Đọc truyện Đại Thần Ôm Vào Lòng 101 Nụ Hôn Sâu – Chương 1045: Sợ Hãi 6
“Hàm Hàm thật sự rất muốn có một ba ba, có lần tôi và Mộ Thanh dẫn nó đi ăn cơm, cạnh chỗ chúng tôi là một nhà ba người, cô con gái của gia đình kia nhỏ hơn Hàm Hàm một chút, hình như vừa học nói không lâu, nên cô bé cứ luôn gọi ba ba.
Cha của cô bé rất thương con gái mình, cô bé gọi một tiếng, ông ấy đáp một tiếng, cô bé càng gọi giọng càng lớn, lúc sau, Hàm Hàm cũng nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía cô bé kia, mặc dù thằng bé không nói gì, nhưng tôi có thể nhìn ra được, nó hâm mộ, rất hâm mộ…”
“Đêm hôm đó, về nhà, tôi kể chuyện buổi tối dỗ thằng bé ngủ, chờ nó ngủ thì tôi ngồi cạnh viết bản thảo, nửa đêm, tôi nghe nó nói mớ, đó là lần đầu tiên tôi nghe Hàm Hàm nói mớ, trong miệng nó chỉ lặp đi lặp lại có hai chữ, chính là…”Ba ba”…”
Hàn Tri Phản há hốc mồm, muốn nói câu gì đó, nhưng cuối cùng lại phát hiện cuống họng của mình đau đớn đến mức nói không nên lời.
Trái tim của anh dường như bị vô số bàn tay hung hăng cào cấu, khiến anh vô cùng đau đớn, sống không bằng chết.
Anh nghĩ nếu trên thế giới này thật sự tồn tại tầng Địa Ngục thứ mười tám, như vậy thì có lẽ bị nhốt ở tầng Địa Ngục thứ mười tám sợ rằng cũng giống như cảm giác của anh lúc này.
Anh đau đến không chịu được, anh rất muốn chạy trốn, thế nhưng chân cứ như bị đeo chì, nặng nề đến mức khiến anh không thể nào bỏ trốn được.
“Đôi lúc anh Dật Nam sẽ đến thăm tôi và Hàm Hàm, bình thường Hàm Hàm rất dính tôi, nhưng mà anh Dật Nam đến, nó sẽ bám lấy anh ấy.”
“Anh Dật Nam có một người bạn, đã kết hôn, người bạn đó có một đứa con trai cùng lứa tuổi với Hàm Hàm.
Đôi khi, hai đứa trẻ chơi cùng nhau, con của người bạn kia mỗi khi đồ chơi bị hư cũng tìm ba ba, muốn uống nước cũng tìm ba ba, mỗi lúc như thế, Hàm Hàm luôn đứng ngẩn một bên nhìn người bạn đó chăm sóc con trai anh ta, có một lần, Hàm Hàm bỗng nhiên xông lên, đẩy con của người bạn kia ra, kêu lên, đây là ba ba của mình…”
Hàn Tri Phản xoay đầu, vươn tay, bưng kín mặt của mình.
Đau đến tê tâm liệt phế (*), khiến cho lục phủ ngũ tạng của anh run rẩy từng hồi, tiếp đó, thân thể anh bắt đầu run lên.
Anh vốn chỉ tò mò, từ sau khi chia tay với anh, cuộc sống của cô trôi qua như thế nào…?
Nhưng mà bây giờ, anh mới chỉ nghe những chuyện có liên quan đến Hàm Hàm đã khiến anh đau đến như vậy, anh nghĩ nếu là chuyện của cô, khi anh biết được, e là đau gấp ngàn lần hơn?
Một người phụ nữ mang theo một đứa bé vốn đã không dễ dàng…!Vậy mà cô còn mắc chứng u uất…
Hàn Tri Phản biết rõ anh có lỗi với Trình Vị Vãn, anh muốn xin lỗi cô, thật lòng xin lỗi, thế nhưng khi anh muốn nói ba chữ kia, anh lại cảm thấy buồn nôn.
Việc đã đến nước này, anh có xin lỗi nhiều hơn nữa thì có ích gì?
Anh chỉ muốn cùng cô trở lại như lúc đầu, anh muốn đền bù phần nào thương tổn mà cô phải chịu, thế nhưng những tổn thương này có thể được bù được không? Té ngã còn bị lưu lại sẹo nữa kia mà…
“Chuyện sau đó…!anh cũng đã biết rồi, anh biết tôi có Hàm Hàm, rồi anh mang thằng bé rời khỏi tôi……”
Hàn Tri Phản nhớ rõ lúc đó, sau khi anh biết Trình Vị Vãn uống thuốc chống chứng u uất, anh đã đi tìm Lâm Mộ Thanh, Lâm Mộ Thanh nghe anh nói xong, suy nghĩ đầu tiên của cô ấy là Trình Vị Vãn lại sinh bệnh.
Là vì anh mang Hàm Hàm rời khỏi cô cho nên mới hại cô sinh bệnh một lần nữa?
Bỗng nhiên Hàn Tri Phản có cảm giác không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, anh đứng dậy, dùng hết sức mới nói ra được một câu: “Tôi ra ngoài một chút…”
***
(*) Tê tâm liệt phế: ý chỉ đau khổ tột cùng..