Đọc truyện Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi – Chương 45
Khi Tết Nguyên Đán đang đến gần, trận tuyết đầu mùa đã rơi ở thành phố Nam.
Hạng Noãn hiếm khi nhận việc vào thời gian này, cô muốn để cho bản thân một kỳ nghỉ đông dài hạn.
Quá trình quay “Đông cung phong vân lục” cũng đã tiến hành đâu vào đấy, Hạng Noãn cùng Ôn Hàn tới đây thăm quan một lượt, có được chữ ký của ảnh đế mà cô yêu thích, vì lý do này mà Ôn Hàn ăn hết một nồi giấm chua.
“Nam thần của em chẳng lẽ không phải anh sao, tại sao khi gặp ảnh đế kia em lại nói rất thích anh ta?”
Hạng Noãn ôm cánh tay Ôn Hàn, dựa vào người anh nói: “Đương nhiên khi xin chữ ký em phải nói như vậy rồi. Những người hâm mộ khác cũng nói như vậy mà, đây là việc thường tình thôi anh. “
Ôn Hàn dừng lại, giúp cô đội chiếc mũ lông lên:” Lần sau không cho phép em nói với người khác như thế. ” Hạng Noãn mỉm cười, hai người cùng nhau đi mua đồ Tết.
Đã có rất nhiều lễ mừng năm mới, không khí Tết đã bao trùm nơi đây rồi, trước các cửa hàng đều treo biển: “Chúc mừng năm mới”. Các em nhỏ mặc quần áo mới vui vẻ chạy xung quanh, cách đó không xa có gánh bán mứt quả của người bán hàng rong.
Ôn Hàn nhìn theo ánh mắt của Hạng Noãn: ” Em muốn ăn à?”
Hạng Noãn dời tầm mắt ra nơi khác: ” Còn lâu nhé, em đã lớn rồi, mất cái đó chỉ có trẻ con mới ăn thôi.”
Ôn Hàn đi tới chỗ người bán hàng rong mua một ít rồi trở lại.
Những quả táo mèo màu đỏ đậm được bao phủ một lớp đường bên ngoài, lớp ngoài cùng điểm xuyết bởi những hạt vừng trắng. Hạng Noãn cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, cảm giác mình cùng với lũ trẻ xung quanh hòa làm một rồi, kí ức hạnh phúc khi còn nhỏ đột nhiên được đánh thức.
“Hồi nhỏ, đầu ngõ thường có người bán mứt quả, mẹ em hay chê nó đắt quá, nhưng Tết đến vẫn mua vài xâu chia đều cho năm anh em. Nhưng lúc về nhà, xâu của em trai vẫn bị em ăn hết.”
Ôn Hàn sờ sờ tóc của Hạng Noãn, nói:” Khi nào về nhà, anh sẽ làm cho em. “
Hạng Noãn kinh ngạc ngẩng đầu lên: ” Anh biết làm cái này sao? “
Ôn Hàn khẽ cười cười nói: “Anh chưa làm bao giờ, nhưng chắc chắn là không khó lắm. Trên đường về nhà qua tiệm bán hoa quả mua chút táo mèo về, đun sôi đường trắng, để táo mèo trong nước đường, cuộn tròn một chút là được thôi. Có thể kết hợp với ô mai ở bên trên, hoặc có thể là mứt táo, em thích cho cái gì?”
Hạng Noãn ăn hết chỗ mứt quả trên tay, còn bẻ gãy que xiên ném vào thùng rác, quay lại nói: “Em chỉ thích táo mèo thôi. Kết hợp với hoa quả khác sẽ không giống với mùi vị gốc. Khi ăn táo mèo, em dường như ăn được mùi vị của hạnh phúc vậy.”
Hai người cùng đi vào trung tâm thương mại, đi dạo trong siêu thị.
Ở đây thực sự có rất nhiều người, mỗi giỏ hàng đều đầy ắp đồ dùng to nhỏ để đón năm mới. Những bản nhạc chúc phát tài vang lên khắp mọi nơi làm cho không khí quanh đây trở nên nhộn nhịp, đâu đâu cũng là niềm vui.
Ôn Hàn phụ trách việc đẩy xe, Hạng Noãn đi cạnh bên anh, cô ở kệ hàng hóa chọn chọn kiểm kiểm, hết nhìn cái này lại sang cái kia, có lúc sẽ quay lại hỏi Ôn Hàn anh muốn mua gì hoặc thích loại đồ ăn vặt nào.
Hạng Noãn nán lại ở khu bán đồ ăn vặt thật lâu. Trước đây hoàn cảnh gia đình còn khó khăn, khiến cho cô lớn lên thích ăn nhiều thứ. Không phải là ăn nhiều hơn trước, nhưng cô thực sự yêu cảm giác này, muốn mua cái gì thì mua.
Hạng Noãn cầm lấy một túi màu xanh biếc, hỏi Ôn Hàn: “Anh có ăn hạt dẻ cười không, có muối, có trà hương liệu nữa.”
Ôn Hàn cười cưng chiều nói: “Muối ăn đi.” Anh biết khẩu vị của cô, đây cũng là món anh thích.”
Hạng Noãn cầm hai túi muối bỏ vào xe mua sắm: “Tết Nguyên Đán năm nay em tới nhà anh, mang theo gì mới hợp lý đây nhỉ?”
Ôn Hàn giúp cô đẩy xe mua sắm vào quầy bán khoai nói: “Mẹ anh thích ăn cà chua, còn bố anh thích đưa chuột.”
Hạng Noãn nói: “Tặng mấy cái này cho bố mẹ anh có quá sơ sài không?”
Ôn Hàn lấy mấy ống khoai tây chiên trên kệ bỏ vào xe mua sắm, nói: “Cứ làm theo ý của anh, ba mẹ anh không thích gì khác, chỉ thích khoai tây chiên thôi.” Nói xong giúp cô đẩy xe mua sắm tới quầy bán quả hạch, cầm mấy hạt thông lên: “Qua Tết Nguyên Đán em cùng anh đi thăm bà Quách đi, bà đang sống một mình thôi. Chính là hội trưởng Quách Uyển Tâm, trong cuộc họp lần trước em có gặp qua rồi đấy.”
Hạng Noãn hỏi: “Có thật là bà sống một mình cả đời không anh?” Quách Uyển Tâm là nhà văn được coi là bảo vật quốc gia, có thể tìm thấy rất nhiều thông tin của bà trên mạng.
Nghe nói lúc trẻ bà yêu một người đàn ông nhưng bị anh ta lừa dối, người đàn ông đó quả thực đã có vợ con. Sau khi Quách Uyển biết chân tướng sự việc đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ta, cả đời không kết hôn.
Ôn Hàn gật đầu nói: “Ừ.”
Hạng Noãn cảm thán một câu: “Như vậy chắc phải cô độc lắm.”
Ôn Hàn nói: “Nếu như bà ấy không giáo huấn anh mỗi lần gặp mặt, thì anh đã đi thăm bà nhiều hơn.”
Hạng Noãn nhớ tới lần họp Hội nhà văn lần trước, Ôn Hàn cùng Triệu Văn Đình và một nhóm các tác giả trên internet đều chọn Quách Uyển Tâ, làm đại diện cho cuộc thi tranh biện về truyền thống dân tộc đầy gay cấn này.
“Lần trước em có nghe Hứa Tĩnh Vi nói, cô ấy mang kịch bản 《Đông cung phong vân lục》 đi tham gia giải thưởng văn học Hoa Thăng đúng không?”
Ôn Hàn gật đầu: “Không có nhiều hy vọng, coi như mang tới cho mọi người thưởng thức thôi.”
Cho tới bây giờ vẫn chưa có tác phẩm văn học trên internet nào đạt được giải thưởng văn học cao nhất trong nước, không có tác phẩm nào lọt vào danh sách bình chọn.”
Hai người không nói về đề tài này nữa, tiếp tục đi mua đồ Tết.
Chỉ một lúc sau, xe mua sắm liền đầy ắp hàng hóa, ngoại trừ đồ ăn, còn có một đống câu đối cùng với đèn lồng màu đỏ, có cả mũ đỏ cho Cẩu Tử nữa.
Về đến nhà, Hạng Noãn nhận được điện thoại của Lộ Gia, là điện thoại chúc mừng năm mới, nhân tiện bàn bạc một chút về công việc.
Hình ảnh minh họa cho video quảng cáo hình ảnh quốc gia đã được hoàn thiện và gửi cho tổ trưởng kế hoạch. Hiện giờ Hạng Noãn không phải làm gì cả., cô chỉ cần đợi video quảng cáo ra mắt và nhìn bức tranh khiến mình nở mày nở mặt ra sao.
Lộ Gia ở bên kia điện thoại nói: “Em có dự định gì cho lễ mừng năm mới không?”
Ôn Hàn đứng trước mặt Hạng Noãn, nhìn cô gọi điện thoại, nghe có vẻ là bàn chuyện công việc, anh không yên tâm về anh ta, người đàn ông trong điện thoại rõ ràng đang để ý người phụ nữ của anh, vì thế anh nắm cổ tay của Hạng Noãn, hôn lên môi cô.
Một tay Hạng Noãn cầm điện thoại, một tay đưa ra sau ra sức đánh vào lưng tên bỉ ổi nhà mình.
Anh dùng sức hôn mạnh, vì điện thoại vẫn đang kết nối nên cô không dám phát ra âm thanh.
Cô trợn tròn mắt mà trừng anh, anh hôn với vẻ mặt say sưa, không giống như đang trêu chọc cô, mà như đang tặc khắc nên một tác phẩm nghệ thuật trân quý.
Trong điện thoại, Lộ Gia đáng thương chỉ nghe thấy tiếng uy uy, còn tưởng điện thoại có vấn đề.
Ôn Hàn buông Hạng Noãn ra: “Anh đi tắm trước, ở trên giường chờ em.”
Hạng Noãn vội lấy tay che lên microphone nhưng đã quá muộn rồi.
Lộ Gia cảm thấy đầu lưỡi mình có chút thắt lại, không biết như thế nào lại đem câu này nói ra: ” Cái này, nếu như em bận thì anh không quấy rầy nữa.” Nói xong liền cúp điện thoại, có cảm giác mình mới là người đang làm chuyện bất thường mà bị bắt gặp vậy.
Hạng Noãn để điện thoại xuống, thôi vậy, dù gì về sau cũng không có việc gì cần hợp tác chung hay cùng xuất hiện với anh ta nữa, mất mặt nốt lần này thôi.
Hạng Noãn mang đồ Tết đặt trên sô pha, phân loại xong xuôi, loại nào để ở đây cho cô cùng Ôn Hàn dùng, đồ nào để biếu ba mẹ Ôn Hàn, đồ nào để cho gia đình của cô.
Cẩu Tử đi lên trên sô pha, ngậm một lon thức ăn cho chó, chơi đùa trên mặt đất.
Hạng Noãn lấy chiếc mũ đỏ mua ở siêu thị ra, đội lên đầu cho Cẩu Tử, lấy di động ra chụp cùng Cẩu Tử vài tấm hình rồi gửi vào vòng bạn bè.
Ôn Hàn từ phòng tắm đi ra, mặc một bộ quần áo ngủ màu lam san hô bằng nhung.
Hạng Thường Thắng trước kia cũng có một bộ như này, màu sắc và kiểu dáng không khác biệt lắm, nhưng chất lượng thì kém xa bộ này. Loại này là loại áo ngủ của những người lớn tuổi, người bình thường mặc vào ít nhiều sẽ trông có vẻ già dặn hơn. Nhưng Ôn Hàn thì khác, anh mặc vào như người mẫu nam vậy, hơn nwuax hai cúc áo ở trên cùng không cài, làm lộ ra cơ bụng như có như không kia.
Hạng Noãn buông điện thoại xuống, đi qua chỗ anh, sờ yết hầu của anh, rồi men theo xương quai xanh đi xuống, cả thân thể trực tiếp dán lên người anh.
Yết hầu của anh giật giật, lúc muốn ôm cô lên, lại nghe thấy cô nói: “Cúc áo còn không cài cho cẩn thận, quyến rũ chết em rồi.” Nói xong giúp anh cài lại cúc áo rồi quay người bỏ chạy.
Ôn Hàn cúi đầu nhìn hàng cúc được cô cài chỉnh tề, nâng tay lên cởi hai cúc áo lần nữa.
Lúc này anh mới nhấc đôi chân dài lên, cầm một túi táo mèo chưa được cất cẩn thận, đi vào phòng bếp.
Hai người cùng đi dạo rồi ăn cơm ở siêu thị.Lúc này đã tám giờ tối, Hạng Noãn tắm rửa xong xuôi đi ra, nghe thấy âm thanh Ôn Hàn bận bịu ở phòng bếp thì chạy đến, liền thấy ở trên bàn bày hai chuỗi mứt quả.
Ôn Hàn quay đầu lại thấy Hạng Noãn: “Em cầm lấy đi, mới ra lò đó, coi chừng phỏng.”
Hạng Noãn đi tới, nhìn vào trong nồi một chút, gần một nửa nồi là nước đường, có tới mười chuỗi mứt quả được cuộn ở trong.
“Anh làm nhiều thế, em ăn không hết đâu.”
Tuy cô nói như vậy, nhưng trên mặt đã nở nụ cười tươi, hạnh phúc như muốn bay lên.
Hạng Noãn ngồi trên bàn cơm ăn mứt quả, cho Cẩu Tử một xiên, nó nhìn có vẻ không thích ăn, chỉ ngậm ở miệng chơi đùa, nghiêng đầu gặm đường ở bên trên xiên mứt quả.
Ôn Hàn làm xong mứt quả, mang những xiên Hạng Noãn chưa ăn hết dùng giấy gạo nếp gói lại, bọc bằng túi giữ tươi cho vào tủ lạnh: ” Ngày mai anh đưa em về, ăn không hết thì mang về đó luôn, nhớ gửi lời hỏi thăm của anh tới ba mẹ cùng bà nội.”
Hạng Noãn ngẩng đầu lên khỏi mứt quả, nói: “Không phải ngày mai anh cũng về nhà sao, đường đi của chúng ta ngược nhau, em bắt xe về là được rồi, không cần anh đưa về đâu. Nếu anh đưa em về, anh sẽ phải đi thêm một vòng thành phố Nam nữa đó.”
Ôn Hàn ngồi đối diện Hạng Noãn, nhìn cô nói: “Anh muốn ở bên em nhiều hơn.” Anh lại nói: “Ngày mai là giao thừa, rồi tới mùng một, hai ngày nữa anh mới có thể gặp em, hai ngày không gặp, anh sẽ cảm thấy khó chịu.”
Hạng Noãn cười cười, đưa xiên mứt quả tới trước mặt Ôn Hàn, làm cho anh cắn một viên.
Ôn Hàn ăn xong mứt quả trong miệng, tiếp tục nói: “Buổi sáng thứ hai anh đi đón em, ăn cơm trưa cùng cơm chiều ở nhà anh, mấy hôm sau chúng ta sẽ đưa bà nội đi mua sắm, chăm sóc cho bà nhiều hơn.
Hạng Noãn gật đầu, cô không có ý kiến gì với sự sắp xếp này của anh.
Giao thừa hôm nay, Ôn Hàn và Hạng Noãn đều ở ngôi nhà mà mình đã lớn lên.
Nhà Ôn Hàn ít người, chỉ có ba người hòa thuận vui vẻ. Bữa tối là do Ôn Hàn nấu, bây giờ anh làm đồ ăn đều dựa trên khẩu vị của Hạng Noãn, đã thành thói quen rồi.
Khi ăn cơm, đối diện với món cá chua ngọt trên bàn, anh vô thức gắp da cá ra, kẹp một miếng thịt, đẻ vào trong nước chấm rồi đặt vào bát của Hàn Thư.
Nhà Hạng Noãn có nhiều người, có sáu miệng ăn, Vương Thư Lan không cho cô làm việc, vẫn luôn nhắc tới việc con gái lấy chồng chính là bát nước đổ đi, để sau này cô về nhà xem nhiều hơn.
Hạng Noãn gắp miếng bí đỏ hấp cho bà nội: ” Mùng hai năm nay con sẽ không tới nhà bà ngoại, Ôn Hàn tới đón con.”
Hạng Dương Kinh vui vẻ, co ta mua hơn mười bản《 Đông cung phong vân lục 》, chờ anh rể tới ký tên cho, như vậy có thể đi khoe khoang với bạn bè rồi.
Vương Thư Lan nói: “Nhà người ta có điều kiện tốt hơn chúng ta, con nhà nhà Ôn Hàn làm việc gì cũng nhớ phải nhanh nhẹn chút, để mẹ chồng tương lai không chê con hết ăn rồi lại nằm.”
Hạng Noãn vâng một tiếng, nhìn món cá chua ngọt trên bàn, thật muốn ăn cá chua ngọt do Ôn Hàn làm, không biết bây giờ anh đã ăn tối chưa.
Ôn Hàn ở nhà của Hàn Thư ăn cơm giao thừa, anh cùng Hàn Thư xem đêm hội Xuân Vãn, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra cùng Hạng Noãn nói chuyện vài câu.
Hàn Thư mở bao khoai tây chiên ra, đưa cho cậu con trai đang cúi đầu xem điện thoại, khóe miệng tràn đầy ý cười: ” Nhớ vợ có đúng không?”
Ôn Hàn cầm lấy khoai tây chiên: “Vâng.”
Một lát sau, anh đứng lên nói: “Con đi ra ngoài một lát, tối nay con sẽ về, mẹ không cần đợi con.” Nói xong cầm áo lông cừu ở giá áo mặc lên.
Hàn Thư để tay trong gói khoai tây chiên: “Con đi đâu?”
Ôn Hàn mở cửa ra: “COn ra ngoài mua chút đồ.”
Anh vừa đóng cửa thì cửa nhà cô giáo Phương ở đối diện mở ra.
Một người phụ nữ bước ra khỏi cửa, mặc chiếc áo khoác ba-đờ-xuy màu đen, mái tóc dài xoăn bồng bềnh, đuôi mắt phượng hơi nhếch lên, màu môi tươi tắn hiện lên dưới ánh đèn điều khiển âm thanh mờ ảo.
Ôn Hàn không nói chuyện, trực tiếp đi xuống lầu.
Phương Tịnh Khởi đứng ở cửa, hướng tới anh nói lớn: ” Tại sao anh lại để em vào danh sách đen?” Đáp lại cô ta là tiếng bước chân vô tình cùng với tiếng đóng rầm rửa ở hành lang.
Hạng Noãn với bà nội ngủ một giường. Lúc còn nhỏ, cô rất thích chui lên giường của bà ngủ.
Người lớn tuổi ngủ thật sớm, Hạng Noãn không ngủ được, giúp bà nội đắp chăn rồi ra ngoài gửi tin nhắn cho Ôn Hàn.
“Thật nhớ anh quá.”
Không biết anh đã ngủ chưa, có thể sẽ không trả lời tin nhắn của cô, dù gì thì trời cũng khuya rồi.
Nửa tiếng sau, cô nhận được tin nhắn của anh.
“Anh đang ở dưới lầu nhà em, bên ngoài lạnh lắm, em không cần ra, chỉ cần đứng ở cửa sổ để anh nhìn một lát là được rồi.”