Đọc truyện Đại Thần Manh Động – Chương 49: Đêm không ngủ
“Là, là đi tìm phòng.” Lúc đối mặt với Đường Dập, Mã Thiến Thiến vẫn hồi hộp như trước, nhưng khi tầm nhìn rơi trên bàn tay đang vòng quanh eo Đường Dập của Tuyên Tử, nhất thời tiểu vũ trụ như bị thiêu đốt; “Chi là không ngờ đã có khách, xem ra chúng ta đến không đúng dịp rồi.”
Gò má của Tuyên Tử đỏ ửng lên, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo hơi bối rối mà thẹn đỏ mặt, cô liếc mắt nhìn Đường Dập, rõ ràng là không có ý định mở miệng. Chỉ còn chờ Đường Dập giải quyết.
“Trời cũng tối rồi, nếu đúng là tìm Tuyên Tử, thì để mai cũng chưa muộn.”
Diệp Nhân Sênh trong lòng khẽ run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn mặt Đường Dập, nhưng không thể đối diện với ánh mắt cùa anh. Là vì ánh sáng lờ mờ, hay là… Đường Dập, vốn không hề liếc cô một cái.
Trái tim thủy tinh của Mã Thiến Thiến đã sớm vỡ tan nát, cô nàng chẹp miệng, giận dỗi đẩy Diệp Nhân Sênh đi, không ngờ một âm thanh chói tai lại vang lên, chiếc xe không những đứng yên, ngược lại thiếu chút nữa hất Diệp Nhân Sênh ra ngoài.
“Bị hư rồi đúng không?” Bỗng nhiên Tuyên Tử đi tới, cười nói rất dịu dàng: “Hay là để tôi với Mã tiểu thư đưa cô về…”
“Không cần.” Diệp Nhân Sênh quay đầu nhìn thẳng vào cô nàng, cũng cười nhìn thấy răng không thấy mắt: ‘Thật ra chân tôi cũng đỡ nhiều rồi, hoàn toàn có thể tự mình đi lại.”
Cô dứt lời, bám lấy xe lăng đứng lên, chiếc bóng thon dài hắt lên trên vách tường. Vóc dáng của Tuyên Tử cũng coi như cao gầy, nhưng vẫn không đến lỗ tai của Diệp Nhân Sênh.
Diệp Nhân Sênh từ trên cao nhìn xuống cười cười với Tuyên Tử, xoay người bỏ đi, bước đi có vẻ còn chuẩn hơn trước, Mã Thiến Thiến nhanh chóng xách xe lăn đuổi theo. Tuyên Tử giật minh quay người lại, lúc này mới phát hiện Đường Dập đang nhìn bóng lưng của Diệp Nhân Sênh, ánh mắt cố chấp mà chuyên chú, bên môi dường như có ý cười.
“Sao? Muốn giúp cô ta sao?” Tuyên Tử nói rồi bỏ đi vào phòng. Đường Dập khẽ cười, cũng đi theo vào phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
“Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhi? À đúng rồi…” Tuyên Tử như không chút để ý ngồi phịch lên chiếc sô pha mềm mại: “Nếu mình chịu hi sinh danh dự giúp cậu, nhẩt định phải biết rõ ngọn nguồn chân tướng. Đường Dập, có một số việc cậu không cần giấu mình, giống như mọi lần khi nói về bất cứ điều gì.”
“Đầu cơ của minh và cậu, cái này chắc bố cậu đã sớm sắp xếp hết cả rồi.” Đường Dập thản nhiên nói: “Còn về cô ấy, chắc hẳn Quách Khả Kiêu đã nói rõ cho cậu rồi.”
“Vậy cậu không cần cảm tạ đâu, lẩn này mình sẽ tích cực phối hợp với cậu.” Khóe miệng Tuyên Tử cong lên, chút ngây thơ bình thường rất ít khi toát ra nổi bật lên khiến cô càng thêm xinh đẹp rạng ngời.
Đường Dập không quay đầu lại, một chữ “cám ơn” vừa mới buột ra khỏi miệng, đã bị đôi bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo che lại từ phía sau.
“Mình không muốn nghe cái chữ này của cậu.” Cô ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Chỉ là mình muốn biết, nếu… nếu người cậu gặp trong trò chơi chinh là tớ, thì hôm nay còn có thể đi đến bước này không?”
Đường Dập nhẹ nhàng lấy tay cô xuống, xoay người đối diện với cô, dường như muốn giữ khoảng cách.
“Không có nếu.” Anh ảm đạm cười: “Quá khứ không có, thì tương tai cũng sẽ không.”
Khi anh nói lời này, trong mất có một tia sáng chói lọi ánh lên.
Nhưng không phải vì cô.
Chàng trai đã từng vác cây đàn violin trên lưng dạo bước ở đầu phố Los Angeles, năm tháng qua đi không hề làm lu mờ dáng vẻ hào sảng của anh, ngược lại thời gian như lắng đọng có thể điêu khắc ra gì đó, thứ này không c1o trong trí nhớ của cô, rồi lại có thể chết người thu hút cô lao vào.
Tuyên Tử hơi thất thần, ánh mắt thay đổi nhưng chỉ nháy mắt liền đổi lại một vẻ mặt khác: “Nói chơi thôi mà… Cậu biết là dù thế nào, mình cũng đều giúp cậu mà.”
“Nói cám ơn thì dường như khách khí quá.” Đường Dập cười nói: “Không bằng để mình ngủ ở sô pha báo đáp cậu.”
“Gian xảo quá, ngủ ở sô pha còn thoải mái hơn trên giường.”
…
Đèn tắt, trên ghế sô pha còn phát ra ánh sáng yếu ớt từ chiềc laptop.
Tuyên Tử mặc nguyên quẩn áo nằm ngủ trên giường, lẳng lặng ngắm một bên mặt thanh tú của Dường Dập.
Xem ra… cần phải tạo ra mội vài “nếu”. Khóe môi hơi giương lên, mẩu tin nhắn trên điện thoại đã soạn xong, lựa chọn gửi đi, lặp tức tin nhắn báo đã gửi khẽ rung lên.
Quách Khả Kiêu đã nhận tin nhắn của bạn thành công.
Diệp Nhân Sênh mới vượt qua góc tường, tức thì ngã nhào vào người Mã Thiến Thiến, đau đến nỗi nhăn răng dữ tợn.
“Làm sao có thể như vậy chứ…” Trái tim pha lê của Mã Thiến Thiến chưa được dán lại: “Đường Dập của minh đã bị váy bẩn rồi a a a a!”
Cho dù đứng không vững, Diệp Nhàn Sênh vẫn không quên liếc mắt một cái sắc bén: “Rõ ràng là Đường Dập của cậu đi vấy bẩn người khác.”
“Cậu không hiểu đâu.” Mỉ Thién Thiên lập tức phô ra bộ dáng trang nghiêm: “Chuyện đêm nay, tám phần chinh là do lão Tuyên Lỗi này đầu cơ, cậu thử ngẫm mà xem, hai đại minh tinh một nam ở cùng phòng trong khách sạn, tin tức này còn không bùng nổ sao!”
“Cái đó cũng có thể là giả!” Diệp Nhân Sênh phẫn nộ gào thét “Cậu không phát hiện ra cúc áo sơ mi của anh ta chưa hề mở sao, còn bàn tay cùa Tuyên Tử cô nương thì…”
Tuy trong thâm tâm Mã Thiến Thiến cảm thấy Diệp Nhân Sênh nói đúng, nhưng hình như cô nàng đột nhiên phát hiện ra chuyện kì quái gì đó: “A, cậu có vẻ còn tức giận hơn cả mình…”
“Khốn nạn…” Diệp Nhân Sênh thiếu chút nữa ngã xuống: “Là mình tức giận đấy, nếu không phải vì bọn bọ, không đúng, nếu không phải bởi vì cậu, thi xe lăn bảo bối của tớ sao có thể hư? Mau mau công trẩm hồi cung!”
Vì thế sau khi vác trên mình hòn núi con khập khễnh trở về, cuối cùng hai người thở hổn hển ngã xuống giường.
Đèn chưa bật, trong phòng tối đen. Không thể tưởng được ban sáng cô còn ngồi đây hồi hộp ăn mặc trang điểm, mà đến tối người kia đã qua phòng của cô gái khác, Diệp Nhân Sênh không khỏi cảm thấy bi ai.
Lúc này bọn họ làm gì trên giường?
…
Không được nghĩ nữa! Diệp Nhân Sênh không tự giác đem mền vắt thành bánh quai chèo: “Thiến Thiến!”
“Hả? Mã Thiến Thiến bị tiếng rống của sư tử Hà Đông làm cho hoảng sợ.
“Mình muốn chơi game!”
“Đây…”
“Ừm, minh phải đổi lực chú ý mới được, chơi game! Trò choi là tốt nhất…Có núi có nước có hoa có cỏ nằm ngay trên giường… Ôi a ôi, tôi muốn chơi game muốn chơi game…”
Mã Thiến Thiến nhìn Sênh ca như bị ám ảnh vừa đau vừa ném cuốn sách về phía cô nàng, lại có chút sợ sệt xê dịch ra xa.
Sênh ca bây giờ hiểu rõ vô cùng bực dọc.
Cô lên mạng vốn muốn phân tán tinh thần, nhưng không hiểu sao đêm nay, bằng hữu trong bang hòa thượng không hề online. Diệp Nhân Sênh cảm thấy vô vị, lại không biết nên làm gì, nhàm chán đi lui đi tới trong cái bản đồ, vừa khéo đi đến bãi cỏ xanh nơi lần đầu gặp Lệnh Hồ, không khỏi ngơ ngẩn xuất thần.
[Thế Giới] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: Ma phái!! Khốn nạn! Cần người bảo vệ hu hu hu hu
[Thế Giới] A Thang Ca: Ca đến đây, báo tên báo tọa độ đi!
[Thế Giới] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: Lục Liễu sơn trang tọa độ 45,78 tên khốn nạn cặn bã này tên là Mễ Già Lặc!
[Thế Giới] Mỹ Lệ Bì: Khốn nạn, khốn nạn, cô em à bản thân ngươi cầu phúc đi.
[Thế Giới] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: A Thang Ca sao lại không vào đội?
[Thế Giới] Quả Hồng Quả Hồng: Gặp phải đám người cặn bã kia, ngươi nên thoát ra trước còn hơn.
[Thế Giới] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: Không thể nào! Hắn canh giữ mấy nick nhỏ chúng ta hơn hai giờ, bọn này đổi bản đồ trốn đều bị giết hết, không lẽ cả đám người Thần phái đều vô đụng thể sao?
Nhất thời toàn server im lặng, Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch mắt thấy không kêu được cứu viện, liền trên kênh Thế Giới một mất một còn nói nhảm. Vừa lúc Diệp Nhân Sênh đau buồn chuyện tình cảm, lại trông thấy những lời nói chướng mắt, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch:!
Cơ hồ ngay lập tức.
[Hệ Thống] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch mời bạn gia nhập đội ngũ.
Diệp Nhân Sênh vào đội, mẩy nick nhỏ vốn còn đang hi vọng thấy vậy thì nhất thời lại tiêu lan.
[Đội Ngũ] Nữu Nữu: Sao lại là Ngọc Thanh?
[Đội Ngũ] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: Hết cách, chỉ có nàng là pm ta.
[Đội Ngũ] Diêm Bán Cô Bé: Cái gì, chơi game mà còn phải chơi trong uất ức nữa, chờ lão tử mãn cẩp.
[Đội Ngũ] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: Ta tìm tiếp xem.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Không cần, chờ ta đến.
Tâm Tình Diệp Nhân Sênh không tốt, ở trong đống thi thể cấp tám mươi, tự nhiên vệnh váo như câu được mẻ cá lớn. Diệp Nhân Sênh không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, Ma phái Đọa Lạc Thiên Sứ quả nhiên luôn đem nhân vật phản diện giải thích thực sự tân tâm…
Nhưng kĩ năng câu cá mới chỉ đọc một nửa, còn cá đã lại chạy mất, Mễ Già Lặc thay đổi góc nhìn, chỉ thấy trên đầu không ngừng bay ra những trái tim màu hồng nho nhỏ, một con hồ ly đáng yêu phe phẩy chiếc đuôi to đi lui đi tới bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại chớp mắt quyến rũ, còn hắn lại không thể động đậy —– Tuy rằng Mễ Già Lặc chưa bao giờ trong thấy qua Hỏa Hồ cục cưng, nhưng cũng biết chuyện gì đang xảy ra trên người mình.
Ta nhổ vào! Bị mị hoặc!
Hắn lập tức tập trung vào thiếu nữ áo xanh cách đó không xa, mặc bộ đồ Thiên Tôn của Ngọc Thanh, một người dám đến chết! Thời gian mị hoặc vừa trôi qua, Mễ Già Lặc liền nhe răng cười tấn công về phía trước.
… Một phút sau.
Thiếu nữ áo xanh tự đắc ngồi trên thi thể của Mễ Già Lặc câu cá trích.
[Đội Ngũ] Ny Ny: Rất đẹp trai!
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Đã xong, ta đi đây.
[Đội Ngũ] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: Anh hùng xin dừng bước! Hắn ta canh chừng bọn ta đã lâu, ngươi vừa đi có thể bọn ta lại bị giết mất.
[Đội Ngũ] Diêm Bán Cô Bé: Vừa rồi ta mới hỏi bằng hữu, chả trách không ai dám, tên khốn này hinstrongnhu7 thuộc phe Thiên Sứ gì đó bên Ma phái, chọc một cái là chọc đến cả đám, sẽ bị giết cho đến khi ngùng chơi…
[Đội Ngũ] Ny Ny:… Hay chúng ta thoát mạng đi, đừng làm liên lụy đến người ngoài.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch, ngươi là Thiên Kiếm sao? Chờ hắn sống lại, xông lên dùng Cuồng Nộ Cừu Châu, hắn tất phải chém ngươi đầu tiên, ngươi trực tiếp dẫn hắn chạy đến bờ sông, Ny Ny là Lưu Vân có thể nổi trên mặt nước, Mễ Già Lặc là Thiện Vũ chỉ có thể bất động trong nước, ngươi mau dùng Ngư Lôi giáng xuống liên tiếp, tuy kém hai mươi cấp, nhưng công kích liên tiếp mười lần cũng đánh chết, nếu hắn công kích lại, thì thời gian của ngươi chỉ đủ dùng sáu lần, trong lúc này Diêm Bán Cô Bé là Ma Ấn sử dũng kỹ năng khống chế, dây dưa vài lần, chỉ cần phối hợp tốt, nhiều ít cũng giết được hắn ta.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: OK. ta cút đây.
Ba người nhìn vào kế sách lưu loát không tí sơ hở, tựa hồ thấy choáng váng. Diệp Nhân Sênh trực tiếp rời đội, cưỡi chú ngựa đỏ thẫm của mình tiếp tục đau buồn tình xuân.
Thanh sơn bích thủy, tất cả không hề thay đổi, rỏi lại như cái gì cũng đổi thay.
Diệp Nhân Sênh thở dài, ngày mai đến rất nhanh, cái gì nên tới cũng sẽ tới, mà cô muốn học cách dũng cảm để chấp nhân. Con người ta khi còn sống không thể cả đời đều suôn sẻ, nhưng chỉ là thất tình, có quái gì ghê gớm!
Chính là ngay cả có ghê gốm thì Diệp Nhân Sênh cô cả đời cũng không chịu áp đảo chứ nói trắng ra là chỉ một gã đàn ông thôi mà sao lại vắt hai chân lên mà lao đến——-
[Mật Ngữ] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch nói với bạn: Anh hùng!
… Kẻ chướng mắt này lại dám cắt đứt suy nghĩ đau buồn tình xuân của cô!
[Mật Ngữ] Bạn nói với Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: (Biểu tượng vô lực)
[Mật Ngữ] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch nói với bạn: Không có! Vừa rồi bọn ta giết Mễ Già Lặc rất nhiều lần.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: = =
[Mật Ngữ] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch nói với bạn: Nhưng mà… Hắn gọi người đến giúp!
[Mật Ngữ] Bạn nói với Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: Hả? Là Gia Bách Liệt hay là Ô Liệt?
[Mật Ngữ] Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch nói với bạn: … Là Lộ Tây Pháp.
….
[Mật Ngữ] Bạn nói với Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Bạch: Các ngươi cứ vội ta có việc đi trước.
Diệp Nhân Sênh nheo mắt, trông thấy một hàng chữ tán gẫu màu hồng hết sức đáng chú ý.
[Mật Ngữ] Lộ Tây Pháp nói với bạn: Yo, đã lâu không gặp.