Đại Thánh Truyện

Chương 130: Thuật Ngự Khí


Bạn đang đọc Đại Thánh Truyện – Chương 130: Thuật Ngự Khí


Lý Thanh Sơn đương nhiên hiểu được sự hùng mạnh của Luyện Khí sĩ tầng sáu, khai mở khí hải tương đương với ngưng luyện yêu đan, hắn cực kỳ hiểu rõ sau khi bản thân ngưng luyện ra yêu đan thì thực lực sẽ tăng lên thế nào, đó quả thực là một bước đột biến.
Nhưng đối với thông tin của kẻ địch, có hiểu nhiều hơn nữa cũng vẫn là ít, hắn cũng muốn biết thêm, loài người rốt cuộc dựa vào cái gì để chống lại yêu ma, như tên Luyện Khí sĩ tầng năm Triệu Lương Thanh, quả thật không đáng ngó ngàng đến, do đó liền khiêm tốn thỉnh giáo:
-Vẫn mong đại nhân chỉ giáo!
Chu Văn Tân nói:
-Sức mạnh của con người, không chỉ mạnh ở bản thân, nếu không thì cho dù là chân khí hay khí lực, đều không thể chống lại được yêu ma thông thường, điểm này chắc ngươi cũng biết chứ!
Lý Thanh Sơn gật gật đầu:
-Loài người mạnh ở chỗ biết sử dụng công cụ.
Hắn ghi nhớ rõ ràng lời thầy giáo nói trong tiết học chính trị, khác biệt lớn nhất giữa loài người và động vật là ở chỗ phát minh ra công cụ, cho dù ở trong cái thế giới tu luyện này, điểm này cũng không hề thay đổi.
Hai mắt Chu Văn Tân sáng lên:
-Nói hay lắm, nhưng giờ ngươi có cảm nhận được sự quan trọng của công cụ không? Ví dụ thanh Liễu Phong đao bên hông ngươi, ngươi thấy nó tăng thêm cho ngươi được bao nhiêu thực lực?
Lý Thanh Sơn theo bản năng sờ xuống thanh Liễu Phong đao, sau đó chậm rãi lắc đầu. Liễu Phong đao tuy là một vũ khí không tồi, nhưng đối với hắn mà nói, hoàn toàn không phải là thứ không thể thiếu được, cũng không khiến thực lực của hắn có thay đổi lớn gì.
Chu Văn Tân nói:
-Bởi vì ngươi còn chưa thực sự học được cách sử dụng công cụ! Hiện giờ thanh đao này đối với ngươi mà nói, chẳng qua chỉ là nanh vuốt của một con dã thú, chỉ dựa vào bản năng để sử dụng, còn những người múa đao múa kiếm trong giang hồ, thực ra chỉ là những dã thú mạnh hơn một chút mà thôi.
Lý Thanh Sơn nhoài người ra trước, với lấy ấm trà rót cho Chu Văn Tân:

-Vậy thì, thế nào mới được coi là sử dụng công cụ thật sự?
-Giống như thế này!
Hai mắt Chu Văn Tân chợt loé sáng, trong ống tay áo rộng thùng thình chui ra từng đường kiếm quang uốn lượn, quấn quanh người hắn với tốc độ như sét đánh, thoắt lên thoắt xuống, vẽ ra một vệt sáng nối tiếp không ngừng.
Mặt trời giữa trưa chiếu xuống, phản chiếu qua lưỡi kiếm thành từng vệt sáng, chớp nháy bất dịnh giữa hai người.
Kiếm quang bay thẳng lên trời, xuyên qua tán liễu xanh rờn, lá liễu lả tả rơi xuống, giống như một trận mưa, nhưng hạt mưa còn chưa kịp tiếp đất, kiếm quang lướt qua, đem hàng trăm chiếc lá đính lại trên cây.
Chu Văn Tân đưa tay ra chỉ, kiếm quang lại chuyển động, xẹt trên mặt hồ tĩnh lặng, giống như một lưỡi kéo sắc nhọn cắt mặt nước ra làm đôi, sau đó trong nháy mắt biến mất trên mặt hồ, một khắc sau lại lao lên từ ven bờ, một lần nữa quay trở lại ống tay áo của Chu Văn Tân.
Lý Thanh Sơn nhìn đến hoa mắt, nếu nhưh oá thân hình yêu ma, hắn tuyệt đối không thể cản được đường kiếm như vậy. Hắn từng được thấy qua sự đáng sợ của phi kiếm ám sát trong điện Tổ Sư của Long Môn phái, nhưng cây kiếm kia không hề có người điều khiển, chỉ biết liều lĩnh đâm tới đâm lui, khiến hắn thấy được sự đáng sợ của phi kiếm, nhưng lại chưa nhận thức được sâu.
Lúc này mới được coi là hiểu rõ, gặp được phi kiếm thực sự, căn bản không có cơ hội đỡ lại, bởi vì không có sự trói buộc của cơ thể người điều khiển, mức độ linh hoạt của phi kiếm, vượt xa tất cả mọi loại kiếm thuật tuyệt diệu trên thế giới này.
Có thể tưởng tượng, nếu như bị một thanh phi kiếm như vậy ám sát, nếu như không thể dùng một chiêu để chặn lại được thanh phi kiếm nhanh như chớp đấy, thì nó sẽ liền giống như một con linh xà len lỏi chui vào trái tim ngươi, ngươi thậm chí không thể nhìn ra kẻ địch, chứ đừng nói là có cơ hội liều mạng với hắn.
Trừ phi có thể ngăn cản được phi kiếm, hoặc là tốc độ nhanh hơn tốc độ của phi kiếm, nhưng chuyện đó thì có mấy ai làm được, đây mới là sử dụng công cụ thật sự, là chỗ dựa của con người chống lại yêu ma.
Loại cách thức sử dụng công cụ này, hắn khi còn ở trong tay của Phi Long trưởng lão Tàng Kiếm cung cũng coi như đã thấy qua, phi kiếm của Chu Văn Tân so với của Phi Long trưởng lão tất nhiên là kém hơn nhiều, nhưng cũng là vì chênh lệch thực lực giữa hai người quá lớn, chỉ thấy kiếm quang như mưa trút, kiếm khí như cầu vồng, phá núi lở đất.
Lúc đó trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh của một sức mạnh đáng sợ, ngược lại không lĩnh hội được sự tinh diệu của phi kiếm, nên mới không chấn động kinh ngạc như lúc này. Mà lý do khiến hắn còn rung động hơn chính là, hắn cũng có thể sử dụng được công cụ như vậy.
Chu Văn Tân nói:
-Cái gọi là sử dụng công cụ, coi như là một cách nói tương đối thông tục, còn cách nói càng chuẩn xác hơn gọi là ngự khí. Kiếm khí được coi là linh khí khá thường thấy, trên đời này còn có hàng nghìn vạn loại linh khí khác nhau, hoặc là dùng để giết chết kẻ địch, hoặc là dùng để điều khiển kẻ địch, hoặc cũng có thể dùng để mê hoặc lòng người, tóm lại là đủ mọi cách dùng, chỉ cần ngươi có chân khí đủ mạnh, liền không cần chịu sự gò bó của chân tay, có thể đồng thời sử dụng nhiều loại linh khí, giết người dễ dàng như lấy một món đồ.
-Mà tất cả những thứ này, đều yêu cầu ngươi phải đả thông tứ mạch Âm Dương, cân bằng âm dương chi đạo, lại quán thông Đái mạch, khai mở khí hải âm dương trong cơ thể mới có thể làm được. Thậm chí còn có một cách nói khác, chỉ có những Luyện Khí sĩ khai mở khí hải mới được coi là Luyện Khí sĩ chân chính, tiến vào con đường tu luyện thật sự. Tóm lại, một Luyện Khí sĩ tầng sáu muốn giết một Luyện Khí sĩ tầng năm là việc hết sức dễ dàng.

Ngụ ý chính là, một tên Luyện Khí sĩ tầng một cỏn con như ngươi thì càng không phải nghĩ, cho dù luyện thể có thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Trác Trí Bá.
Lý Thanh Sơn thật lòng khâm phục:
-Thì ra là như vậy, đa tạ đại nhân chỉ bảo, có điều ta sở dĩ lựa chọn ở lại, không phải là không biết sống chết nông cạn.
Hai người im lặng nhìn nhau, một người kiên định, một người ngờ vực.
Chu Văn Tân nói:
-Ngươi đã cố chấp như vậy, thì ta cũng không nói nhiều nữa, nếu như có gì cần giúp đỡ thì có thể đến huyện nha tìm ta! Nhưng dù sao ngươi cũng là thuộc hạ của Trác Trí Bá, mà ta cũng không thể vì ngươi mà trở mặt với y, nên ngươi cũng cần xử lý cho tốt.
Lý Thanh Sơn cười nói:
-Đó là tất nhiên.
Thái độ ung dung thoải mái của Lý Thanh Sơn quả thật khiến Chu Văn Tân nghi ngờ bản thân có phải là đã nhầm lẫn gì rồi hay không, lẽ nào tên tiểu tử này thật sự có chỗ dựa lưng không tầm thường?
-Hiện giờ ta có một chuyện muốn thỉnh cầu đại nhân giúp đỡ, thuật ngự khí kia không biết có thể học ở đâu?
Lý Thanh Sơn sau khi thấy màn biểu diễn của Chu Văn Tân, lập tức nhớ đến thanh kiếm không chuôi tìm được trong bách bảo nang của Triệu Lương Thanh tối qua, xem ra chính là thứ Triệu Lương Thanh chuẩn bị cho Luyện Khí tầng sáu, hiện giờ lại rơi vào tay hắn, đương nhiên là phải ra sức tận dụng.
Chu Văn Tân nhìn hắn thật sâu:
-Ngươi thực sự cho rằng Luyện Khí tầng sáu dễ đột phá như vậy sao?
Lý Thanh Sơn nói:

-Ta sẽ cố gắng thử xem.
Ánh mắt tràn đầy sự tự tin lãnh liệt, ít nhất từ góc độ yêu ma mà nói, hiện giờ hắn đã đạt đến cái trình độ này rồi.
Chu Văn Tân không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói:
-Thuật ngự khí bình thường thì người trong giới tu luyện đều biết, cứ dạy cho ngươi trước cũng không hề gì.
Lý Thanh Sơn hiếu kỳ nói:
-Còn có thuật ngự khí không bình thường sao?
Chu Văn Tân đáp:
-Tàng Kiếm cung có thuật ngự kiếm chuyên dụng, không phải là ngự khí, mà là ngự kiếm. Huyền Âm tông có thuật ngự quỷ, dùng quỷ làm vũ khí, còn có một số ma đạo, luyện thi dưỡng thi, chính là lấy cương thi làm vũ khí. Thuật ngự khí của mỗi một môn phái đều có chỗ độc đáo riêng, ngay cả ta cũng không thể biết rõ.
Huyền Âm tông, thuật ngự quỷ! Lý Thanh Sơn trong lòng chấn động, nhớ lại lại trang sách mình đoạt được trong tay bà đồng, chẳng phải là “Huyền Âm Ngự Quỷ thuật” sao, giữa hai thứ này, nhất định có liên quan, làm rõ lai lịch của bà đồng, có lẽ sẽ liền có thể làm rõ lai lịch của Tiểu An, hắn vội vàng hỏi:
-Huyền Âm tông ở đâu?
Việc này đối với người tu luyện của Thanh Châu mà nói, là một kiến thức không thể không biết, Chu Văn Tân liền thuận miệng nói mấy câu, cũng không hề nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn thì ghi lại tám chữ “Cực nam chi địa, vạn quỷ chi uyên”, tuy là lần đầu tiên biết đến tông môn siêu cấp của Thanh Châu, nhưng Chu Văn Tân không nói thêm, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.
Thực lực của bản thân còn chưa đủ, không thể đi đến nơi xa xôi như vậy, Tiểu An cũng không nghĩ nhiều chuyện như thế, lại còn chưa khôi phục thân thể… Trong vô vàn lý do này, còn có một suy nghĩ ích kỷ, đó là hắn không muốn Tiểu An rời khỏi mình! Hắn không muốn lại trở thành một người cô độc!
Tuy rất buồn cười, nhưng một tên người có thể biến thành yêu ma cao hai trượng, bóp chết người dễ như bóp chết một con kiến như hắn, trong lòng lại hoàn toàn giống như một người bình thường, chán ghét sự cô độc.
Thế là, trong lần đầu tiên có cơ hội điều tra thân thế của Tiểu An, hắn đã trở nên vô cùng thiếu kiên định.
Ánh nắng bị lá liễu cắt thành từng tia nhỏ, tinh tế chiếu lên người cậu thiếu niên, hắn cũng không đặc biệt anh tuấn, trên khuôn mặt góc cạnh nâu đồng xuất hiện sự hoang mang hiếm thấy, nhưng sau đó lại lập tức trở nên kiên định, quyết giữ vững ước định, thuận theo tự nhiên.
Chu Văn Tân ngồi bên cạnh giảng giải thuật ngự khí, nguyên lí quả nhiên không hề phức tạp, đối với thế giới của người tu hành, sau khi khai mở khí hải đạt được yêu cầu tuyệt đối, Luyện Khí sĩ tuy vẫn chưa thể nối liền linh khí trời đất, nhưng lại đang tiến vào theo hướng đó, bắt đầu có thể cảm nhận được các loại linh vật.

Đương nhiên, vạn vật đều có linh hồn, một bông hoa một ngọn cỏ cũng không ngoại lệ, nhưng linh khí càng cao, cảm nhận sẽ càng mãnh liệt, hơn nữa cũng không thể điều khiển hoa cỏ đả thương người. Luyện Khí sĩ sẽ phải lựa chọn một loại linh khí, dùng chân khí của bản thân ngày đêm tôi luyện, cho đến khi có thể cảm nhận, nảy sinh một mối liên kết với thứ linh khí đó, thì sẽ có thể điều điều khiển từ xa, giống như biến bản thân mình thành một cục nam châm để khống chế khối sắt.
Lý Thanh Sơn tỏ vẻ cảm tạ, càng là thứ kiến thức thông thường này, sự giúp ích đối với hắn lại càng lớn, bởi vì kiến thức được Luyện Khí sĩ công nhận là kiến thức cơ bản, thì sẽ là nền tảng không thể thiếu. Hắn xuất thân lỗ mãng, không có sư phó sư môn, cũng không được học tập có hệ thống.
Chu Văn Tân vuốt râu cười nói:
-Lẽ nào chỉ là nói suông thôi sao?
Lý Thanh Sơn hơi ngẩn ra, chẳng lẽ vị tri huyện này còn muốn nhận đút lót?
Chu Văn Tân ám chỉ nói:
-Tối qua ngươi chắc là thu hoạch được không ít, ví dụ như ngân lượng gì gì đó?
Lý Thanh Sơn lấy trộm bách bảo nang của tú bà, đương nhiên là không thể qua mắt được y.
Lý Thanh Sơn trợn tròn mắt:
-Ngài đường đường là Tri huyện, Luyện Khí sĩ tầng sáu, thống trị cả chục vạn người, sao lại đi đòi tiền một tên nghèo đói như ta?
Chu Văn Tân nói:
-Làm gì mà lớn tiếng thế? Ta cũng không phải là lấy không của ngươi? Chính là vì nhân khẩu quá nhiều, chỗ cần dùng tiền cũng nhiều. Chỗ ngân lượng đó ngươi có giữ cũng vô dụng, chi bằng đưa cho ta, ta dùng Ngưng Khí hoàn đổi.
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên nói:
-Đây là vì lý do gì?
Để hắn dùng ngân lượng mua Ngưng Khí hoàn, hắn đương nhiên đồng ý, trừ phi thật sự có ý định mua đàn bà, còn không ngân lượng đối với hắn mà nói đúng là không biết dùng để làm gì.
Một Tri huyện Luyện Khí sĩ tầng sáu như Chu Văn Tân chẳng lẽ lại cần ngân lượng sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.