Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 108:
Sau hôm ấy, tin chiến thắng liên tiếp báo về.
Quân thân chinh đại phá quân địch ở vùng Dự sông, sau đó liên tiếp đuổi Đan Yến Vương và Trạm Vũ Bác khỏi Đại Lương, thậm chí tiến đánh về phía lãnh địa Đan Yến, chiếm cứ thành trì trọng yếu. Đan Yến Vương thấy đại sự không ổn, không hề nghe Trạm Vũ Bác cật lực khuyên bảo nữa, thức thời mà lén lút tự tay viết thư xin hàng, sai binh sĩ dâng cờ trắng cho Minh Đức Đế. Minh Đức Đế cùng tướng quân thương nghị, quyết định chấp nhận thư xin hàng của Đan Yến. Chỉ là ngoài cân nhắc việc cắt nhường thành trì và tiến cống hàng năm trong thư ra, Minh Đức Đế còn ra lệnh giao ra nghịch tặc Trạm Vũ Bác. Ai ngờ Trạm Vũ Bác đã sớm đoán được Đan Yến Vương có lòng đầu hàng, dẫn theo hai tâm phúc bỏ trốn mất dạng, thậm chí ngay cả thê tử kết tóc của mình cũng vứt bỏ không quan tâm.
Dự Bắc tiểu vương phi là một người vô tội. Mãi đến khi Trạm Vũ Bác sát hại An Tấn vương hậu nàng mới biết Trạm Vũ Bác có ý mưu phản, nhưng đã lên thuyền giặc thì không thể quay đầu, nàng đành theo phu quân bước lên con đường mưu phản. Bây giờ tất nhiên là xem như nghịch tặc bị đưa đến trước mặt Minh Đức Đế.
Minh Đức Đế phái người dẫn nàng xuống tra khảo tung tích Trạm Vũ Bác, đồng thời hạ chỉ cho cận thần, nhất định phải truy bắt Trạm Vũ Bác về quy án.
Tất thảy trần ai lạc định, Minh Đức Đế bày bố đóng quân, lưu lại bằng Hoằng văn chờ người xử lý việc đầu hàng, ấn định thời gian về triều.
Trạm Liên nhận được tin tức, đánh đổ cả cốc nước nóng lên gối, cười như kẻ ngốc, lôi kéo hai người Hỉ Phương và Nhụy Nhi vừa nhảy vừa múa.
Hôm sau, Trạm Liên bắt đầu mỗi ngày đứng trên tường thành nhìn ra xa, dường như hoàng đế ca ca của nàng, sẽ một mình cưỡi ngựa lớn vượt gió bụi đường dài đến với nàng, mà không nhất định phải là đoàn quân khải hoàn có nghi trượng dẫn đầu tiến thẳng vào kinh đô mới phải.
Đỗ Cốc Hương chê cười nàng: “Nhìn ngươi xem, mới như vậy đã thành hòn vọng phu rồi.”
Mặt Trạm Liên ửng đỏ: “Dù sao ta cũng không có việc gì làm, lên tường thành tản bộ một chút cũng không được sao?”
“Được, sao lại không được, sai dịch quét tường thành nhất định cảm kích ngươi, ngươi không ngại gió tuyết ngày nào cũng tới, tuyết hắn cũng không cần quét, ngươi đến tản bộ, là đã có thể khiến tuyết tan ra rồi.” Đỗ Cốc Hương chớp mắt.
Trạm Liên không khỏi ngượng ngùng, ném khăn tay đi: “Chỉ biết nói ta, chuyện của ngươi thì sao, nghe nói hai ngày nay ngươi lại chỉnh Phương Hoa một trận?” Đỗ Cốc Hương lạnh lùng nói: “Ta đây từ khi gả đến đã không ưa cô em chồng huyền chủ gì đó rồi, ỷ vào bản thân được phụ mẫu sủng ái, không thèm để ta vào mắt, hôm kia chỉ là ta không nhịn được nữa thôi.”
“Bình Nam Vương lại để cho ngươi làm ầm ĩ?” Bây giờ nàng như con ngựa hoang đứt cương, không ai quản được, khiến cho cả Bình Nam vương phủ suốt ngày gà bay chó sủa, từ lão quận vương lão Vương phi, cho tới Trạm Diệp, Phương Hoa, tất cả đều từng bị nàng cãi lý.
Đỗ Cốc Hương nhếch môi: “Sao ngươi lại nói thế, ta đâu có làm ầm ĩ, ta chỉ giảng đạo lý cho Phương Hoa, là sợ nàng ta gả ra ngoài vẫn còn lui tới vương phủ thì hình như không đúng mực, tất nhiên là vương gia thông cảm cho ta.” Tuy rằng mặt đỏ tới mang tai nhưng nhìn qua có chút không giống.
“Lời như vậy mà ngươi cũng nói được! Diệp ca dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy, nhất định là trong lòng có ngươi, ngươi cũng thẳng thắn nói chuyện với hắn đi thôi.”
Đỗ Cốc Hương cụp mi: “Không cần, dưa xanh hái không ngọt.” Tất cả tấm chân tình nàng đều móc ra cho hắn, hắn lại quăng đi như rẻ rách, nàng làm sao có thể đem mặt nóng đi dán mông lạnh. Hắn không cần,vậy nàng cũng không cho.
“Ngươi đã nghĩ kỹ rồi? Hôn sự này, ban đầu là ta xin Tam ca ca ban cho, đâu thể nói thôi là thôi, ngộ nhỡ Tam ca ca quay về không đồng ý cho các ngươi hòa ly, vậy ngươi ở vương phủ cũng khó sống!”
Đỗ Cốc Hương nói: “Vậy không phải toàn bộ đều nhờ ngươi sao, dĩ hòa vi quý. Ngươi nói một câu, còn hơn người khác nói trăm nghìn câu.” Nàng ngập ngừng: “Chỉ là ngươi phải suy nghĩ kỹ, ngự giá hồi triều, e là sẽ chuẩn bị việc đại hôn ngay.”
Trạm Liên nói: “Ta chỉ mong sao A Huyên mau trở về.”
Đỗ Cốc Hương nghe Trạm Liên gọi tục danh của thiên tử, không khỏi ngạc nhiên, Trạm Liên giải thích là Tam ca ca thích gọi như thế.
Đỗ Cốc Hương như có điều suy nghĩ nhìn Trạm Liên một lát, Trạm Liên bị nàng nhìn chằm chằm khiến cả người mất tự nhiên, khẽ trách một câu.
“Vĩnh Lạc, có thể ngươi…” Đỗ Cốc Hương muốn nói lại thôi.
“Làm sao?” Trạm Liên truy hỏi.
Đỗ Cốc Hương suy nghĩ một lát, nhưng chỉ mỉm cười, lắc đầu không nói.
Từ Dự Bắc quay về đế đô nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, Trạm Liên mong Trạm Huyên sớm ngày quay về đế đô, lại sợ hắn suốt đêm bôn ba khổ cực, bởi vậy trong thư không dám biểu lộ tha thiết, chỉ là thời gian đã gần cuối năm, tâm tư của nàng càng lúc càng nôn nóng bất an, dường như có vô số bàn tay nhỏ bẻ bóp chặt lấy tim nàng, vô cùng khó chịu. Mỗi ngày nàng tỉnh dậy, nghĩ tới chính là Trạm Huyên, đề bút làm thơ, người nghĩ tới là Trạm Huyên, vẽ tranh vẩy mực, vẫn là vẽ Trạm Huyên.
Đợi mai vàng trong viện nở một đóa hoa, nàng hái xuống, gói cùng tấm khăn lụa để gửi đi.
Thu nhạn đi, mai vàng nở, quân vì sao còn không thấy bóng dáng?
Hình như hiểu lời nàng còn chưa nói ra miệng, ngày thứ hai Trạm Liên liền nhận được tin tức tốt, tối nay Minh Đức Đế có thể dẫn đại quân đến Tín Châu, chiều ngày mai là khải hoàn hồi triều.
Trạm Liên nghe xong, trong lòng như có con sóng lớn cuồn cuộn bốc lên, bất luận thế nào cũng không dừng lại được.
Đêm nay nàng đã sớm tắm rửa xong xuôi, nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, định bụng ngày mai sẽ mang dáng vẻ đẹp nhất nghênh đón Tam ca ca. Chỉ là hai mắt thì nhắm lại, nhưng môi vẫn cong lên, đầu óc của nàng như vạn mã lao nhanh, phấn chấn vô cùng.
Đêm quá canh ba, nàng vẫn còn tỉnh, nàng buồn chán lăn qua lăn lại, trong miệng thì thào đếm chó con: “Một con chó con, hai con chó con…”
“Đêm khuya rồi, sao còn chưa ngủ?” Đột nhiên một giọng nói kèm theo tiếng cười khẽ cực kỳ quen thuộc truyền vào tai, như sấm đánh thẳng vào ngực Trạm Liên.
Trạm Liên nhắm chặt hai mắt, tập trung nín thở không dám nhúc nhích.
Chắc chắn nàng đang nằm mơ, nàng đã nhiều lần mơ Tam ca ca trở về, đứng bên giường cười tủm tỉm gọi nàng. Mỗi lần nàng đều bị lừa mở mắt ra, vừa nhìn lại là bọt bong bong.
Bây giờ nàng không bị lừa nữa.
“Liên Hoa Nhi, trẫm đã trở về, muội không nhìn trẫm sao?”
Giọng nói này quá rõ ràng rồi! Trạm Liên không thể khắc chế được mê hoặc, chợt mở mắt ra.