nằm lăn lóc dưới đất, lông bạch hổ được trải lên trên, Trạm Liên xiêm y không chỉnh tề nằm trên đó, tóc nàng xõa ra, đầu đổ mồ hôi nhễ nhại, cắn đôi môi hồng diễm lệ, hai tay chống trước lồng ngực rắn chắc của hắn, đang tỏa ra mị lực thu hút tâm hồn người, người thông minh vừa nhìn đã biết xiêm y ở dưới trở thành thế nào rồi.
 
“Hiền phi, tới…” Trạm Liên phân tâm, nàng chịu đựng vất vả nói ra.
 
“Tiểu tâm can, chỉ nghĩ đến trẫm.” Trạm Huyên đưa mắt nhìn thoáng ra bên ngoài, cúi đầu khẽ hắn đôi môi đỏ mọng, kéo hai tay nàng càng gần mình hơn.
 
Trạm Huyên giống như muốn đòi lại những tổn thất hơn nửa năm qua, chỉ cần có thời gian rảnh liền muốn kéo Trạm Liên đi làm chuyện tốt, bất luận là Càn Khôn cung Phù Cừ cung, Diệc hay Đông noãn các, khắp nơi đều để lại dấu vết triền miên điên cuồng của bọn họ, hôm nay cũng chưa nói được hai câu, hai người đã ôm hôn nồng nhiệt, ý loạn tình mê sớm chiều mây mưa.
 
Nhất thời bên trong noãn các có tiếng lách tách ngượng ngùng, một lát sau mới dừng, Trạm Huyên tạm thời thỏa mãn lau chùi sạch sẽ chân cho tiểu tâm ca, mặc xiêm y cho nàng, hôn nhẹ đôi môi nàng một lát mới thôi.
 
Trạm Liên khó khăn lắm mới bình ổn hơi thở, được Trạm Huyên ôm nằm xuống giường, chợt thân thể cao to của Trạm Huyên cũng chen vào, đắp chăn cho nàng, cùng nàng nằm trên giường.
 
Hai người nhìn nhau cười, Trạm Liên gối lên bả vai Tam ca ca hưởng thụ sự yên lặng trong chốc lát. Mặc dù Tam ca ca đã trở về, nhưng chính sự bận rộn, hắn ít khi rảnh rỗi, nàng và hắn vừa gặp mặt đã quấn quít làm chuyện xấu hổ, rốt cuộc vẫn không thể trò chuyện tử tế được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.