Bạn đang đọc Đại Thánh Truyện – Chương 37: Lời ra, tên xuất
Bọn sơn tặc cười ha ha, phảng phát như nghe được chuyện cực kỳ buồn cười. Tam đương gia lại cảm thấy trên người Lý Thanh Sơn có thứ cực kỳ đáng sợ, y không dám cười.
Đầu người rơi xuống đất, dây cung kéo căng.
– Chết!!!
Lý Thanh Sơn xuất thủ trong nháy mắt, miệng hắn rống giận, hòa tiếng dây cung Liệt Thạch vì kéo căng mà rung động bần bật, mũi tên dài mang theo căm giận ngút trời lao về phía Tam đương gia.
Một đạo ô quang xuyên qua, lực lượng khổng lồ đẩy Tam đương gia lên cao, sau đó mới nặng nề ngã trên mặt đất.
Lực lượng của Tam Thạch cung cực kỳ kinh người, động tác của Lý Thanh Sơn nối liền một mạch, dưới khoảng cách gần như thế, trừ phi là cao thủ nhị lưu trở lên mới có thể tránh né. Nhưng hiển nhiên, Tam đương gia không đạt được cấp độ này.
Trong nháy mắt, thôn trang đang ồn ào nhốn nhào trở nên tĩnh lặng. Đám sơn tặc đều trợn to mắt, không thể tin được nhìn một màn này, đường đường là Tam đương gia lại bị một tên tiểu tử choai choai giết chết.
Mấy thôn dân lại nhìn hắn như nhìn một vị thần, đối với bọn họ mà nói, nhưng tên sơn tặc kia là đám ác ma đáng sợ, Tam đương gia lại càng là thủ lĩnh ác ma, hôm nay lại bị Lý Thanh Sơn như một vị thần mà dùng một kích giết chết.
Tình thế nghịch chuyển, trên mặt Lý Long không lộ ra chút vui mừng nào, chỉ có sợ hãi.
– Tam đương gia! Tam đương gia!
Mấy tên sơn tặc vây đến bên cạnh Tam đương gia. Tam đương gia phun ra mấy ngụm máu tươi, khuôn mặt dữ tợn chỉ về phía Lý Thanh Sơn:
-Giết hắn cho ta!
Y cũng coi như là cao thủ tam lưu, trong nháy mắt đã làm ra phản ứng, mặc dù không thể tránh được mũi tên kia, nhưng tránh được chỗ yếu hại. Mũi tên dài xuyên qua hõm vai phải, xương cốt xung quanh cũng nát bấy, tay phải coi như bị phế. Hai mắt đỏ hoe, y hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Thanh Sơn.
Đám sơn tặc đã kịp phản ứng, cầm lấy đao thương kiếm kích, điên cuồng hét lên và xông về Lý Thanh Sơn.
Kình phong từ phía sau đánh tới, một cây lao ngắn đấm về ót hắn. Hắn không quay đầu, khẽ xoay tay một phát bắt lấy cây thương, lại xoay người ném một phát. Cây lao tăng tốc độ mãnh liệt hơn mười lần bắn về phía ngược lại, đem tên sơn tặc đánh lén ghim lên trên cửa.
Một cây Phương thiên kích, một cây Nhạn Linh đao, một thanh Hồng Anh thương đồng thời đâm về phía hắn.
Lý Thanh Sơn cầm lấy cán thương, dùng sức kéo mạnh. Hai tên sơn tặc mất trọng tâm mà hoảng sợ ngã về phía hắn, một đôi tay như thép đang chờ đợi bọn chúng. Hai đấm như chùy sắt đập vào ngực, từng tiếng nặng nề vang lên, hai tên sơn tặc đều nôn ra máu tươi bay ra ngoài.
Nhân cơ hội này, Nhạn Linh đao đã chém đến ngực của Lý Thanh Sơn, ánh đao lạnh lẽo sắp chạm vào bụng hắn, mắt thấy có thể cắt ngang người Lý Thanh Sơn, nhưng lại không thể cắt sâu vào chút nào.
Hai nắm tay sắt của Lý Thanh Sơn lấy thế Song Phong Quán Nhĩ vỗ vào đầu tên cầm đao. Hắn vừa thả tay ra, tên sơn tắc như bị mất hồn, bỗng nhiên đổ xuống mặt đất, thất khiếu chậm rãi chảy ra máu tươi.
Hắn sải bước tiến về phía Tam đương gia, hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, hắn nhón mũi chân móc lấy đại kích, nắm lấy trong tay.
Không có chiêu thức, không chút cố kỵ, chỉ quét ngang một cái.
Cuồng phong cuốn lên khói bụi tạo thành nửa cái vòng tròn, đánh về phía mấy tên sơn tặc.
Mũi kích gãy đôi, xoay tròn bay lên rồi đâm xuống đất.
Mấy cái binh khí bay loạn lên, sau đó thì tiếng thét thảm thiết, có người cố gắng đón đỡ nhưng không thể ngăn cản được một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân tràn đầy lực lượng.
Bụi mù bốc lên bốn phía, bốn tên sơn tặc té trên mặt đất, chỉ có một tên sơn tặc hơi lùn bị quét trúng mặt, chết ngay tại chỗ. Ba tên khác cũng bị toác ngực, nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, máu tươi giống như không cần tiền chảy tràn trên mặt đất, một màu đỏ sậm làn tràn.
Lý Thanh Sơn nhìn thoáng qua đại kích đã bị gãy đôi, thầm nghĩ một tiếng, binh khí thật tệ, hắn vứt trên mặt đất. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn mạnh mẽ mà quét qua bao nhiêu sắt thép cùng xương cứng, vũ khí bình thường sao có thể chịu được.
Trong nháy mắt đã có tám tên trọng thương ngã xuống, đám sơn tặc phía sau sợ hãi dừng bước, cầm lấy vũ khí nhưng không dám tiến lên. Tất cả đều bị tình cảnh thảm thiết bộc phát trong nháy mắt làm cho sợ hãi ngây người, tên thiếu niên bình thường này giống như đã trở thành một Sát thần đáng sợ.
Lý Thanh Sơn tiếp tục đi về phía Tam đương gia, trên mặt không chút biểu tình, trong mắt lóe lên hồng quang mà chính hắn cũng không phát giác.
Trong đầu đang nhanh chóng phân tích cùng phán đoán, hắn cũng không bị tức giận làm cho váng đầu, ở chỗ này chỉ có Tam đương gia là cao thủ tam lưu, cho nên hắn vừa ra tay liền cố ý đả thương nặng tên này đầu tiên, loại bỏ uy hiếp lớn nhất này.
Mà trong những tên sơn tặc này cũng có vài tên hảo thủ, nhưng chỉ có trình độ lớn hơn mấy người hái sâm, chẳng qua là luyện được chút ít võ công, chỉ đủ để khi dễ dân chúng, nhưng tuyệt không phải là đối thủ của hắn.
– Phải… phải chết ở đây sao!
Tam đương gia chống thân lui về phía sau, trên mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn Lý Thanh Sơn đang đi tới. Hắn giống như trong truyền thuyết cổ xưa, là yêu ma biến thân thành hình người, bỗng nhiên nhanh chóng biến hóa, lộ ra nanh vuốt dữ tợn, dù bên cạnh có bao nhiêu người cũng không thể bảo vệ y bình an.
– Ta mà chết thì cả Ngọa Ngưu thôn này cũng phải chôn cùng, ngươi biết đại ca của ta là ai không?
Sắc mặt Lý Long càng trở nên khó coi, gã tiến lên túm lấy tay Lý Thanh Sơn:
– Thanh Sơn, không thể manh động!
Tam đương gia nhân cơ hội lao lên ngựa, tóm chặt dây cương, ra roi thúc ngựa chạy đi như bay. Những tên sơn tặc khác thì không cần phải nói, giống như là ong vỡ tổ chạy theo, ngay cả mấy tên sơn tặc bị thương đều không quan tâm.
Lý Thanh Sơn tránh thoát tay Lý Long, bóp chặt cổ gã, giơ lên trời:
– Ngươi cũng muốn chết sao?
Lý Long khó khăn nói:
– Không… không thể giết đương gia của Hắc Phong trại, ngươi nghe qua Du Hạ thôn chưa?
– Du Hạ thôn!
Lưu quản sự bị dọa cho sợ gần chết, nằm ngã dưới đất, bỗng nhiên thất thanh kêu lên sợ hãi.
– Du Hạ thôn nào?
Lý Thanh Sơn buông lỏng cánh tay.
– Du Hạ thôn cũng là nơi có truyền thống tập võ, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, từng giết chết một đương gia của Hắc Phong trại. Nhưng không qua bao lâu sau, trại chủ Hắc Phong trại tự mình dẫn theo năm vị đương gia, đem một trăm nhân khẩu từ trên xuống dưới, vô luận là nam nữ già trẻ, tru diệt không còn một mống, xếp thành một núi thây. Đó là trại chủ Hắc Phong trại tự mình mang theo năm vị đương gia dùng để tế điện các huynh đệ đã chết. Cảnh tượng thảm thiết này, ngươi muốn nó phát sinh tại Ngọa Ngưu thôn sao?
– Vậy thì cứ mặc cho bọn chúng khi nhục chà đạp sao?
Lý Thanh Sơn gầm lên.
– Thanh Sơn, ta biết tâm tình của ngươi, nhưng tình hình là người ta mạnh hơn.
– Vậy thì để cho ta trở nên mạnh hơn!
Tất cả thôn dân đều biến sắc, lúc trước bọn họ đã nghe một câu ngoan thoại vô cùng ác độc mà Tam đương gia lưu lại: “Ngọa Ngưu thôn các ngươi đợi chúng ta tới tàn sát đi!”. Có người bị dọa cho sợ hãi mà ngã ngồi trên đất, tiếng gào khóc vừa vang lên liên tục, không có chút vui sướng của việc đánh lui sơn tặc.
Một tên sơn tặc bị thương vừa che ngực vừa lộ ra một nụ cười tàn nhẫn nói:
– Tất cả các ngươi đều phải chôn cùng ta!
– Nói xong chưa?
Lý Thanh Sơn mở miệng.
– Cái gì?
Lý Thanh Sơn buông Lý Long ra, một cước đá vào Nhạn Linh đao, lưỡi đao đâm vào cổ họng tên sơn tặc, lập tức tắt thở.
– Lời ta đã nói không thể không tính.
Lý Thanh Sơn đem tất cả mấy tên sơn tặc bị thương giết hết rồi hắn mới xoay người lại nói với bọn họ:
– Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ta bảo đảm!
Sau đó hắn không quay đầu nữa mà bước nhanh đuổi theo về phương hướng đám sơn tặc vừa bỏ chạy.
Phía tây, mặt trời sắp xuống núi, ánh chiều tà biến mất sau phía chân trời, bóng tối phủ khắp đại địa.
Bên đống lửa hừng hực, hai tên sơn tặc giúp Tam đương gia rút mũi tên ra, Tam đương gia đau đớn hét lên một tiếng, một cái tát quật vào một tên sơn tặc:
– Con mẹ mày, không làm nhẹ một chút sao?
Tên sơn tặc kia bị đánh đến miệng tràn đầy máu, ấp úng không dám trả lời.
Những tên khác cũng ủ rũ, dưới uy danh của Hắc Phong trại, đã lâu rồi bọn chúng không chịu qua thất bại như vậy, bọn chúng đã quen với ánh mắt sợ hãi nịnh hót, quen với việc nhận bạc, chơi đùa đàn bà.
– Đều phấn chấn lên cho lão tử! Mối thù này, chúng ta nhất định phải báo! Đợi đến khi bắt được tên tiểu tử kia…
Tam đương gia lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
– Đưa hắn ngàn đao tùng xẻo!
Lập tức có tên sơn tặc hùa theo.
– Không, phải luộc sống hắn, chúng ta phải chia một phần thịt của hắn ra ăn, mùi vị đó chắc chắn không…
Lời tên sơn tặc muốn ăn thịt Lý Thanh Sơn còn chưa nói dứt, giữa cổ họng gã đã có một vệt cắt, máu tươi phun tung tóe ra ngoài, cắt đứt cuộc thảo luận về cực hình của bọn chúng.