Bạn đang đọc Đại Thánh Truyện – Chương 93: Sâu trong núi Thương Mãng
-Ngươi làm gì đấy?
Lý Thanh Sơn vội vàng hỏi. Đôi móng vuốt của Huyền Nguyệt so với đôi sừng trâu giống như thép tinh của hắn còn cứng rắn hơn. Bị nàng cứng rắn cào cấu, cảm thấy xương trong người đều đang chấn động, vừa chập choạng lại vừa ngứa.
-Đừng nhúc nhích!
Huyền Nguyệt nói.
Lý Thanh Sơn liều mạng động, còn đưa tay đấm về phía trên đầu, nhưng nàng linh hoạt đến cực điểm, căn bản không để cho Lý Thanh Sơn bắt được, một lát sau mới nói:
-Được rồi!
Sau đó nàng lấy ra một chiếc gương đồng, chiếu cho Lý Thanh Sơn nhìn.
Lý Thanh Sơn chỉ thấy trên cặp sừng trâu của mình, hai bên trái phải, đều có khắc hai chữ “Bắc Nguyệt”.
-Ta sẽ bôi thêm màu sắc, và sẽ tỉ mỉ meo chỉnh sửa, coi như là ước định giữa chúng meo!
Huyền Nguyệt cười hắc hắc nói.
-Ngươi chết đi cho ta!
Lý Thanh Sơn nổi trận lôi đình.
Lúc bầu trời vừa mới hửng sáng, bọn họ đã tìm một cái hang động thiên nhiên để nghỉ ngơi.
Lý Thanh Sơn làm mặt lạnh, đưa tay ra:
-Linh đan!
Huyền Nguyệt cười nói:
-Ngoan, đừng nóng giận, há mồm ra!
Nàng nắm lấy linh đan, không chịu đặt vào lòng bàn tay Lý Thanh Sơn.
Bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, Lý Thanh Sơn há mồm ra, rồi bỗng nhiên táp tới cánh tay của nàng, hàm răng trắng ởn dày lai dài chẳng khác nào lưỡi đao, đừng nói tới cánh tay nhỏ bé của nàng, ngay cả là thép ròng cũng có thể cắn đứt.
Huyền Nguyệt vội rụt lại tay, Lý Thanh Sơn cũng chỉ muốt vào linh đan, sau đó sờ sờ đầu Lý Thanh Sơn:
-Hung ghê!
Sau khi Lý Thanh Sơn nuốt linh đan, tự đi đả tọa tu hành, tiếp tục rèn luyện Linh Quy Trấn Hải quyết. Sau khi tu hành xong, thì hắn cầm lấy tấm gương, vuốt hai chữ ở trên sừng trâu, than thở, không biết còn có thể xóa đi hay không?
Giờ khắc này hắn vẫn không biết, hai chữ được khắc lên sừng trâu cũng không chỉ là một cái ước định, mà còn là tên gọi của một đời yêu vương.
Liên tiếp mấy ngày sau đều diễn ra như thế, ba người ban ngày ẩn nấp đêm di chuyển, Huyền Nguyệt lợi dụng sự tẻ nhạt để bắt nạt Lý Thanh Sơn làm trò vui. Lý Thanh Sơn mặc dù kịch liệt phản khácng, nhưng cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc nàng.
Ngược lại chỉ cần có linh đan để nuốt vào bụng, tu vi ngày càng tăng trưởng, còn sợ không thể vươn mình làm chủ nhân vào một ngày nào đó sao?
Mà những ngày gần đây, Lý Thanh Sơn cũng từ chỗ Huyền Nguyệt mà hiểu được rất nhiều tri thức liên quan tới yêu quái. Ví như yêu quái không thể luyện ra Yêu đan, trí lực thường thường rất thấp, chỉ có thể coi là dã thú mạnh mẽ mà thôi, vì lẽ đó những chỉ có yêu thú kết thành nội đan, mới có thể xưng là yêu quái.
Tương tự yêu quái cũng phân chia cấp bậc, giốnh như nhân loại, lấy việc vượt qua thiên kiếp để làm tiêu chuẩn, vượt qua một lần thiên kiếp, sẽ được gọi là Yêu tướng, vượt qua hai lần thiên kiếp, đó là Yêu soái, vượt qua ba lần thiên kiếp, mới có thể xưng là Yêu vương, đạt đến cấp độ Thập Phương Yêu Vương.
Thập Phương Yêu Vương cắt cứ một phương, thuộc hạ dưới trướng có vô số Yêu soái Yêu tướng, tuy phân chia lãnh địa và các khu hành chính không hoàn toàn giống với nhân loại, nhưng cũng có chỗ tương tự, Thanh Châu Yêu vương, hay là Mặc Hải Long Vương.
Huyền Nguyệt đó là yêu quái cấp bậc Yêu tướng, vừa bước vào thế giới của cường giả, tất nhiên thực lực sẽ cường hãn như vậy. Lý Thanh Sơn không thể tưởng tượng, cảnh giới phía trên Yêu soái Yêu vương thì sẽ là dạng nào nữa. Nhưng trong lòng hắn giống như đang dấy lên một đám lửa, bất luận làm người cũng tốt, làm yêu quái cũng được, chung quy phải làm người mạnh nhất, mới không thể bị người khác đạp lên trên đầu.
Lúc này, Huyền Nguyệt đang hát, đứng trên đầu Lý Thanh Sơn, cầm lấy hai cái sừng của Lý Thanh Sơn, phóng tầm mắt về phía trên cao.
Lý Thanh Sơn không khỏi tưởng tượng đến việc khi nàng nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, nghe nàng nhẹ giọng gọi một tiếng chủ nhân. Cứ nghĩ đến cảnh tượng đó, dưới bụng lại dâng lên một luồng hỏa diễm, nhưng cũng không chỉ là ý chí chiến đấu.
Lý Thanh Sơn mang theo hùng tâm vạn trượng, dục hỏa ngập trời, vào lúc đang chìm đắm trong ảo tưởng sắp buột miệng kêu gào thì một luồng gió mang theo khí tức tanh tưởi từ trên ngọn cây đập xuống ra, một cái miệng lớn như chậu máu tớp về phía hắn. Huyền Nguyệt đang ở trạng thái ẩn thân, lại trở thành kẻ đứng mũi chịu sào, nàng đưa tay tùy ý lấy một cái kéo:
-Phản ứng quá chậm chạp rồi!
Ở giữa không trung vẽ ra một đạo quang mang màu bạc hồ.
Một cái đầu rắn to bằng vại nước rơi xuống, máu tươi trào ra, đây là là một con hoa văn cự mãng ẩn náu ở trong rừng.
Lý Thanh Sơn tách cái đầy đầy máu tươi ra, ngẩng đâu nhìn lên thì chỉ thấy một cái thân rắn uốn lượn quấn quanh ở trên cây khô, dài tới mấy chục thước, màu sắc không khác màu thân câylà bao, không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhìn thấy, quả thực một con “Cuồng mãng chi tai ” đang sống sờ sờ. Tuy đã gặp không ít sự vật kỳ quái, nhưng vẫn không thể không cảm thán, thế giới này sao lại có sinh vật đáng sợ và quỷ dị như thế. Nếu như nó mò đến một thôn trang nào đó của nhân loại, có thể dễ dàng đồ diệt tất cả mọi người.
Lý Thanh Sơn ngửi được mùi yêu khí ở trên thân rắn, biết đây cũng là một con yêu thú, trong những cuốn tiểu thuyết võ hiệp hắn đã xem qua cũng không thiếu những thứ này. Hắn lập tức đi lên cây lấy mạt rắn, mới phát hiện lớp da rắn lại cứng đến cực điểm, tuy đã không còn yêu lực để duy trì, nhưng hắn cũng phải phí một phen tay chân mới phá được. Có thể tưởng tượng, nếu con yêu thú này còn sống, sẽ đáng sợ như thế nào, chỉ là nó đã chọn sai đối tượng để công kích, mới bị một đòn của Huyền Nguyệt lấy đi tính mạng.
Cầm lấy túi mật màu xanh đen tanh hôi, Lý Thanh Sơn dùng tinh thần không sợ khổ, trong ánh mắt đầy chấn động của Tiểu An, nhắm mắt lại ực một tiếng đã nuốt vào bụng.
-Meo, ngươi là meo lại nuốt túi mật có chứa chất độc vậy?
Huyền Nguyệt kỳ quái nói.
-Cái gì, túi chứa có độc?
Lý Thanh Sơn biến sắc, mặt mũi vốn đã xanh lét, càng trở nên tái nhợt, tim đập nhanh hơn, độc khí công tâm. Nói trắng ra là, hai đời Lý Thanh Sơn gộp lại cũng chưa bao giờ uống mật rắn như vậy cả, làm sao có khả năng chỉ mới dùng qua một chút đã vô sự tự thông, biến thành người phóng khoáng có thể lạc quan sinh tồn ở mọi nơi.
-Meo ha ha ha ha…!
Huyền Nguyệt cười ngã xuống đất, thấy Lý Thanh Sơn bị hạ độc nằm trên mặt đất, thì móc từ trong thân rắn ra cái viên nội đan hình cầu, nhét vào trong miệng Lý Thanh Sơn:
-Ngốc tử, cái này mới là mật rắn này.
Cả người Lý Thanh Sơn đã cứng ngắc, miễn cưỡng đem xà đảm nuốt vào, độc khí cũng chỉ mới thoáng hòa hoãn lại, Huyền Nguyệt từ bên trong lục lạc móc ra một viên linh dược:
-Đây là Tích Độc hoàn!
Lý Thanh Sơn nằm trong chốc lát, chờ dược hiệu dần dần phát huy, mới ngồi dậy, nói vớiTiểu An đang lo lắng:
-Ta không có chuyện gì!
Huyền Nguyệt trở tay lại lấy ra một viên linh đan đưa cho hắn:
-Đây là khen thưởng!
-Khen thưởng gi?
-Thực sự là quá buồn cười, sau này vẫn phải tiếp tục cố gắng trêu chọc cho bản chủ nhân hài lòng.
Ài, Lý Thanh Sơn xanh mặt nhận lấy đan dược.
Tiểu An phụt lên ra “Phần Thi Huyết Viêm”, nhanh chóng thiêu đốt thân xác cự mãng kia, xem như là báo thù thay Lý Thanh Sơn.
Huyết Viêm đem mãng xà đốt cháy hầu như không còn gì, chỉ còn dư lại một bộ xà cốt, trên không trung xoáy vài vòng, rồi trở về trong miệng nó. Những con yêu thú này tinh lực rất dồi dào và mạnh mẽ, ngay cả là một trăm người gộp lại cũng không sánh được, đối với Chu Nhan Cạch Cốt đạo của nó rất có có ích.
Huyền Nguyệt xem đờ ra:
-Hóa ra Tiểu Bạch ngươi ăn cái này à?
Lý Thanh Sơn đang suy nghĩ xem có nên tìm thêm nhiều đồ ăn cho nó không.
Khi thâm nhập càng sâu vào trong Thương Mãng sơn mạch, cây cối càng ngày càng cao to, vóc người Lý Thanh Sơn cao hơn một trượng, nhưng vẫn cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé.
Dọc theo đường đi gặp phải yêu thú cũng càng ngày càng nhiều, các loại cảnh tượng tưởng như chỉ tồn tại trong truyền thuyết cũng đã bắt đầu xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Có con chim giương sải cách rộng hơn mười trượng, quanh thân lượn lờ sấm chớp, bay qua ở trên trời. Trên lưng có khuôn mặt của quỷ, to nhỏ như con nhện, ở trên mười mấy cây cổ thụ chọc trời, bện thành những mạng nhện lớn như sân đá banh.
Nhưng cũng may không phải con nào cũng xông lên công kích bọn họ, tỷ như báo gấm cao hơn cả người bình thường, sau khi ở xung quanh quan sát một trận, đã lựa chọn quay đầu rời đi, tuy rằng trí tuệ không thể quá cao, nhưng những yêu thú này so với nhân loại càng hiểu được lý lẽ mạnh yếu, thường thì sẽ cực kì cẩn thận, tuyệt không tùy ý phát động công kích. Chúng nó cũng không phải là những quái vật như ở trong game, mà là những sinh linh đang sống sờ sờ.