Đãi thiên hoa khai

Chương 105


Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 105:

Trạm Liên định bụng từ từ mới cho Đỗ Cốc Hương biết việc này, không ngờ Bình Nam vương đã nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Trạm Liên bảo Đỗ Cốc Hương vào phủ trước, dẫn nàng tới viện đã chuẩn bị sẵn, lúc này Đỗ Cốc Hương hoàn toàn không có tâm tư ngắm những vật phẩm này, nàng cho mọi người lui ra, rồi lo lắng hỏi: “Ngươi chỉ cần nói với ta, có việc này hay không?”
Trạm Liên ngồi xuống rót trà cho hai người, ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ gật đầu một cái.
Đỗ Cốc Hương hít khí lạnh: “Vĩnh Lạc, bệ hạ là…” Ca ca của ngươi!
Trạm Liên kéo nàng ngồi xuống: “Ngươi đừng vội, từ từ nghe ta nói.”

Đỗ Cốc Hương kiềm chế khiếp sợ trong lòng, mím môi ngồi bên cạnh nàng, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
Trạm Liên nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng, mới đem đầu đuôi chuyện xảy ra sau khi nàng sống lại trở về cho bạn thân nghe. Nói đến đoạn nàng xem đông cung đồ bị Tam ca ca phát hiện, mặt nàng ửng đỏ, không dám kể chi tiết tình cảnh khi đó, chỉ nói là Tam ca ca hôn nàng.
“Bệ hạ hôn ngươi?” Đỗ Cốc Hương kêu lên.
Trạm Liên vội vàng ra hiệu chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Ngươi kêu lớn tiếng như vậy làm gì?”
“Vĩnh Lạc, việc này…” Rõ ràng khi đó bệ hạ đã biết nàng ấy là tiểu muội của hắn, sao còn có thể như vậy…
“Lúc đó ta cũng không biết làm sao, nhưng sau đó Tam ca ca nói với ta, ta và huynh ấy không phải là huynh muội ruột, ta là do nam nhân khác sinh ra.”
“Sao có thể?” Trong hậu cung này ngoại trừ hoàng đế, nam nhân ở đâu ra quấn quýt với phi tần?
Trạm Liên lắc đầu: “Tam ca ca không muốn nói nhiều, ta cũng không biết.”
“Vậy ngươi tin sao?”

Trạm Liên trầm mặc trong chốc lát, kể cho nàng nghe giấc mộng kỳ lạ lúc đó.
Đỗ Cốc hương nghe xong ngẩn người.
“Ngươi nói ngươi và Mạnh nhị lang thành thân trong mộng, sau đó hắn chết, ngươi lại được hoàng thượng đón về đế đô, bệ hạ vẫn bảo vệ ngươi, mãi đến khi người băng hà, trong giấc mộng kia trước lúc người qua đời, ngươi vẫn khóc hôn người?”
Bây giờ Trạm Liên nghĩ lại giấc mộng khi đó, vẫn cảm thấy buồn man mác, nàng chậm rãi gật đầu.
Con ngươi Đỗ Cốc Hương đảo loạn, nàng bưng chén trà, uống đến khi không còn giọt nào mới thôi.
Chẳng lẽ hoàng thượng vẫn luôn có tâm tư khác với Vĩnh Lạc? Đỗ Cốc Hương nhớ lại sủng ái của Minh Đức đế đối với Vĩnh Lạc vượt quá tình huynh muội bình thường, bấy giờ mới có hơi giật mình.

Thế nhưng Vĩnh Lạc thì sao? Theo lời Vĩnh Lạc vừa nói, nàng dường như không có tình cảm khác ngoài tình huynh muội đối với bệ hạ, trái lại đối với Mạnh Quang Dã…
Đỗ Cốc Hương há hốc miệng, nhìn về phía Trạm Liên với ánh mắt vô cùng phức tạp.
“Ngươi muốn nói gì thì nói thẳng ra.” Trạm Liên nói.
Đỗ Cốc Hương tâm tư rối bời, cũng không biết hỏi từ đâu. Lâu sau, nàng mới nói: “Nếu như không có giấc mộng kia, ngươi có đồng ý gả cho bệ hạ không?”
Trạm Liên sửng sốt, nghe vậy trầm tư hồi lâu.
“Có lẽ… sẽ không…” Nàng suy nghĩ nói.
Đó chẳng phải là thương hại thôi sao! Suýt chút nữa Đỗ Cốc Hương thốt ra, nhưng nàng cố nén lại. Bây giờ ván đã đóng thuyền, chuyện của hai người đã sắp thành, nếu nàng còn lắm lời nữa, chẳng phải là phá hoại tình cảm của hai người họ sao? Nhưng mà chuyện này…

Ngày đầu tiên Đỗ Cốc Hương tới phủ công chúa đã có phiền não mới, vì chuyện phiền não này, thậm chí nàng ném chuyện buồn phiền của mình ra sau đầu.
Ngày nào nàng cũng nói bóng nói gió, hỏi nàng và nhị công tử Mạnh gia lúc đó, cùng khúc mắc với hoàng thượng, thì càng chắc chắn ý nghĩ của mình là đúng. Vĩnh Lạc chỉ là rất yêu quý Tam ca ca của nàng, mới có thể hoàn toàn không suy xét đến mong muốn của mình, đồng ý trở thành hoàng hậu. Thế nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó, cuối cùng Vĩnh lạc phát hiện tình cảm huynh muội và phu thê không giống nhau, vậy phải làm thế nào?
Đỗ Cốc Hương lo lo lắng lắng. Một ngày hai người ngồi bên bờ ao, cầm cần câu câu cá trong ao, nàng lơ đãng quăng dây câu, đang nghĩ xem phải mở lời như thế nào, bên ngoài lại thông báo, nói là người ở Bình Nam phủ tới, Bình Nam vương sợ Vương phi mang thiếu nô tỳ tới phủ công chúa, đem Dương Liễu và A Thất tới hầu hạ Vương phi, bây giờ đang ở ngoài phủ công chúa, nghe chỉ thị.
Đỗ Cốc Hương rũ mắt, bỗng nhiên cảm thấy không đau đớn như trước kia. Nàng thu lại lưỡi câu trống không, gọi người thả mồi câu, đồng thời lãnh đạm nói với người vương phủ: “Ngươi thay ta chuyển lời tới Vương gia, chỉ nói là đa tạ ý tốt của hắn, ta ở phủ công chúa mọi thứ đều tốt, người hầu hạ bên cạnh cũng không thiếu, nhưng ngược lại Vương gia vẫn cần người bên cạnh chăm sóc, để hai người kia quay về, thay ta chăm sóc tốt cho Vương gia.”
“Việc này…” Quản gia của Bình Nam vương phủ khó xử, Vương gia cố ý đưa người tới, Vương phi lại không cảm kích, chẳng lẽ trong đó có nội tình?
“Này cái gì mà này, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, nếu Vương gia có hỏi, thì nói là ta giao phó.”
Quản gia Bình Nam vương phủ đành phải xin cáo lui, một lát sau lại quay lại, hỏi chủ mẫu bao giờ về phủ.
Đỗ Cốc Hương lại nói chưa định ngày quay về.
Lần thứ hai quản gia rời đi sắc mặt còn xấu hơn.
Trạm Liên ngồi bên cạnh mãi mới câu được một con cá, gỡ móc câu ra rồi lại thả cá vào trong ao. Sau khi người ngoài đi rồi mới tự tiếu phi tiếu nhìn Đỗ Cốc Hương.
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Đỗ Cốc Hương thản nhiên.
“Vẫn còn để bụng à? Bình Nam vương cũng đưa người tới nhận lỗi rồi, chẳng phải là hắn quan tâm ngươi sao?” Có lẽ cuối cùng Diệp ca cũng suy nghĩ thông suốt, chủ động đưa hai thiếp thất tới đây, chẳng phải là muốn xin lỗi hay sao?
Đỗ Cốc Hương nhướn mày: “Nếu hắn thật sự quan tâm ta, cũng sẽ không đưa hai người này tới đây.” Hắn chưa bao giờ biết nàng muốn cái gì. Cho dù nàng trực tiếp nói với hắn, hắn cũng giả vờ như không biết.
Trạm Liên nói: “Ngươi là đương gia chủ mẫu, không thể một chút bao dung này cũng không có. Bọn họ cùng lắm chỉ là tiểu thiếp, có thể so được với kiệu lớn tám người khiêng vào cửa như Vương phi ngươi? Tội gì phải hẹp hòi như thế, phá hủy tình cảm phu thê.”

Đỗ Cốc Hương để hạ nhân lui lại vài bước, lúc này mới chăm chú nhìn vào cần câu nói: “Vĩnh Lạc, có mấy lời ta muốn nói với ngươi. Trong lòng ta yêu Vương gia vô cùng, mới có thể kỳ vọng Vương gia toàn tâm toàn ý đối đãi. Ta không muốn bảo hắn dẫn người khác vào nhà, lấy hai tay ôm ta đi ôm nữ tử khác, lấy miệng hôn ta đi hôn nữ tử khác.”
Trạm Liên ngây người.
“Ta cũng biết phu quân là Quận vương cao quý, bên cạnh không thể không có thiếp thất, nhưng ta thật sự không nhịn được! Bọn họ là hạ nhân không sai, bọn họ không được nhập vào gia phả, không được nhập vào phần mộ tổ tiên, nhưng bọn họ vẫn có thể san sẻ tình cảm của Vương gia. Ta đã từng nhắc nhở bản thân mình phải độ lượng hơn, nhưng ngươi có biết ta tận mắt chứng kiến Vương gia đối xử dịu dàng với bọn họ, cảm giác trong lòng ta là gì không? Ta hận không thể quát vào mặt bọn họ, bảo bọn họ sẽ không thể mê hoặc được Vương gia!”
Cần câu của Trạm Liên cong xuống, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, chỉ tập trung nghe Đỗ Cốc Hương nói hết.
Mắt Đỗ Cốc Hương hơi ươn ướt, nàng quật cường lau khóe mắt, nuốt nước bọt, sau đó đem những lời từ xương tủy chưa bao giờ nói với người ngoài nói hết ra: “Ta rất sợ, ta thực sự sợ, ngươi xem dáng vẻ Vương gia ngày ấy, đâu còn nhớ ta mới là thê tử của hắn? Ta không gạt ngươi, từ khi hắn nạp hai thiếp thất, càng ngày càng ít đến viện của ta. Hai năm ta không ra ngoài, nhạc phụ nhạc mẫu đã không vừa lòng, Vương gia không nói ra, chỉ sợ trong lòng cũng bất mãn đã lâu. Hắn và hai thiếp thất sống chung hòa hợp, đúng là ta chưa bao giờ thấy! Nếu không nghĩ đến tấm chân tình của Vương gia, ta đã sớm không ở nơi này rồi. Hơn nữa ta bị Lư Phù mê hoặc, cho rằng nàng ra là kiếp sau của ngươi, khó khăn lắm mới có hi vọng, thì lại nghe được tin tức Lư Phù bị xử trảm, ta sao có thể không nộ khí công tâm? Nếu không phải ngươi còn có chút lương tâm, nguyện ý nhận lại nhau, ta sợ rằng, sẽ tìm ngươi trên hoàng tuyền.”
Trạm Liên không biết trong lòng Đỗ Cốc Hương lại khổ sở như thế. Khi đó nàng xin Tam ca ca tứ hôn, Diệp ca cũng không phản đối, trái lại còn rất hài lòng, nghĩ rằng Diệp ca nhất định là cũng thích A Hương, nhưng tình cảm này, vậy mà lại thay đổi theo năm tháng, vì người ngoài mà đổi thay? Tam ca ca thì sao, một ngày nào đó, Tam ca ca có thể sẽ sủng ái những phi tử khác, giống như sủng ái nàng hay không?
Trạm Liên nhíu mày, nhưng nàng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này, Tam ca ca và Diệp ca khác nhau, tuyệt đối không có khả năng này.
“Vậy bây giờ ngươi tính sao? Không thể khoan dung người khác, nhưng cũng không thể gánh cái danh ác phụ được?”
Đỗ Cốc Hương lắc đầu, cũng hỏi: “Còn ngươi, ngươi sẽ xử sự thế nào? Ngươi làm hoàng hậu, sau này cũng phải nạp hậu phi cho hoàng thượng?”
Trạm Liên nói: “Ta không hẹp hòi như ngươi đâu, hoàng thất phải khai chi tán diệp, tất nhiên là phải nạp cho hậu cung đông đúc.”
“Cho dù bệ hạ và phi tử liếc mắt đưa tình trước mặt ngươi, ngươi cũng không thèm để ý?”
“Ừ, không thèm để ý.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Trạm Liên chắc chắn Tam ca ca sẽ không cùng phi tử làm như vậy trước mặt nàng, lúc trước hoàng hậu, Lương quý phi và nàng ở cùng nhau, nhưng trong mắt Tam ca ca chỉ có nàng.
Đỗ Cốc Hương nói: “Người đời đều lưu tâm, vì sao ngươi lại không để ý?”
“Người đời không phải là Tam ca ca của ta.”
“Nếu như là Mạnh Quang Dã? Nếu ngươi và hắn thành thân, ngươi cũng không thèm để ý hắn có thiếp thất?”
Trong lòng Trạm Liên gợn sóng, hình như trước đây Tam ca ca cũng từng hỏi lời tương tự vậy, nàng không khỏi hỏi lại: “Vì sao các người đều thích hỏi ta cái này? Nếu ta không gả cho Tam ca ca, cưới nam tử đó làm phò mã, phò mã đâu thể nạp thiếp?”

“Các người? Còn có ai đã từng hỏi ngươi?”
“Tam ca ca.”
Đỗ Cốc Hương giật mình, chẳng lẽ hoàng thượng cũng phát hiện ra rồi? Vậy mà hắn còn… phải rồi, bệ hạ dĩ nhiên coi trời bằng vung rồi, có lẽ từ lâu đã hãm sâu vào vũng bùn không thể thoát ra, e là cho dù hiểu rõ Vĩnh Lạc có lòng khác, cũng không thả nàng.
Đỗ Cốc Hương không khỏi thở dài. Nàng có thể hiểu được phần nào tình cảm khó nói của hoàng thượng.
Vốn dĩ nàng muốn nói rõ cho Trạm Liên, nhưng không còn cách nào nói ra nữa.
Sau ngày hôm ấy, ba ngày người của Bình Nam vương phủ thường xuyên qua lại hai nơi, mang theo rất nhiều công việc mời Đỗ Cốc Hương chỉ thị. Vốn dĩ chuyện vương phủ chính là do một tay nàng lo liệu, có một số việc cần xin chỉ thị của nàng thì cũng dễ hiểu, nhưng có một số chuyện vụn vặt, như năm nay Phương Hoa huyện chủ làm vài bộ y phục, khâu mấy đôi giày cũng bẩm báo với nàng. Đỗ Cốc Hương phiền không chịu nổi, mặc dù dặn dò để quản sự tự giải quyết, nhưng cứ cách hai ngày lại có người đến, nói là không có biện pháp, vẫn phải là Vương phi chỉ thị.
Trạm Liên nói: “Đây là Diệp ca đổi biện pháp mời ngươi quay về.”
Đỗ Cốc Hương cười cười, chẳng có ý kiến gì.
Lại cách mấy ngày, Trạm Liên vào cung thăm Thái phi trở về, biết được có rất nhiều người của Bình Nam vương phủ tới, nói là mời Vương phi quay về, nhưng Bình Nam vương phi vẫn không đáp ứng.
Một lát sau Đỗ Cốc Hương tới gặp nàng ngay, Trạm Liên buồn cười nói: “Ngươi còn định ở lại nơi này của ta bao lâu ?”
Đỗ Cốc Hương lườm nàng: “Sao thế, muốn đuổi ta đi à?”
“Ta nào có lá gan đó, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Đỗ Cốc Hương cười khẽ, sau đó nói: “Ngươi yên tâm, mấy ngày nữa ta sẽ đi.”
Ngay lúc đó, Đỗ Cốc Hương hăng hái đứng dậy, ban ngày ban mặt mà lôi kéo Trạm Liên uống rượu làm thơ, Trạm Liên biết trong lòng nàng đau khổ, nhưng không có cách nào khuyên giải, chỉ có thể cùng nàng uống rượu, gần trưa, hai người say đến hồ đồ.
Nhi tỳ Hỉ Phương và Nhụy Nhi mới đưa hai vị chủ tử về phòng nghỉ tạm, liền nghe người của Bình Nam vương phủ lại tới nữa.
Hỉ Phương ra ngoài gặp khách, lựa lời báo cho quản gia biết Vương phi nhà hắn uống say, quản gia nghe xong vẻ mặt hốt hoảng: “Vương phi nương nương của ta ơi, hôm nay là sinh thần của lão Vương phi, sao người lại quên đại sự này!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.