Bạn đang đọc Đại Thánh Truyện – Chương 100: Phàn viên băng kiếm
Lý Thanh Sơn đưa tay ôm nàng vào trong ngực, hé miệng nhưng không biết nói gì.
Lốc xoáy rống giận, đánh thẳng lên trên người Phi Long trưởng lão, đánh sâu vào lòng đất, bắm chặt lấy lão, giống như một mũi khoan xuống đóng lão kiên cố trên mặt đất, tất cả nơi cơn lốc đi qua đều bị phá tan, bụi bặm bay mù trời.
Lúc trước cơn lốc xoáy do lão như một con Bạch Long, giờ đã biến thành một con Thổ Long toàn thân là một màu đen.
Bên trong thung lũng, những tảng đá lớn thi nhau lăn lông lốc, cát bụi đầy trời.
Cố Nhạn Ảnh mặt trầm như nước, nàng vừa mới nhận được tin tức từ chỗ Hắc Thử sơn Thử Đại Vương, ngay lập tức tới chạy đến chỗ này, không ngờ rằng vẫn đến muộn một bước, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào Phi Long trưởng lão đang bị lốc xoáy xuyên kích cắm trên mặt đất:
-Dẫn nàng đi!
Cao thủ cảnh giới Kim Đan tuyệt không dễ dàng bị giết chết như vậy, nàng phải quyết đấu một chọi một, tự thấy có đầy đủ tự tin, chắc chắn sẽ không rơi xuống thế hạ phong, nhưng mà phải bảo vệ hai người, đó là chuyện cơ hồ không thể xảy ra.
Hào quang từ trong động sâu bắn ra, chỉ trong nháy mắt mấy chục đạo kiếm quang đã cắt nát lốc xoáy. Phi Long trưởng lão bay lên, linh quang tạo thành một hình cầu bao phủ quanh thân hộ thể.
-Cố Nhạn Ảnh, ngươi không ngăn được ta đâu!
Khóe miệng của lão đã chảy ra một tia máu tươi, xem ra đã hứng trọn một kích kia, có vẻ như cũng không xảy ra vấn đề lớn. Nhưng trong con ngươi của lão lại lộ ra ý chí, giống như thần binh đã được bách luyện, cứng rắn không thể phá vỡ.
-Ít nói khoác lác đi!
Cố Nhạn Ảnh cũng thực sự tức giận:
-Bách Long Thiên vũ!
Ngọc Cốt Chiết Phiến khẽ múa, trăm cái vòi rồng đã xuất hiện, từ ác phương hướng khác nhau, góc độ không giống nhau, xông thẳng về phía Phi Long trưởng lão.
Tất cả những thứ cản trở đường đi của vòi rồng trước, đều bị phá tan thành từng mảnh, mặt đất trên vách núi, lưu lại từng đường từng rãnh hố sâu hoắm. Những cây đại thụ mấy người mới có thể ôm hết, thế mà lại bị nhổ tận gốc, hút vào trong vòi rồng, xoắn đến nát tan.
Trong khoảng thời gian ngắn, giống như đã phát cuồng, khiến cho núi lở đất nứt, giống như tận thế.
Phi Long trưởng lão biểu hiện càng ngày càng quyết tuyệt, lão cắn chóp lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi lên trên Phi Long kiếm.
Hắc Phong trại chủ Hùng Hướng Võ lấy thân thể phàm nhân mà đã có thể bằng máu tươi để thôi phát linh phù, phát huy thực lực vượt xa sức mạnh thực sự của y. Còn bây giò một cao thủ Kim đan kỳ lại dùng chiêu này để phát động chiêu thì uy lực của chiêu đó sẽ trở nên đáng sợ đến mức nào.
Trường kiếm vừa dính máu tươi, lập tức bắt đầu vặn vẹo, trông chẳng khác nào vật còn sống, ở bên trong ánh sáng chói mắt, hóa thành một con Kim long dài hơn mười trượng, nhưng cũng không phải là Chân Long thật sự, mà chỉ có lớp vẩy và móng vuốt của rồng. Nó lắc đầu quẫy đuôi xông vào cắn giết với những vòi rồng kia, dù lấy một địch một trăm, nhưng lại không hề rơi xuống thế hạ phong.
-Vậy mà ngươi còn có thể thi triển ra chiêu đó!
Khuôn mặt của Cố Nhạn Ảnh lộ vẻ kinh ngạc. Đối với cao thủ Kim đan kỳ, bọn họ thổ huyết cũng không đơn giản như phàm nhân thổ huyết, mà là đấy muốn làm được như thế thì họ phải tự tổn hao đạo hạnh, nên bình thường sẽ không dễ dàng sử dụng.
Kim long đem từng cái từng cái vòi rồng đánh tan. Bản thân linh quang cũng lờ mờ dần.
Phi Long trưởng lão móc từ bên trong chiếc nhẫn Tu Di đang đeo ở ngón tay ra một tấm bùa chú đến:
-Thiên Cơ trưởng lão đã sớm tính toán qua, chuyến này sẽ có một ít trở ngại.
-Tử phù!
Nhìn thấy vật này sắc mặt Cố Nhạn Ảnh càng là nghiêm nghị. Nói về phương diện bùa chú, thì hầu như tất cả đều lấy bùa vàng làm chủ đạo phảm chất thường là hạ cấp, xích phù thì cao hơn một bậc có thể coi là trung, còn tử phù thì thuộc về hạng cao cấp. Mỗi một loại mối phẩm cấp khác nhau thì uy lực cũng khác nhau một trời một vực, Tử phù chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể chế tác, hơn nữa là một lần. Đối với tu sĩ Kim Đan cũng là cực kỳ hiếm có, có thể nói đây là lá phù bảo mệnh, thế mà lão lại càng cam lòng lấy ra.
-Thiên địa lao tù, phong!
Lý Thanh Sơn ôm lấy Huyền Nguyệt. Nhảy qua thung lũng, chạy về phương bắc, tiến đến băng nhai.
Tiểu An theo sát phía sau, Lý Thanh Sơn đối với hắn quát:
-Đi đi, chớ đi cùng ta!
Nếu Cố Nhạn Ảnh không ngăn được Phi Long trưởng lão, bị lão đuổi kịp, khi đó đi theo hắn thì chỉ một con đường chết.
Tiểu An vẫn còn đi theo, không chịu rời đi, Lý Thanh Sơn nói:
-Nhóc điếc sao?
Nói rồi thì phất tay đánh nó bay ra ngoài mấy trượng.
Tiểu An ngơ ngác nhìn hắn. Lý Thanh Sơn nghiêng đầu nói:
-Tìm chỗ nào trốn đi, tuyệt đối đừng đi ra!
Nói xong thì kiên quyết rời đi.
Lý Thanh Sơn ôm Huyền Nguyệt chạy về phía Băng Kiếm nhai. Mặc dù chỉ mới đến bên ngoài mười dặm, đã có thể cảm giác linh quang trùng thiên ở phía sau. Cuồng phong phun trào, toàn bộ hai cánh tay đã bị ướt, máu tươi nồng nặc.
Huyền Nguyệt sắc mặt tái nhợt, suy yếu nói:
-Ngươi đối với chủ nhân rất tốt!
Lý Thanh Sơn nói:
-Câm miệng, đừng nói chuyện!
Huyền Nguyệt nói:
-Ta tốt xấu gì cũng là chủ nhân của ngươi à nha, ngươi không thể khách khí một chút được sao, động một chút là lại giận dỗi, quả thực so với ta còn tùy tiện hơn nhiều.
Không biết cấp tốc chạy bên trong bão tuyết bao lâu, trong nháy mắt hoặc đã là vài năm, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, một đạo băng nhai nằm ngang ở đường đã xuất hiện. bọn họ cuối cùng đã tới.
Nhìn từ xa đã cảm nhận được chấn động, khi hắn đứng ở bên dưới vách núi băng kiếm, cơ hồ bị Quỷ Phủ thần công đoạt quyền tạo hóa của thiên địa này làm cho sợ hãi, ngửa đầu trông không đến đỉnh núi, không biết núi này ấy ngàn trượng, dường như muốn bề nghễ cả thiên hạ.
Lý Thanh Sơn khẽ cắn răng, đưa tay ra, chạm vào trên băng nhai, một luồng hàn ý lạnh lẽo xông thẳng vào cốt tủy. Lợi trảo của hắn có thể cắt kim đoạn ngọc, nhưng chỉ lưu lại trên lớp băng này một vết cắt nhàn nhạt, đây tuyệt đối không phải là khối băng phổ thông.
Huyền Nguyệt mở hai con mắt:
-Cuối cùng đã tới, truyền thuyết nói rằng Băng Kiếm nhai là do thần kiếm của thiên thần chém xuống, đột nhiên xuất hiện chỉ trong một ngày, lại không hề mảy may tan chảy chút nào, trái lại còn không ngừng đông kết để phát triển, rất khó bò, bằng vào sức của ngươi không thể leo lên nổi đâu.
Lý Thanh Sơn nói:
-Câm miệng cho ta, ôm lấy ta!
Hắn đem Huyền Nguyệt cõng ở trên lưng, để cho nàng tự ôm lấy cổ của hắn, sau đó duỗi ra lợi trảo, bám lấy bức tường băng, vừa muốn giơ chân, lại phát hiện chân của hắn đã không còn là chân của nhân loại nữa rồi, hiện giờ chỉ là một cặp gót sắt.
Băng bích cứng rắn như sắt thép, thẳng tắp như ánh sáng, cheo leo hơn so với bất kỳ vách đá nào, khó có thể leo lên được, không thể mượn lực từ hai chân, tuyệt đối không thể leo trèo!
-Meo ha ha ha!
Huyền Nguyệt cười rất hiền lành, giống như ngày xưa nàng thường bắt nạt Lý Thanh Sơn vậy, chỉ có điều tiếng cười càng ngày càng suy yếu vô lực, dễ dàng bị gió tuyết cuốn đi.
Đùng!
Lý Thanh Sơn nện một quyền lên trên băng nhai dày tầng tầng lớp lớp, rồi ngã quỵ ở mặt đất.
Thiên tân vạn khổ mới đi tới nơi này, nhưng lại không có cách nào để tiến lên trước một bước, băng kiếm nhai đúng là một thanh cự kiếm, chặt đứt hi vọng mà hắn đang có.
Ta không cam lòng!
Linh Quy Trấn Hải quyết trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, gần như là kỳ tích, hai chân của hắn thế mà lại có thể khôi phục như bình thường, tuy so với bàn chân phổ thông thì phải lớn hơn nhiều, móng chân cũng là móng vuốt sắc nhọn, nhưng đây đúng là một đôi chân của con người.
Theo như công pháp nói thì chỉ khi nào tu Linh Quy Trấn Hải quyết đạt đến tầng thứ nhất mới có thể khôi phục hình người, nhưng hắn lại dựa vào ý niệm trong lòng, áp chế khôi phục hai chân.
Huyền Nguyệt kinh ngạc nói:
-Thật là lợi hại!
Lý Thanh Sơn tuy kinh hỉ nhưng vẫn còn lo lắng, lập tức nhảy lên băng nhai:
-Xuất phát!
Ở bên trong bão tuyết, Lý Thanh Sơn và Huyền Nguyệt, từng bước từng bước, bò lên phía trên, lợi trảo cắm sâu vào trong lớp hàn băng.
Hàn ý không ngừng rót vào da thịt, đóng băng cốt tủy. Không nhìn thấy bầu trời, không nhìn thấy mặt đất, tưởng chừng như toàn bộ thế giới chỉ còn dư lại hai người bọn họ, đang nỗ lực vượt qua mọi khó khăn gian khổ.
-Long Châu có vật gì tốt? Cửu Vĩ Hồ Hậu có đẹp không? So với U Phi xinh đẹp thì như thế nào?
Lý Thanh Sơn nói liên miên nói, vốn hắn luôn muốn Huyền Nguyệt câm miệng lại, nhưng giờ khắc này chính hắn lại là người không ngừng lải nhải, bởi vì hắn muốn cật lực duy trì sự tỉnh táo, không bị lạnh giá choáng hết thần trí, không bị tuyệt vọng đánh đổ.
Bởi vì thân thể của Huyền Nguyệt dần dần lạnh lẽo, dần dần trầm mặc, nàng nhắm mắt, nằm ở trên lưng Lý Thanh Sơn, câu được câu không trả lời:
-Đương nhiên… là đẹp…
Không biết âm thanh có phải yếu ớt quá mức không, hay là bị gió tuyết cuốn trôi đi hết.
-Cố gắng chịu đựng, ta nhất định mang ngươi, dẫn ngươi đi tới Long Châu.
Lý Thanh Sơn không ngừng nói.
-Vẫn còn chưa nghe ngươi kêu ta là chủ nhân ta mà?