Đại Thánh Truyện

Chương 22: Linh sâm chi mê


Bạn đang đọc Đại Thánh Truyện – Chương 22: Linh sâm chi mê

Lúc này cương đao của Lý Thanh Sơn vừa đoạt lấy tánh mạng một người, mặc dù sau lưng hắn cũng bị trúng một đao nhưng không sâu, hơn nữa vết thương đã co lại, không có chảy ra bao nhiêu máu.
Cùng lúc đó, một thanh yêu đao đã đâm vào bụng hắn, hắn nắm chặc lưỡi đao, giơ tay chém xuống một cái đầu đang còn tràn đầy sợ hãi.
Biểu hiện hung hãn này làm cho người ta cảm thấy khiếp vía.
Tiểu Hắc vốn còn có điểm không phục, chỉ nói là Lý Thanh Sơn đột nhiên đánh lén mới thắng được bọn họ, một lòng muốn tìm cơ hội tìm chút mặt mũi. Lúc này trên trán gã đã toát ra mồ hôi lạnh, Lý Thanh Sơn có đao pháp tinh diệu, giết chóc lại hung ác, để cho lòng người kinh hãi.
Con dã thú này, không phải là loại thợ săn như gã có thể bắt giết, may mắn mới vừa ở trên phố xá sầm uất, không có thật sự rút đao khiêu chiến cùng Lý Thanh Sơn.
Chỉ trong chốc lát, bảy người đã trở thành mấy cái thi thể, Lý Thanh Sơn chống cương đao đã tàn phá không chịu nổi quỳ một chân xuống đất, trên người có hơn mười chỗ bị thương, quần áo bị máu tươi thấm đẫm, có máu của người khác cũng có của mình.
Chỉ còn lại một tên hái sâm, trên mặt tất cả đều là vẻ sợ hãi điên cuồng, mặc dù gã cũng đã làm không ít chuyện giết người cướp của, nhưng chỉ biết ức hiếp kẻ lương thiện mà thôi, bình sinh đã gặp qua trận chém giết nào thảm thiết như vậy:
– Ngươi… Ngươi là tên điên!
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn giống như là một khối đá xanh cứng rắn, ở thời khắc sinh tử, mỗi một chiêu mỗi một thức của hắn đều phát huy vượt mức bình thường, kích phát ra tiềm lực trong cơ thể. Nhưng như vậy cũng cực kỳ hao tổn thể lực, chỉ chốc lát liền kiệt sức.
– Thì ra đây là con đường mà ta lựa chọn sao? Thật đúng là tràn đầy máu đen a!
Thanh Ngưu chậm rãi đứng ở một bên, phảng phất như đang hỏi: “Ngươi hối hận không?”
– Ta giết ngươi!
Tên hái sâm điên cuồng hét lên lao tới.

Trên người không còn một tia khí lực, đao phong rơi vào trên cổ, cảm giác lạnh lẽo kích thích lông măng dựng lên, Lý Thanh Sơn điên cuồng hét lên nói:
– Ta không hối hận!
Khí tức trong cơ thể lưu chuyển, toàn bộ vọt tới trên tay, hắn nắm chặt cương đao, vung đao đón nhận.
“Băng!”
“Vù!”
Tiếng dây cung xé rách không khí, một mũi tên bắn nhanh mà đến, đem tên hái sâm cuối cùng ghim trên mặt đất.
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên ngẩng đầu, mấy thân ảnh mạnh mẽ từ trên vách núi đá lao xuống, chính là thợ săn của Lặc Mã trang. Bọn họ cẩn thận đến gần Lý Thanh Sơn, chợt tiến lên tóm lấy tứ chi của hắn.
Trong chớp mắt vừa rồi, Lý Thanh Sơn đã tiêu hao hết khí lực trên người, bị bọn họ mang lên trên sơn cốc.
– Tiểu tử, làm không tệ!
Hoàng Bệnh Hổ thu hồi đại cung, khen một tiếng, rồi không nhiều lời nữa. Y phất tay một cái, đám thợ săn nhanh nhẹn ẩn núp ở hai bên sơn cốc một lần nữa.
Không bao lâu sau, một đám người hái sâm khác chạy tới, sắc mặt ngưng trọng xem xét thi thể đồng bạn, đến khi nhìn thấy tên hái sâm bị ghim trên đất kia, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, quát lớn:
– Mau lui lại!
– Bắn!

Hoàng Bệnh Hổ ra lệnh một tiếng, hai bên sơn cốc đã bắn một loạt tên như mưa.
Mấy người hái sâm đột nhiên vung yêu đao, nhưng trừ phi võ nghệ cách nhau quá xa, nếu không làm sao chống đỡ được mũi tên, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mà Hoàng Bệnh Hổ cầm lấy đại cung, đứng ở một lên trên tảng đá lớn, chuyên môn giết mấy tên cố gắng chạy trốn, bách phát bách trúng, tựa như Tử thần.
Lý Thanh Sơn chống thân mà nhìn, trong lòng cũng cảm thấy rung động, một mặt là rung động vì tranh giành giữa hai đại thôn trang mà đánh giết đến mức thảm thiết như vậy, một mặt thì vì khiếp sợ với uy lực của cung tên.
Hắn tu luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, thứ tăng trưởng nhanh nhất chính là lực lượng, nếu có một cây đại cung ở đây, há không phải là cũng có thể giết người như tàn sát chó như vậy sao.
Hoàng Bệnh Hổ bắn ra mũi tên thứ năm, tiếng kêu thảm thiết đã ngừng lại, chỉ có tiếng rên rỉ yếu ớt như có như không.
– Hoàng Bệnh Hổ!
Một tên hái sâm bị bắn thủng bắp đùi, phát ra tiếng gào thét thê lương.
– Chính là tại hạ!
Hoàng Bệnh Hổ nhảy xuống mõm đá, mở miệng liền hỏi:
– Linh sâm ở đâu? Ngươi nếu thống khoái nói ra, ta liền cho ngươi thống khoái!
– Ngươi… Sao ngươi lại biết được?

– Chuyện ở trong Thập Vạn Đại Sơn này, ta vẫn có thể biết một hai. Linh sâm hiện thân ở bên trong dãy núi phụ cận Lặc Mã Trang, ăn vào có thể loại trừ bách bệnh, kéo dài tuổi thọ, có phải hay không? Ta vốn cho là giả, nhưng xem vẻ mặt của ngươi thì đã tin được một chút. Các ngươi muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp, đúng là không tự lượng sức rồi.
– Ngươi muốn dùng Linh sâm trị bệnh của ngươi chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi, ngươi căn bản không biết làm thế nào để bắt Linh sâm, chờ xem, Sâm Vương trang sẽ không từ bỏ ý đồ!
– Chỉ bằng cái thôn nát chia năm xẻ bảy của các ngươi cũng muốn chống lại với Lặc Mã trang ư?
– Ha hả ha hả, chỉ cần tin tức kia truyền đi, không biết có bao nhiêu cường thủ sẽ hội tụ đến Lặc Mã trang.
Sắc mặt Hoàng Bệnh Hổ khẽ biến:
– Các ngươi bỏ được sao?
Mắt thấy hỏi không được thêm cái gì, y vung tay lên. Đám thợ săn rối rít tiến lên, đem những tên hái sâm còn chưa chết bổ thêm một đao giết đi, sau đó vơ vét tài vật trên người, lại nâng xác tới vứt xuống sơn cốc.
Trong chớp mắt, thi thể đầy đất đã bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn sót lại vết máu tỏ rõ cuộc chiến thảm thiết mới vừa xảy ra, đợi thêm nữa một cơn mưa rơi xuống, cái gì cũng không còn lưu lại.
Có những thời điềm, tính mạng của con người trở nên hèn hạ như con kiến hôi.
Đám thợ săn lại quay về nhìn Lý Thanh Sơn, trong đó có bội phục tán thưởng, cũng có sát khí không chút che giấu nào.
Lý Thanh Sơn nghe được một bí mật lớn, người Lặc Mã trang tuyệt sẽ không thả mình rời đi, phương pháp đơn giản nhất, tự nhiên là một đao giết chết rồi vứt xác trong sơn cốc giống như đám người hái sâm kia.
Đáng hận là Thanh Ngưu không chịu hỗ trợ, mặc cho hắn ở bồi hồi ở giữa sống chết. Lần rời núi này, hắn đã hiểu được lực lượng của mình đã mạnh mẽ hơn xưa, cũng biết được bây giờ mình vẫn rất nhỏ yếu, có lẽ đây cũng là mục đích chân chính của Thanh Ngưu.
Hoàng Bệnh Hổ nói:
– Tiểu huynh đệ có thể chịu theo ta đến Lặc Mã trang ngồi một chút không?
– Nếu ta nói là không thì sao?

– Không biết thức thời!
– Giết hắn đi!
Đám thợ săn giận dữ thét lên.
Hoàng Bệnh Hổ khoát tay một cái nói:
– Ta không giết người vô tội, nếu cậu không nguyện ý, thì đi đi! Ta tin tưởng cậu không phải là kẻ lắm mồm.
Lý Thanh Sơn cũng không nói thêm cái gì, bằng phong phạm kiêu hùng của đối phương, đã giết người thì chắc chắn sẽ không nương tay, có lẽ y không giết, những tên thợ săn thuộc hạ kia của y đã đằng đằng sát khí rồi.
Hơn nữa hắn cũng có ý đến Lặc Mã Trang nhìn qua một chút, có lẽ còn có thể học được chút ít thủ đoạn bắn tên săn thú, như vậy có thể tăng thêm cơ hội sinh tồn, không cần Thanh Ngưu hỗ trợ nữa, hơn nữa lực lượng của bản thân cũng có thể tăng nhiều. Về phần Linh sâm kia, hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều.
– Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Lúc này, Hoàng Bệnh Hổ mới lộ ra nụ cười, y sai người đưa thuốc mỡ tới, bôi lên cho Lý Thanh Sơn, lại phát hiện vết thương trên người hắn đã co lại, không có chảy máu không ngừng nữa, liền chậc lưỡi xưng kỳ.
Lý Thanh Sơn nhịn đau đi tới xe bò, lấy ra nhân sâm mới mua bỏ vào trong miệng từ từ nhai, lại xé bỏ niêm phong trên vò rượu, sau đó uống ừng ực vào bụng.
Rượu hòa tan nhân sâm, một luồng nhiệt khí ở trong bụng tràn ra, nhất thời hắn đã cảm thấy tinh thần hơn rất nhiều, càng làm ọi người kinh ngạc không dứt.
Lý Thanh Sơn leo lên xe bò, cũng không để ý tới người bên cạnh, nhắm mắt đả tọa. Việc khôi phục mệt mỏi đau đớn trên người cũng chỉ là thứ yếu, hắn muốn nhân cơ hội này, tổng kết được mất từ trong trận chiến này.
Đầu tiên, không thể giữ mãi suy nghĩ may mắn được, từng nghe người ta nói giang hồ hiểm ác, hôm nay mới xem như tự mình nhận thức, một bước vô ý, liền có thể người chết mạng tang, ở trên thế giới này, mạng người thật sự là quárẻ mạt. Không thể lúc nào cũng có người tương trợ, cũng không thể chỉ chờ vào bộc phát trong chiến đấu. Hữu dũng vô mưu là tự tìm đường chết, một cái mạng này, phải nên quý trọng mới đúng.
Nhưng ở trong lần đánh giết sinh tử này, thể ngộ của hắn đối với Ngưu Ma Đại Lực Quyền đã sâu sắc thêm một tầng, hơn nữa tinh khí thần cả người cũng đã không giống với lúc trước, hệt như một thanh bảo đao đã trải qua ma luyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.