Đọc truyện Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi – Chương 53
Người đàn ông mà Quách Uyển Tâm thích khi còn trẻ đã qua đời từ lâu, năm ngoái vợ ông ta cũng mất rồi, sinh được một đứa con trai.
Hai bên căn bản không có liên hệ, giao lưu qua lại, bình yên vô sự hơn 20 năm. Cậu con trai này thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cha mình và nữ nhà văn khi họ còn trẻ.
Chính là hôm qua, đột nhiên một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đến và nói rằng anh ta là con trai của Lí Giang. Anh ta cảm thấy bố mình khi còn trẻ có lỗi với Quách Uyển Tâm. Người làm con trai như anh tới để chuộc tội và tình nguyện chăm Quách Uyển Tâm trong những năm cuối đời.
Lí Giang này chính là người đàn ông mà Quách Uyển Tâm thích khi còn trẻ, lúc đó bà không biết ông đã có gia đình. Sau khi biết chuyện bà liền chia tay, suốt đời không bao giờ liên lạc lại với ông.
Con trai của Lí Giang tên Lí Tân. Mặc dù cậu ấy mang trong mình dòng máu của Lí Giang thì điều này có liên quan gì đến Quách Uyển Tâm chứ. Bà đã chuẩn bị tốt cho cuộc sống cô đơn và không hề muốn nhận con nuôi gì đó.
Bà đã làm việc chăm chỉ trong suốt cuộc đời của mình, danh tiếng và tiền bạc bà có cũng đủ để khiến bà có một cuộc sống an nhàn lúc về già. Thậm chí di chúc bà đã lập xong rồi, một phần để lại cho Ôn Hàn, một phần cho Hội văn học thành phố Nam, phần lớn còn lại quyên góp cho trẻ em miền núi để xây trường học và mua sách.
Bao gồm tất cả lợi nhuận thu được thu được sau đó từ các tác phẩm dưới danh nghĩa của bà, tất cả đều được quyên góp.
Trong tình cảnh bình thường, cho dù Lí Tân không hận Quách Uyển Tâm, kẻ suýt chút nữa phá hoại gia đình cậu, thì cậu cũng nên lạnh nhạt.
Nói cho cùng, Quách Uyển Tâm thực ra là một nạn nhân, bà không biết rằng Lí Giang là người đã có gia đình. Ngay khi biết được chân tướng liền cắt đứt liên hệ với ông. Mặc dù vẫn còn tình cảm nhưng cả đời này bà sẽ không làm phiền. Bà sẽ thành toàn với tình cảm của mình, cũng thành toàn cho đạo đức của chính mình.
Nhưng thái độ này của Lí Tân thực sự quá nhiệt tình rồi, chỉ hận không thể chạy tới ôm lấy chân của Quách Uyển Tâm và gọi một tiếng mẹ.
Quách Uyển Tâm không có tình cảm gì với Lí Tân, cũng không phải là đứa trẻ do bà sinh ra, càng không phải là do bà nuôi dưỡng. Chỉ có điều là đứa trẻ này trông hơi giống Lí Giang khi còn trẻ.
Hàn Thư và Ôn Tri Lâm ngồi ở bên cạnh Quách Uyển Tâm, Ôn Hàn cũng nhanh chóng cùng Hạng Noãn đi tới.
Ôn Hàn liếc nhìn thanh niên đối diện trên sofa: “Làm sao cậu tìm được dì Quách vậy?”
Lí Tân trả lời: “Một phóng viên nói với tôi rằng bà tôi đã phụ lòng dì Quách. Tôi thích viết lách từ khi còn nhỏ và rất ngưỡng mộ bà ấy”.
Quách Uyển Tâm thở dài nói: “Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi. Tất cả đều là ân oán của đời trước, không cần đời sau các con chuộc tội. Chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi”.
Lí Tân rõ ràng là không bằng lòng: “Ba con trước khi qua đời đã nói rằng cả đời này nếu dì chưa chưa kết hôn thì con sẽ phụng dưỡng tuổi già cho dì.”
Quách Uyển Tâm nói: “Ba con sẽ không nói điều này. Cho dù ông ấy thực sự nói như vậy ta cũng không cần.”
Bảo mẫu đến rót thêm trà, rót vào chiếc cốc của Quách Uyển Tâm nước ấm hơn những người khác, bà đã quen với việc uống nước ấm. Bảo mẫu có vẻ chăm sóc rất tốt.
Hàn Thư thở dài nói: “Đúng rồi, con trai, con về trước đi. Thật sự rất quan tâm lão nhân gia nhà người ta đó. Nghỉ lễ tới thăm là được rồi.”
Những lời này có thể coi là tạm gác lại câu chuyện đang tiếp diễn.
Nhưng Lí Tân có chết cũng không chịu: “Ba mẹ con đều đã qua đời cả rồi, trên đời này không còn người thân nào nữa. Dì Quách, dì để con chăm sóc dì đi!”
Ôn Hàn đi ra ban công nghe điện thoại, trước lúc đến nhờ một người bạn điều tra một chút về Lí Tân này, bên kia nói cho anh biết kết quả điều tra.
Lí Tân này không phải là một đứa con hiếu thảo gì, sau khi ba mất, mẹ liền lâm bệnh, không những không đi khám bệnh mà rất hiếm khi chăm sóc. Bà mất đến tận ba ngày sau mới được được hàng xóm phát hiện ra. Người ta nói thời tiết nóng bức, thi thể bốc mùi mới phát hiện ra.
Đối xử với mẹ ruột còn như vậy.
Ôn Hàn trở lại phòng khách, nói với Lí Tân: “Cậu về đi, sau này đừng tới làm phiền dì Quách nữa.”
Lí tân nhìn Ôn Hàn: “Anh là gì của bà ấy?”
Quách Uyển Tâm trả lời: “Tôi là ngươi nhìn cậu ấy lớn lên, cậu ấy giống như con trai tôi vậy.”
Trong mắt Lí Tân lóe lên một tia hung dữ: “Chẳng trách, thì ra là sợ tôi phân chia mất gia sản.”
Cậu ta nói đến đây, tất cả mọi người có mặt đều hiểu ra, người này thựự đến là vì tiền của Quách Uyển Tâm.
Quách Uyển Tâm đứng dậy, mở cửa phòng khách và nói: “Mời cậu về.”
Lí Tân từ trên sofa đứng lên, cười lạnh nói một tiếng: “Chờ mà xem!”
Lí Tân vừa rời đi, cuối cùng Hạng Noãn cũng thở phào nhẹ nhõm. Ôn Hàn nói với mọi người về kết quả điều tra Lí Tân của bạn mình. May mà kịp thời phát hiện mới không dẫn sói vào nhà.
Quách Uyển Tâm từ trong phòng ngủ lấy ra một cuốn album ảnh, xem qua một số bức ảnh chụp chung với Lí Giang khi lúc trẻ: “Ông sao lại dạy con trai thành như vậy chứ.”
Hàn Thư đi tới, cất cuốn album đi: “Em đừng bận tâm về những thứ này, hãy sống cho tốt.” Nói xong, bà cầm một nắm hạt dẻ trên bàn đưa cho Quách Uyển Tâm.
Quách Uyển Tâm ăn một chút hạt dẻ thì tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.
Hạng Noãn kéo Ôn Hàn sang một bên, có chút lo lắng nói: “Lí Tân kia sẽ không làm loạn gì chứ?”
Ôn Hàn khẽ nhíu mày, nghĩ đến lúc đầu Lí Tân nói đến một phóng viên nói với cậu ta về mối quan hệ giữa Quách Uyển Tâm và ba cậu ta.
Phóng viên này là ai và làm vậy có mục đích gì.
Ôn Hàn hai ngày sau liền biết, người đứng sau chuyện này sợ rằng không phải là nhắm vào Quách Uyển Tâm mà là anh.
Một thông tin trên mạng cho biết Quách Uyển Tâm hơn 20 năm trước từng là tiểu tam. Con trai của chính chủ vâng theo lời bác sĩ chủ trị của ba mình thường tới hỏi thăm nhưng lại bị xúc phạm và đuổi ra khỏi nhà.
Trong bài báo còn nhắc đến tên của Ôn Hàn.
Quách Uyển Tâm sau khi đọc xong tin tức, huyết áp tăng cao và suýt nữa ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày mới khỏe hơn chút.
Ba ngày sau là lần bình chọn cuối cùng của giải thưởng văn học Hoa Thăng, ban tổ chức xem xét đến tình trạng sức khỏe của Quách Uyển Tâm đã tạm thời thay một giám khảo khác.
Bên ngoài nói sức khỏe bà ấy không tốt, nhưng thật ra là vì ảnh hưởng xấu của tin tức kia. Trên bài báo kia còn xuất hiện tên của tác giả Ôn Hàn đang nằm trong danh sách giải thưởng. Sợ rằng nếu có kết quả, sẽ có người sẽ nghi ngờ giải thưởng không công bằng.
Mặc dù Quách Uyển Tâm rất tán thưởng sách của Ôn Hàn, nhưng bà lại hài lòng với tác phẩm của một nhà văn truyền thống khác và có ý định bỏ phiếu cho nhà văn đó. Rõ ràng là có người sợ bà thiên vị mà bỏ phiếu cho Ôn Hàn nên mới ra tay lớn như vậy.
Hạng Noãn có chút lo lắng, kẻ đang trốn ở phía sau không hề ra mặt rốt cuộc là ai chứ. Nếu như không nhanh chóng tìm ra thì sẽ không yên tâm.
Còn có vấn đề khẩn cấp kia, Ôn Hàn nói rằng đang giải quyết, hơn nữa rất nhanh sẽ giải quyết xong thôi.
Ngày bình chọn diễn ra vào thứ sáu và hôm nay đã là thứ ba rồi.
Bên này đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, đồn cảnh sát gọi điện thoại đến nói rằng người đứng sau vụ va chạm với Hàn Thư lúc trước đã tra ra được rồi.
Đó là Phương Tịnh Khởi.
Chẳng trách nào, tên tội phạm đó lại chỉ vào Hạng Noãn và nói rằng là cô ấy. Phương Tịnh Khởi đã bắt chước rất giống dáng vẻ của Hạng Noãn.
Người đại diện của Phương Tịnh Khởi cùng cô ta đến đồn cảnh sát. Không biết tin tức tại sao lại bị lộ ra sao, khi họ bước ra thì đã có một đám phóng viên đã chờ sẵn bên ngoài.
Họ chỉ đành đi bằng cửa sau.
Thầy giáo Phương đưa Phương Tịnh Khởi đến nhà Hàn Thư xin lỗi.
Hàn Thư thế nào cũng không nghĩ ra, người đâm vào bà hóa ra lại là người mà bà luôn coi như là con gái bấy lâu nay.
Phương Chấn cúi đầu: “Là tôi không biết dạy con.”
Hàn Thư và Ôn Tri Lâm không biết phải trả lời như thế nào, đều là bạn cũ của nhau mấy chục năm, không ai ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy.
May mà không có gì nghiêm trọng xảy ra. Thương tích của Hàn Thư sau một tháng sẽ khỏi. Nếu tên tội phạm bị truy nã kia hung hăng hơn hoặc xảy ra sự cố gì giữa chừng, vậy sẽ là chuyện liên quan đến mạng người.
Phương Tịnh Khởi bị ba bắt quỳ xuống đất để nhận tội.
“Dì Hàn, con có lỗi với dì.”
Hàn Thư khó hiểu hỏi: “Tại sao con lại làm chuyện này?” Không thù không hận gì mà lại vô cớ làm ra chuyện này sao.
Phương Tịnh Khởi ngừng một lúc, rồi mới nói: “Con chỉ muốn gặp anh Ôn Hàn nhiều hơn trước khi rời đi. Anh ấy từ chối gặp con.”
Hàn Thư mười phần bất lực trước sự đào hoa của con trai mình đem lại, nhưng Phương Tịnh Khởi lại là người bà chứng kiến sự trưởng thành. Bà nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.
“Con đứng dậy trước đi.”
Phương Chấn đỡ Phương Tịnh Khởi ngồi trên sofa, mắng cô: “May mà dì Hàn của con không sao đâu. Nếu xảy ra bất trắc gì, bà con lấy cái chết để đền tội.”
Ôn Tri Lâm xua tay: “Đừng nói nữa.” Nói xong liền xoa xoa thái dương, đầu đau đến hoảng sợ.
Phương Chấn thở dài: “Mẹ nó mất sớm, trách tôi, trách tôi không dạy dỗ cẩn thận.”
Bình thường những việc như làm tổn thương người khác có thể lớn hoặc nhỏ. Nếu chẳng may làm ai đó bị thương, bạn có thể thương lượng bồi thường, nếu như không cố ý, sự việc nhỏ thì cơ bản là được rồi. Nhưng kiểu cố ý gây thương tích này, rõ ràng là lòng dạ độc ác rồi.
Phương Chấn đương nhiên không muốn con gái mình bị bắt vào tù. Đây là vết nhơ sẽ đi theo cả đời, lưu giữ lại trong hồ sơ. Sau này muốn tẩy cũng tẩy không sạch. Ông chỉ có thể đưa con gái đến cầu xin Hàn Thư.
Cuối cùng, Hàn Thư nói: ” Tịnh Khởi, con hứa sau này sẽ không đụng đến Ôn Hàn nữa. Sau khi di dân cũng đừng quay lại, cho dù có quay về thì hãy âm thầm quay về và âm thầm rời đi, đừng gặp mặt Ôn Hàn nữa.” Bà lại nói tiếp: “Đừng nghĩ đến việc thay đổi ý của nó nữa. Sau khi đến Canada ổn định rồi, chuyện này xem như cho qua đi.”
Phương Chấn liên tiếp nói cảm ơn.
Nhưng thật sự đáng tiếc, Phương Tịnh Khởi vận số không may mắn, tìm một người đồng phạm là tội phạm bị truy nã. Cảnh sát nhanh chóng tìm ra trong tay tên tội phạm bị truy nã này không chỉ có một mạng người. Sự việc này liên quan tới Phương Tịnh Khởi lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Đã không còn là vấn đề về dân sự, mà liên quan tới các vấn đề hình sự. Không phải là việc riêng tư cả hai bên muốn riêng tư là có thể riêng tư.
Phương Tịnh Khởi cuối cùng bị bắt lại và kết án hai mươi ngày.
Rất nhanh sau đó tin tức này bùng nổ.
Một tiểu hoa đán vì tình yêu mà mua lấy sự hung ác, một lúc sau đã trở thành một tin tức nóng hổi.
Ôn Hàn nằm vô tư nằm đó cầm súng, đám phóng viên buôn chuyện càng đổ thêm dầu vào lửa, lời nói kiểu gì cũng có.
Thậm chí còn nói rằng Ôn Hàn và Phương Tịnh Khởi là thanh mai trúc mã, bắt đầu yêu nhau từ trung học. Sau khi chia tay, Ôn Hàn đối với mối tình này nhớ mãi không quên. Sau này tìm một bạn gái mà anh đều giống như hình mẫu của Phương Tịnh Khởi.
Hạng Noãn đã không vào Weibo hai ngày này rồi, cũng ít đọc tin tức.
Bộ não đám phóng viên này thật khủng khiếp, nếu họ không đi viết tiểu thuyết cẩu huyết, lãng mạn thì thật sự là chôn vùi tài năng.
Những tin tức này rõ ràng là đối với Ôn Hàn không tốt đẹp gì. Anh ấy là một người viết văn, điều anh ấy quan tâm nhất dĩ nhiên là sự chú ý của công chúng đối với các tác phẩm của anh ấy.
Tuy nhiên, trong hai ngày qua, khúc mắc lớn nhất của anh thực sự là người đàn ông đứng phía sau Phương Tịnh Khởi.
Hạng Noãn đang rất căng thẳng, ngày mai là lễ trao giải Văn học Hoa Thăng, chắc chắn việc này sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của ban giám khảo đối với Ôn Hàn.
Đầu tiên, Liêu Đông tung ra hot search học sinh cấp hai trốn học đi xem show của thần tượng. Sau đó vị trí giám khảo của Quách Uyển Tâm bị thay thế. Bây giờ mọi người đang say sưa với những tin tức rối ren trong giới giải trí, không có gì là có lợi cho Ôn Hàn.
Phía sau mọi chuyện dường như có một đôi bàn tay vô hình không ngừng đẩy tình hình theo hướng xấu nhất.
Cuối cùng vào chiều thứ năm, sự việc đã có sự xoay chuyển.