Đại Thánh Truyện

Chương 90: Mèo của Mục phủ


Bạn đang đọc Đại Thánh Truyện – Chương 90: Mèo của Mục phủ

Lý Thanh Sơn nhạy cảm nhận ra được sự khác thường của nó, hỏi:
– Tiểu An, nhóc làm sao vậy?
Tiểu An chỉ mờ mịt lắc đầu một cái.
Lý Thanh Sơn lúc này mới an tâm:
– Được, Huyền Nguyệt, hiện tại nói cho ta biết, tại sao ngươi không tự mình đi Long Châu, mang ta theo chỉ liên lụy thôi!
– Gọi ta là chủ nhân! Ta đang bị người truy bắt, nhất định phải dấu cái tai mèo đi.
“Hơn nữa ngươi còn là một dân mù đường.” Lý Thanh Sơn đương nhiên không thể nói như vậy, đáp án này không ngoài dự liệu của hắn. Có thể điều động Cố Nhạn Ảnh đi tìm mèo, chủ nhân U Phi của Huyền Nguyệt tất nhiên có quyền thế rất lớn, phát động nhân thủ e sợ tuyệt không chỉ một Cố Nhạn Ảnh. Nhưng nếu tìm vật nuôi mà không phải bắt tội phạm xem ra nhiệm vụ này vẫn tương đối an toàn, dù cho thất bại cũng không phải một con đường chết. Hơn nữa nếu con mèo này dám trốn cũng không phải là không có một chút chắc chắn nào, nói chung đáng giá một lần đánh cược.
Lý Thanh Sơn dứt khoát nói:
– Không thành vấn đề, Huyền Nguyệt, chẳng qua ta cảm thấy chúng ta vẫn nên tạm tu dưỡng đã, thương lượng một sách lược thật vẹn toàn, sau đó sẽ xuất phát.
Đối với giác quan đáng sợ của Cố Nhạn Ảnh hắn đã được khắc sâu ấn tượng, chẳng biết lúc nào nàng đứng trên trời quan sát được, bây giờ biến thành bộ dáng này nói không chừng nhìn thấy sẽ bị trảm yêu trừ ma.
Huyền Nguyệt trán nổi gân xanh:
– Ta nói rồi, là chủ nhân!

– Có đúng không, Huyền Nguyệt?
– Méo!!!
Huyền Nguyệt dựng thẳng thẳng đuôi, rốt cục bạo phát.
Lý Thanh Sơn nắm lấy Tiểu An trên vai, mặc kệ nàng đánh đá, chỉ cắn răng tuyệt không hé miệng. Hắn phát hiện mặc dù tốc độ nàng nhanh tuyệt, nhưng sức mạnh cũng không không phải quá lớn, những này quyền cước hắn còn chịu được.
Huyền Nguyệt phát tiết lung tung một trận, cũng không thật sự cam lòng nặng tay, dù sao cũng còn nhiều chuyện cần dựa vào Lý Thanh Sơn, mặt lạnh nói:
– Đi theo ta!
Nàng dẫn theo Lý Thanh Sơn quay về thác nước kia, sau đó lôi kéo Lý Thanh Sơn phóng về phía thác nước.
Xuyên qua màn nước, xông vào vách đá. Ngay khi Lý Thanh Sơn cho rằng sắp va vào vách núi, vách đá dày đặc kia hóa ra chỉ là một tầng ảo ảnh, thoáng chốc đã xuyên qua.
Trong đó có động thiên khác, một cái động phủ phi thường bao la, xem vết tích đục đá rõ ràng là mới mở ra, xem ra khoảng thời gian này nàng ẩn náu ở đây.
Thanh Ngưu chọn địa phương tu hành cho Lý Thanh Sơn đúng là một chỗ thắng địa.
Huyền Nguyệt từ bên trong lục lạc lấy ra một nhánh cờ nhỏ, chiếc lục lạc mèo của nàng cũng là một vật trữ đồ.
Ngươi là tiểu Đinh Đương sao? Lý Thanh Sơn trố mắt, hơn nữa cái cờ nhỏ kia linh quang lưu chuyển, thần hoa nội liễm, rõ ràng là một cái linh khí cực kỳ hiếm thấy.

Huyền Nguyệt vừa cắm cờ nhỏ ở cửa, nhất thời niêm phong động phủ vững vàng lại, một tia linh khí yêu khí đều không lộ ra.
Sau đó nàng lại từ lục lạc lấy ra đủ loại vật phẩm. Đầu tiên là trải một tấm thảm không biết chế từ lông động vật nào ra làm sàn, sau đó đặt lên trên một tấm bàn nhỏ, thả trên không biết là bộ bát chén đũa hoặc ngà voi hoặc ngọc thạch điêu khắc một cách tinh mỹ.
Có ràng là mắt có thể nhìn rõ trong đêm, vậy nhưng vẫn lấy ra một đế đèn, trên đỉnh của đế đèn không phải lửa mà là một viên ngọc quý to bằng nắm tay, ánh sáng mờ ảo chiếu lên động thiên một màu trong suốt, không chói mắt chút nào.
Cuối cùng, nàng lại lấy ra một cái lư hương hình dạng tiên hạc, có kỳ hương chậm rãi bay ra ngoài.
Những thứ đồ này, không một thứ nào không ẩn chứa linh quang, viên ngọc quý kia chiếu lên trên người một cái, linh khí trong cơ thể lập tức vận chuyển nhanh thêm mấy phần, mà ngửi được cái kỳ hương này toàn thân đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, linh đài thanh minh hơn rất nhiều.
Mỗi một thứ đều không thể mang ngàn vạn vàng bạc ra mà so, thế này sao lại là vật nuôi, quả thực là công chúa. Rõ ràng là thiệt thòi cho cái người bị nàng trốn khỏi, lại có thể chuẩn bị đến một bước này, thực sự là quá xa hoa lãng phí.
Huyền Nguyệt ngồi xuống tấm thảm đầy đồ vật xong, lấy ra một miếng thịt cá trắng như tuyết.
– Ăn cơm thôi!
Những bộ đồ ăn tinh mỹ như thế cũng không dùng lên, nàng trực tiếp dùng tay, vùi đầu gặm lấy gặm để.
Lý Thanh Sơn nhìn trợn mắt ngoác mồm, đến cả cái miếng thịt cá kia cũng quả ra linh quang.
Huyền Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, ngẫm lại bản thân mình trước mặt chủ nhân cũng rất tùy hứng, nhưng dù sao chủ nhân rất khoan dung, lại thấy mình đã nâng lên cấp chủ nhân hẳn là nên học tập một chút, rụt rè mà nói:

– Đại Hắc, cái này cho ngươi ăn!
Nàng khoan hồng độ lượng tha thứ cho Lý Thanh Sơn tội tùy hứng, trong lòng lại tự đắc một trận.
Đại Hắc? Ta lại không thể có cái tên ra dáng một tí hay sao? Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, chẳng qua với bộ dáng này của hắn cũng không muốn tiết lộ tên thật của mình, Đại Hắc thì Đại Hắc đi! Hắn tiếp nhận một miếng thịt, cũng bắt đầu ăn.
Ăn một lần là không dừng được thịt, con cá này tuy rằng không trải qua bất kỳ biện pháp nấu nướng nào, thế nhưng mùi vị ngon cực điểm, vừa vào miệng liền tan ra, tuyệt đối vượt qua bất luận một loại mỹ thực nào hắn từng ăn. Hơn nữa ăn vào trong bụng, yêu khí chậm rãi tăng trưởng, có hiệu quả của linh dược.
Vốn hắn có ăn một con hươu vào bụng thường thường cũng không cảm thấy quá no bụng, nhưng ngày hôm nay chỉ ăn một miếng thịt cá liền cảm thấy cái bụng nở phình ra.
-Vị U Phi đại nhân kia đến cùng là người ra sao, bà ấy không tốt đối với ngươi sao?
Huyền Nguyệt trước tiên dùng ánh mắt khinh bỉ liếc hắn một cái, sau đó vẻ mặt cực kỳ sùng kính nói:
– Cõi đời này, meo, U Phi đại nhân là người đối tốt với Nguyệt Nhi nhất, ngài meo lệ cao quý mạnh mẽ. Lúc ta vừa tới bên người ngài, ngay cả yêu quái cũng không tính, ngài mang tới thật nhiều thật nhiều linh đan diệu dược cho ta ăn.
– Vậy ngươi còn trốn?
– Đừng có ngắt lời ta!
Huyền Nguyệt không thích trừng Lý Thanh Sơn một cái, con mắt càng ngày càng lớn đến đáng sợ, tay chống gò má nói:
– Thế nhưng, người kia thực sự là quá dính, cả ngày ôm ta, ngay cả ngủ cũng không buông tay, ngươi nói, ngươi có thể chịu được meo meo?
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ: nếu như U Phi cao quý mỹ lệ đúng như nàng nói như, thì chuyện này quả là cao hứng còn không kịp. Lại đánh giá trên dưới Huyền Nguyệt, coi như ngươi thế này, ta cũng có thể tiếp thu.

– Quên đi, nói ngươi cũng không hiểu, xem ngươi theo có mấy phần trí tuệ, không đần giống yêu thú bình thường, nhưng không lĩnh hội được thứ sâu xa phức tạp như cảm tình đâu, tự do, ngươi hiểu ý của cái từ này không?
Huyền Nguyệt phối hợp nói, căn bản không có để Lý Thanh Sơn trả lời, hai tai mèo nhúc nhích.
Trong cả đống từ cảm thán đầy tự kỷ, Lý Thanh Sơn tìm được tin tức mà mình muốn, trong cả Thanh Châu, người có tư cách được gọi là Phi chỉ có thê tử của Thanh Châu mục, được gọi là Vương phi.
Thanh Châu mục quyền lợi bao trùm ngang dọc ba vạn dặm Thanh Châu này, Huyền Nguyệt trốn ra từ trong Châu Mục phủ, vì lẽ đó chỉ có thể chạy trốn tới những châu khác.
Lý Thanh Sơn hồi tưởng tới địa đồ Thanh Châu:
– Châu Mục phủ ở phía nam, làm sao ngươi không đi hướng nam, trái lại đến phương bắc?
Huyền Nguyệt nói:
– Ngươi biết cái gì, phía nam Vụ Châu là chỗ meo hoang dã, ta đi đến đó để uống gió Tây Bắc meo meo? Long Châu mới là địa phương tốt, đây chính là vị trí Hoàng đình, có loại đình đài cung điện, cơm ngon áo đẹp mà cái loại yêu quái chân đất vùng nông thôn nhà ngươi có muốn nghĩ cũng không nghĩ được đấy.
Lý Thanh Sơn:
– Ngay cả là có những thứ đó, người khác cũng sẽ không cho ngươi.
Ngươi tưởng ngươi là gấu trúc chắc, bán tí hình ảnh là có thể sống được trên thế giới này.
Huyền Nguyệt nói:
– Ngươi hiểu cái meo, ta muốn đi nhờ vả Cửu Vĩ Hồ hậu, đây chính là kẻ đứng đầu Thập Phương Yêu Vương, meo lệ cao quý mạnh mẽ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.